Tiêu Ức Tình quay sang hỏi Độc Cô Minh:
- Bây giờ chúng ta nên làm gì?
- Kiên trì sống sót đến khi kiếp nạn cuối cùng của Thẩm huynh giáng xuống…
Độc Cô Minh trầm mặc nói. Trong ký ức mơ hồ của hắn xuất hiện hình ảnh một loại tai kiếp cực kỳ khủng bố của kẻ dám thay đổi quy tắc thiên địa. Nếu không phải là thiên tài sở hữu trí tuệ hơn người, nghị lực hơn người, vận khí hơn người thì chắc chắn không thể sống sót vượt qua.
Thẩm Yến nhìn hắn bằng ánh mắt đầy nghi hoặc:
- Rốt cuộc Độc Cô huynh có phải đại năng chuyển thế hay không? Vì sao lại tường tận những chuyện này như vậy? Theo ta thấy huynh chưa từng mở ra con đường tu luyện mới nào mà lại hiểu rõ về kiếp nạn của ta, thậm chí biết cách phá giải. Huynh khiến ta dù nghĩ nát óc cũng không thông suốt nổi…
Mấy người Côn Vũ, Tiêu Ức Tình, Phong Diệt, Lôi Diệt đều tỏ ra âm trầm. Chỉ có cách giải thích tên biến thái trước mắt là đại năng thời cổ chuyển thế thì mới thỏa mãn nổi nghi vấn trong lòng họ.
- Nếu đúng là vậy thì ta thua dưới tay ngươi chẳng có gì bức xúc. Dù sao ngươi tu luyện trước ta, kiến thức nhiều hơn ta. Trận chiến giữa ta và ngươi vốn dĩ không công bằng. Rồi đến một ngày Côn Vũ ta cũng sẽ giết chết tên đại năng chuyển thế như ngươi!
Côn Vũ rốt cuộc cũng tìm được một lý do để xóa đi vết hằn trong đạo tâm là thiên tư của mình không sánh bằng Độc Cô Minh.
Chỉ thấy Độc Cô Minh lắc đầu, thân hình nhanh như cắt né sang một bên, năm chí tôn thiên kiêu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị nam tử áo trắng xuất ra tiên thuật Hô Phong, điều khiển ba con bạch long đánh bay cả năm.
- Đứng quan chiến có gì vui, cùng xông lên đi!
Nam tử áo trắng cười dài, đánh một mình nam tử áo đen thôi vẫn chưa thấy đủ, lần lượt công kích toàn bộ chúng thiên kiêu ở đây.
- Ngông cuồng! Vậy thì hợp lực với tâm ma áo đen giết ngươi trước!
Năm người bị một kích của nam tử áo trắng đánh bay cảm thấy vô cùng sỉ nhục, đồng loạt tế ra pháp bảo tấn công hắn. Theo họ thấy tâm ma áo trắng này chỉ là do kiếp lực ngưng tụ ra, dùng pháp bảo cường đại hẳn là có thể thu phục nó.
- Ta giết người không cần kẻ khác xen vào! Diệt Tuyệt!
Tâm ma áo đen lạnh lùng nói, lấy cạnh bàn tay làm đao, chém xuống một nhát mang theo sát khí kinh khủng như muốn diệt sạch thế gian về phía năm thiên kiêu.
- Mẹ nó hai thằng điên, muốn dùng sức bản thân địch cả thiên hạ sao?
Tiêu Ức Tình rống giận chửi lớn. Bị một đao Diệt Tuyệt đánh cho đầu tóc bù xù, thần hồn nát thần tính.
Phong Diệt thảm vô cùng, bị chính gió trong trời đất tỏa ra từ ba con bạch long xé tan quần áo, lộ ra thân thể lõa lồ khiến hai cô gái Tiêu Mịch Nhi và Tiết Hồng Y đỏ ngượng cả mặt, vội vàng lấy tay che mắt lại.
- Chà, tiểu huynh đệ của Phong huynh thật kinh khủng, ngón út của ta cũng to không bằng nó a…
Tiêu Ức Tình nhìn chằm chằm phía dưới hạ thân của Phong Diệt, giơ bàn tay lên nhìn chằm chằm ngón út của mình, vẻ mặt kỳ quái nói ra một câu. Sau đó y lập tức lấy tay bịt miệng nhưng không còn kịp nữa. Chỉ thấy Phong Diệt hét lên một tiếng, mặc kệ bản thân đang bị ba con bạch long khủng bố rượt đuổi, bắt đầu chuyển hướng điên cuồng tấn công về phía Tiêu Ức Tình, giống như đại hận thâm thù thề không đội trời chung.
- Tên miệng chó này, hôm nay ngươi không chết thì ta chết…
- Phong huynh bình tĩnh, việc tiểu huynh đệ của huynh bé như vậy ta tuyệt đối không lộ ra nửa lời!
- Ta giết ngươi!
Phong Diệt đuổi theo Tiêu Ức Tình khắp chiến trường.
Thẩm Yến, Côn Vũ và Lôi Diệt thấy cảnh này đành cười khổ, cố dùng hết sức chống đỡ hai tâm ma hắc bạch đang không ngừng công kích.
Nhàn nhã nhất chỉ có Độc Cô Minh. Không ai hiểu rõ bản thân hắn hơn hắn. Cũng may ở đây có không ít thiên kiêu ngăn cản hai tâm ma Tiên Thai cảnh này, bằng không hắn nhất định chỉ có một con đường chết.
- Mai sau độ kiếp nhất định phải tìm chỗ nào đông người một chút, để có kẻ giúp ta phân tán sự chú ý của tâm ma…
Độc Cô Minh lại nhanh chóng né đi một thức thần thông đến từ nam tử áo trắng. Đúng lúc này như đã cảm nhận được thời khắc quan trọng sắp tới, hắn bèn quát lớn một tiếng:
- Mau ngưng thần tập trung, đây là Táng Hư Vô Kiếp, chuyên dùng để mai táng chí tôn thiên kiêu dám thay đổi quy tắc trong thiên địa. Muốn vượt qua chỉ có cách kiên trì bảo lưu một điểm thần trí trong linh hồn, bằng không sẽ biến thành một cái xác rỗng đó…
Nói xong hắn vội vã ngồi xếp bằng lại, hơi thở đình chỉ, hoàn toàn ngưng thần chuẩn bị chống cự tai kiếp sắp ập tới.
Năm chí tôn thiên kiêu thấy hắn ngưng trọng như vậy liền biết tai kiếp sắp xuất hiện không hề tầm thường, cũng nhanh chóng làm theo.
Quả nhiên hư vô sụp xuống cắn nuốt toàn bộ thân hình sáu người. Riêng hai tâm ma hắc bạch vẫn đánh nhau không ngừng,tận đến lúc bị Táng Hư Vô Kiếp chấn tan vẫn không chịu ngừng lại, cuối cùng hoàn toàn tan rã biến mất, chỉ còn sót lại tiếng cười điên cuồng của nam tử áo trắng quanh quẩn trong trời đất.
- Ca ca! Độc Cô huynh!
- Hai vị đại sư huynh! Độc Cô Minh!
Tiết Hồng Y và Tiêu Mịch Nhi sợ hãi nhìn sáu người vốn đang tồn tại lại hoàn toàn biến mất trên thế gian, đến khí tức cũng mất đi, không còn vương lại chút gì.
Ở bên ngoài Tuyệt Vọng Ma Uyên, mấy vị trưởng lão của Tiêu gia, Phong Lôi thánh địa, Thượng Thanh cung, Côn Bằng tộc đột nhiên run lên bần bật. Trong tay của họ là mệnh bài của năm người Phong Diệt, Lôi Diệt, Côn Vũ, Tiêu Ức Tình và Thẩm Yến.
Chỉ thấy năm mệnh bài đồng thời vỡ tan, giống như bị một cánh tay vô hình từ trong luân hồi vươn ra bóp nát toàn bộ, báo hiệu cho sự tử vong của năm chí tôn thiên kiêu này.
- Thẩm Yến có chuyện rồi! Là ai dám giết thiếu chủ Thượng Thanh cung chúng ta!
Cường giả Ứng Kiếp và Đạo Đài của Thượng Thanh cung gầm rống.
- Trời ơi Côn Vũ! Tiểu Bằng Nhi của nhất tộc ta! Tương lai chú định nó nhất định sẽ trở thành chân linh vùng vẫy trời cao, ai dám cả gan giết nó…
Giang Trần trầm mặc, với cơn tàm bành của bốn siêu cấp thế lực này cũng không dám vọng động, đành nói:
- Có thể cùng lúc giết chết năm chí tôn thiên kiêu đứng đầu nhân giới, trong đó có tới bốn người là Tiên Thai cảnh, e rằng chỉ có ma vật trong Tuyệt Vọng Ma Uyên. Chứ với sức của năm người này thì dù là Đạo Đài cảnh xuất hiện cũng có thể chạy trốn dễ dàng.
Lời giải thích này khiến bốn siêu cấp thế lực im lặng. Nhưng gia chủ Tiêu gia vì quá bi thương vì cái chết của con trai Tiêu Ức Tình vẫn giận dữ thét lớn:
- Nếu để ta biết ai dám giết con trai của ta, dù hắn thuộc thế lực nào thì Tiêu gia cũng nhất định phải tới dẫm nát nơi đó!
- Không bằng người thì chết, có gì đáng nói!
Trưởng lão của Minh giáo cười lạnh, hiển nhiên với cái chết của chí tôn thiên kiêu thế lực đối địch cực kỳ vui mừng. Tây Tử Phượng là kỳ tài đệ nhất thế hệ này của Minh giáo, dưới tình huống không có lực gia trì chúc phúc của Đế giả mà còn đánh lui được Quan Thất, độ hùng mạnh hiển nhiên không phải bàn cãi. Bây giờ đám Phong Diệt, Lôi Diệt, Tiêu Ức Tình đều đã chết thì Nam Hoang chẳng phải là thiên hạ của nàng ta sao?
- Chắc chắn là âm mưu của Minh giáo ngươi!
Tiêu gia chủ tức giận ra tay công kích vị trưởng lão vừa phát ngôn của Minh giáo. Mà kẻ kia cũng không hề sợ hãi, ngay lập tức cười dài tiếp chiêu.
Mấy thế lực còn lại vì nghi ngờ những thế lực thù địch ám toán thiên kiêu của mình nên cũng bắt đầu đánh nhau loạn xạ. Tử Hư sơn vốn trang nghiêm nay lại mất đi khống chế, trở thành chiến trường của Đạo Đài cảnh.
Cả mấy trăm vị trưởng lão cường giả đồng thời giao thủ, thêm vào đó còn có lão quái Ứng Kiếp cảnh đang quan sát ở xa, sẵn sàng tham chiến bất cứ lúc nào, có thể nói nếu hôm nay không có bất ngờ gì diễn ra thì Tử Hư sơn chắc chắn sẽ bị hủy diệt trong tay họ.
- Mau dừng lại! Các ngươi muốn những thiên kiêu còn lại bị kẹt trong Tuyệt Vọng Ma Uyên sao?
Rốt cuộc mấy lão quái Ứng Kiếp sau khi bàn kỹ lợi và hại thì đành hiện thân giảng hòa mới yên vị được những thế lực đang tức giận sau cái chết của thiên kiêu mình.
- Giang Trần, khi nào thì cổng bí cảnh mới mở ra. Chúng ta không đợi được nữa…
Trưởng lão của Côn Bằng tộc lạnh lùng nói, hiển nhiên muốn nhanh chóng tìm ra chân tướng cái chết của Côn Vũ.
- Đúng rồi, mở bí cảnh để chúng thiên kiêu trở ra đi. Đến Côn Vũ, Thẩm Yến mà cũng chết thì làm gì có ai sống sót nổi ở đó?
Mọi người đồng tình yêu cầu Chân Đại Đạo mở lối thoát cho bí cảnh. Chỉ thấy Giang Trần cười khổ:
- Các vị, cổng bí cảnh là do một loại trận pháp thời thái cổ thúc dục ra. Trận pháp này sau khi mở ra phải mất gần sáu tháng mới tiếp tục thúc dục được lần thứ hai. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến mỗi năm Chân Đại Đạo mới mở cửa nó một lần để chúng đệ tử đi vào.