Mùa đông năm Trọng Hi thứ mười lăm.
Giờ là cuối tháng chạp, đã sắp đến cuối năm, nhưng đối với người dân bình thường mà nói, rất ít ai có thể cảm nhận niềm vui năm mới. Năm nay tăng thêm thuế mới Liêu Dương, dân chúng đã đói kém không chịu nổi còn phải gánh thêm gánh nặng, càng ngày bọn họ càng phát hiện ra mình sắp chịu hết nổi cảnh dày vò khổ sở này rồi.
Dương Thù và Ứng Sùng Ưu chia tay với A Thích không bao lâu đã đi đến đường lớn thông tới Bình Thành. Tuy rằng đã xế chiều, nhưng con đường này dù sao cũng là quan đạo, vẫn có lác đác vài người đi đường dung trang khác nhau, liêu xiêu trong gió lạnh. Ứng Sùng Ưu lấy trong hành lý ra mấy cái áo choàng cũ, khoác lên người che đi tấm áo da quý báu lúc nãy dùng để đối phó với giá lạnh trên tuyết lĩnh.
Không trung bắt đầu phấp phới bông tuyết, núp dưới bóng núi cản gió đi về phía nam một đoạn, trên đường xuất hiện một quán trà nho nhỏ, mái lợp vải dầu, hai cái bàn nhỏ đơn sơ, một ông lão chừng năm mươi tuổi đang run run đứng bán trà bánh. Ứng Sùng Ưu lôi Dương Thù vào quán, lão hán liền ân cần tiếp đón.
“Hai chén trà nóng, có điểm tâm nóng thì cho hai phần!” Ứng Sùng Ưu gọi món xong, xoay người kéo Dương Thù ngồi xuống, lấy trong bao quần áo ra một cái khăn trắng dài hơn thước, nói với hắn: “Ngươi cúi xuống đi!”
“Làm gì?”
“Vừa mới xuống núi, ngươi nhất định đổ mồ hôi đầy lưng, đang gió lớn dễ bị cảm lạnh, để ta lau giúp ngươi!”
Dương Thù tuy rằng cảm thấy cử chỉ này có chút vụn vặt nhưng trong lòng vẫn thấy ấm áp, không nỡ từ chối sự quan tâm của y, nên nghe lời cúi xuống để Ứng Sùng Ưu cẩn thận giúp hắn lau mồ hôi bên trong áo, tránh bị gió lạnh xâm nhập.
“Ta cũng giúp ngươi lau !”
“Ta không cần…” Ứng Sùng Ưu vừa mới mở miệng, bắt gặp ánh mắt của Dương Thù liền ngoan ngoãn ngậm miệng, lấy thêm một cái khăn vải khác đưa cho hắn giúp mình lau mồ hôi.
Lão hán bán trà bưng trà nóng lên, còn có một dĩa tam giác cao[1] nóng hổi.
“Uống chút trà nóng đi, sẽ không thấy lạnh nữa!” Ứng Sùng Ưu đưa chén trà tận tay Dương Thù.
“Ừm!”
“Tam giác cao này hình như là đặc sản địa phương, ngươi nếm thử xem có ngon không?”
“Bình thường!”
Ứng Sùng Ưu hơi nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Dương Thù một cái: “Cảm giác của ta không sai, ngươi đang giận à?”
Dương Thù hừ một tiếng, hất mặt sang một bên.
“Sao lại giận?”
Dương Thù không nói tiếng nào, quay đầu lại trừng mắt nhìn Sùng Ưu một cái.
“Bởi vì ta thể lực không tốt, trên Vệ Lĩnh đã liên lụy ngươi?”
“Ngươi rõ biết là không phải!” vừa nghe kiểu suy đoán lung tung này Dương Thù lập tức thở phì phì.
“Ngươi không nói, ta đương nhiên đành phải đoán!” Ứng Sùng Ưu cười giảng hòa, đặt tay lên lưng hắn, “Ngươi biết ta không thông minh bằng ngươi, nên nói ra thì hơn. Rốt cuộc là tại sao vậy?”
Dương Thù mấp máy miệng, nặng nề thở ra một hơi, cả giận nói: “Tại sao ngươi lại đưa cái kia cho hắn?”
“Hả? Cái gì?”
“Vật đó rõ ràng là ta tặng cho ngươi, sao có thể tùy tiện đem cho người ta như vậy chứ!”
Ứng Sùng Ưu sửng sốt một hồi mới hiểu được: “Ngươi muốn nói đến cái nhẫn đã tặng cho A Thích?”
“Ngươi còn tặng hắn cái khác sao?”
“Cái nhẫn đó…” Ứng Sùng Ưu ngập ngừng “…là theo lệ ban thưởng sau mỗi kỳ hiến tế cuối năm, các cung đều có, lại là do thái giám mang tới, ta tưởng là…”
“Ngươi tưởng?” Dương Thù trợn mắt oán giận, “Ngươi tưởng là ta vì ngươi tìm trong một đống lớn châu báu vụn vặt một cái nhẫn không son không phấn dễ dàng lắm hả?”
“Ta thật sự không biết đó là do ngươi đích thân chọn lựa, ta cứ tưởng theo quy củ tùy tiện phân phát…”
“Hừ!” Dương Thù quay mặt không thèm nhìn.
“Thật xin lỗi mà! Lần này là ta sai,” Ứng Sùng Ưu ôn nhu vỗ về, “sau này sẽ không tái phạm nữa. Hay là ta cũng tỉ mỉ chọn một món lễ vật cho ngươi, ngươi vừa cầm lên liền ném xuống hết giận, được không?”
Dương Thù nhịn không được phì cười: “Ta nào có trẻ con như vậy!” nói xong bưng chén trà trên bàn hớp một ngụm to.
“Cẩn thận nóng…”
Vừa dứt lời, Dương Thù đã gần như nhảy dựng lên, ngay cả lão hán đang ngồi xổm sau bếp lò cũng bị giật mình, hốt hoảng chạy ra nhìn xem chuyện gì.
“Còn nói không có tính trẻ con!” Ứng Sùng Ưu vội vàng ôm mặt Dương Thù kiểm tra, thấy khóe miệng hắn bắt đầu ửng đỏ, trong lòng không khỏi xót xa, lên tiếng trách cứ: “Ai lại uống trà nóng như thế. Để ta xem miệng có bị phỏng không!”
Dương Thù nghe lời há to miệng ra, Ứng Sùng Ưu xoay ra ánh sáng nhìn kỹ, lúc này mới hơi yên tâm, nhẹ nhàng thổi mấy hơi.
“Được rồi” Dương Thù đẩy mạnh y ra, có chút không được tự nhiên, “Ngứa lắm!”
“Không sao là tốt rồi! Không sao là tốt rồi!” lão hán bán trà vỗ vỗ ngực, “Khách quan có cần thêm nước trà không?”
“Không cần.” Ứng Sùng Ưu hòa nhã nói, “Lão bá có biết gần đây có chổ trọ hay không?”
“Có, có! Đi thêm năm dặm nữa là đến một thôn trấn lớn, có hai khách điếm.”
Ứng Sùng Ưu nghĩ ngợi, lại nói: “Chúng tôi đi lòng vòng sợ không kịp thời gian đến khách điếm. Có nhà nông nào cho thuê chổ ngủ không?”
“Cái này…” lão hán hai mắt sáng rực, nhưng lại lập tức ngượng ngùng vò vò khăn lau trong tay, ngập ngừng nói, “Hai dặm nữa là đến thôn của chúng tôi, thật ra cũng có mấy gian phòng trống, chỉ là hơi đơn sơ… à… ừ… nếu khách quan không chê thì… nhà cháu ta…”
“Chỉ cần một nơi tạm trú qua đêm, có cơm nóng nước ấm là được. Ba phân bạc có đủ không?”
“Đủ, đủ…” lão hán mừng rỡ, vội vàng nói, “Ta giờ cùng các vị khách quan trở về, bảo bọn chúng dọn dẹp hai gian phòng, chuẩn bị chút đồ ăn!”
“Chỉ cần một gian phòng cũng đủ rồi, huynh đệ chúng ta có thể ở chung với nhau!” Dương Thù bồi thêm một câu.
“Dạ, dạ!” Lão hán vì quá vui mừng lúc thu dọn quán quýnh quáng suýt chút đánh vỡ mấy cái chén trà, đến giúp lão lại không chịu, vội vàng đem tất cả đồ đạc để lên một chiếc xe đẩy nhỏ, đi trước dẫn đường.
“Lão bá, thời tiết lạnh lẽo, lại sắp đến tết, người đi đường ít như vậy, lão làm chi cho vất vả, đi xa như vậy để bán trà?” trên đường đi Ứng Sùng Ưu thuận miệng hỏi han.
“Đây là quan đạo, một ngày có thể kiếm được mấy đồng tiền. Cũng không trông mong đủ tiền ăn tết, chỉ cần qua được thuế Liêu Dương năm nay là mừng lắm rồi!” lão hán than thở một tiếng, quay đầu đánh giá hai người trẻ tuổi: “Các vị khách quan đây không giống con nhà lam lũ, nếu đi bộ thấy mệt, có thể lên xe ngồi, không đắt lắm đâu…”
“A, còn chưa thấy mệt…”
“Đừng thấy lão già, coi vậy chứ vẫn còn khoẻ mạnh lắm, tuyệt đối có thể đẩy nổi khách quan mà! Không mắc đâu, đẩy về đến nơi chỉ mất hai đồng tiền thôi!”
Một ông lão kéo xe chở một chàng trai trẻ khoẻ mạnh chỉ để kiếm hai đồng tiền, thật khiến người ta cảm thấy chua xót, nhất là khi trông thấy mái tóc bạc già nua run run trong gió lạnh, lòng càng thêm bất nhẫn. Dương Thù cúi đầu bước nhanh vượt trước mọi người.
Ứng Sùng Ưu hơi chau mày, vội vàng đuổi theo, thấp giọng hỏi: “Lại sao vậy?”
“Không có gì!” Dương Thù thở hắt ra, “Ta vốn nghĩ Bình Thành tốt hơn những nơi khác!”
“Đều là nơi dưới mắt Mạnh thị, đương nhiên không thể có khác biệt quá lớn.”
“Chuyện này ta hiểu được,” Dương Thù quay đầu miễn cưỡng cười, “chỉ là có chút khó chịu mà thôi, ngươi không cần phải lo lắng cho ta!”
Ứng Sùng Ưu vốn định giảng giải thêm cho hắn về thế sự dân tình, nghĩ lại lúc này nói nhiều cũng vô ích, nên chỉ lẳng lặng đi bên cạnh hắn.
Nơi ở của lão hán là một cái thôn rất nhỏ, nhìn sơ chỉ độ chừng hai mươi hộ dân. Trời đã chạng vạng tối mà chỉ thấy lác đác vài nơi có khói bếp, đi ngang mấy căn nhà lớn đều là rách nát không chịu nổi, trống vắng không người.
“… Tới nơi rồi, mời khách quan!” Lão hán cất xe đẩy vào một chỗ, dùng chiếu rách phủ lên trên, buớc đến giữa sân một ngôi nhà nông kêu lớn: “Đại Ngưu, Đại Ngưu tẩu, mau ra đây!”
Trong nhà có tiếng trả lời. Một người phụ nữ trạc ba mươi tuổi bước ra, vừa trông thấy có hai nam tử lạ mặt đứng trong sân, hoảng sợ định quay trở vào.
“Đại Ngưu tẩu, mau mau dọn phòng cho mấy vị khách quan này nghỉ tạm. Đại Ngưu đâu?”
“Đang ở ngoài ruộng…”
“Bảo Nhị Nha đi gọi về, tiện đường mua thêm chút thịt. Rồi đi hái thêm ít rau xanh làm cơm nhanh lên!”
“Tam bá, gạo còn không có, tiền đâu mà mua thịt… “
Ứng Sùng Ưu bước lên phía trước nói: “Không cần phải phiền toái như vậy! Chúng tôi còn một ít thịt khô, làm phiền đại tẩu hâm nóng lại, thêm chút rau xanh là được rồi. Đây là tiền thuê nhà, xin đại tẩu nhận trước!”
Đại Ngưu tẩu nhìn thấy mấy khối bạc vụn nho nhỏ kia, lại càng cuống quýt, lẩm bẩm: “Trả nhiều tiền như vậy sợ là hầu hạ khách quan không tốt…”
Dương Thù vừa rồi trong lòng đã thấy không thoải mái, giờ càng cảm thấy ngực nặng như chì, dậm chân một cái, đi thẳng vào nhà. Ứng Sùng Ưu liền đưa bạc cho lão hán đang hoảng sợ không hiểu vị khách quan kia vì sao tức giận, vội vàng theo sau Dương Thù.
Dương Thù vào trong, đập vào mắt là một gian phòng vách đất cũ nát, chăn gối hiu quạnh, không khỏi rầu rĩ ngồi xuống, nhắm hai mắt lại.
Ứng Sùng Ưu đứng cạnh cửa không nói gì, chăm chú nhìn Dương Thù một lúc rồi mới nhẹ nhàng đi vào, ngồi xuống trước mặt cầm tay hắn, thấp giọng nói: “Thần cũng không định khuyên ngài cái gì. Thần chỉ muốn hỏi: Ngài hiện tại có phải càng hiểu rõ bản thân vì cái gì mà phải rời khỏi kinh thành?”
Dương Thù mi mắt run run, từ từ ngẩn lên nhìn thẳng vào mắt Ứng Sùng Ưu, ánh mắt tuy có đau đớn, nhưng cũng có tĩnh lặng mà kiên định: “Ta muốn đoạt lại những gì mình đã mất! Chỉ có giành lại được những gì của mình, ta mới có thể làm được chuyện hiện giờ ta muốn làm…”
Ứng Sùng Ưu khẽ cười tán dương, nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, ngữ điệu trầm trầm: “Dân chúng rất khoan dung, chỉ khi bị ép đến đường cùng mới tạo thành uy hiếp đối với người nắm quyền hành tối thượng. Cho nên, không phải vì huyết thống, càng không phải vì quyền mưu, đánh mất lòng dân mới chính là nguyên nhân tất bại của Mạnh thị… Khi ngài đoạt được thứ mình muốn, xin đừng quên điều này!”
Dương Thù nghiêng nghiêng đầu, chăm chú lắng nghe những lời giáo huấn của phu tử, tay từ từ siết chặt thành nắm đấm, đập mạnh lên đầu gối, ưỡn thẳng lưng nói: “Nghe ngươi nói như vậy, đột nhiên cảm thấy trên vai nặng trịch…”
“Chuyện ngài phải làm vốn dĩ không hề thoải mái!” Ứng Sùng Ưu dịu dàng ôm lấy nắm tay của hắn, “Nhưng mà thần tin tưởng, gánh nặng thế này cũng không thể đè bẹp được ngài, đúng không?”
Dương Thù ngước nhìn hắn, cong cong đuôi mắt, nhếch môi mỉm cười, “Đúng! Nhưng cũng cần phải có phu tử cổ vũ mới được a…”
Đối với loại yêu cầu ngầm mang ý làm nũng này, Ứng Sùng Ưu đã quá quen thuộc. Y cười ôn nhu, đứng lên vươn hai tay nhẹ nhàng ôm đầu Dương Thù vào lòng.
“Được rồi, thần phải ra ngoài xem sao, kẻo người trong nhà lại khẩn trương quá mức!” Thực hiện xong nhiệm vụ “cổ vũ”, thiếu niên đế sư thản nhiên rời đi.
“Thật là, mới ôm có một chút…” nhìn theo bóng dáng Ứng Sùng Ưu, Dương Thù lầm bầm oán giận.
Đúng như Ứng Sùng Ưu dự liệu, chỉ mới chốc lát mà bên ngoài đã náo loạn đến mức gà bay chó sủa. Nam chủ nhân Đại Ngưu là một anh nông dân tráng kiện vừa mới bị con gái gọi từ ngoài ruộng trở về, nghe nói có hai vị khách trả ba phân bạc tá túc, vội vàng quẳng cuốc, lấy mấy đồng tiền chạy đi mua thịt. Lão hán ở trong sân vội vội vàng vàng chạy qua chạy lại, chợt nhớ nhà mình chăn đệm không dày, sợ khách bị lạnh, cuống quýnh chẻ thêm củi, vừa làm vừa mắng cháu dâu: “Còn thất thần đứng đó! Mau đi nấu cơm! Trong nhà còn mấy cái trứng gà, lấy ra hết… Làm xong đồ ăn để còn nhanh chóng dọn cơm kìa! “
“Lão bá, không cần phiền toái như vậy, ăn uống đơn giản qua loa cũng xong mà!” Ứng Sùng Ưu khuyên nhủ.
“Ai, khách quan không biết… nếu ngài ở thị trấn… vừa rồi ta nổi lòng tham, không nói rõ với ngài: khách sạn trên trấn, phòng đã đẹp lại cung phụng thịt bò, gà, vịt đủ cả, một đêm cũng chỉ tốn có năm phân bạc…”
“Không hề gì, nơi này cũng tốt lắm! Chúng tôi thích thanh tĩnh.”
“Nhưng mà nếu không dâng được chút ít rượu thịt, lại cảm thấy dường như đang gạt người” lão hán băn khoăn cúi người phân bua với Ứng Sùng Ưu, “Chúng tôi có phải đang lừa ngài hay không? Thật… thật xin lỗi…”
“Không có, không có! Ta…” Ứng Sùng Ưu nhận thấy mình bước ra ngược lại càng làm cho chủ gia không được tự nhiên, hơn nữa cũng đã lường trước bọn họ nhất định không chịu để y giúp đỡ, đành phải nói: “Vậy lão cứ chuẩn bị, ta đi vào trước!”
Tới lúc lên đèn, lão hán đến phòng phía đông mời các vị khách ra dùng cơm. Hai người bước ra thì thấy phòng khách trong nhà đã dọn sẳn một mâm cơm, thức ăn là một chén thịt kho tàu với trứng, còn có một dĩa rau xanh, bên cạnh đặt một chậu cơm tẻ. Một mâm cơm như vậy, đừng nói là trong hàng quán, ngay cả ăn uống dọc đường khi còn làm tuần vệ còn tươm tất hơn gấp mấy lần. Nhưng Dương Thù trong lòng lại hiểu rất rõ: để có được mâm cơm này, nhất định người trong nhà đã tận hết khả năng.
“Thức ăn hơi đơn sơ, các vị khách quan, mời dùng…” lão hán đứng trước mặt bọn họ cẩn thận lên tiếng.
“Nhìn cũng ngon lắm, ta nghĩ tay nghề của đại tẩu nhất định rất giỏi!” Ứng Sùng Ưu kéo Dương Thù cùng ngồi, “Mọi người cũng ngồi xuống ăn đi!”
Đại Ngưu vội nói: “Đâu dám! Hầu hạ khách quan ăn xong, chúng tôi sẽ ăn!”
Ứng Sùng Ưu biết lúc này dù có miễn cưỡng, những người nông dân chất phác này cũng sẽ không tự nhiên, liền gật đầu ngồi xuống, thoáng thấy đứa con gái nhỏ của chủ nhà đang trốn trong góc phòng, tay vò vò vạt áo cũ nát, sợ hãi liếc về phía bên này, liền mỉm cười ngoắc đứa bé lại bên cạnh, ôn nhu hỏi: “Bé gái nhất định là đang đói bụng, cùng ăn với chúng ta nhé?”. Nói xong cũng không ngại hai vợ chồng Đại Ngưu bối rối, bế đứa bé đặt lên đầu gối, gắp chút thức ăn cho nó, hỏi: “Bé gái đã được mười tuổi chưa?”
“Mười ba.”
Ứng Sùng Ưu sửng sốt, vội đem đứa bé đặt xuống ghế bên cạnh. Nên biết con gái mười ba, mười bốn tuổi là đã có thể bàn đến việc cưới xinh, ôm trong lòng như vậy thật sự có chút không ổn.
Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của phu tử nhà mình, Dương Thù không khỏi buồn cười, vội cúi đầu vào chén cắm cúi ăn. Vợ chồng Đại Ngưu bước đến dắt con gái ra chổ khác. Ứng Sùng Ưu ngượng ngùng nói nhỏ: “Thật xin lỗi, ta tưởng là…”
“Nhị Nha nhà ta ngày thường có hơi gầy yếu, khách quan chê cười!” lão hán vội chuyển đề tài: “Không biết đồ ăn có hợp khẩu vị không?”
“Ngon lắm!” Ứng Sùng Ưu đỏ mặt đáp một câu, rồi cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Leo núi cả ngày, trên đường cũng chưa ăn cái gì đàng hoàng, hai người đều đói bụng, rất nhanh đã ăn hết một chén cơm đầy, Đại Ngưu tẩu vội lại bới thêm cơm cho bọn họ.
“Trong bếp đại tẩu còn nấu món gì khác mùi thơm quá, tiếc không cho chúng ta ăn à?” Ứng Sùng Ưu cười hỏi.
“Ấy… không… đó là… đó là…”
“Bánh ngô cứng ta cũng rất thích ăn!” Ứng Sùng Ưu cười cười tự mình đứng dậy đi vào bếp, mở nồi ra quả nhiên thấy mấy miếng bánh ngô vàng khè, liền cầm một cái đi ra, bẻ hơn một nửa đưa cho Dương Thù, nói: “Ngươi cũng nếm thử mùi vị của nó đi!”
Dương Thù duỗi tay: “Ta ăn luôn nửa kia của ngươi!”
“Ngươi không ăn hết nổi đâu, cũng không cần phải ép mình phải ăn hết, chỉ cần nhớ rõ mùi vị của nó là được rồi!” dưới ánh đèn leo lét, Ứng Sùng Ưu thản nhiên tươi cười, nhưng ánh mắt lại trầm tĩnh như mặt nước, “Nhớ kỹ được mùi vị này, so với ngươi tự ép mình ăn hết mười cái bánh ngô còn có ý nghĩa hơn nhiều!”
Dương Thù cúi đầu nhìn nửa cái bánh ngô đã ngả sang màu vàng đen trong tay, không thể ngờ đây cũng là một loại thực phẩm, chậm rãi bẻ một miếng bỏ vào miệng nhai nhai, một mùi vị vừa cứng vừa mốc meo lập tức tỏa ra khắp vị giác, đánh thốc vào mười chín năm nhung lụa mỹ vị, lắng đọng lại tận đáy lòng.
Hắn biết, cũng giống như vừa rồi nói chuyện ở trong phòng, lão sư của mình chỉ biến đổi phương thức, cố gắng nói cho hắn rõ đạo lý ‘dân sinh làm trọng’. Bởi vì ngày mai đã đến Bình Thành. Bởi vì ngày mai đã phải bắt đầu đường đường chính chính bước trên con đường của đế vương. Một khi tiến vào cơn lốc của vận mệnh tràn đầy huyết tinh, phức tạp và nguy hiểm kia, trước mắt chỉ còn toàn tâm cơ tranh đấu và âm mưu thủ đoạn, cho nên nhất định phải đem đạo ý quan trọng kia ghi tạc trong đầu.
Ngày tiếp theo, nắng sớm vừa chiếu qua song cửa, Ứng Sùng Ưu đã bị tiếng mở cổng buổi sáng của chủ nhà đánh thức. Quay đầu nhìn bên cạnh: Dương Thù vẫn còn ngủ say, hơi thở nặng nề.
Vì đêm đông giá lạnh, nhà tranh vách đất không đủ ấm, Ứng Sùng Ưu sợ Dương Thù cảm lạnh nên ngủ chung giường với hắn. Còn nhớ đêm trước đã bảo Dương Thù xoay người đưa lưng cho mình sưởi ấm, nhưng khi tỉnh giấc lại là lưng mình trong ngực Dương Thù. Mặc dù có hơi tham luyến cảm giác ấm áp này, nhưng Ứng Sùng Ưu vẫn lập tức hất cánh tay đang choàng ngang thắt lưng mình ra, ngồi bật dậy lay vai Dương Thù: “Thức dậy! Nhị đệ, thức dậy thôi!”
“Ừm…” Dương Thù mơ mơ hồ hồ đáp lời, duỗi tay kéo Ứng Sùng Ưu trở vào lòng.
“Dậy nhanh lên!” Ứng Sùng Ưu vùng ra, lấy tay vỗ vỗ mặt Dương Thù.
“Trời sáng rồi à?” Dương Thù rốt cục cũng nhướng được mắt lên ngó ra ngoài cửa sổ, “Ta cảm thấy tối qua ngủ cũng không tệ. Ngươi thế nào?”
“Ngủ ngon lắm!”
“Nhìn sắc mặt với đôi mắt của ngươi, không giống như đã ‘ngủ ngon lắm’ nha!”
“Thay quần áo nhanh lên đi, sáng sớm trời lạnh đấy!” Ứng Sùng Ưu lấy áo da thú trên giường khoác lên vai Dương Thù, bản thân cũng nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo.
Một lát sau, hai người đều đã nai nịch sẵn sàng, để lại trên giường mấy lượng bạc, thu thập hành lý ra khỏi phòng. Cô bé Nhị Nha cứ như mới tản sáng đã đứng canh ngoài cửa, vừa nhìn thấy bọn họ liền quay đầu bỏ chạy. Chỉ chốc lát, lão hán và Đại Ngưu cùng nhau chạy tới, hỏi: “Khách quan ngủ có ngon giấc không? Điểm tâm còn nóng, các vị dùng ngay nhé?”
“Làm phiền lão bá!” Ứng Sùng Ưu cười trả lời, cùng Dương Thù đến phòng khách, Đại Ngưu tẩu đã vội vàng bưng lên mấy cái bánh ngô lớn, cháo trắng và trứng gà luộc, hai người ăn qua loa rồi cáo từ lên đường.
“Các vị đi ngay bây giờ ạ?”
“Phải. Chúng tôi có việc gấp!”
“Vậy… vậy…” Đại Ngưu cũng chạy tới, cuống quýnh không biết nên làm gì, nhìn đông nhìn tây một hồi, nói: “Hôm nay trời có vẻ như sắp đổ tuyết, trong nhà có mấy cái nón trúc mới, khách quan không chê thì xin thu dùng, trên đường đi tránh tuyết cũng tốt lắm!”
Ứng Sùng Ưu thấy thịnh tình không thể chối từ, liền không hề khách sáo, mỗi người cầm một cái nón trúc đeo lên lưng, tạm biệt chủ nhà, thẳng tiến quan đạo.
Bình Thành châu là châu quận lớn nhất trên bản đồ Đại Uyên, nhiều đời là đất phong của Ngụy hầu. Thủ phủ và châu quận đều mang tên Bình Thành này cùng với Kinh thành được gọi là Tam đại thành (ba thành trì lớn). Ngụy hầu phủ và quan nha phủ của Bình Thành châu đều tọa lạc tại thành tây.
Ứng Sùng Ưu và Dương Thù đi đến trước phủ trạch của Ngụy hầu. Thân là phiên chủ một vùng đất phong rộng lớn, phủ đệ của Ngụy hầu trăm năm trước đã là nhà đại vương hầu, sau nhiều lần trùng tu xây dựng, quy mô đương nhiên không nhỏ, chỉ nhìn cổng chính nguy nga cao ngất đã thấy được một loại uy nghiêm khiến người kinh sợ.
“Dương Thù, ngài có biết sau khi tiến vào đại môn này, tức là sẽ bắt đầu một cuộc sống thế nào không?” Ứng Sùng Ưu nhẹ giọng hỏi.
Dương Thù ngước mắt nhìn cánh cổng bề thế sơn son thiếp vàng trước mặt, thong thả nhưng kiên quyết gật đầu: “Ta biết!”
“Vậy ngài đã sẵn sàng chưa?”
“Đã sẵn sàng!”
Ứng Sùng Ưu đưa tay sửa sang lại y phục của Dương Thù một chút, vén mấy sợi tóc tán loạn, rồi lui ra phía sau vài bước nhìn ngắm, mỉm cười hài lòng: “Chúng ta vào trong thôi!”
Bất kể là ai, cho dù là quan lớn quý nhân, muốn bước được vào phủ môn này cũng hề không dễ dàng. May mà Dương, Ứng hai người phục trang cũng có thể gọi là không phải tầm thường, lúc tùy tiện cầu kiến Ngụy hầu mới không bị người ta đánh trước nói sau. Tuy vậy vẫn phải đứng trước cổng chờ quản gia bước ra hỏi chuyện.
“Các ngươi cầu kiến Hầu gia có chuyện gì?”
“Là đại sự chỉ có thể giáp mặt nói rõ, phiền ngài thông truyền giúp!” Ứng Sùng Ưu không kiêu ngạo không xiểm nịnh nói.
“Các ngươi thì có đại sự gì? Hầu gia không rảnh, nói với ta trước đi!”
“Nếu như Hầu gia bận, thì xin gặp Thiếu hầu. Còn nếu vẫn không rảnh, gặp Kính chủ bộ, Lật tướng quân hay Tần giáo úy đều được. Bọn họ chẳng phải đang lưu lại trong phủ sao? “
Quản gia kia nghe người kia quen thuộc tình hình trong phủ như thế, nhất thời không dám đắc tội, nói một tiếng: “Vậy mời hai vị đợi một chút!” quay người đi vào trong.
Chẳng bao lâu sau, một người chừng ba mươi tuổi, phục sức sang trọng quý phái nhẹ nhàng bước ra, quản gia ở một bên khom lưng nói: “Tiểu Hầu gia, chính là hai người này!”
Ngụy thiếu hầu hơi nheo đuôi mắt, lễ phép hỏi han: “Xin hỏi hai vị, cầu kiến gia phụ có chuyện gì?”
Ứng Sùng Ưu cười nhẹ, tiến một bước đến trước mặt Ngụy thiếu hầu, từ từ mở tay lộ ra nửa miếng long phù bằng ngọc chạm trổ tinh vi.
Ngụy thiếu hầu lúc đầu không có phản ứng gì, đến khi nhìn thấy rõ vật trong lòng bàn tay người kia, lập tức giống như bị đánh trúng một gậy, lảo đảo lui về phía sau, sửng sốt nửa khắc mới nhớ quay lại nói với quản gia: “Mau mời Hầu gia đến đại sảnh, nói có quý nhân giá lâm!” sau đó chắp tay hướng phía Dương, Ứng hai người nói: “Thất lễ, thỉnh vào trong đàm đạo!”
Ứng Sùng Ưu thu hồi long phù, nghiêng người mời Dương Thù đi trước. Trong đại sảnh nội viện đã có một lão nhân người khoác trang phục hầu tước đứng đợi sẳn, bàn tay giấu trong áo không biết đang siết chặt cái gì.
Dương Thù bước thêm mấy bước rồi dừng lại, tao nhã đứng chờ. Ứng Sùng Ưu lập tức tiến đến, ráp nửa mảnh long phù của mình cùng nửa mảnh trong tay Ngụy hầu, vừa khít không hề sai lệch.
Ngụy hầu nhất thời toàn thân run lên, vội vàng bước tới quỳ mọp xuống đất, cung thanh nói: “Thần… không biết Bệ hạ giá lâm… chưa kịp nghênh đón, tội đáng chết vạn lần…” nói đến nửa câu sau, nước mắt đã rưng rưng.
“Lòng trung của Ngụy hầu cảm động thiên địa, sáng soi nhật nguyệt, trẫm không để tâm tiểu tiết, xin mau mau đứng lên!” Dương Thù mỉm cười đích thân nâng Ngụy hầu dậy, “Ngày sau tu chỉnh thiên hạ, còn phải nhờ cậy lão ái khánh nhiều hơn!”
Ngụy hầu lau lệ, thỉnh Dương Thù sang chính sảnh an tọa, sai người dâng trà, tận tay dâng cho Dương Thù, từ từ hỏi: “Thần nghe nói Bệ hạ thoát khỏi tay nghịch thần, vui sướng vô cùng, nhưng sau khi biết được Trầm tướng quân gặp nạn kiếp, lại lo lăng đến cực điểm. Nhân mã phái đi tìm hiểu đã hơn mấy trăm mà cũng chưa tìm được nửa điểm tin tức của Bệ hạ. Xin hỏi Bệ hạ làm thế nào thoát hiểm tới đây?”
“À, vì Xương Tiên Quan khóa quan, thời gian lại chậm trễ không chần chờ được, trẫm cùng Ứng khanh là theo hướng Vệ Lĩnh tới đây!”
Phụ tử Ngụy gia chấn động, cùng thảng thốt kêu lên: “Cái gì?” chợt phát hiện thất lễ trước mặt quân vương, vội vàng tạ tội.
“Chỉ là một ngọn Vệ Lĩnh, sao có thể làm khó được chân long thiên tử?” Ứng Sùng Ưu mỉm cười nói: “Khiến cho các vị ngoài ý muốn một chút cũng tốt. Nếu ngay cả chư vị cũng không ngờ, Mạnh Thích Thanh đương nhiên cũng không thể đoán biết được!”
“Đều do cựu thần vô năng, khiến cho Bệ hạ long thể ngàn vàng phải vượt tuyết lĩnh, thần thật sự hổ thẹn…”
“Lão ái khanh không cần như thế! Công sức mấy năm vất vả hao tổn tâm huyết xây dựng Bình Thành này, vượt một dãy Vệ Lĩnh nho nhỏ sao có thể sánh bằng?” Dương Thù cười, nhẹ nhàng phất tay, “Sau này vất vả Ngụy hầu nào chỉ có bấy nhiêu!”
“Nguyện trung thành với Bệ hạ, cựu thần chết muôn lần cũng không chối từ!”
Ngụy thiếu hầu tiến lên một bước, nói: “Phụ thân, Bệ hạ vượt Vệ Lĩnh mà đến, nhất định phong trần mệt mỏi. Khoan hãy bàn luận, nên mời Bệ hạ rửa mặt nghỉ ngơi trước mới phải!”
“A, đúng… đúng…” Ngụy hầu vội nói, “Cung xá của Bệ hạ đã sớm được chuẩn bị sẳn sàng, xin người chịu ủy khuất ngự tạm tại Giang Miên điện, nơi đó thủy thế bao quanh, ít người quấy nhiễu, vừa tiện hộ vệ cũng tiện phòng ngừa tiết lộ bí mật…”
“Mọi chuyện tùy lão ái khanh an bài, trẫm cũng không dị nghị.” Dương Thù đứng dậy, Ngụy hầu đi phía trước dẫn đường, xuyên cửa chính hướng nam, qua hai khoảng sân, trước mắt liền hiện ra một khu biệt viện, mặc dù không lớn lắm, nhưng cực kỳ tinh xảo đáng yêu.
Ứng Sùng Ưu cùng Thiếu hầu sóng vai đi ở phía sau, trên đường đi lưu tâm xem xét, chỉ thấy cảnh trí thiết kế, bố cục phòng ốc trong viện đều có chừng mực, vừa không quá xa hoa, vừa lưu ý không để mất thân phận của người cư ngụ. Thầm nghĩ Ngụy hầu dưới tai mắt Mạnh thị bí mật thiết kế biệt viện này: vừa không để cho người khác nhìn ra có điểm nào đi quá giới hạn; đồng thời lại muốn lúc chủ nhân đích thực giá lâm, nơi đây phải có uy thế khác hẳn người thường; còn phải lo lắng gia đinh lui tới, cấm vệ phòng ngừa tiết lộ bí mật… hao tốn tâm tư, thật sự khó làm cho chu đáo; tìm được cách thỏa đáng như thế, vị Hầu gia này nhất định phải là một người cực kỳ lão thành kín đáo.
Đến trước chính điện, một đoàn nô bộc đã quỳ đầy dưới bậc thềm, kỳ quái nhất là có bốn người: hai phụ nhân mặc cung trang và hai người còn lại phục sức nội giám, tuổi tác đều đã sáu bảy mươi tuổi.
Thấy Dương Thù tỏ vẻ kinh ngạc, Ngụy hầu tiến lên giải thích: “Từ Thái tổ khai quốc, từng có luật lệ: sau khi thiên tử băng hà, nội thị cung nga hầu hạ bên người cũng phải tuẫn táng (chôn chung). Tiên hoàng nhân đức, khi lâm bệnh nặng nhớ đến cựu lệ này, cố ý hạ chỉ: sau khi vu tang, hạ nhân hầu hạ bên người đều được phân phát đến các phiên thuộc, không cần tuẫn táng. Bốn người này đều là cung nhân năm đó từng hầu hạ tiên hoàng. Bọn họ hiện giờ tuy rằng tuổi tác đã cao không thể tự mình hầu hạ Bệ hạ, nhưng rốt cuộc vẫn là lão nhân trong cung, am hiểu sâu sắc cấp bậc lễ nghĩa, tận tâm trung thành, nên thần phái họ đến ở trong viện, có thể dạy dỗ nghi thức cho bọn hậu nhân.”
Trong lúc Ngụy hầu tấu trình, bốn cung nhân già nua kia đã bắt đầu rơi lệ, cúi đầu khẽ gọi: “Bệ hạ… Bệ hạ…”
“Đã là cựu nhân của tiên hoàng, trẫm cũng không thể bạc đãi, đều bình thân cả đi!” Dương Thù vuốt cằm mỉm cười, “Tâm ý của lão ái khanh, trong lòng trẫm cũng vô cùng cảm phục!”
“Bệ hạ quá lời, cựu thần tạ ơn!”
Ngụy thiếu hầu vốn không hiểu được vì sao phụ thân lại cho bốn lão cung nhân già nua chậm chạp kia tiến viện hầu hạ, nhưng thấy tình cảnh lúc này, đột nhiên ngộ ra. Hoàng đế mới đến Bình Thành, chỗ ở là do Ngụy gia an bài, người hầu hạ cũng do Ngụy thị gia phó, dù cho có được kính cẩn nghe theo đến thế nào thì cũng khó cảm giác ăn nhờ ở tạm. Bây giờ, bên cạnh hoàng đế có được vài người không phải người của Ngụy thị mà là cựu nhân của tiên hoàng, tất nhiên khiến hoàng đế giảm bớt nghi kị, lại khéo léo bày tỏ Ngụy thị tuyệt không có ý định khống chế thiên tử, có thể nói nhất cử lưỡng tiện.
Bấy giờ Dương Thù cùng Ngụy hầu đã tiến vào bên trong chính điện. Những người được chọn viện trung hầu hạ đều cực kỳ thông minh lanh lợi, sớm đã dâng lên trà bánh, trên bàn đặt sẳn lò hương. Ngụy hầu là nhất phẩm hầu tước, theo quốc chế được sử dụng tám mươi thái giám, nên tình cảnh cung nga quỳ mọp, nội giám khom người lúc này so với trong cung cũng không khác nhau mấy. Ngoài cửa còn có mấy tên sai vặt trẻ tuổi phụ trách các việc nặng nhọc như gánh nước, quét nhà.
Dương Thù đưa mắt nhìn quanh, ngó qua vật dụng trang trí trong chính điện, trầm giọng nói: “Lão ái khanh, hiện giờ quốc nạn chưa an, nghịch tặc chưa trừ, mọi thứ nên đơn giản. Chi phí của trẫm về sau không nên quá lãng phí!”
Ngụy hầu lập tức khom người đáp: “Bệ hạ thánh minh, thần lĩnh chỉ! Song Bệ hạ hiện giờ phong trần mệt nhọc, trước thỉnh tới tẩm cư tắm rửa nghỉ ngơi. Vì chuyện Bệ hạ bặt vô âm tín, các chư hầu phủ quân Bắc Vệ Lĩnh đều đến Bình Thành cùng thần thương nghị đối sách, ai ngờ Bệ hạ vừa hay đã tới. Đợi đến chiều, thần sẽ triệu tập bọn họ cùng chúng thần Bình Thành chính thức triều kiến.”
“Được!” Dương Thù gật đầu, quay đầu thấy Ứng Sùng Ưu cũng định cùng phụ tử Ngụy hầu chuẩn bị lui ra, buột miệng hỏi: “Sùng Ưu, ngươi đi đâu vậy?”
“Thỉnh Bệ hạ nghỉ ngơi trước, buổi chiều thần sẽ đến thỉnh an!” Ứng Sùng Ưu vừa đáp, vừa ngầm đưa một ánh mắt trấn an.
“A… Vậy… ngươi cũng nghỉ ngơi một chút đi…”
“Dạ!”
Ba người rời khỏiđiện, Ứng Sùng Ưu lấy trong tay áo ra một bình sứ nhỏ, gọi một lão cung giám (thái giám trong cung) lại nói: “Bệ hạ vì để tiện hành tẩu đã thay đổi dung mạo. Lát nữa nhân lúc ngài tắm rửa, nhỏ vài giọt thuốc trong bình vào nước là có thể xóa đi lớp hóa trang. “
Lão cung giám vội hai tay đón lấy, lĩnh mệnh mà đi.
“Vị này chính là công tử của Ứng thái phó? Cậu phụng phụ mệnh hộ giá Bệ hạ nam tiến, thật là vất vả!”
“Vãn bối không dám! Lão Hầu gia vì nước vì dân, trung tâm chứng giám, Sùng Ưu ngày sau còn muốn thỉnh giáo nhiều hơn!”
“Ứng công tử quá khiêm nhượng. Nghĩ lại đường đi gian khổ, nguy hiểm trùng trùng, công tử nếu không có điểm hơn người, sao có thể bảo hộ đến được Bệ hạ nơi này? Công lao quả thật không nhỏ. Điều khác có thể tạm thời không nhắc đến, chỉ riêng nói về thuật dịch dung của công tử cũng đã thần diệu vô song. Lão phu dù biết rõ Bệ hạ đã cải trang, nhưng lúc nãy nhìn thế nào đi nữa cũng không nhận ra dấu vết, quả nhiên là kỳ nhân kỳ thuật!”
“Sư môn tiểu kĩ, lão Hầu gia chê cười rồi!”
Ngụy thiếu hầu lúc này lại tiến lên nói xen vào: “Phụ thân, Ứng công tử cũng vừa đường xa mệt nhọc, tương lai còn nhiều dịp đàm đạo, có nên để người nghỉ ngơi trước không?”
“Phải, phải!” Ngụy hầu vỗ vỗ đầu, “Gặp lại con của cố nhân, nhất thời quá vui mừng… Chỗ ở của Ứng công tử cũng đã chuẩn bị thỏa đáng. Mời, mời!”
“Sao dám phiền Hầu gia đích thân dẫn đường, sai bảo hạ nhân đưa đến nơi là được rồi!”
“Ái tử của Ứng lão thái phó sao có thể giao cho hạ nhân? Nên để lão phu…”
“Vãn bối quả thật không dám… Hay là làm phiền Ngụy huynh vậy?”
“Đúng vậy, phụ thân,” Ngụy thiếu hầu cười nói, “Ứng công tử anh khí ngút trời, con vừa gặp liền sinh lòng ngưỡng mộ. Khó tìm được cơ hội thân cận thế này, hay là để con dẫn đường?”
Ngụy hầu ngửa mặt cười to, “Được, được! Bọn thanh niên các ngươi cứ tán gẫu với nhau đi. Lão phu cũng phải đi chuẩn bị cho tối nay kiến giá!” nói xong chắp tay vi lễ, xoay người đi.
Ngụy thiếu hầu nhìn phụ thân đi khuất mới quay lại cười: “Chậm trễ. Công tử, xin mời theo ta!”
Hai người sóng vai xuất viên, đi về phía tây hầu phủ. Ngụy thiếu hầu kia rất khéo ăn nói, đối nhân xử thế vô cùng chừng mực, Ứng Sùng Ưu cũng là người ôn nhuận như ngọc, nói năng lịch sự tao nhã, hai người dọc đường chuyện trò vui vẻ, không khí đầm ấm, bất tri bất giác đã đến trước cửa khách viện.
“Ứng huynh, trước hết mời rửa mặt nghỉ ngơi. Chiều nay ta sẽ đến cùng thỉnh đến gặp Bệ hạ, không cần bận tâm!”
“Làm phiền Ngụy huynh!” hai người chia tay trước cửa. Ứng Sùng Ưu quay người đi vào phòng, đương nhiên cũng có người bước đến hầu hạ.
Tuy rằng lúc này trong đầu suy nghĩ rối bời, tâm tư trùng trùng, nhưng Ứng Sùng Ưu vẫn ép mình tự trấn tĩnh, tắm rửa thay y phục, lên giường thiếp đi một chút, khôi phục lại tinh thần và thể lực. Vì tối nay sẽ là lần đầu Dương Thù triều kiến tướng lĩnh cần vương tại Bình Thành, cũng là lần đầu biểu thị bản thân trước mặt quần thần. Những quan viên này đều là trợ thủ trọng yếu trên con đường đế vương sau này của Dương Thù, ấn tượng đầu tiên đương nhiên vô cùng quan trọng. Vì thế Ứng Sùng Ưu càng phải nghỉ ngơi dưỡng sức, mới có được trạng thái tốt nhất để giúp đỡ hắn. Những vấn đề khác có thể tạm gác để sau này quan sát suy tính nhiều hơn.
Cũng giống như Ứng Sùng Ưu, Dương Thù hiểu được tầm quan trọng của buổi gặp gỡ chư thần tối nay. Sau khi rửa mặt chải đầu, hắn lập tức lên giường điều hoà hơi thở, âm thầm vận khởi Phù Sơn tâm pháp bình ổn cảm xúc, nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Thời khắc bảo kiếm rời khỏi vỏ sắp đến, hắn không cho phép bản thân ngay giờ phút trọng yếu này xảy ra bất cứ sai lầm nào.
Chợp mắt được một lúc đã bị một thị nữ được phân công hầu hạ tiến đến bên giường thấp giọng đánh thức. Mới gọi hai tiếng, Dương Thù đã mở mắt tỉnh dậy.
“Khởi bẩm Bệ hạ, Ngụy hầu gia bên ngoài chờ chỉ!”
“A? Đã đến lúc rồi sao? Mau thay quần áo cho trẫm!”
Dương Thù từ trên giường, mệt mỏi tan hết, tinh thần phấn chấn. Sau khi hầu hạ hoàng đế rửa mặt chải đầu, hai thị nữ đem đến một long bào tinh xảo mới tinh. Dương Thù đào vong đến Bình Thành, long bào này đương nhiên không phải hắn mang theo, mà là do Ngụy hầu cùng Ứng Bác thương lượng, mật báo Dương Thù, sau khi được đồng ý đã bí mật thêu may. Bởi vì mọi chi tiết đều là từ trong cung truyền ra, nên kích thước vô cùng vừa vặn, vật liệu đều là cực phẩm, thêu may tinh tế sắc sảo, hoa văn rực rỡ sang trọng. Dương Thù luôn thích võ hơn văn, từ sau khi Ứng Sùng Ưu vào cung lại được dạy dỗ bài bản, nên tuy rằng mới mười chín tuổi nhưng thân thể đã cao lớn cường tráng, mặc bộ long bào này vào uy nghiêm kinh người, thêm vào hắn tướng mạo vốn đã anh tuấn phiêu dật, khí chất thanh hoa tôn quý càng không thể tả nổi. Bọn thị nữ quỳ sửa góc áo cũng không dám ngẩn đầu.
“Thỉnh Ngụy hầu vào đi!”
“Tuân chỉ…”
Chốc lát sau, bức rèm trước cửa điện lay động, Ngụy hầu cùng hai người khác bước vào, quỳ thi lễ rồi mới ngẩn lên, mắt nhìn rõ Dương Thù liền không khỏi thở dài: “Bệ hạ quả nhiên không hổ là chân long thiên tử! Long nghi oai nghiêm đến thế, thật là làm thần tử không dám ngưỡng vọng!”
“Lão ái khanh đã ưu ái trẫm nên có điều thiên vị thôi.” Dương Thù cười đùa, ánh mắt lại quét về phía hai thiếu niên nam tử đứng sau lưng Ngụy hầu.
Một trong hai người đó đương nhiên là Ngụy thiếu hầu. Lúc này hắn cũng đã chính thức thay đổi lễ phục hầu tước thế tử, hạ mi thuận mắt, kính cẩn đứng thẳng. Nhưng người còn lại Dương Thù lại chưa từng thấy qua.
Nam tử kia thoạt nhìn phải trẻ hơn Ngụy thiếu hầu vài tuổi, dáng người cao gầy, mặc bộ y phục màu bạc đơn giản, không biểu hiện rõ thân phận, phẩm quan. Người này dung nhan thanh lệ, mặt mày sơ lãng, vẻ mặt tự nhiên hào phóng, mặc dù không phải thuộc loại nổi bật chói mắt, nhưng lại có một khí chất thanh nhã phiêu dật, khiến người khác trông thấy liền cảm thấy thanh tĩnh. Bắt gặp ánh mắt dò xét của Dương Thù, y cũng dường như không lưu tâm, nhãn thần lưu chuyển cẩn thận đánh giá vị hoàng đế thiếu niên kia cứ như kiểm tra thường ngày, cuối cùng mỉm cười tỏ ý vừa lòng.
“Bệ hạ, Bình Thành chư thần đã ở chính điện chờ hầu, thỉnh Bệ hạ khởi giá!”
Dương Thù ừ một tiếng, thu hồi ánh mắt, đứng dậy đi ra tẩm cư. Lúc này mới canh đầu, bầu trời trong vắt ánh trăng mờ nhạt. Trên con đường thông từ tẩm cư đến chính điện, hai bên có rất nhiều người cầm đèn đứng hầu, khiến quang cảnh sáng rực như ban ngày.
Dương Thù mới bước một bước liền dừng lại, đưa mắt nhìn xung quanh, quay đầu hỏi: “Sùng Ưu đâu?”
“A?” Ngụy hầu giống như nghe không rõ, ánh mắt bối rối.
Ngân y nam tử sau lưng Ngụy hầu lập tức tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Bệ hạ, thần ở đây!”
“A?” Nếu không có hai năm huấn luyện bài bản, Dương Thù thiếu chút nữa đã kêu lên thất thanh, nhưng dù đã luyện được đế vương tâm tính, hắn cũng không nén được nhìn chằm chằm con người vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt, nhất thời không nói nên lời.
“Bệ hạ chắc là vẫn chưa nhìn quen dung mạo thật của thần?” Ứng Sùng Ưu thản nhiên cười, “Là thần sơ ý, vừa rồi không tiến lên báo danh, thỉnh Bệ hạ thứ tội!”
Dương Thù hai mắt vẫn không rời người kia, kinh ngạc hồi tưởng. Đúng vậy, năm đó Sùng Ưu vào cung là tướng mạo của Trầm hoàng hậu, thoát khỏi Tây Linh Sơn liền lập tức giả dạng thành Trương Tiểu Hổ, trước khi đến Xương Tiên Quan, lại cùng Dương Thù cải trang thành huynh đệ, tóm lại chưa có lần nào y dùng bộ dáng thật của mình.
Thì ra, Sùng Ưu là thế này đây…“Bệ hạ, chư thần đang đợi!” Ứng Sùng Ưu thấy Dương Thù ngẩn người, vội nhẹ nhàng nhắc nhở một câu.
“A… Phải, chúng ta đi thôi!” Dương Thù giật mình, vội cười cười, đi trước xuống bậc thang, Ngụy hầu phụ tử liền đuổi theo sau.
Người cầm đèn hai bên đường theo bước chân hoàng đế lần lượt quỳ xuống, khiến ánh sáng trên tay lắc lư cuộn sóng như đang múa, lưu quang ngũ sắc, rực rỡ sống động. Ứng Sùng Ưu nhìn thấy cảnh này, không tự chủ được dừng cước bộ. Không phải chưa từng thấy hắn thân khoác long bào, chỉ là chưa từng nhìn qua hắn tràn đầy khí thế hiên ngang tự tin như hiện giờ. Trong màn đêm trong vắt không một ánh sao, bóng dáng thiếu niên thiên tử vươn người bước tới, cao quý mà lại trầm ổn. Giữa chính điện đã hiện diện một nhóm văn thần võ tướng đang quỳ mọp, những người đã cùng thề tận trung với vị thiếu niên hoàng đế này, mà trong tương lai không xa, sẽ có ngày càng nhiều người quỳ trước mặt hắn, cho đến khi hắn có được cả giang san.
Đứa trẻ ngày nào bị giam cầm nơi thâm cung, như con cá nhỏ khát khao vẫy vùng ngoài biển lớn, giờ đang từng bước tiến xa hơn, đi trên con đường dành riêng cho mình, tiến thẳng lên đỉnh quang vinh. Thời khắc này, Ứng Sùng Ưu hơn ai hết tin tưởng rằng tiểu giao long kia nhất định có thể bộc lộ cho thế gian thấy được thiên phú kinh người cùng bản lĩnh vô hạn của hắn, nhất định trong năm tháng tôi luyện tỏa ra ánh sáng lộng lẫy lạ thường.
Chuyện lúc trước hứa với phụ thân, rốt cục cũng đã làm được. Giáo thụ đế vương, bảo trợ hắn thoát ly cung đình, lại ngàn dặm hộ tống hắn đến Bình Thành, đến với những thần dân đang ngày đêm trông mong hắn. Trên cương vị đế sư, trách nhiệm đã kết thúc, thân phận Ứng gia tử đệ, nghĩa vụ cũng đã hoàn thành. Theo ước định với phụ thân, sau này có thể toàn tâm toàn ý sống theo sở thích của mình, hoặc ẩn dật giang hồ, hoặc du ngoạn thiên hạ, một lần nữa trở lại là Ứng Sùng Ưu trước năm Trọng Hi thứ mười ba. Nhưng là không hiểu vì sao, nhìn theo bóng dáng đệ tử càng lúc càng khuất xa, Ứng Sùng Ưu đáng ra phải cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng sâu trong tim lại thoáng hiện một tia mất mác.
Chỉ là cảm giác mất mác khó nói thành lời này lại chỉ ẩn hiện trong đáy mắt của chàng thiếu niên đế sư, không ai nhận ra.