Đế Cuồng

Chương 85 - Đẩy Lui Toàn Bộ

Chiến trường của tu luyện giả xen lẫn giữa chiến trường của khô lâu nhân tộc và khô lâu tiên ma lưỡng đạo. Mặc dù quân số chỉ có hơn một vạn nhưng sức chiến đấu của khô lâu nhân tộc cực kỳ kinh người, hoàn toàn là lấy một địch hai, sau khi chết lập tức hồi sinh chém giết trở lại, sự hung hãn khiến cho tiên và ma trong thoáng chốc không thể đàn áp.

Mưa linh thạch bay đầy trời, chọi bể đầu vô số khô lâu tiên ma, đến cả Pháp Hải đang giao chiến với Tẫn Cốt và Tỏa Cốt cũng bị một viên linh thạch to tổ chảng ném trúng giữa trán, máu tươi từ miệng vết thương phun ra như suối. Gã cầm viên linh thạch vào tay, khoảnh khắc nhìn thấy ký hiệu chữ “Hải” nho nhỏ được ai đó khắc lên góc linh thạch thì càng phẫn nộ, chửi đổng lên:

- Đây là linh thạch của ta! Tên Độc Cô Minh khốn khiếp, ngươi nhẫn tâm cướp linh thạch của ta sau đó phân chia cho đám khô lâu này. Ngươi đúng là tên phá gia chi tử, không biết quý trọng tài vật chút nào…

Pháp Hải mặc dù là hòa thượng nhưng với linh thạch có sự si mê đến chết đi sống lại. Mỗi một viên linh thạch khi thu thập được đều không nỡ sử dụng mà cất gọn gàng vào trong khổ hải, vì sợ mất nên còn cẩn thận khắc ấn ký tên mình vào, vì thế vừa nhìn đã nhận ra được ngay viên linh thạch vừa chọi bể đầu mình chính là bị Độc Cô Minh trấn lột vào mấy ngày trước.

- Tẫn Cốt đâm mông ngươi!

Khô lâu què chân đi cà nhắc tới chỗ Pháp Hải, xương trắng ở tiểu huynh đệ càng lúc càng to, gần như đã lớn bằng ba ngón tay. Khi nhìn thấy thứ quái đản này thì Pháp Hải liền biểu tình hoảng sợ:

- Âm Dương Điên Đảo Song Tu đại pháp! Tên này là người của Dục Ma tông thời thượng cổ. Tương truyền người tông phái này không tu khổ hải mà dồn toàn bộ tinh lực vào hạ thân, vì vậy nơi đó mới phát triển một cách bất thường, có thể mọc ra xương cốt. Tiểu huynh đệ của hắn dài và to thế này, không rõ là đã “điên đảo” âm dương bao nhiêu lần rồi!

Vì âm dương điên đảo nên có lúc âm chính là dương, dương chính là âm, chỉ cần đâm tới là hút đi tinh khí sinh mệnh của đối phương, không hề phân biệt nam nữ. Bởi vì Dục Ma tông biến thái tới cực điểm nên sau thời gian cấm kỵ thượng cổ liền bị quần hùng liên thủ tru diệt, toàn bộ truyền thừa đều biến mất ở thế gian.

Nghe Pháp Hải nhắc đến mấy chữ Dục Ma tông, biểu tình khô lâu què chân càng trở nên lạ thường. Nó thoáng ngẩn ra như đang cố nhớ lại điều gì đó, kế tiếp lại nhìn Pháp Hải rống lên:

- Ngươi dám độ hóa ta… ta đâm ngươi!

- Kim Cương Phục Ma!

Pháp Hải thân là chí tôn đại viên mãn ở Tây Thiên tất nhiên không dễ chơi. Toàn thân tỏa ra phật quang sáng rực rỡ khiến khô lâu què chân liên tục bị độ hóa mấy lần, suýt nữa biến thành khô lâu chịu sự điều khiển của gã. Nhưng nó rất tàn nhẫn, mỗi lần như vậy đều tự đưa tay vỗ lên đỉnh đầu tự sát, sau đó lại tái sinh lần nữa.

Tỏa Cốt cũng bắt đầu ra tay, mặc dù một bên vai bị thiếu xương nên xệ xuống nhưng tốc độ xuất thủ có thể nói thế gian hiếm có. Dù so với thiên kiêu còn sống cũng là hơn chứ không kém. Năm đầu ngón tay đã khô héo co lại, liên tục chộp vào những vị trí yếu hại trên cơ thể Pháp Hải.

- Đây lại là Diệu Thủ Thâu Thiên của Đoạt Thiên môn năm xưa, là môn phái hắc đạo tung hoành ở Tây Thiên. Lúc vị Thi Chủ tàn sát nhân tộc Tây Thiên cũng diệt sạch Đoạt Thiên môn, thậm chí biến Thần Thâu thành thủ hạ bên cạnh mình. Tên Độc Cô Minh vì sao lại thu nhận được hai khô lâu cực kỳ có lai lịch như vậy kia chứ?

Pháp Hải hoảng sợ đến tột điểm, không ngừng bại lui. Kim Cương Phục Ma bị phá tan, Tỏa Cốt từ trước mặt đánh tới, dùng trảo chộp lấy bả vai của gã, khống chế gã đứng cứng ngắt không thể động đậy.

Mà ở phía sau lưng thì khô lâu què chân Tẫn Cốt đang cà nhắc đi tới, tiểu huynh đệ mỗi lúc một biến lớn đã to bằng bốn ngón tay chĩa thẳng về phía trước. Đôi mắt âm u của nó tham lam nhìn về sau mông Pháp Hải, miệng gầm rú:

- Đâm hòa thượng… dám độ hóa ta… ta đâm ngươi…

Lưu Tích Quân vừa xuất hiện liền bị hai chí tôn thiên kiêu Tiên Thai vây lấy, nhưng hai kẻ này có cơ sở khổ hải không cao, bị nàng dễ dàng áp đảo. Tinh Hà Chuyển, Ngũ Hành Chuyển, Tứ Tượng Chuyển bộc lộ uy lực cường hoành một phương.

Mà Nguyệt Nhi càng thắng dễ hơn, Đại Thôn Phệ Thuật đúng là khắc tinh của vạn đạo. Ngay cả kiếm đạo lăng lệ của Chu Tử mà cũng cắn nuốt sạch sẽ, khiến y phải cắm đầu bỏ chạy khắp chiến trường, không dám dừng lại sợ bị hư ảnh ác ma sau lưng Nguyệt Nhi thôn phệ.

- Tôn ma ra đi! Ta muốn ăn hết các ngươi!

Lần lượt chín tôn ma có bộ dáng nhỏ nhắn giống Nguyệt Nhi xuất hiện, mang theo ba phần khí tức giống hệt cô bé bắt đầu tản ra bốn phía, mặc kệ là nhân tộc hay khô lâu đều thôn phệ hết, không chừa bất kỳ ai. Cả man nhân Đả Cẩu và Mộng Tiểu Phàm cũng bị tôn ma Nguyệt Nhi tấn công phải quay đầu bỏ chạy, không khỏi ấm ức nói:

- Độc Cô Minh, muội muội của ngươi vì sao không phân biệt địch ta, ai cũng muốn giết vậy?

Độc Cô Minh không trả lời, hoàn toàn tập trung tinh thần vào trận chiến với sáu chí tôn thiên kiêu kia.

Đối phó với đao ảnh trập chùng đầy điên cuồng đang muốn chém nát thân thể mình của Mã Tam Đao, hắn liền lạnh lùng chém ra một đao Phá Sát.

Phá Sát vừa ra đao ảnh trập chùng liền bị phá giải, đây là sức mạnh khi tu vi hắn tạm thời chạm đến ngưỡng Hỗn Nguyên cảnh, không còn bị Mã Tam Đao dùng cảnh giới cao hơn để áp chế.

- Phá tan sát cục, sau đó giết ngược lại ngươi!

Lời Độc Cô Minh vừa dứt thì đao khí từ Phá Sát lại tiếp tục ập đến như muốn bổ đôi Mã Tam Đao, khiến y phải thét lớn một tiếng dùng toàn lực chống cự.

- Băng Hàn Chân Hỏa!

Tiểu Long Nữ không hề kiêng nể mà nhân lúc Độc Cô Minh tấn công Mã Tam Đao liền đánh tới sau lưng, bốn chí tôn thiên kiêu kia cũng sử dụng thần thông mạnh nhất ý đồ một kích giết chết hắn.

Hư ảnh tam trảo bạch long gầm rống, miệng phun ra hỏa diễm màu trắng lạnh lẽo đến cực điểm khiến chúng sinh huyết trong cơ thể Độc Cô Minh như muốn đóng băng lại, mọi động tác của hắn cũng nhất thời bị đình chỉ, để mặc cho bốn chí tôn Khổ Hải công kích lên người.

- Thần Hầu Biến Thân!

Độc Cô Minh ngay lập tức thiêu đốt yêu huyết trong người, thi triển biến thân của Thần Hầu kỷ thần thoại để có thể thoát khỏi sự giam cầm của băng hỏa. Dưới ánh mắt không tin nổi của Xích Khao đang đánh với man nhân ở phía xa, thân thể hắn ngay lập tức biến lớn vô số lần, lông lá mọc ra tua tủa, hai mắt bắn ra thần quang như muốn xé tan bầu trời, mà Bàn Cổ chiến phủ trong tay hắn so với lúc Xích Khao thi triển biến thân thì còn chân thật và rõ nét hơn vô số lần.

Xích Khao run rẩy nói:

- Chẳng lẽ ngươi là Thông Bích? Đây là loại biến thân mà chỉ vương tộc của Thần Hầu nhất mạch mới thi triển ra được…

Với câu hỏi này của Xích Khao, Độc Cô Minh cũng không biết phải trả lời thế nào. Hắn chỉ cảm thấy không những là Thần Hầu Biến Thân, mà thậm chí nếu có đủ chân linh huyết để cường hóa yêu huyết trong khổ hải của mình, thì ngay cả Côn Bằng Biến Thân giống Côn Vũ hắn cũng có thể thi triển ra. Nhưng khả năng thi triển không phải vĩnh viễn mà có giới hạn. Với hai giọt chân linh huyết mà Xích Khao đưa cho hắn, hắn tối đa còn có thể thi triển thêm bốn lần biến thân nữa. Vậy tương đương với một giọt chân linh huyết đẳng cấp cao thì sẽ biến thân được ba lần. Mà nếu chân linh huyết đẳng cấp thấp e rằng tới một lần cũng chưa thi triển nổi.

- Ta là Độc Cô Minh!

Thần Hầu gầm vang, Bàn Cổ Chiến Phủ trên tay chém nát tam trảo bạch long của Tiểu Long Nữ khiến nàng ta phun ra một ngụm máu tươi. Không ngừng lại ở đó chân phải Thần Hầu dơ lên dậm xuống bốn chí tôn Khổ Hải khiến họ bị ép xuống đất, toàn thân tan nát biến thành thịt vụn.

- Này, này thì còn đánh cái gì nữa…

Mã Tam Đao run rẩy nói, sau đó quay đầu bỏ chạy ngay lập tức.

Tiểu Long Nữ ngã gục trên mặt đất thở gấp, lạnh lùng nhìn Độc Cô Minh:

- Biểu huynh Côn Vũ và hôn thê Phong Diệt của ta nhất định sẽ không tha cho ngươi! Muốn giết cứ giết đi!

Độc Cô Minh hừ lạnh, thu hồi biến thân Thần Hầu, Toái Mộng đao chém thẳng xuống không hề có chút kiêng nể.

- Ta cũng không định để cô sống… Giết cứ giết, lo trước lo sau làm gì? Mà cô đối xử tàn nhẫn với Phong Diệt như vậy, gọi Côn Vũ truy sát hắn. Tới giờ phút sắp chết lại dùng tên hắn để kéo dài sinh mệnh, không cảm thấy nhục nhã sao?

- Ẩn tình trong đó không phải loại người như ngươi có thể hiểu…

Tiểu Long Nữ nhắm mắt lại, đối diện với cái chết nhưng vẻ mặt hoàn toàn không có chút sợ hãi nào, ngược lại khí chất lạnh lùng càng khiến dung mạo nàng ta thêm phần mỹ lệ, nhưng bấy nhiêu là không đủ để Độc Cô Minh cảm thấy thương hoa tiếc ngọc.

- Độc Cô Minh ngừng tay! Dám giết lão bà của Doãn Chí Bình ta, ta thề sẽ dùng cả đời đi tìm lão bà của ngươi ân cần thăm hỏi…

Sắc mặt Độc Cô Minh đen lại, đây là một lời hù dọa chạm đến vảy ngược trong lòng hắn. Nhưng hung danh của Doãn Chí Bình bất kể là ở thế giới này hay ở địa cầu đều rất lớn. Cả Dương Quá một tay, võ công kinh thế hãi tục còn bị tên họ Doãn này chơi đến thảm như vậy, ai mà dám chọc vào hắn?

Chỉ thấy Doãn Chí Bình sau lưng đeo đôi cánh rách nát nhanh như cắt lao tới cứu Tiểu Long Nữ đi.

Độc Cô Minh cho dù muốn đuổi theo cũng không thể nào, mà cũng không muốn dây dưa với tên biến thái này, cứ ngó lơ gã là xong.

Bình Luận (0)
Comment