Dễ Dàng Đến Gần

Chương 10

Đến giữa tháng mười một, trận bão tuyết đầu tiên đã rơi xuống Bắc Kinh.

Đã một thời gian rồi Hứa Nam Chinh đều không ở công ty, phần lớn người muốn tìm anh, mặc kệ công việc quan trọng bao nhiêu, đều giải quyết qua điện thoại. Bởi vì đi làm đã lâu, Hứa Viễn Hàng cũng sẽ thỉnh thoảng tới ăn cơm cùng nhau, phần lớn mọi người trong công ty biết hai nhà Tiêu Dư và Hứa Nam Chinh có quen biết, ít nhiều cũng sẽ hỏi thăm mấy câu.

"Quản lý Tiêu." Giám đốc nhân sự ở tầng dưới đụng phải cô, thuận miệng tán gẫu. "Gần đây Hứa tổng đang bận rộn gì à? Xung quanh đây cũng không trông thấy người."

"Đoán chừng là ở Hồng Kông?" Tiêu Dư rất nhanh bồi thêm một câu. "Có lẽ muốn khai phá nghiệp vụ mới, đang đi họp cùng với đại cổ đông ở Hồng Kông."

Cô nói như thật, giám đốc tài vụ lập tức tỏ vẻ hiểu: "Tôi cũng cảm thấy công ty phải thay đổi tầng sách lược."

Lần này ngược lại cô không phản đối, không thể làm gì khác hơn là qua loa: "Thật sao?"

"Lần này công ty đi chơi, vốn là sắp xếp đi Tam Á, Hứa tổng đặc biệt phê cho nhiều tiền, đi Malaysia sáu ngày sáu đêm."

"Malaysia cũng không đắt, lại không thêm được bao nhiêu tiền." Tiêu Dư lắc đầu cười. "Chỉ là thay đổi như vậy, ngược lại hoàn toàn biến từ du lịch trong nước thành du lịch ngoài nước, tiền không tốn nhiều bao nhiêu, lại mua được không ít lòng của nhân viên, thật là quyết sách giỏi."

Hơn nữa trời lạnh như thế này, đưa tất cả đến bờ biển phơi nắng, nghe cũng làm người ta không muốn làm việc.

Đối với phương diện thu mua lòng người này, Hứa Nam Chinh lại rất có thiên phú.

"Không phải du lịch bình thường. . . . . . Là làng du lịch Club Med (làng du lịch ở Malaysia), mỗi người đều nhiều hơn sáu nghàn. " Đôi mắt giám đốc tài vụ vô hồn. "Mỗi người nhiều như vậy, tôi chỉ suy nghĩ một chút đã đau nhức." Anh ta lại thao thao bất tuyệt nói một chút các loại dự toán, có hay không đều được, ước chừng nói hơn mười phút sau. Đến cuối cùng Tiêu Dư vào phòng làm việc, trợ lý cũng có chút tò mò: "Sếp, chị chuyển qua tài vụ từ khi nào vậy?"

Cô cười: "Đóng cửa lại."

Trợ lý theo lời đóng cửa lại, cô gái nhỏ mới nói: "Lần này Hứa tổng chảy máu rồi, dự tính mỗi người đều chín ngàn, toàn bộ công ty đi bãi biển Cherating ở Malaysia." Cô trợ lý nhỏ mới vừa tốt nghiệp hai năm, còn chưa có hưởng thụ chân chính cuộc đi chơi chung nào, lập tức a hả hai tiếng: "Chơi rất vui sao?!" Tiêu Dư gật đầu: "Chơi thật vui, mấu chốt là thả lỏng, là hoàn toàn thả lỏng, ném em tới đó mỗi ngày em chỉ sống ăn nhậu chơi bời là được."

Cô trợ lý nhỏ mở cờ trong bụng đi ra ngoài, cô mới đi gọi điện thoại cho Hứa Nam Chinh.

Thật lâu không có ai bắt máy, cô chỉ có thể nhắn lại, tiếp tục xem văn kiện.

Tạp chí phỏng vấn lần trước xuất bản, mặt bìa chính là hình của anh ấy, không thể không thừa nhận người ta chụp hình vô cùng tốt, từ mặt mày tới tay, đều là thỏa đáng. Cô lật đến trang phỏng vấn, khi đang đọc kỹ thì Hứa Nam Chinh gọi điện thoại lại.

"Tiếu Tiếu?"

Cô ừ một tiếng, nghe thấy âm thanh của sóng biển ở đầu bên kia: "Nghe nói em định đi bãi biển Cherating, sao lại muốn đi chỗ kia vậy?"

Anh uống nước, thật lâu không lên tiếng, chỉ có âm thanh gió biển thổi vào loa, nghe được vù vù cô bĩu môi.

Cô tiện tay lật tạp chí, nhìn qua loa ba bốn tờ, giọng nói của anh mới lại vang lên: "Năm ngoái đồng ý cho em đi nghỉ phép, vì chuyện ở 3GR mà trì hoãn, đoán chừng tương lai ba năm tới cũng sẽ không có thời gian nghỉ phép cho cá nhân, thừa dịp lần này công ty đi du lịch, thực hiện tâm nguyện của em."

Anh nói nhè nhẹ, nhưng rơi vào tai cô, lại làm cho cô nửa ngày cũng không nói tiếp được.

Hai người nắm điện thoại im lặng một lát, Tiêu Dư mới có ý đùa giỡn một câu: "Em muốn nghỉ phép, anh sẽ mang em đi Malaysia à? Lúc trước ở công ty quảng cáo, em đi nhiều nhất chính là Tân Mã Thái*, một năm chạy hai mươi mấy lần, không ngờ làm việc cho anh rồi, vẫn là Tân Mã Thái."

(*Tân Mã Thái: là từ ngữ du lịch chuyên dụng, gọi chung ba quốc gia Singapore, Malaysia, Thái Lan. Bởi vì 3 quốc gia này có vị trí địa lý gần, cho nên khi mọi người nhắc tới vài địa điểm du lịch đều sẽ nhắc tới Tân Mã Thái.)

Thật ra thì câu nói đầu tiên của Hứa Nam Chinh, đã khiến cô có chút ngoài ý muốn.

Trào phúng vui đùa như vậy, cũng chỉ là che giấu mình luống cuống. Cô chỉ thuận miệng nhắc tới công ty du lịch, lại không nghĩ rằng anh sẽ quyết định như vậy, lại còn có quan hệ tới mình.

Hứa Nam Chinh ở bên kia cười ra tiếng, lẫn vào tiếng gió, mơ hồ không rõ: "Nếu giám đốc tài vụ nghe được em nói như vậy, buổi chiều sẽ tháo dây lưng thắt lên cổ rồi." Tiêu Dư nhớ tới sắc mặt vừa nãy của giám đốc tài vụ, cũng cười.

Không biết là người nào tiết lộ ra, ba ngày sau đã truyền khắp cả công ty.

Khi Hứa Nam Chinh trở về, mà ngay cả tài xế cũng cười nói ông chủ khỏe, vừa mới tiếp nhận đã đưa ra khỏi nước đi Tam Á. Lúc anh dùng cơm tối nhắc tới chuyện này, Tiêu Dư vội khoát tay tuyệt đối không phải là mình truyền ra, thật ra thì sớm chột dạ muốn chết.

Anh cầm đũa gõ chén canh của cô một cái, ý bảo cô uống nhanh: "Lòng người khó đoán, chỉ có thể nói ra thời gian trước."

"Nói trước?" Tiêu Dư sợ hết hồn. "Chỉ chừa gần ba phần trăm mỗi người, mỗi ngành đều phải làm giai đoạn chuẩn bị trước, sang năm trong tay em sẽ có rất nhiều kế hoạch. . . . . ."

Hứa Nam Chinh tựa lưng vào ghế ngồi nhìn cô, tiểu thư phục vụ bên cạnh lập tức tiến lên thêm trà, Tiêu Dư bị anh nhìn có chút không hiểu: "Em nói sai sao?"

Bên ngoài phòng thuê có âm thanh người nói chuyện, cô bé Trung Quốc nói Xin chào bằng tiếng Nhật, bởi vì cửa là nửa mở, rất rõ ràng là có người nói chuyện, nhắc tới hai chữ ‘Hàn Ninh’. Tiêu Dư tạm ngừng tay, Hứa Nam Chinh đã hơi nghiêng đầu, nói một câu với bên ngoài cửa: "Ăn cơm trễ như thế?"

"Cuối năm, nhiều chuyện, tăng ca thêm một lát."

Hàn Ninh đứng ở bên ngoài cửa, nói xong mới nhìn thấy Tiêu Dư đưa lưng về phía mình, hơi chút sợ run lên, cười, lại nói: "Đồng nghiệp đều ở đây, tôi đi trước, ngày khác sẽ tìm anh ăn cơm."

Tiêu Dư vẫn không có quay đầu lại, nghe được tiếng bước chân xa dần, mới cầm muỗng ăn canh.

Hứa Nam Chinh uống rượu trắng, cũng không nói chuyện.

Cô đang muốn tìm vài đề tài để nói, cắt đứt không khí xấu hổ không hiểu này thì điện thoại di động chợt vang lên. Trên màn hình lại hiển thị tên của Hàn Ninh, cô sững sờ không bắt máy, cho đến khi Hứa Nam Chinh nhìn cô một cái, mới đưa đến bên tai, nhận điện thoại: "Chào anh."

"Thật lâu rồi không thấy cô." Trong giọng nói của Hàn Ninh mang theo cười, thoải mái mà hỏi cô: "Nói cho tôi biết, sao cô và Hứa Nam Chinh ở cùng một chỗ?"

Cô bị hỏi có chút tức cười, im lặng một lát mới nói: "Không có."

"Lúc ở Tây Tạng, cô hỏi tôi có thầm mến qua một người hay không." Hàn Ninh dừng một chút, âm thanh thấp xuống. "Thật ra thì, ngày đó cùng đi ở sân bay Thành Đô, tôi đã bắt đầu để ý đến em, không thể không thừa nhận, loại cảm giác này có lúc rất làm cho người ta khổ sở. Đều nói người ở Cao Nguyên biết tung bay ở trên bầu trời, tình cảm cũng không chân thực, nhưng mà hơn bốn tháng, tôi thấy em và anh ta đi cùng nhau, vẫn rất khổ sở như cũ."

Anh nói rất chậm, thẳng thắn làm cho người ta không phản bác được.

Cô chỉ nắm điện thoại, không lên tiếng, vốn cô cũng không tự tiện cự tuyệt người khác, hơn nữa ở trước mặt là Hứa Nam Chinh, ở đầu bên kia điện thoại lại là Hàn Ninh. . . . . . Cho đến khi anh cúp, cô mới tiếp tục cầm muỗng đi khuấy canh.

Rong biển xanh thẫm kết lại với nhau, cắn trong miệng rất mềm, cô ăn từng miếng thật lâu.

Đến cuối cùng, kế hoạch du lịch của công ty, quả nhiên bởi vì quần chúng chờ đợi quá nhiệt liệt mà đi trước.

Bay không dài không ngắn, hơn phân nửa đồng nghiệp đi máy bay, tự nhiên thành một par¬ty ở trên trời cao. Tiêu Dư nói chuyện phiếm cùng với mấy quản lý cao cấp, mấy người đàn ông mở rượu đỏ ra, càng nói chuyện càng vui vẻ, cả đám thiếu nữ thục nữ bên cạnh nghe càng thêm nghiêm túc. Cô thấy như vậy, cảm giác còn chưa bắt đầu nghỉ phép, không khí diễm ngộ đã lặng lẽ tràn ngập.

Khi trở lại khoang hạng nhất thì Hứa Nam Chinh đang xem tạp chí, cô ngồi xuống, nằm sấp ở trên tay vịn bên người, cười nhìn anh: "Anh có quy định trong nội bộ công ty không thể yêu đương hay không?"

Hứa Nam Chinh lật một tờ tạp chí: "Không đề xướng, không chống lại."

Cô lập tức cười: "Bình thường ông chủ đều như vậy, đều là tự để lại cho mình đường lui."

Anh buồn cười nhìn cô, bởi vì cô đang nằm, đương nhiên phải ngẩng đầu lên nói chuyện với anh. Tư thế như vậy, càng lộ rõ đôi mắt kia, lông mi hơi vểnh lên đều rất rõ ràng, anh chợt để tạp chí xuống, lại gần cô muốn nói điều gì đó.

Quá gần, gần đến mức làm cho nhịp tim cô đập quá nhanh, đột nhiên đứng lên.

Biết nhiều năm như vậy, không phải là chưa tiếp xúc gần gũi qua, nhưng tại sao kể từ đêm hôm đó ở 3GR, đã cảm thấy có dục vọng mãnh liệt, muốn đến gần anh, không phải cảm giác nhìn từ xa đã thỏa mãn.

"Ngày đó em gọi điện thoại cho anh, có phải anh thừa dịp thời gian rảnh rỗi khi đi họp, tập luyện lặn xuống nước hay không?" Cô gọi nữ tiếp viên hàng không, muốn uống thức uống, nhưng tay nắm cái ly vẫn còn có chút mềm. "Cầu xin anh, cũng đừng giống như trạng thái ban đầu dính vào ‘Thuốc phiện xanh’* nữa, ngày ngày cày ở sân bóng, chơi tới nửa đêm còn phải về công ty làm thêm giờ, em thật sự lo lắng anh lao lực quá mà chết."

(*Ba loại vận động "trượt tuyết, golf và lặn" được gọi là "Thuốc phiện xanh". "Xanh" chỉ ba loại vận động (ba môn thể thao) đều gần sát với thiên nhiên, lành mạnh và vui vẻ, mà cách nói "thuốc phiện" là chỉ ý khi tiếp xúc với ba môn thể thao này, sẽ trở thành ham mê suốt đời. Trở nên nghiện như thuốc phiện)

Anh thật giống như là có tinh lực vô tận. (tinh thần và thể lực)

Lúc trước bỗng nhiên như đang phân cao thấp cùng với ai, làm ngày làm đêm, rất nhanh sẽ phá tám mươi lỗ, nhanh tiến tới gần tay golf chuyên nghiệp rồi. Nếu mỗi ngày nhàn rỗi không có chuyện gì còn chưa tính, vấn đề ở chỗ anh là người tham công tiếc việc, lượng công việc vốn đã nhiều hơn so với người bình thường, sau khi chiếm dụng thời gian tinh lực như vậy, lại không lười biếng làm việc chút nào.

Một ngày làm việc gần hai mươi tiếng không khó, mỗi ngày như thế, cho dù ai cũng sẽ không chịu nổi.

Nhưng Hứa Nam Chinh cũng không thèm để ý: "Lần sau anh dạy cho em, không phải là em cũng thích biển sao?"

Đối với loại khéo léo, thái độ cố ý pha trò này của anh, Tiêu Dư tỏ vẻ rất mệt mỏi.

Đến làng du lịch, được Trưởng thôn trực tiếp nghênh đón vào hội trường thường dùng để biểu diễn.

Nghi thức hoan nghênh rất đặc sắc, nhân viên phục cụ các quốc gia tập hợp thành một hàng, sinh động như thật rất kích thích. Nhưng rơi vào trong mắt cô, rõ ràng đã có chút cố ý ám chỉ trai đẹp, nơi này là Thiên đường của diễm ngộ. Trợ lý nhỏ chạy đến bên người Tiêu Dư nhỏ giọng dặn dò đôi câu, Hứa Nam Chinh nghe thì rất bất đắc dĩ: "Tới đây còn nói công việc, coi chừng người bên dưới em đòi cách mạng."

"Hay là anh nói trước hành trình, em hẹn với truyền thông quanh đây, bây giờ còn chưa có lo liệu xong đấy."

Vừa đúng lúc Trưởng thôn giới thiệu xong xuôi, Hứa Nam Chinh mới cười đi lên, một bước đạp lên bậc thang, nguy hiểm nheo mắt lại: "Chỉ vì cuộc hành trình lãng mạn của đám bọn họ, giám đốc tài vụ lại dám khấu trừ tiền thưởng của tôi. Tôi chảy máu, mọi người rất vui vẻ?"

Phía dưới cười vang lên, ồn ào nói ông chủ trượng nghĩa.

Anh gõ một cái, ý bảo còn có lời muốn nói, cả hội trường vẫn có một vài người nói chuyện, cho đến khi anh ho nhẹ một tiếng, mới hoàn toàn yên tĩnh lại: "Vì để cho mọi người tương thân tương ái hơn một chút, người nào ra nhiều máu đó, cố ý sắp xếp tiết mục huấn luyện dã ngoại."

Tiêu Dư đang nhỏ giọng giao phó công việc, nghe thế thì choáng váng.

Trợ lý nhỏ trực tiếp buồn bã nhìn cô: "Ông chủ của chúng ta sẽ biến thành tướng quân huấn luyện sao? Còn làm ở nước ngoài nữa."

Không chỉ ở đây, tất cả mọi người đã nghẹn họng nhìn trân trối hay 'kinh ngạc vui mừng’ có đủ.

"Lộ trình không xa, mười lăm ki lô mét thôi." Trong mắt anh mang ý cười, lấy thuốc lá từ trong túi ra, ở bên trong một mảnh yên tĩnh tiếp tục nói. "Tuy rằng ở đây quán rượu miễn phí, có vũ hội lửa trại, muốn trắng đêm vui hết mình vẫn nên suy nghĩ lại một chút, đừng đùa quá mức."

Anh tuyệt đối là cố ý. . . . . .

Ai tới bãi biển sẽ mang giày thể thao? Tiêu Dư liều mạng suy nghĩ trong đầu hồi lâu, chỉ có một đôi giày sandal có thể mang. Đoán chừng huấn luyện dã ngoại ngày mai có thể trực tiếp thăng thiên rồi.
Bình Luận (0)
Comment