Đế Đài Xuân

Chương 1

Triều Đại Uyên, mùa xuân năm Trọng Hi thứ mười ba.

Ứng Sùng Ưu ghìm cương ngựa, dừng trước một ngã ba đường gần kinh thành, thở ra một hơi khói trắng.

“Chưa có năm nào thời tiết ấm muộn như năm nay, tháng ba đã qua mà còn lạnh như vậy a.” Nhìn giao lộ trước mặt, Ứng Sùng Ưu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve Tích Tích đang nằm trong lòng ngực, do dự một hồi.

Y mơ hồ nhớ là hướng bên trái, nhưng không chắc chắn lắm.

“Tích Tích, ngươi nói chúng ta đi đường nào mới đúng?” Ứng Sùng Ưu dịu dàng hỏi, chính mình không nhịn được phải bật cười một cái.

Tuy rằng sau khi tròn mười bảy tuổi, y hàng năm đều phụng sư mệnh xuống núi ngao du học hỏi sáu tháng, tìm hiểu thế sự nhân tình, nhưng lại rất ít khi về nhà thăm người thân nên đối với đường xá ngoại thành không được rõ lắm.

“Là phụ thân không cho phép ta thường xuyên về nhà, không biết đường cũng không phải lỗi của ta a.” Ứng Sùng Ưu tự giễu một câu, ôm Tích Tích lên đặt trước yên ngựa, đùa nghịch cằm của nó. Có lẽ bị động tác của y đánh thức, Tích Tích đang ủ rũ mỏi mệt đột nhiên dựng tai lên, cong lưng đạp chân một phát liền thoắt chạy, nhằm hướng bên phải mà phóng xuống.

“Tích Tích, quay lại! Ngươi muốn đi đâu?” Ứng Sùng Ưu cau mày, lập tức lớn tiếng quát gọi.

Thế nhưng Tích Tích dường như hoàn toàn không đoái hoài đến mệnh lệnh của y.

Tích Tích là một con tuyết hồ xinh đẹp, nhược bằng hai năm trước không được Ứng Sùng Ưu cứu về chăm sóc cẩn thận thì nó vẫn còn thương bệnh đầy người, lông vừa bẩn vừa thô, nhát gan dễ bảo, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ nhìn sắc mặt Ứng Sùng Ưu mà hành động. Nhưng về sau càng ngày nó càng ý thức được bản thân kỳ thực phi thường đẹp đẽ, tính tình cũng từ đó mà thay đổi. Nữ nhi xinh đẹp thì có hơn nửa là tùy hứng thất thường, mẫu hồ cũng không ngoại lệ.

Nó càng ngày càng hay làm nũng, càng ngày càng thích cáu gắt, chỉ cần cảm thấy được chủ nhân sẽ không tức giận thật sự thì nó muốn gì liền nhất quyết y theo đó mà làm. Tỷ như nhảy ra khỏi lòng ngực chủ nhân đi ngao du khắp nơi, đuổi bắt trêu chọc gà rừng các thứ. Vì thế Ứng Sùng Ưu không thể không hít một hơi, quất ngựa đuổi theo sau Tích Tích, chỉ hy vọng mình vận khí tốt, con đường tiểu hồ ly bướng bỉnh kia chọn vừa khéo là chính xác.

Sự thật chứng tỏ, chọn đi theo một con tiểu hồ ly ưa đùa nghịch, vận khí một người không thể tốt được.

Ước chừng đến nửa đêm, Ứng Sùng Ưu đi nhầm đường rốt cục đến trước cửa thành Định An, ngửa đầu nhìn tường thành cao ngất. Lúc này kinh đô có lệnh giới nghiêm ban đêm, cửa thành đã đóng nên không thể không nghỉ lại bên ngoài. Cũng may Ứng Sùng Ưu đã quen phiêu du tứ xứ, hành lý mang đầy đủ nên không lo cơ hàn, chỉ vì nuông chiều Tích Tích nên đành chọn nơi gần sát tường thành ngồi xuống nhóm lửa.

Bất quá, y nhanh chóng phát hiện hành động này thật sự không khôn ngoan.

Bị ánh lửa sáng ngời ấm áp hấp dẫn, một lúc sau vài tên khất cái ngụ ở con sông ven thành liền chậm rãi vây đến, ánh mắt do dự nhìn kẻ đồng cảnh ngộ phải ăn ngủ ngoài thành nhưng quần áo lại chỉnh tề sạch sẽ, ngang dọc thế nào cũng không giống một gã tuổi trẻ lang thang.

Ứng Sùng Ưu không phải công tử quen sống an nhàn sung sướng, không rành thế sự. Y đương nhiên biết hiện giờ triều chính khắc nghiệt, mấy năm liên tục hạn hán đói kém, dân đói các nơi chạy nạn thành đàn, cũng không phải thời đại thái bình gì nên phục sức lẫn đồ dùng của y đều thập phần đơn giản, hơn nữa vừa từ nơi ẩn cư trên Phù Sơn xuống, cũng không mang nhiều ngân lượng bên mình. Sở dĩ y nhất thời sơ xuất nhóm lửa là vì không ngờ ở ngay vùng phụ cận kinh thành mà lại có nhiều khất cái tụ tập như vậy.

Đám người đang chầm chậm tiến lại gần vừa nhìn thấy lương khô trên tay y, mắt đã sáng rỡ giống như kẻ đói khát nhiều ngày chưa được ăn, khiến Ứng Sùng Ưu một trận không đành lòng, vội vàng đem lương thực trong tay nải đưa ra. Vài tên đứng gần nhất chộp lấy, cầm trong tay rồi liền liều mạng nhét hết vào miệng. Phía sau chạy tới không cướp được liền vây quanh y, nháy mắt đã tụ tập ba, bốn mươi người, mỗi người như sói đói hau háu nhìn Ứng Sùng Ưu.

“Thật có lỗi, trên người ta chỉ có bấy nhiêu.” Ứng Sùng Ưu đem tay nải mở ra cho bọn họ xem. “Thật sự một chút cũng không còn.”

Những kẻ vây quanh đã thấy rõ nhưng không vì vậy mà rời đi, vẫn bất động tại chỗ.

Ứng Sùng Ưu nghĩ một chốc, lại lấy ra tất cả ngân lượng trên người cùng một ít đồ dùng đơn giản, đưa hết cho họ, nói: “Chờ ngày mai cửa thành mở rồi cầm mấy thứ này đi đổi chút thức ăn, mọi người chia ra đi.”

Đám người tranh giành nhau một lúc, lại vây lên lần nữa, có vài kẻ dán mắt vào con ngựa buộc ở một bên, nhìn cả bộ lông bóng mượt của Tích Tích, càng tiến càng gần khiến tiểu tuyết hồ sợ tới mức rít lên một tiếng rồi chui vào lòng chủ nhân.

Rơi vào đường cùng, Ứng Sùng Ưu buộc lòng phải đứng lên, một tay ôm Tích Tích, một tay ấn xuống bên hông, ánh bạc lóe lên, một thanh nhuyễn kiếm đã nắm ở trong tay. Y nhìn chung quanh, ôn tồn khuyên nhủ: “Các vị cơ hàn khổ cực, tại hạ cũng thực đồng cảm, nhưng cầu người tương trợ là một chuyện, cường hành cướp bóc lại là chuyện khác, mong rằng các vị không phải lấy thân thử kiếm, để tránh đến lúc đó hối hận cũng đã muộn.”

Vừa dứt lời đã có kẻ nhổ mạnh một hơi xuống đất, mắng: “Mẹ nó, đến đầu năm nay thì không ai sống nổi nữa rồi, còn có kẻ trông coi vương pháp sao? Chừng nào vương pháp quản được lũ quan to quý nhân ở đây, chừng đó lão tử sẽ phục vương pháp! Tiểu huynh đệ, nhìn ngươi cũng không phải kẻ có tiền, vậy thì để ngựa, xiêm y và tiểu hồ ly kia lại, a, còn thanh kiếm này cũng đáng giá mấy đồng tiền… Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, bọn lão tử sẽ không đả thương ngươi!”

Ứng Sùng Ưu nhíu mày, cẩn thận nhìn gã đầu lĩnh vừa đáp lời, chỉ thấy hắn tuy rằng sắc mặt vàng vọt nhưng dáng người cao lớn, tứ chi cường tráng, hiển nhiên là người từng lao động chân tay, không khỏi trong lòng có chút hiểu được, thở dài nói: “Các ngươi đều là dân làng có ruộng tốt bị người khác chiếm đoạt phải không? Chẳng lẽ ngay cả ruộng để cày thuê cũng không có?”

Bị y hỏi vậy, gã kia lắp bắp kinh hãi, lui về phía sau mấy bước, nheo mắt nhìn y, hừ một tiếng nói: “Ngươi cũng biết nhiều đó, ít dông dài, mau để lại y phục rồi chạy đi, hỏi nhiều như vậy làm gì?”

Ứng Sùng Ưu thán một hơi, đang muốn khuyên nữa thì một thanh âm lạnh lùng cách đó không xa đột nhiên truyền đến, ngữ khí trào phúng nói: “Các ngươi đông như vậy, cho dù đoạt được vài món xiêm y của hắn đem bán, có thể sống được bao nhiêu ngày? Kết quả ngoài đói chết lạnh chết, không còn con đường nào khác.”

Dường như đã động đến điểm yếu, đám dân đói trên mặt đều lộ vẻ giận dữ, gã đầu lĩnh quay người lại, mặt hướng về nơi phát ra thanh âm, quát: “Kẻ nào? Chui ra đây cho lão tử!”

Sau vài tiếng cười lạnh, hai bóng người chậm rãi từ trong bóng tối hiện thân, đi trước là một nam nhân ước chừng hai, ba mươi tuổi, một thân thanh y áo vải, dung mạo tuy rằng bình thường nhưng khí chất quả nhiên không tầm thường, quét mắt liếc ngang đám người đang phẫn nộ trước mặt, ngữ điệu vẫn không gợn chút sợ hãi: “Hiện giờ thời thế đã như vậy, các ngươi xa xứ, khất thực khắp nơi, nguyên bản không phải là kế sinh nhai lâu dài, ta có hảo ý nói thật, tại sao lại nổi giận?”

Gã đầu lĩnh lớn tiếng quát: “Ngươi nói nghe đơn giản lắm, thời thế này căn bản là không cho bá tánh chúng ta con đường sống, ngươi nếu đã tự dẫn xác tới thì cũng để đồ vật trên người lại đi!”

Nam nhân trẻ tuổi mỉm cười nói: “Đại ca tính tình quá gấp gáp, ta đã lên tiếng nhất định là có đường sống chỉ cho các ngươi. Nhà của ta muốn mướn vài tên trai tráng khỏe mạnh để làm gia đinh hộ viện, mỗi tháng có tiền lương đủ để cấp dưỡng người thân, có ai chịu làm không?”

Lời vừa nói ra, cả đám người nhất thời ngơ ngẩn. Nói đến những người này, nguyên lai đều là dân làng mấy đời làm nông phu, nếu không phải vì điền thổ bị tước đoạt, không còn kế sinh nhai, ai lại bằng lòng đi xin ăn hay cướp của đâu? Cho nên đưa mắt nhìn nhau một lúc, gã đầu lĩnh cẩn trọng hỏi lại: “Lời của ngài có thật không?”

“Giữa đêm khuya khoắt, có lẽ nào ta xuất hiện chỉ để trêu chọc các ngươi?”

“Vậy… ngài muốn mướn bao nhiêu người?”

“Chỉ cần phù hợp yêu cầu của ta, nhiều ít đều mướn. Các ngươi cũng không cần lập tức theo ta, có thể đi báo cho đồng hương thân hữu, nếu đồng ý ai cũng có thể tới.”

Đám người nhất thời vang lên một tiếng kinh hỉ, gã đầu lĩnh kia quệt mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Châu huyện của chúng ta đã nhiều năm thiên tai nhân họa, năm nay quan phủ lại cậy quyền cướp đoạt ruộng tốt, bức chúng ta chạy đến phía tây, cho nên tổng số cũng phải cả ngàn cả vạn người, nhà công tử gia có lớn chỉ sợ cũng không dùng được nhiều người như vậy…”

“Chuyện này ngươi không cần lo lắng, nhiều người thì nhà của ta tự khắc cũng lớn theo.” Nam nhân áo vải từ trong ngực lấy ra một cái túi đưa cho gã đầu lĩnh “Đây là tiền ước định, ta nghĩ phụ mẫu thê nhi của các ngươi còn đang đói khát chờ đợi, mang về cứu nguy trước. Giờ này ba ngày sau, ta ở đây chờ.”

Gã đầu lĩnh cầm túi bạc trong tay, cảm thấy dân làng rốt cục có hy vọng, còn đâu tâm trí mà nghĩ ngợi sâu xa, lập tức một mặt nói lời cảm tạ không thôi, một mặt liền vội vàng dẫn dắt mọi người trở về thu xếp già trẻ trong nhà.

“Khoan!” Ứng Sùng Ưu nãy giờ đứng ngoài không nói đột nhiên kêu một tiếng, tiến lên mấy bước, quay sang đám dân đói nói: “Các ngươi thật sự tin tưởng công việc gia đinh hộ viện phải cần đến nhiều người như vậy sao? Cẩn thận bị hắn lừa…”

Trong đám người có kẻ cãi lại: “Chúng ta khốn cùng chỉ còn một cái mạng, còn có cái gì cho người ta lừa?”

“Nói không chừng chính là lừa mạng thì sao?” Ứng Sùng Ưu quay đầu ngưng mắt quan sát nam nhân kia. “Nếu ta đoán không lầm, ngươi không phải muốn tìm người hộ viện mà là thay vị phiên chủ ấy thuê tư binh?”

Thanh niên áo vải trong mắt tinh quang chợt lóe, ngửa mặt cười to vài tiếng, không chút nào che dấu nói: “Ngươi nói sao thì đúng như vậy. Bất quá làm tư binh tuy rằng phải bán mạng, nhưng ít nhất là con đường sống, các vị nếu không muốn, tại hạ tuyệt không bắt buộc. Tiền là đưa các ngươi cứu nguy, không cần hoàn lại.”

Đám người lại xôn xao một trận, nhưng không bao lâu liền có kẻ cao giọng: “Làm tư binh có gì không tốt? Chúng ta nông dân không ruộng, không bán mạng thì bán cái gì?”

Lời vừa nói ra, lập tức có tiếng hô tán thành. Gã đầu lĩnh hướng về phía thanh niên áo vải ôm quyền làm lễ, nói: “Ba ngày sau tất đến.” Dứt lời liền dẫn đám người cất bước rời đi.

Ứng Sùng Ưu bất đắc dĩ thở dài, ngẫm lại cũng không phải việc mình có thể quản nên vuốt khẽ Tích Tích trong lòng ngực rồi lui về ngồi xuống cạnh đống lửa.

Thanh niên kia lẳng lặng quan sát y trong chốc lát, phất tay khiển đi tùy tùng phía sau còn mình tiến lên ngồi bên Ứng Sùng Ưu, mỉm cười nói: “Vị huynh đài này, xem ra ngươi đối với việc làm của ta rất bất mãn a?”

Ứng Sùng Ưu ghé mắt liếc hắn một cái, nói: “Giậu đổ bìm leo, thừa dịp chiêu dụ tư binh, chẳng lẽ là việc làm quang minh chính đại lắm sao?”

Thanh niên áo vải thu nét tươi cười, ngữ khí đột biến lạnh lùng: “Huynh đài rõ ràng là người thông minh, như thế nào ngay cả đại từ bi cùng tiểu từ bi đều không phân biệt được?”

Ứng Sùng Ưu nhíu mày: “Thỉnh huynh chỉ giáo.”

“Hương dân bá tánh sa vào đường cùng như đám người ấy hiện giờ thiên hạ khắp nơi đều có, nguyên nhân ngẫm đến vẫn là vì triều đình,vừa chinh phạt vừa vơ vét của cải, cưỡng ép thực thi ‘Thiên Tỉ lệnh’ (lệnh di dời) cùng ‘Ân Điền lệnh’ (lệnh đóng thuế ruộng đất), chuyên quyền bạo ngược mới tạo thành hậu quả như ngày hôm nay. Lấy tài lực của một mình ngươi cho dù toàn bộ đem bố thí cũng chỉ cứu được vài người, thử hỏi cứu được bao lâu? Cho nên ta nói cách làm của ngươi bất quá là tiểu từ bi mà thôi.”

Ứng Sùng Ưu thoáng trầm ngâm một lát, thấp giọng nói: “Vậy ngươi tận lực chiêu mộ dân đói nhập ngũ, đó là đại từ bi ư?”

“Không sai.” Thanh niên áo vải ngẩng cao đầu nói: “Những người này tòng quân tự nhiên là phải bán mạng, có điều bọn họ bán mạng cũng không hoàn toàn là vì ta, mà quan trọng hơn là vì bọn họ có thể tìm lại được một thiên hạ thái bình, an cư lập nghiệp!”

Người này đột phát ra lời lẽ hùng hồn, ý chí thay đổi thiên hạ khiến Ứng Sùng Ưu cả kinh, tiểu tuyết hồ trên tay cũng bị hất ngã xuống đất, khiến nó giơ móng vuốt cào cào mũi giày chủ nhân, kêu lên vài tiếng ai oán.

Nam nhân kia tựa hồ rất vừa lòng phản ứng của y, ha hả cười: “Luận chính cục hiện giờ, toàn thiên hạ e rằng có một nửa là mang lòng tạo phản, ngươi sao phải giật mình như vậy?”

Ứng Sùng Ưu nhìn khuôn mặt tươi cười kia một lúc lâu, một lần nữa đưa mắt trở lại đống lửa chỉ còn lay lắt sáng, từ tốn nói: “Cho dù hiện giờ thiên hạ đại biến, cùng một người xa lạ đàm mưu phản nghịch, ngươi cũng thật lớn mật.”

“Lớn mật?” Thanh niên áo vải vẫn là biểu cảm dửng dưng. “Ngươi muốn tố giác ta sao? Tính đi báo với Tuần vệ tư hay là Cửu thành tư? Hay là, ngươi muốn trực tiếp báo với lệnh tôn* Ứng đại nhân?”

Người kia lúc này tung một câu như vậy, hiển nhiên là muốn lần thứ hai nhìn Ứng Sùng Ưu khiếp sợ, nhưng hắn không ngờ rằng lần này Ứng Sùng Ưu chỉ liếc hắn một cái, cũng không vì đối phương biết được thân phận của mình mà ngạc nhiên.

“A? Sao không hỏi ta làm thế nào biết được ngươi là ai?” Đợi nửa ngày, thanh niên áo vải đành chính mình hỏi trước.

“Không cần.” Ứng Sùng Ưu thản nhiên nói. “Huynh mang mặt nạ da người lâu như vậy không khó chịu sao?”

“A.” Người kia quát to một tiếng. “Đệ nhận ra huynh? Từ khi nào thì nhận ra? Mặt nạ này do chính tay Diệp phu nhân chế tạo, ngoại trừ không thể mang lâu, không có sơ hở gì a.”

“Huynh vừa rồi ha hả cười, lộ ra hai cái răng khuyển…”

“Gọi là răng hổ có được hay không?” Thanh niên áo vải phản đối.

Ứng Sùng Ưu không khỏi bật cười: “Lâm ca, lâu như vậy không gặp, bộ dáng của huynh tuy rằng thay đổi nhưng tính tình vẫn như trước.”

Ứng Lâm cười theo, giang tay tiến đến đem Sùng Ưu ôm chặt. “Đại bá phụ dự tính đệ hôm nay là đến nơi, chờ đến tối còn không thấy người đâu nên phái huynh đi tìm, xem tiểu biểu đệ thích lạc đường nhà ngươi lại lạc đến nơi nào rồi!”

Ứng Sùng Ưu nhếch khẽ khóe môi, nói: “E rằng huynh không phải có chủ ý ra đây để tìm đệ, mà là để làm việc riêng của mình thôi? Bất quá việc khiến đệ thấy kỳ quái chính là huynh luôn luôn không phục ai sai khiến, không biết vị phiên chủ ấy bản lĩnh thế nào lại có thể đem huynh thu nạp dưới trướng, vì hắn cam lòng mạo hiểm, chiêu mộ tư binh?”

Ứng Lâm sâu sắc nhìn Sùng Ưu một cái, chậm rãi nói: “Các tư binh đã nhất trí tương lai sẽ đến Bình Thành của Ngụy Hầu tiến hành sắp xếp huấn luyện, có điều người có thể khiến huynh cúi đầu nghe lệnh không phải là Ngụy Hầu gia.”

Ứng Sùng Ưu mím môi, trên mặt có chút bất ngờ nhưng không biết tại sao lồng ngực cũng phảng phất lo lắng, không tiếp tục truy vấn ý tứ trong lời nói của biểu huynh.

“Tại sao không hỏi là ai?” Ứng Lâm nhìn thẳng y. “Hay đệ đã đoán ra rồi? Cũng khó trách, đệ vốn biết huynh xưa nay nhất mực chỉ vâng lệnh một người…”

“Không có khả năng!” Ứng Sùng Ưu quả quyết nói. “Tuy rằng đệ từ nhỏ đã rời nhà tòng sư, nhưng đệ vẫn hiểu rõ phụ thân. Huynh cho dù đem người toàn thân phân tán, mỗi một đốt xương mỗi một giọt máu vẫn là tuyệt đối trung thành với Đại Uyên. Đừng nói người, cho dù là Ngụy Hầu e cũng không mang lòng giương cờ tạo phản.”

Ứng Lâm ngửng mặt, ha ha cười hai tiếng, nói: “Chỉ là chiêu mộ tư binh mà thôi, ai nói chúng ta muốn tạo phản?”

“Chính huynh nói phải thay đổi thiên hạ, không phải tạo phản thì là gì?”

“Sùng Ưu a, đệ có phải đã đọc sách đến si ngốc không? Chẳng lẽ đệ cảm thấy thiên hạ hiện giờ vẫn còn là của Đại Uyên hoàng thất hay sao?”

Ứng Sùng Ưu trong lòng giật nảy, không khỏi hít sâu một hơi.

Ánh mắt Ứng Lâm dừng trên mặt y, gằn từng tiếng nói: “Những gì chúng ta đang làm, dùng ba chữ hình dung là ‘Thanh quân trắc’*, nếu muốn giảm thành hai chữ, đó là ‘Cần vương ‘*!”

Ứng Sùng Ưu nhìn lại hắn, trong đầu rất nhanh hiện lên ngàn vạn suy nghĩ, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, theo môi chậm rãi thoát ra.”Đệ nghĩ… đệ rốt cục hiểu được phụ thân vì sao lại vội vã gọi đệ trở về…”

“Đây là đương nhiên, đại bá phụ cho tới bây giờ đều ký thác rất nhiều kỳ vọng ở đệ, đệ lại là cao đồ của Phù Sơn, chúng ta hiện thiếu nhân tài như vậy mà.”

Ứng Sùng Ưu rũ xuống mi mắt, dùng nhánh cây khơi qua đống lửa đã sớm tắt, nói: “Phụ thân một lòng vì thiên hạ, đệ xưa nay luôn kính nể. Hiện giờ triều chính thối nát, bá tánh lầm than, tình thế này đệ cũng hiểu được, nhưng chỉ cần đổi chủ là thiên hạ có thể chuyển mình ngay được sao? Nhớ năm đó Quốc sư Mạnh Thích Thanh là cố mệnh đại thần, lĩnh di chỉ của tiên đế, thay ấu chúa chấp chưởng triều chính, khi đó lão chẳng phải một lòng hào hùng muốn lập đại công ghi danh sử sách ư? Nhưng một khi quyền bính tối cao vào tay, tâm tính cũng dần thay đổi… Mạnh Thích Thanh hiện giờ ra sưu cao thuế nặng, áp chế quần thần, một lòng tâm niệm củng cố quyền thế chính mình, trong lòng rốt cuộc không có chỗ cho muôn dân bá tánh, còn đâu khí phách trước đây? Tiên đế khi hao tâm tổn trí chọn lựa cố mệnh đại thần nào có lường trước được ngày hôm nay, phụ thân khi lãnh di chỉ hiệp trợ Mạnh Thích Thanh phụ chính cũng không lường trước được ngày hôm nay. Các ngươi hiện tại liều mạng phò trợ tân quân, làm sao có thể đoan chắc sau này hắn không biến thành một Mạnh Thích Thanh thứ hai đây?”

Ứng Lâm bị y hỏi đến ngẩn ra, hai tay khoanh trước ngực, suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ thán một hơi, chậm rãi nói: “Lời của đệ đương nhiên không sai, huynh học vấn không bằng đệ, cũng không có gì phản bác lại. Tuy nhiên người sống trên đời không ai biết được tương lai vận mệnh ra sao, cũng không thể vì không nhìn thấy tương lai mà vứt bỏ cố gắng ở hiện tại, chuyện gì cũng không dám làm chứ?”

Ứng Sùng Ưu ôm Tích Tích trầm tư một lúc, thấp giọng nói: “Huynh nói cũng có đạo lý, chỉ là tính cách của đệ vốn biếng nhác, chung quy không có nhiệt tâm như huynh, điều này sư phụ cũng thường trách cứ đệ mà.”

Ứng Lâm vỗ vai của y, nói: “Đệ quá thông minh, suy nghĩ cũng quá nhiều, cuối cùng mới nghĩ đông nghĩ tây như vậy. Không nói nữa, đại bá phụ đang chờ, mau cùng huynh vào thành.”

“Có lệnh giới nghiêm, như thế nào vào thành?”

Ứng Lâm ngửa đầu cười to: “Đệ tưởng Cửu Thành Tuần vệ tư* do đích thân Phó thống lĩnh sai sử như biểu huynh đây chỉ là hư danh sao? Chỉ một lệnh giới nghiêm nho nhỏ, há làm khó dễ được huynh?”

Ứng Sùng Ưu kinh nghi ngẩng đầu lên hỏi: “Huynh làm thế nào trở thành Cửu Thành Tuần vệ tư? Chẳng lẽ Mạnh Thích Thanh lão… không kiêng kị phụ thân ư?”

Ứng Lâm liếc y một cái, đột nhiên đánh một quyền vào vai y, lớn giọng mắng: “Tên bất hiếu nhà ngươi, cư nhiên còn biết đại bá phụ tình cảnh không ổn a? Chúng ta Ứng gia là một trong ngũ đại công thần, đại bá phụ lại đảm nhiệm chức Thái phó hai triều, Mạnh Thích Thanh làm sao có thể không kiêng kị người? Mười năm qua, đại bá phụ chu toàn triều cục, ổn định lực lượng các phương, dùng hết thủ đoạn ngọt lạt, trước còn đưa lưng chịu tiếng xấu, ra mặt dẫn đầu bá quan thượng thư thỉnh Mạnh Thích Thanh tiếp tục chủ trì triều chính sau lễ thành niên của Hoàng đế vào tháng năm mới lấy được một chút tín nhiệm của Mạnh lão đầu. Trong lúc người lao tâm lao lực, đệ làm con tốt xấu gì cũng phải gánh vác chia sẻ vài phần, đừng chỉ lo thân mình! Cho dù đệ có đạo lý thông thiên, thân là con cháu Ứng gia sao có thể không nguyện xả thân vì triều đình?”

Ứng Sùng Ưu xoa bóp đầu vai, cười cười cũng không đánh trả. Hai người giẫm tắt đốm lửa sót lại trên mặt đất, thừa dịp tối trời theo tường thành mà đi, từ cửa Định An đến cửa Uy Bình. Ứng Lâm trước dặn biểu đệ đứng chờ, chính mình tiến đến cửa sắt khóa chặt, gõ sáu tiếng ba dài ba ngắn, sau một lúc chỉ nghe kẽo kẹt, cửa thành hé mở ra hai thước. Ứng Lâm quay đầu lại vẫy tay, cả hai kẻ trước người sau nghiêng người đi vào, cửa thành lập tức lần nữa đóng kín.

Sau đó thấy đường đá rộng rãi thẳng tắp, trước mặt tối đen không rõ dài đến đâu. Ứng Lâm nhận lấy ngọn đèn lồng viết “Tuần Vệ” hai chữ từ tay lính gác, đem ngựa của Ứng Sùng Ưu gửi ở chỗ người nọ xong dẫn đường đi trước, tuy trên đường gặp được mấy đội quan binh đi tuần nhưng dường như đều là người quen, chào hỏi vài câu cũng không kiểm tra gì.

“Xem ra huynh làm Cửu Thành Tuần vệ tư đúng là không chỉ hư danh.” Ứng Sùng Ưu cảm thấy Ứng Lâm phía trước yên lặng, không khí có phần nặng nề, liền nói. “Biểu tẩu đâu, có gần kinh thành không?”

Ứng Lâm cười cười: “Nàng cùng hài tử đều ở nông thôn Lịch châu, có vài lão gia nhân trông nom.”

“Mặc kệ thế nào, phu thê nên ở cùng một chỗ mới phải.” Ứng Sùng Ưu buồn bực nói. “Thật sự không được, huynh cũng phải tìm thời gian đi thăm tẩu.”

“Đệ khoan nói chuyện của huynh đã, cho đệ biết a, đại bá phụ gần đây gặp nhị tiểu thư nhà Ngô Thượng thư, trở về khen ngợi hết lời. Huynh xem ý tứ của người, hơn phân nửa là muốn rước về làm dâu.”

Ứng Sùng Ưu trong lòng run lên, sau một lúc lâu mới nói: “Huynh không phải không biết đệ, tội gì phải hại đời tiểu thư nhà người ta?”

Ứng Lâm ngẩn ra, không khỏi hít vào một hơi, nói: “Huynh biết, nhưng đại bá phụ không biết a, người dù chưa hối thúc đệ nhưng trong lòng đã có ý rồi.”

Ứng Sùng Ưu mỉm cười tự giễu: “Phụ thân trong lòng đều là quốc gia đại sự, đệ có thành thân hay không chỉ là tiểu sự, người có đâu nhàn rỗi mà nghĩ đến, huynh lo lắng làm gì?”

Ứng Lâm dừng bước, nhìn gương mặt biểu đệ dưới ánh trăng có chút tái nhợt, đột nhiên trong lòng dấy lên một trận chua xót. “Chia tay đã lâu như vậy, đệ quên hắn đi! Nói đến việc này, nam nhân cùng nữ nhân thân ái mới là lẽ thường a.”

Ứng Sùng Ưu bước lên hai bước, cũng ngừng lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn trăng.

Đã nhiều năm không nghĩ tới hắn rồi? Kẻ từng là nam nhân đối với y ôn nhu nhất đời này.

Nhiều năm chung sống, quan tâm lẫn nhau, là hắn nhiệt tình dẫn dắt y từng bước một đi vào tình yêu cấm kỵ. Nhưng mà cuối cùng, kẻ ra tay cắt đứt tình cảm đó cũng là hắn.

Khó xử của cả hai kỳ thực như nhau, đều là con cháu nhà quan, đều phải xuống núi kế thừa gia nghiệp, phụng thờ hương hỏa. Chẳng qua, bản thân y có thể nhẫn nhịn bỏ mặc lời ra tiếng vào, nhưng Tam sư huynh thì không thể.

Nghĩ lại, hẳn là còn vì tình cảm không đủ sâu nặng nên khi bị thúc thúc lên thăm và bắt gặp cả hai ôm nhau, Tam sư huynh mới kinh hoảng đến vậy, dốc sức nói dối để che dấu chân tướng. Trong nháy mắt đó, Ứng Sùng Ưu đã hiểu được, trong lòng Tam sư huynh mối tình đầu này bất quá chỉ là chút luyến tình, tuyệt đối không thể để cho thân bằng trưởng bối phát hiện, vĩnh viễn không thể quang minh chính đại thừa nhận.

Ngày hôm sau Tam sư huynh liền theo thúc thúc hắn xuống núi, lựa chọn con đường thế gia công tử mà tiến, đem ái tình của một thiếu niên mười bảy tuổi bỏ lại sau lưng.

May mắn có sư phụ khai sáng, sư thúc săn sóc, cùng các sư huynh đệ đều là khoan dung thiện lương, cho nên một vết thương kia tuy rằng đau đớn nhưng không phải không thể chữa lành.

Đã biết ái tình, đã biết tha thứ, chí ít hậu quả lần ấy cũng không hẳn là hoàn toàn xấu vậy.

“Sùng Ưu?” Biểu huynh bên cạnh lo lắng gọi. Y quay lại, hướng phía hắn thản nhiên mỉm cười.

“Huynh không cần bận tâm, đệ sớm đã quên.”

“Thật sự?”

“Thật sự.”

“Nếu đã vậy thì thuận theo đại bá phụ, tìm một hảo cô nương đi.”

Ứng Sùng Ưu cúi đầu trầm ngâm thật lâu, cuối cùng, đối với vị biểu huynh từ nhỏ đã không giấu diếm nhau việc gì, y phải thành thật thú nhận: “Không biết tại sao, đệ thấy nữ nhân liền một chút cảm giác đều không có.”

“A?” Ứng Lâm lắp bắp kinh hãi.

“Có lẽ sau vài năm sẽ khá hơn chăng?” Ứng Sùng Ưu lơ đãng nói. “Hơn nữa đang là loạn thế, vội vã thành thân làm gì? Như huynh nghe theo trưởng bối, sớm thành gia lập thất, bây giờ không phải cùng biểu tẩu tương thân thì ít mà xa cách thì nhiều ư?”

“Cũng phải…” Ứng Lâm thở dài một tiếng. “Tuy nói đại trượng phu lập thế lấy công danh sự nghiệp làm trọng, nhưng nghĩ lại cũng thực có lỗi với nàng, hy vọng ngày sau có thể bù đắp.”

Ứng Sùng Ưu cười không tiếp lời, ngẩng đầu đã thấy đến trước cổng phủ Thái phó.

“Đại bá phụ hẳn là còn ở thư phòng chờ đệ.” Vào nhà xong, Ứng Lâm đem đèn lồng trong tay đưa cho biểu đệ. “Đệ sẽ không đi lạc ngay trong nhà mình chứ? Ta còn vài việc cần hoàn thành, không đi cùng đệ được.”

Ứng Sùng Ưu ừ một tiếng, đưa tay đón đèn lồng, chậm rãi theo con đường rải sỏi hướng tây mà đi.

Ánh trăng u ám, ngọn đèn mờ ảo, nhưng sở dĩ cước bộ của y chậm đến vậy là do muốn mượn thời gian thanh tĩnh này tỉ mỉ tự hỏi một việc. Bạn đang �

Tuy rằng vừa rồi cùng Ứng Lâm trò chuyện, y có chút ý nghĩ ẩn cư thanh tịnh, nhưng thân là con cháu Ứng gia, nội tâm thực chất nhiều ít cũng có lòng trung quân, hơn nữa lão phụ thân đang vướng vào vòng xoáy triều ca, bản thân y cũng không cách nào thật sự dửng dưng với chính cục. Có điều y học rộng hiểu nhiều, tinh thông kinh sử, biết rõ nỗi khổ của bá tánh giữa lúc hưng vong thịnh suy nên không khỏi có chút chán nản, bởi vậy đối với việc khôi phục Dương thị hoàng quyền hòng đem lại thái bình cho lê dân lại không có tin tưởng vững vàng như phụ thân.

Cựu thần Ứng Bác thân đã kinh qua ba triều, đem thảm trạng bá tánh lầm than toàn bộ quy tội cho Mạnh Thích Thanh cô phụ hoàng ân, thâu tóm binh quyền, liên tiếp gây ra tội ác bạo ngược, nhưng không hề nghĩ đến tiên hoàng năm đó không biết nhìn người, đem giang sơn ấu tử trao nhầm gian thần. Ngược lại Ứng Bác một lòng tin tưởng chỉ cần hủy đi quyền lực Mạnh thị, phò ấu hoàng đăng cơ tự mình chấp chính, thiên hạ tự nhiên sẽ dần dần quốc thái dân an, thái bình thịnh vượng. Mà Ứng Sùng Ưu không như phụ thân mù quáng tận trung vương thất, y cho rằng ấu chúa kia trưởng thành trong tay Mạnh Thích Thanh có khác gì con rối, một hài tử như hắn có bản lĩnh tài trí thống nhất thiên hạ và kế thừa hùng võ cơ trí của tổ tiên hay không, đó mới là quan trọng nhất.

Nếu không, lịch sử bất quá là quay về vòng lẩn quẩn, trăm họ cũng bất quá là thêm một lần hy vọng cùng thất vọng mà thôi.

Những lời này y nói với phụ thân đương nhiên bị xem là đại nghịch bất đạo, đã từng khiến Ứng Bác vô cùng tức giận, bởi vậy Thái phó đại nhân cùng Mạnh Thích Thanh hư tình giả nghĩa nhiều năm như vậy, tâm thần cơ hồ đã muốn cạn kiệt, cũng không một lần gọi đến đứa con duy nhất kiến thức uyên bác, văn võ song toàn kia.

Vì vậy lần này khẩn cấp cho đòi y hồi kinh, xem ra phụ thân gặp phải nan đề thập phần khó giải, bất đắc dĩ mới phải dốc sức chiêu mộ toàn bộ nhân lực có thể.

Chú thích:

* Lệnh tôn: kính ngữ dùng để gọi cha của người nghe.

* Thanh quân trắc: thanh trừ cận thần bên cạnh vua, chuẩn bị cho binh biến.

* Cần vương: tận trung vì triều đình.

* Cửu Thành Tuần vệ tư: theo mình dò thì Cửu thành tư là chức quan cảnh vệ cao nhất ở kinh thành, còn Tuần vệ tư là chức quan tuần tra cao nhất, cho nên Cửu Thành Tuần vệ tư là gộp lại của cả hai chăng?
Bình Luận (0)
Comment