Đế Đài Xuân

Chương 13

Năm Trọng Hi thứ mười lăm, ngày ba tháng Chạp.

Một đạo tin cấp báo về kinh, nội dung bên trong có liên quan mật thiết đến sinh tử của Dương Thù.

Đại Tướng quân Trầm Vinh mang tội mưu phản bị tầm nã khắp nơi, hai tháng sau vì bị thuộc hạ bán đứng mà phải thúc thủ chịu trói. Mạnh Thích Thanh giữ kín tin này, sai thủ hạ chuyên về bức cung ngày đêm tra khảo ông về tung tích của Dương Thù.

Khi Ứng Bác nhận được hung tin, dù có ra tay ứng phó thì cũng đã chậm chân hơn đối thủ mười ngày.

===

“Tôn đại nhân, phía trước đi thêm hai mươi dặm chính là Xương Tiên quan.” Ngô đầu lĩnh thúc ngựa đuổi tới xe ngựa giữa đội hình, bẩm báo lộ trình với đặc sứ Tôn Trung ngồi tại bên trong.

“Ừ.” Tôn Trung, một gã trung niên thân hình mập mạp, lên tiếng: “Xương Tiên quan đã là chỗ dừng cuối, khi quay về phải khẩn trương một tí, sao cho trước tất niên kịp đến kinh thành là tốt nhất đó.”

“Đúng vậy.” Ngô đầu lĩnh cười phụ họa. “Dọc đường đại nhân đã thẩm tra qua ba địa phương, thực vất vả cho ngài.”

“Ây, góp sức vì triều đình thôi, nào dám kêu ca. Đáng tiếc rà soát qua ba nơi chỉ bắt được mấy tên tiểu tặc mà không thấy trọng phạm đâu, chỉ sợ phải khiến Quốc sư thất vọng rồi.”

Ngô đầu lĩnh vội nói: “Quý tổng binh của Xương Tiên quan xưa nay làm việc cẩn thận chu đáo, ngay cả Quốc sư đại nhân cũng từng khen ngợi, nghi phạm hắn báo lên nhất định không lầm đâu, đại nhân cứ yên tâm.”

“Chỉ mong được vậy.” Tôn Trung rụt cổ, cảm giác hàn ý ùa vào, liền đóng cửa sổ lại, chấm dứt đối thoại.

Ngô đầu lĩnh phi ngựa đến đội tiên phong, lớn tiếng ra lệnh: “Sắc trời âm u, e có tuyết rơi, tất cả nhanh chân lên!” Sau lại chạy xuống cuối đội, quét mắt một lượt liền cả giận quát: “Lý Thành! Tinh thần của ngươi biến đâu rồi? Không nghe lệnh của ta sao? Còn không mau đuổi theo!”

Nghe thanh âm đầu lĩnh oang oang, Ứng Sùng Ưu thầm lo lắng, quay đầu lại nhìn Dương Thù. Người sau thế nhưng không có biểu tình gì đặc biệt, chỉ hơi mím môi đoạn thúc chân vào bụng ngựa, thoáng cái đã phóng vọt về phía trước.

“Lý Thành! Ta bảo ngươi nhanh lên, không bảo ngươi chạy lên tiền phương! Ngươi và Tiểu Hổ phải ở phía sau bọc hậu!” Ngô đầu lĩnh tức đến thở phì phò.

Ứng Sùng Ưu cuống quýt đuổi theo, hô to: “A Thành, mau dừng lại, quay về đây!”

Dương Thù giận dữ ghìm cương ngựa, liếc mắt sang Ứng Sùng Ưu: “Đêm qua chẳng phải ngươi không thèm ngó ngàng đến ta sao?”

Lúc này Ngô đầu lĩnh đã lao đến, không nói hai lời, vung roi quất về phía Dương Thù. Ứng Sùng Ưu cả kinh, chẳng kịp suy nghĩ, cơ hồ theo bản năng mà giơ tay lên cản lại. Trong lúc nhất thời, không chỉ có Ngô đầu lĩnh sửng sốt mà ngay cả mấy tên quan binh gần đó cũng kinh ngạc đến ngây người.

Tuy Ngô đầu lĩnh không khắt khe ngược đãi thuộc hạ, nhưng quân kỷ nghiêm minh, mọi hình thức phản kháng thượng cấp đều bị xem là đại nghịch bất đạo. Ứng Sùng Ưu trước nay luôn để lại ấn tượng nhã nhặn ôn hòa, đột nhiên có hành động to gan lớn mật như vậy, hỏi sao người khác không giật mình cho được.

“A, thực xin lỗi… Ta… Lý Thành hắn… vừa rồi vì ngựa của hắn bị chấn kinh… Thỉnh ngài bớt giận…” Ứng Sùng Ưu cũng biết ngay không hay, vội vàng mở miệng tạ tội. Trong quân đội, theo lệ thường thì cho dù thượng cấp có vô duyên vô cớ đánh ngươi, ngươi cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nếu dám cả gan tránh né hoặc chống cự liền mang tội lớn, cho dù có lý do xác đáng đến đâu cũng đừng mong cứu vãn, thế nên lời giải thích của Ứng Sùng Ưu kỳ thật vô ích.

Bình tâm nghĩ lại, Ngô đầu lĩnh bấy lâu đối xử không tồi với hai tên tiểu tân binh này, một roi vừa rồi bất quá là chiêu giáo huấn thường dùng của quan quân; nếu đối phương lẳng lặng chịu đòn, mọi chuyện liền cho qua, nhưng Ứng Sùng Ưu ngang nhiên chặn hắn lại trước mặt đám binh lính, quả thật không để kẻ làm thượng cấp như hắn vào mắt. Ngô đầu lĩnh sa sầm mặt, lại giơ roi lên, quất về phía Sùng Ưu.

“A Thành, ngươi đứng yên đó!” Ánh roi vừa động, Ứng Sùng Ưu lập tức dùng ngữ điệu nghiêm khắc nhất nạt Dương Thù một câu, hy vọng có thể vãn hồi cục diện vô ý mà thành này.

Đáng tiếc, sự tình không được như y mong muốn. Đầu roi nhoang nhoáng của Ngô đầu lĩnh lại bị chụp lấy, kẻ ra tay lần này đương nhiên là Dương Thù.

Ứng Sùng Ưu âm thầm kêu khổ, trong đầu ý nghĩ xoay chuyển, cắn răng tìm biện pháp hóa giải nguy cơ trước mắt, đương lúc cấp bách trán đẫm mồ hôi thì một vị giáo úy trong đội hộ vệ có chức vị tương đương Ngô đầu lĩnh đã giục ngựa đến gần.

“Chuyện gì mà ồn ào vậy, Ngô đầu lĩnh?” Giáo úy trẻ tuổi lướt mắt qua hiện trường. “Hai tên tân binh không hiểu chuyện, đợi khi đến hành quán rồi giáo huấn cũng không muộn mà. Lúc này cần gấp rút lên đường, cẩn thận kẻo kinh động đến đặc sứ đại nhân.”

Ngô đầu lĩnh nhíu mày – quả thực toàn đội ngũ đã bị chậm lại. Hắn đành phải thở hắt ra, hạ roi, hừ giọng: “Các ngươi liệu mà giữ mình, đêm nay xem ta làm thế nào thu thập các ngươi! Tề giáo úy, nơi đây phiền ngươi, ta đến phía trước thúc giục đám người lề mề này!”

“Được!” Tề giáo úy hành lễ lĩnh mệnh, quay đầu lại phân phó Dương, Ứng hai người. “Các ngươi trở về cuối đội đi!”

Ứng Sùng Ưu như được đại xá, vội vàng kéo Dương Thù lui trở lại vị trí, điều chỉnh tốc độ, không xa không gần lững thững tại phía sau. Đợi đến khi không còn ai chú ý đến nữa, Ứng Sùng Ưu mới có cơ hội ném cho Dương Thù cái nhìn trách cứ.

“Nhìn cái gì? Hôm nay rõ ràng là ngươi hành sự lỗ mãng trước!” Dương Thù hất cằm.

“Đó là vì ta không thể trơ mắt nhìn hắn đánh ngươi, trong khi ngươi…”

Dương Thù khó hiểu nhìn y: “Ngươi không thể trơ mắt nhìn hắn đánh ta, chẳng lẽ bắt ta nhìn hắn đánh ngươi? Ngươi nói nhăng cuội gì vậy!”

“Ai, không biết đêm nay sẽ ra sao đây…”

“Đành cùng nhau chịu đòn thôi.” Dương Thù cúi đầu nói, ánh mắt nhìn về phía Ứng Sùng Ưu đột nhiên nhu hòa hẳn đi. “Từ đầu là ta sai, không thể kềm chế được bản thân, thật không giống tác phong của người làm đại sự. Tiểu Hổ ca, ngươi có thất vọng không?”

Ứng Sùng Ưu sống mũi chợt cay, vội hít vào một hơi, lắc đầu: “Là ta sai…”

“Kỳ thật ngươi vẫn quan tâm ta như trước, đúng không?” Khẩu khí của Dương Thù thật thản nhiên, nhưng ánh mắt trù trừ bất an lại hàm chứa nỗi tịch mịch mơ hồ, khiến Ứng Sùng Ưu nhói lòng từng trận.

Dương Thù im lặng một lát, lại nhỏ giọng: “Đối với ta mà nói, chút đòn roi thật không hề gì, sau này biết đâu chúng ta sẽ gặp phải những việc còn khó khăn hơn gấp bội, cho nên đêm nay ngươi không cần che chở ta. Ngô đầu lĩnh không phải loại người bạo ngược, có giận cũng sẽ không làm gì quá đáng. Ngày mai rời khỏi Xương Tiên quan, sự tình sẽ khởi sắc.”

“Ngươi nói cũng phải.” Ứng Sùng Ưu cố gắng mỉm cười. “Qua ngày mai là tốt rồi…”

Hai người cùng đưa tay ra, gắt gao siết lấy một lúc. Khúc mắc đêm qua liền như bông tuyết đang rơi lả tả, vừa chạm đất đã tức khắc tan biến.

Từ đằng xa đã loáng thoáng thấy được tòa thành sừng sững. Vó ngựa khua đều, đội ngũ trùng trùng cứ thế tiến bước.

Xương Tiên quan thuộc châu Vu Lang, là một tòa thành cổ, dãy núi kéo dài mấy trăm dặm chỉ có độc một cửa ải này, vị trí cực kỳ trọng yếu, nên tổng binh đóng quân nơi đây đều là Tướng quân mang hàm tứ phẩm trở lên, hơn nữa còn là tâm phúc của Mạnh Thích Thanh.

Lúc này, tổng binh đương nhiệm Quý Phong đang án ngữ ngay tại đại môn đồ sộ, ánh mắt sắc bén như đao dán chặt vào con đường phía Nam, chờ đợi đoàn người sắp đến. Sau lưng gã, gần ba trăm tên binh sĩ hoặc đứng hoặc nấp, hết thảy trong tư thế sẵn sàng chấp hành mật lệnh do Mạnh Thích Thanh dùng bồ câu đưa thư truyền xuống từ hai ngày trước, tên nào tên nấy cũng mong lập được công đầu.

Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, không chỉ cản trở tầm nhìn mà còn tụ thành một tầng mỏng trên mặt đất, tan ra rồi đóng thành băng, khiến ngựa bắt đầu loạng choạng.

“Tạm dừng, tất cả đem cỏ khô bọc vó ngựa lại!” Ngô đầu lĩnh ra lệnh.

Đúng lúc đó, vệ binh thám thính về đến, cao giọng bẩm báo: “Đại nhân, phía trước có một lối rẽ, hai bên đều có thể đến Xương Tiên quan, bất quá con đường bên trái dễ đi hơn, chỉ khoảng ba bốn dặm. Quý tổng binh đã thống lĩnh bộ hạ chờ trước cửa thành.”

Tôn Trung chợt đẩy mạnh cửa xe ra, hỏi dồn: “Ngươi nói cái gì? Quý Phong tại cửa thành chờ bổn quan?”

“Dạ, vừa rồi tuyết không lớn lắm, thuộc hạ từ trên sườn núi vẫn thấy rõ.”

“Đặc sứ đại nhân quả nhiên thân phận cao quý, ngay cả Quý tổng binh cũng đích thân ra nghênh đón.” Ngô đầu lĩnh nhân cơ hội nịnh liền một câu.

Thế nhưng gương mặt mũm mĩm của Tôn Trung chẳng hề có chút hỉ sắc, thậm chí đầu mày còn nhăn tít, thì thào trong miệng: “Không có khả năng… Quý Phong vốn ngạo mạn, đến cả Tướng quân nhất phẩm còn không để vào mắt… lý nào lại ra nghênh đón một quan văn tam phẩm…”

“Đại nhân là đặc sứ của Quốc sư, tự nhiên không thể so với quan văn tầm thường rồi…” Ngô đầu lĩnh vừa nịnh thêm câu nữa, đột nhiên thấy trời đất tối sầm, gục luôn xuống đất.

Tôn Trung nghiến răng, từ trên xe ngựa nhảy xuống, đưa mắt nhìn Tề giáo úy vừa ra tay đánh xỉu Ngô đầu lĩnh.

“Trước kia từng có đặc sứ đến đây, chỉ cần là quan văn, hoặc là võ tướng phẩm hàm thấp hơn, hắn tuyệt đối sẽ không ra đón.” Tề giáo úy quả quyết nói: “Nhất định có biến.”

Hai người nhìn nhau trao đổi một lúc, Tôn Trung bèn xoay người đi về phía cuối đội. Dương, Ứng lúc này đang chuyên tâm bọc vó ngựa, vừa ngẩng đầu chợt thấy vị đặc sứ đại nhân béo tròn luôn cuộn mình trong xe đi về phía mình, không khỏi cả kinh.

Tôn Trung không nói câu nào, khua tay vẽ ra một bức đồ án cổ quái trên mặt tuyết. Dương Thù ngơ ngác ngẩn ra, nhưng Ứng Sùng Ưu biến sắc, thất thanh kêu: “Ngươi là…”

Tôn Trung chắp tay: “Thần nhận lệnh hộ tống bệ hạ cùng đại nhân…” Hắn nhìn tới nhìn lui hai người trước mặt, tựa hồ không rõ vị nào là bệ hạ, vị nào là đại nhân, đành phải hàm hàm hồ hồ nói tiếp: “Tình huống khẩn cấp, thứ cho thần không thể hành lễ. Vệ binh thám thính vừa báo lại, Quý Phong cư nhiên chờ sẵn trước cổng thành, thần cảm thấy có điểm dị thường, nhất định đã xảy ra chuyện không hay. An nguy của bệ hạ nặng tựa Thái sơn, thà rằng lỡ việc vì cẩn thận, còn hơn hỏng việc vì lỗ mãng, cho nên thần nghĩ, hiện tại tuyệt đối không thể vào Xương Tiên quan.”

“Ý của ngài là… chúng ta phải đi đường vòng, tìm nơi ẩn thân trước?” Ứng Sùng Ưu hít vào một hơi, vội hỏi.

“Không thể, Quý Phong biết chúng ta hôm nay sẽ đến, nếu không thấy người, hắn tất phái quân lùng bắt. Đây là địa bàn của hắn, trong thời gian ngắn chúng ta trốn không xa được.”

Ứng Sùng Ưu ngưng thần trầm ngâm một lúc, hỏi: “Trước khi xuất phát, hẳn các ngài đã có đối sách đề phòng dị biến?”

“Đúng vậy.” Tôn Trung cho ngón cái và ngón trỏ tay trái vào miệng, huýt ra một tiếng chói tai. Thoáng chốc, hai đạo thân ảnh từ trong rừng tuyết xuất hiện, tung mình vài cái đã phi đến trước mặt, quỳ gối hành lễ.

Trông thấy diện mạo hai người này, Dương Thù không khỏi kinh hãi.

“Khi Ứng đại nhân tham khảo đối tượng dịch dung đã gặp qua bọn họ. Đây chính là Lý Thành và Trương Tiểu Hổ thật sự.” Tôn Trung là người thông minh, dựa trên phản ứng của hai người đã nhận ra được ai là hoàng đế, lập tức xoay sang đối diện Dương Thù, nói: “Theo kế hoạch ban đầu, nếu hai vị thuận lợi vượt qua được Xương Tiên quan, khi lên đường hồi kinh bọn họ sẽ thế thân cho hai vị, có vậy mới không bị tra hỏi vì sao thiếu đi hai người.”

“Nói như vậy, toàn bộ đội ngũ đều…”

“Ngoại trừ một người, toàn bộ đều tử trung với bệ hạ.” Tôn Trung cung kính đáp. “Trịnh Thống lĩnh đã chỉ đích danh Ngô đầu lĩnh, Ứng phó Thống lĩnh để tránh hiềm nghi nên không dám phản đối, đành phải cho hắn đi theo. Nhưng những kẻ khác đều là do Ứng phó Thống lĩnh nghiêm chọn đi hộ giá, dù chết cũng không phản bội ngài.”

“Ngươi muốn chúng ta ngay lúc này hoán đổi với Lý Thành và Trương Tiểu Hổ sao?” Dương Thù trầm giọng hỏi.

“Đúng vậy. Hoán đổi xong, thỉnh hai vị tạm thời ẩn thân, còn chúng thần sẽ tiếp tục lên đường. Bởi vì nhân số không sai lệch, Quý Phong bắt được chúng thần, nhất định sẽ đinh ninh toàn bộ đã vào tay hắn, bởi vậy chỉ tìm kiếm bệ hạ trong đội quân này mà thôi, sẽ không phái người khắp nơi lùng sục.”

“Thế nhưng một khi Quý Phong không tìm được bệ hạ, chỉ sợ hắn lại nổi lên nghi ngờ.” Ứng Sùng Ưu lo lắng nói.

“May rằng Kính Do tiên sinh đã liệu trước tình huống này. Hai vị có từng phát hiện trong hai mươi quan binh này có một người diện mạo gần giống bệ hạ không? Trước kia bệ hạ cực hiếm xuất đầu xử lý chính sự, do đó quan viên địa phương chỉ có ấn tượng mơ hồ đối với giọng nói và dáng điệu của ngài, Quý Phong cũng không ngoại lệ. Một khi hắn phát hiện có kẻ hao hao giống bệ hạ, tức khắc sẽ cho rằng mình đã thật sự bắt được người rồi, phi tốc về kinh lĩnh thưởng còn không kịp, còn đâu tâm trí nghĩ ngợi sâu xa nữa?”

“Vị Kính Do tiên sinh này an bài quả nhiên chu toàn…” Ứng Sùng Ưu nhìn sang Dương Thù. “Còn nhớ y không? Thần từng nói với ngài đó.”

Dương Thù ừ một tiếng, gật đầu.

“Nếu hết thảy đều do thần cả nghĩ, trong thành không có dị biến, thần sẽ tìm cơ hội phái Lý Thành và Trương Tiểu Hổ ra ngoài, ngay tại ngôi miếu hoang chúng ta vừa đi qua đổi người lần nữa.”

Dương Thù trầm ngâm chốc lát, ngẩng đầu nhìn thẳng Tôn Trung. “Kế hoạch này tuy hoàn mỹ, nhưng quá nguy hiểm cho các ngươi. Hơn nữa, còn có Ngô đầu lĩnh…”

“Ngô đầu lĩnh bị đánh ngất xỉu, sau khi tỉnh lại cũng không hay biết chuyện gì, nói không chừng còn có thể thay chúng thần kêu oan mà.” Tôn Trung mỉm cười, bỗng nhiên quỳ rạp trên nền tuyết, binh sĩ cạnh đó cũng nhất tề noi theo. “Bệ hạ, mình ngài gánh vác giang sơn xã tắc cùng an nguy vạn dân, chúng thần dù thịt nát xương tan cũng chỉ hận không thể báo hết nợ này. Huống chi chúng thần dù rơi vào tay giặc vẫn có thể cắn răng không nhận, biết đâu còn tìm được đường sống, nhược bằng là ngài thì thiên hạ này sao tránh khỏi trầm luân, bá tánh kia sao còn ngày yên ổn! Bệ hạ xin chớ bận lòng, mau mau đi thôi!”

Ứng Sùng Ưu trống ngực đập dồn, không nói nên lời, quay đầu nhìn Dương Thù thì thấy thiếu niên kia thần tình trang nghiêm, thẳng lưng đứng giữa trời đông buốt giá, kiên cố tựa như thiết trụ.

“Hảo.” Hồi lâu sau, thanh âm Dương Thù vang lên rành mạch. “Mọi người đều là hảo nam nhi, hảo hán tử, trẫm bất tất phải ra vẻ nữ nhi thường tình. Được chư khanh tương trợ, sau này giành lại được giang sơn, trẫm nguyện dốc toàn lực trả lại một thiên hạ thái bình vẹn toàn cho muôn dân, không phụ chư khanh một lòng trung liệt, vì nước chẳng từ nan!”

“Bệ hạ!” Tôn Trung nhịn xuống lệ nóng, khấu đầu mấy cái. “Nghe lời này của ngài, chúng thần dù chết cũng không hối tiếc.”

Dù vậy, trong lòng Dương Thù vẫn có điểm không đành, ổn định khí tức xong mới cao giọng nói: “Chuyến đi này hung hiểm khó lường, chỉ mong trời cao thương xót, sau này còn có ngày tái ngộ.” Đoạn, hắn bước đến vỗ nhẹ vai Lý Thành đang quỳ bên người. “Đã mượn danh tính của ngươi hơn hai tháng, ủy khuất ngươi rồi!”

Lý Thành cảm động nghẹn ngào, không nói được lời nào.

“Bệ hạ, thời giờ cấp bách, chúng thần phải lập tức lên đường.” Tôn Trung gạt lệ, lại cúi đầu bái chào Ứng Sùng Ưu. “An nguy của bệ hạ xin được trông cậy cả vào Ứng đại nhân.”

“Tôn đại nhân yên tâm.” Ứng Sùng Ưu khom người hoàn lễ.

Lúc này chúng binh lính đã đứng dậy, đồng loạt lên ngựa, Ngô đầu lĩnh cũng được khiêng vào trong xe. Lý Thành cùng Trương Tiểu Hổ gỡ xuống tay nải bên hông ngựa, đưa cho Ứng Sùng Ưu.

Giữa gió tuyết vần vũ mịt mù, đoàn người một lần nữa khởi hành, bỏ lại hai thân ảnh đứng chôn chân trông theo, kiên quyết tiến bước, chỉ thoáng chốc mà bóng dáng đã nhập nhòa.

===

“Bệ hạ, nơi ẩn thân tốt nhất gần đây chính là miếu hoang nọ, chúng ta mau đến đó rồi dịch dung lại mới được.” Ứng Sùng Ưu cố nén chua xót, thấp giọng nói.

“Ngươi vẫn gọi ta A Thành đi. Còn chưa tới Bình Thành, xưng hô như vậy tiện hơn.” Dương Thù ngửa đầu đón gió, cảm thụ hàn ý cứa vào da mặt. “Đi thôi, phía trước hãy còn con đường dài đang chờ chúng ta!”

Ứng Sùng Ưu quảy hai tay nải lên vai, đang định cất bước, thình lình bị Dương Thù giữ lại.

“Cái này nặng thì để ta mang, không được tranh với ta.” Dương Thù một phen giật lấy tay nải lớn hơn, giẫm lên tuyết đọng xoay người đi nhanh. Ứng Sùng Ưu có chút sửng sốt, không khỏi lắc đầu bật cười, rảo bước theo sau.

Tuy rằng đường tuyết khó đi, nhưng cả hai đều là người tập võ, khinh công lại là bộ môn Ứng Sùng Ưu am hiểu nhất, bởi vậy chưa đầy nửa canh giờ, cả hai đã đến ngôi miếu cũ nát tựa vào sườn núi. Lúc này tuyết đã dày đặc đến nỗi cơ hồ không thấy rõ năm trượng trước mắt, vào được trong miếu, hai người đều thở ra một hơi dài.

“Nhân lúc sắc trời còn sáng, chúng ta mau cải trang lần nữa.” Ứng Sùng Ưu giúp Dương Thù phủi đi tuyết bám trên người xong liền mở ra tay nải lấy vài cái lọ, ấn Dương Thù ngồi xuống đất, bắt đầu bôi bôi vẽ vẽ tứ tung trên mặt hắn.

“Lần này giả trang thành gì? Thương nhân vân du bốn phương?”

“Không được, chúng ta không có hàng hóa. Ngài là một thường dân muốn tới Bình Thành tìm người thân, còn thần làm tùy tùng của ngài là được rồi.”

“Không hay, giả làm huynh đệ đi, cho ta làm ca ca.”

“Sau này hẵng tính… Được rồi, mặc vào thường phục đi.” Ứng Sùng Ưu đưa cho hắn một bộ ngoại bào nâu sờn, giúp hắn cởi ra quan phục của Tuần vệ tư, cuộn thành một bó đặt dưới đất, xong lại chúi đầu vào tay nải lục lọi một hồi.

“Ngươi tìm không thấy thứ gì?” Dương Thù một bên kéo tay áo xuống, một bên thuận miệng hỏi.

“Quên mang gương rồi…”

“A? Vậy ngươi làm sao tự dịch dung cho mình được? Mau tìm xem trong miếu này có cái gì soi được không…” Dương Thù sốt ruột đứng lên, tay áo còn chưa kéo xuống hết đã bỏ đi sục sạo khắp ngõ ngách trong miếu, vội vội vàng vàng một hồi, cư nhiên hắn lôi ra được một cái đế đèn bằng đồng, liền bắt lấy vạt áo ngồi xuống hì hục chà xát.

Ứng Sùng Ưu ngẩn người nhìn thiếu niên bận rộn cuống cuồng kia, nhiệt khí râm ran lại lan tỏa trong lòng. Đột nhiên nhớ lại, lần đầu tiên nhìn thấy hắn là ở đại tiệc tại biệt uyển Nam Bình, thiếu niên thoạt nhìn phóng túng ngạo mạn, thật ra che giấu bên trong là một tiểu Hoàng đế quẫn chí chưa trải sự đời…

Nói không chừng vài năm về sau, khi hắn ở trên ngôi cửu ngũ chí tôn phóng nhãn khắp thiên hạ, chính mình cũng như bây giờ, ngước nhìn Thiên tử cao cao tại thượng, rồi lại hồi tưởng đến hài tử ngồi bệt trong ngôi miếu đổ, vì mình cặm cụi chà lau cái đế đèn cũ kỹ…

“Tốt lắm, hẳn là dùng được rồi?” Dương Thù giơ đế đèn lên. “Ngươi xem đã nhìn rõ chưa?”

“Rất rõ…” Ứng Sùng Ưu nhẹ nhàng mỉm cười với hắn. “Cám ơn ngài.”

“Khách khí cái gì.” Dương Thù nghiêng đầu xem Ứng Sùng Ưu làm việc, thi thoảng góp lời nhận xét đầu mày dày quá, đuôi mày mảnh quá, linh tinh vẩn vơ như thế.

“Vẫn có chút khẩn trương phải không?” Ứng Sùng Ưu sửa sang lại thường phục dày cộm, nhu hòa liếc nhìn đệ tử.

“Ừ.” Dương Thù thành thật thừa nhận, chậm rãi ngả người sang, ngả đầu lên vai Ứng Sùng Ưu. Y vươn tay, ôm lấy thân hình rắn rỏi của thiếu niên.

“Nhưng không sợ hãi?”

“Không sợ… Tiểu Hổ ca, sao ngươi biết rõ vậy?”

“Vì thần cũng giống ngài thôi…” Ứng Sùng Ưu hơi đẩy Dương Thù ra, hai tay nâng mặt hắn lên. “Thật khẩn trương, khí huyết toàn thân rần rật lưu chuyển, tim cũng đập liên hồi, thế nhưng cảm giác hiện tại tuyệt không phải sợ hãi.”

Dương Thù cười ha hả, đứng bật dậy, bờ môi ửng đỏ vì rét lộ ra hàm răng trắng bóng, khiến gương mặt rõ ràng đã được dịch dung vẫn sáng ngời anh tuấn như dương quang*.

“Đến, trước nhóm một đống lửa, đốt đi hai bộ quan phục này đã. Tuyết lớn như vậy, chúng ta không đến được thôn xóm gần đây kịp trước khi trời tối đâu, e rằng phải qua đêm nơi này, chuẩn bị đôi chút vẫn hơn.” Ứng Sùng Ưu mỉm cười nói.

“Hảo, nghe lời ngươi… Đây là cái gì?”

“Dao đánh lửa và đá lửa. Ngài chưa từng nhìn thấy phải không?”

“Chưa. Đèn trong cung cứ như tự thắp sáng, ta cũng không hề nghĩ làm sao mà châm lên.”

“Ngài canh lửa, hương án và đệm lót đều có thể đem ra đốt. Thần đi ra ngoài lo liệu chút chuyện.”

“Tuyết to gió lớn, ngươi ra đó làm gì?”

Ứng Sùng Ưu khẽ mỉm cười, không trả lời mà đi thẳng ra cửa. Dương Thù hấp tấp ném vào đống lửa vài cái đệm nát, chạy theo y ra đến hiên, dõi mắt thì thấy Ứng Sùng Ưu bất chấp tuyết lớn ù ù, tới tới lui lui giữa khoảnh đất và rừng cây thưa thớt trước cửa miếu, bày ra dăm ụ tuyết rải rác đây đó, dựng lên mấy vách tuyết, sau còn chém ngã vài thân cây, xếp cho chúng nghiêng trái ngả phải lung tung. Dương Thù chạy ra hỏi mấy lần, đều bị y nghiêm khắc đuổi về.

“Ngươi đang bày trò gì vậy?” Chờ đến khi Ứng Sùng Ưu vô cùng vừa ý mới chịu quay vào, Dương Thù lập tức kềm không được tò mò, một mặt áp đôi tay lạnh cóng đỏ ửng của y vào ngực xoa nắn, một mặt truy hỏi.

“Thần vừa bố trí trận pháp.”

“Cái gì?”

“Chỉ là một mê trận đơn giản thôi, dùng để tạm che mắt kẻ địch vẫn được. Chủ yếu là phòng ngừa vạn nhất có người xông tới, nếu là quan binh lùng bắt chúng ta thì có thể cản chân bọn hắn một thời gian ngắn, cho chúng ta thừa cơ thoát đi.”

“Ngươi còn biết bày trận pháp nữa? Sao trước kia không dạy ta?” Vẻ mặt Dương Thù đầy kính phục.

“Thuật kỳ môn độn giáp có liên quan gì đến trị quốc bình thiên hạ đâu, ngài học làm gì.” Ứng Sùng Ưu kéo Dương Thù đi vào bên trong, ngồi xuống cạnh đống lửa. “Ăn chút lương khô, chúng ta thay phiên nhau ngủ. E rằng ngày mai phải vất vả đây.”

Dương Thù y lời, mở tay nải lấy ra một túi lương khô, bên trong chỉ có màn thầu và bánh bột mì, đều đã đông lạnh cứng ngắc. Ứng Sùng Ưu cầm lên hai cái màn thầu, đem nhánh cây xuyên qua, nướng trên lửa một hồi rồi chia ra mỗi người một cái.

“Chắc khó ăn lắm? Có nuốt trôi được không?”

“Yên tâm, ta đã sớm được ngươi huấn luyện chu đáo.” Dương Thù cười cười, cắn ngay một mồm to.

“Chút nữa ngài ngủ trước, nửa đêm gần sáng thần sẽ gọi ngài dậy.”

“Ngươi nhất định phải gọi ta đó!”

“Thần biết rồi.”

Vì giữ ấm, hai người quay lưng vào tường, tựa sát vào nhau. Sắc trời tối dần, đống lửa nhỏ càng tỏa ra ánh sáng ấm áp, uốn éo lay động trên mặt cả hai.

Dương Thù ngả đầu vào ngực Ứng Sùng Ưu, đã mơ màng sắp ngủ. Y cẩn thận chú ý bên ngoài, thỉnh thoảng lại cúi đầu ôn nhu ngắm người đang nằm trong lòng mình.

Hàng mi hắt bóng trên gò má nhợt nhạt, đủ thấy hài tử kim tôn ngọc quý này kỳ thật đã sớm mỏi mệt tới cực điểm.

Hai năm trong cung, mắt thấy tai nghe không ít mưu mô thủ đoạn cùng gian kế bẫy rập, tầng tầng lớp lớp ập đến, đến nỗi Ứng Sùng Ưu không tài nào nhớ hết được. Ấy vậy mà, từng bước đi trưởng thành của hài tử này lại là từng dấu ấn khắc sâu vào tâm y, khi chứng kiến hắn từ một thiếu niên lỗ mãng ưa kích động trở thành bậc vương giả sát phạt quyết đoán. Nhưng bất luận tâm tính có kiên cường bậc nào, tâm cơ có thâm trầm đến đâu, trong mắt của một người từng ngày nhìn hắn lớn dần thì hắn vẫn như xưa – một chồi non bé nhỏ khiến người ta không nhịn được, chỉ muốn thay hắn cản mọi sóng gió mưa sa.

… Rốt cuộc, Ứng Sùng Ưu vẫn không đành lòng đánh thức Dương Thù.

.

>Chú thích<

* Dương quang: ánh mặt trời. Hán tự của Dương Thù là 阳洙 – “dương” trong âm dương hoặc thái dương / mặt trời, “Thù” là tên sông Thù, một nhánh của sông Tứ tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc.

Sẵn đây nói luôn, Hán tự của Ứng Sùng Ưu là 应崇优 – “ứng” trong đáp ứng / ưng thuận, “sùng” trong tôn sùng / cao quý, “ưu” trong ưu tú / xuất sắc.
Bình Luận (0)
Comment