Đế Cuồng

Chương 95 - Bí Mật Của Toái Mộng Đao

Quan Thất đứng trong vòng xoáy, nhìn đám khô lâu từ bốn phương đang không ngừng tiến đến chỗ gã rồi biến thành bụi phấn, ngay cả chút thần hồn bất diệt cuối cùng cũng tan nát, hóa thành từng luồng sáng bay quanh thân thể gã thì không khỏi trầm mặc. Vì kỳ ngộ cơ duyên mà động chạm tới những anh linh nhân tộc này có đáng hay không?

- Đáng! Để giúp nhân tộc nảy sinh ra cường giả mới có thể dùng bóng lưng của mình chống đỡ thiên địa, dù có hy sinh bao nhiêu cũng đáng. Nhưng Bạch Hoàng là ai, vì sao trong lịch sử nhân giới ta chưa từng nghe đến tên người này?

- Bạch Hoàng… Cái tên thật xa lạ…

Không chỉ có Quan Thất mà toàn bộ mấy ngàn thiên kiêu đang có mặt ở hung địa cũng cảm thấy cái tên này hoàn toàn lạ lẫm, gần như ở nhân giới chẳng ai có chút ký ức nào về nó.

Ở một nơi xa, hoàn toàn cách biệt với vị trí Quan Thất đang dùng Nhân Chủ lệnh kêu gọi khô lâu nhân tộc tiến hành huyết tế. Sát Tiếu Thiên cũng đang ngồi trên một tế đàn tương tự, trong tay gã cũng có cầm một lệnh bài màu đen, trên lệnh bài có khắc một chữ “Sát” tỏa ra khí tức cực kỳ lăng lệ.

- Bạch Hoàng…

Sát Tiếu Thiên thở dài, trầm tư nghĩ ngợi thật lâu, rốt cuộc cũng quyết định đưa lệnh bài ra thi triển thuật Chúng Sinh Huyết Tế, kêu gọi khô lâu nhân tộc tụ hợp về đây.

Mà ở hai nơi khác trên hung địa cũng xuất hiện hai vòng xoáy tương tự với vòng xoáy do Sát Tiếu Thiên và Quan Thất tạo thành, hiển nhiên là do lệnh bài cấp độ Nhân Chủ phát động gây nên.

Bốn vòng xoáy cực kỳ khủng bố xuất hiện khiến ức vạn khô lâu nhân tộc điên cuồng bay vào trong, hốc mắt âm u hiện lên vẻ cố chấp, miệng không ngừng ngân nga câu nói “nhân tộc mãi mãi trường tồn, Bạch Hoàng đời đời bất diệt”. Đây có lẽ là ý chí cuối cùng của bọn họ, vì nhân giới hy sinh chết không hối tiếc, vì Bạch Hoàng tan nát thần hồn, không oán không hận…

Quan Thất cảm nhận được ba vòng xoáy kia, sắc mặt biến đổi hoàn toàn:

- Không phải Thái Dịch nói rằng chỉ có mình y biết được bí mật về hung địa ư? Tại sao vẫn còn ba kẻ giống như ta? Không được, đã tới nước này rồi không thể quay đầu. Phải nhanh chóng ngưng tụ ra Nhân Tộc Chiến Giáp để chiếm tiên cơ…

Nghĩ là làm, Nhân Chủ lệnh của gã được thúc dục đến mức mạnh nhất, vòng xoáy cũng điên cuồng cắn nuốt khô lâu nhân tộc đang tiến vào. Vô số tia sáng bay lượn xung quanh cơ thể gã, bắt đầu dần dần ngưng tụ ra một chiến giáp có khí tức cực kỳ khủng bố.

Nhìn đám khô lâu của mình bay dần về phía vòng xoáy, ngay cả Tẫn Cốt và Tỏa Cốt cũng có dấu hiệu không thể khống chế được nữa, Độc Cô Minh cực kỳ nóng ruột. Thời gian hắn gặp đám khô lâu này chẳng được bao nhiêu, nhưng sự khẳng khái của chúng, hắn hoàn toàn cảm nhận rất rõ.

Khô lâu què chân Tẫn Cốt là kẻ đầu tiên không cưỡng lại lực hấp dẫn đến từ vòng xoáy, bắt đầu bay lên bầu trời. Khô lâu Tỏa Cốt có ý chí rất mạnh, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi số phận, không ngừng bay lên cao.

- Vĩnh biệt lão đại… ơn cho linh thạch… đời đời không quên…

Những khô lâu trong đội ngũ của hắn có một số dường như thức tỉnh trước khi bị hủy diệt hoàn toàn, hướng về hắn nói ra một câu.

- Lão đại… không thể cùng ngươi đi đâm hết thiên hạ…

Tẫn Cốt đột nhiên cười vang, đây là câu nói hoàn chỉnh nhất của nó trong suốt năm mươi vạn năm từ khi trở thành khô lâu bất tử bất diệt. Mà Tỏa Cốt chỉ thở dài một tiếng, sau đó gần như buông xuôi để vòng xoáy cắn nuốt mình.

Một nỗi bi ai dâng lên từ tận đáy lòng Độc Cô Minh, hắn nắm chặt Toái Mộng đao trong tay, biểu tình dần trở nên điên cuồng.

- Ta không coi các ngươi như công cụ, mà coi các ngươi như huynh đệ… Vì sao cứ phải chấp nhận số mệnh dâng hiến cho Bạch Hoàng hay Nhân Chủ gì đó? Ngày nay nhân giới không còn gặp hiểm nguy, tên trong vòng xoáy chỉ vì muốn đoạt kỳ ngộ mà kêu gọi các ngươi huyết tế thôi, mau tỉnh lại đi!

Trần Mạn Dao thấy hắn điên cuồng như vậy thì liền vội nắm lấy tay hắn, sợ hắn sẽ làm liều. Nhưng không ngờ Độc Cô Minh thật sự khoát tay nàng ra, gót chân điểm nhẹ dưới đất, bay vọt lên trời cao một tay nắm lấy chân Tỏa Cốt, tay kia ném thẳng Toái Mộng đao về phía vòng xoáy mà Quan Thất đang đứng.

- Đã là huynh đệ của ta, không được sự cho phép của ta, ai cũng không thể mang các ngươi đi!

Hắn rống lớn, thi triển Minh Yêu Biến bắt đầu chắn người ở phía trước ngăn cản để quân đoàn khô lâu của mình không bị lực hút kia hấp dẫn nữa.

Toái Mộng đao như một mũi tên xé gió bay tới thẳng vị trí Quan Thất đang ẩn mình trong vòng xoáy. Chỉ nghe gã hừ lạnh:

- Một tu sĩ Khổ Hải mà cũng dám ngăn cản Nhân Chủ lệnh sao? Không biết sống chết là gì! Ngươi là truyền nhân của Chân Võ, đáng lý cũng đủ tư cách tiến vào đạo giới. Nhưng ngươi cố chấp như vậy thì kỳ ngộ trong đó đã vô duyên với ngươi rồi…

Vòng xoáy tỏa ra hấp lực cực kỳ lớn mạnh, khoảnh khắc va chạm với Toái Mộng đao thì không ngờ phát sinh dị biến. Từ Toái Mộng đao tỏa ra đao khí cực kỳ điên cuồng như muốn chém nát cả thiên địa, lần lượt sáu đao Tế Vũ, Kinh Thần, Diệt Tuyệt, Vô Lệ, Trảm Đạo, Phá Sát đều hiển lộ trên thế gian, đồng thời chém về phía chiến giáp hư ảo của Quan Thất.

Đối diện khí thế của sáu đao này, lần đầu tiên Quan Thất cảm thấy vô cùng sợ hãi. Đó nào phải uy lực mà một Khổ Hải có thể thi triển. Dù là Đạo Đài viên mãn mà bị sáu đao này chém tới e rằng cũng sẽ biến thành thịt vụn.

- Không ngờ trong đao có tồn tại một khí linh thời thượng cổ!

Quan Thất nhanh chóng hiểu ra huyền cơ trong này. Chính khí linh trong Toái Mộng đao đã thay Độc Cô Minh chém ra sáu đao kinh thế hãi tục, nhờ vậy tạm thời ngăn chặn được lực hút khủng bố tỏa ra từ Nhân Chủ lệnh ảnh hưởng đến Độc Cô Minh và một vạn khô lâu kia.

Mà chiến giáp của Quan Thất vẫn đang không ngừng được ức vạn khô lâu khác phân giải rồi dung nhập vào, dần dần ngưng tụ thành thực chất. Tu vi của gã theo đó cũng tăng lên chóng mặt, hiện tại gần như trở thành Ứng Kiếp cường giả, một cái nhấc tay cũng đủ khiến hư không rách toạt.

- Nhân Giới Chiến Giáp, ngưng tụ anh linh nhân tộc, giết hết những kẻ dám xâm phạm…

Quan Thất cười lạnh, cảm nhận sự cường đại do chiến giáp mang lại. Gã đưa tay lên ấn nhẹ một cái về phía trước, một chưởng ấn khổng lồ mang theo hơi thở hủy diệt đối kháng với sáu đao kinh thế hãi tục kia. Tiếng ầm ầm vỡ tan vang vọng khắp trời đất, năm đao kia lần lượt chém rụng năm ngón tay của chưởng ấn, sau đó một đao Diệt Tuyệt cuối cùng vì không còn gì ngăn cản vẫn chém thẳng đến vị trí Quan Thất, mặc dù không thể phá vỡ phòng vệ của Nhân Giới Chiến Giáp nhưng dư chấn vẫn đủ khiến gã phun ra một ngụm máu tươi.

- Khí linh Toái Mộng đao, chủ nhân ngươi năm xưa là một trong thập thiên tôn thời thượng cổ, theo lý mà nói phải nghe theo hiệu lệnh của Nhân Chủ, vậy mà dám làm ra hành động phản nghịch này ư?

Trong Toái Mộng đao phát ra một tiếng thở dài, khoảnh khắc nghe được tiếng thở dài phát ra từ thanh đao, ngay cả Độc Cô Minh cũng biến sắc. Vô số nghi hoặc và nút thắt của hắn khi còn ở trong Sơn Hà Đồ cũng được hóa giải hoàn toàn.

Vì sao Sơn Hà Đồ lại bị tàn phá tới cực điểm mà Toái Mộng đao lại vẫn còn hoàn chỉnh như vậy, gần như chẳng chút tổn hao gì?

Vì sao Kim Phát Nữ lại bị hút vào Toái Mộng đao?

Vì sao tàn niệm tiên tộc trong Sơn Hà Đồ khi gặp Toái Mộng đao lại phải chạy trối chết?

Thứ nó sợ không phải Độc Cô Minh, mà là khí linh đang ẩn mình trong Toái Mộng đao. Y ngoài Chân Võ Thiên Tôn thì còn có thể là ai?

Chân Võ Thiên Tôn nói đã chết cũng đúng, mà sống cũng không sai. Vì y trong lúc thương thế bộc phát, tử kỳ ập tới đã làm ra một hành động cực kỳ điên cuồng đó là hy sinh đế quả của bản thân, tự biến mình thành khí linh, nhờ đó có thể sống sót qua năm mươi vạn năm. Trong thời gian này không ngừng đánh phá Sơn Hà Đồ cuối cùng đã phá tan nó. Nhưng dù sao y cũng đã trở thành khí linh, mặc dù có thể xuất hồn ra ngoài nhưng không thể rời khỏi quá xa bản thể là Toái Mộng đao.

Y cần tìm một truyền nhân, hay nói đúng hơn là một chủ nhân mới đem mình ra khỏi Sơn Hà Đồ. Mà Độc Cô Minh chính là ngươi được y lựa chọn.

Giọng nói ồm ồm của Chân Võ vang lên khiến những khô lâu đang phân giải trên không trung biểu tình cực kỳ xúc động. Đó chính là vị thiên tôn từng dẫn dắt bọn họ đánh giết tiên tộc, lĩnh ấn tiên phong trong mọi chiến dịch.

- Dùng anh linh nhân tộc để phục vụ cho mục đích cá nhân, ngươi không xứng…

Quan Thất lạnh lùng nói:

- Bọn họ đã chết, bây giờ nên hy sinh để giúp ta tiến vào trong đạo giới lấy được kỳ ngộ. Một khi ta thành công thì sẽ trở thành cường giả đủ sức bảo vệ nhân giới sau này. Chân Võ ngươi đã trở thành khí linh nên đầu óc cũng có vấn đề rồi, suy nghĩ nông cạn…

Toái Mộng đao vẫn đứng chặn trước mặt Độc Cô Minh, tiếp tục nói:

- Đây không phải là cách duy nhất để tiến vào đạo giới, mà là cách để thành toàn cho một người khác. Ngươi tưởng rằng Nhân Chủ lệnh đã là vô địch thiên hạ rồi sao? Đáng thương cho ngươi bị kẻ khác tính kế mà không biết…

Quan Thất biến sắc:

- Cái gì?

Gã chợt suy nghĩ đến việc Thái Dịch - người từng duy nhất sống sót trở ra từ trong Tuyệt Vọng Ma Uyên, đem cách thức xâm nhập nơi này giao lại cho hoàng tộc Thiên Địch, dùng đó làm điều kiện để xin được quy hàng. Thậm chí còn thề thốt chỉ bản thân mới biết về những bí mật này, vậy mà giờ đây rõ ràng không chỉ gã mà còn có ba kẻ nữa cũng mở ra được cửa vào đạo giới, thật sự trong đó có rất nhiều ẩn tình.

Bình Luận (0)
Comment