Dễ Dàng Đến Gần

Chương 39

Sau đó một khoảng thời gian rất dài, cô đều vội vàng không thôi, cuối cùng Hàn Ninh ôm máy vi tính chờ ở tầng hầm gara.

Tồi tệ nhất là có lần cô mới vừa mở cửa xe, đã bị điện thoại gọi trở lại công ty, vốn cho chỉ cần nửa tiếng, lại mất ba tiếng.

Xuống lần nữa đã là hai giờ đêm, cô thấp thỏm đi tới bên cạnh xe, hít sâu một hơi chuẩn bị tâm lý bị chửi, lại không nghĩ rằng đi vòng qua trước xe, nhìn xuyên qua cửa sổ xe thấy người ngồi ở trên ghế, đã sớm ngủ. Sau lưng vừa đúng có xe lái qua, một tia ánh sáng thoáng qua, mặt của anh từ tối thành sáng, lại nhanh chóng ẩn ở trong bóng mờ. . . . . .

Nếu như lần đó mình không đi vào, có phải vừa nãy khi không bận rộn thì sẽ băn khoăn anh còn đang chờ dưới lầu hay không? Có lẽ anh không bất chợt đi Tây Tạng chơi, thì cũng sẽ không hơn nửa đêm còn ngủ ở chỗ này?

Cô nhìn Hàn Ninh một lát, mới đi vòng qua, gõ mấy cái lên cửa sổ xe.

Anh mở khóa, nhìn cô lên xe: "Thời gian làm việc của công ty các em là theo nước Mĩ?"

"Em cho là sẽ xuống nhanh thôi, không ngờ trễ như thế." Cô ôm bụng, cảm giác mình sắp bị chết đói: "Em dẫn anh đi chỗ dì nhỏ, em chỉ muốn ăn cơm nhà, mấy ngày nay ăn ở bên ngoài quá nhiều rồi."

Đương nhiên Hàn Ninh không có dị nghị gì.

Khi hai người đến, vẫn vô cùng náo nhiệt ngồi chật đầy người như cũ. Kể từ khi cô về nước, còn chưa đặc biệt tới đây chơi, không ngờ hai năm trôi qua rồi, buôn bán vẫn tốt như thế.

Cô đi vào nũng nịu đôi câu, dọa dì nhỏ đang nấu cà ri, còn đặc biệt dặn dò phải bỏ nhiều khoai tây một chút. Dì nhỏ giao cho người bên cạnh, rất là lưu luyến không rời nói đáng tiếc, đụng tới ‘bà cốt’ hiếm có.

"Cậu tới đây chơi?" Cô ấy nhìn người mới, nhỏ giọng hỏi anh.

"Xem những người xung quanh đây chơi "người sói"." Hàn Ninh nói: "Không khác biệt lắm với trò chơi "giết người", chỉ phức tạp hơn một chút."

"Ôi, lại nói dối hơn cả ai đó. . . . . ."

Cô nhớ tới hai năm trước, mình thường ở nơi này nhìn người khác chơi trò chơi "giết người".

Vừa nghĩ tới quá khứ, cô không kiềm chế được nghĩ đến Hứa Nam Chinh, dứt khoát chặt đứt việc nghĩ tiếp chuyện này, tháo giày ra, đi vào phòng nhỏ.

Bởi vì là thứ sáu, Mạch Mạch cũng chưa ngủ, đang ôm ipad nói chuyện phiếm.

"Gần ba giờ rồi, còn chưa ngủ?" Tiêu Dư giả vờ quét mắt.

"Phụ nữ không chịu ngủ, sao đàn ông dám đi ngủ trước?" Mạch Mạch buồn ngủ dựa vào bên tường, liếc nhìn Hàn Ninh, nhất thời trong mắt có chút khác thường: "Ba giờ đêm vẫn còn ở cùng nhau, chị Tiếu Tiếu và anh này có quan hệ thế nào?"d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.

Tiêu Dư bị hỏi buồn cười, cố ý nói: "Em giải thích rõ trước, rồi mới nói người này là ai, là ai nói muốn chờ chị?" Nghe lời cậu bé nói vừa nãy, rõ ràng đã bắt đầu hành vi yêu sớm trắng trợn.

Tiêu Dư nhìn cậu em này của mình, không khỏi vui vẻ, không nhịn được nói lại lời nói năm đó.

"Tiếu Tiếu." Mạch Mạch khép hờ mắt, dùng tiếng Pháp lầm bầm nói: "Chị là mối tình đầu của em, cả đời đều không thể quên. Nhưng chúng ta đều cần đi về phía trước, không phải sao?"

Tiêu Dư há miệng, á khẩu.

Cũng may cậu bé mới mười hai tuổi, bằng không giọng điệu này… giọng điệu này, thật sự nghe như bị mình vứt bỏ.

Khi cô á khẩu không trả lời được thì đối diện lại nở nụ cười: "Có đạo lý."

Hàn Ninh đang dựa vào tường, cách Tiêu Dư một bàn vuông nhỏ, ung dung đốt điếu thuốc, nhìn bọn họ. Anh thả lỏng cả người, dáng vẻ giống như là thật sự rất mệt mỏi, thật ra thì gần đây anh cũng rất bận . . . . . . Tiêu Dư nghĩ đến mình vừa rồi ném anh ở dưới tầng hầm gara nhiều tiếng, rất áy náy đi qua, dựa vào bên cạnh anh nhỏ giọng nói: "Có phải mệt lắm không?"

"Có chút." Anh để một tay lên trên đầu gối, bắn tro thuốc trên ngón tay. "Chủ yếu là đói bụng."

Tiêu Dư "à" một tiếng, càng áy náy hơn.

Bởi vì nói muốn tăng ca, anh vẫn chưa ăn cơm tối chờ mình, đến bây giờ cũng nên ăn bữa sáng rồi ý chứ.

Cô tràn đầy áy náy, vẫn lan tràn đến khi hai tay bưng thịt bò cà ri tới, cô đặc biệt gắp thịt bò trong tô của mình cho anh, chỉ sợ anh ăn không đủ no. Dáng vẻ Hàn Ninh ăn vẫn đẹp mắt, đói bụng đến hiện tại rốt cuộc có chút không để ý hình tượng, nhưng dáng vẻ này còn tốt hơn để mọi người thấy dáng vẻ ăn như hổ đói.

Tiêu Dư cũng ăn không để ý nói chuyện, đến khi ăn xong để đũa xuống nhấp một ngụm nước, mới thở dài một hơi: "Em đã thành công chuyển từ đói chết sang no chết rồi."

"Em ăn nhiều lại không mập." Hàn Ninh đưa khăn giấy cho cô: "Anh rất kỳ quái, khẩu vị em luôn rất tốt, sao ăn nhiều mà lại không mập?"

"Dạ dày không tốt, dẫn đến hấp thu không tốt." Tiêu Dư lau khô miệng, liếc nhìn dì nhỏ từ đầu đến cuối vẫn cười nhìn mình, ý bảo dì ấy đừng nhìn lộ liễu như vậy. "Anh không biết đau đớn thế nào đâu, đói bụng sẽ phải ăn Talcid*, hơi ăn nhiều một chút sẽ phải ăn Domperidone**, tóm lại không thể rời bỏ thuốc dạ dày."

(*Talcid: chỉ định cho các bệnh liên quan đến axit cấp tính và viêm dạ dày mãn tính, trào ngược dạ dày, viêm thực quản..., loét dạ dày khó chịu và các triệu chứng liên quan đến acid dạ dày như đau dạ dày, ợ nóng, ợ hơi acid,...

**Domperidone: là thuốc chống nôn)

"Hay là cháu vẫn luôn học Hứa Nam Chinh, mười bảy mười tám tiếng không ăn cơm." Dì nhỏ bĩu môi: "Hối hận? Chậm rồi."

Một câu nói ném ra, tình hình bỗng nhiên có chút yên tĩnh.

Hàn Ninh lấy cớ đi toilet, Tiêu Dư mới nhanh chóng dặn dò một câu: "Anh ấy biết Hứa Nam Chinh, cũng biết chuyện đã qua của chúng cháu."

Dì nhỏ sửng sốt một chút: "Trùng hợp như thế?"

So với chuyện trùng hợp thế này cũng có cả, đủ để viết một quyển sách rồi.

Cô không muốn giải thích nhiều hơn nữa, lại ngồi một lát, rồi mang Hàn Ninh đi khỏi.

Thật ra thì có lúc thật sự rất mâu thuẫn. Ở chung một chỗ đã lâu, luôn mang theo anh dung nhập vào cuộc sống của mình, nhưng vì cái gì không có lúc nào là không kéo Hứa Nam Chinh vào. Cô muốn nói anh không cần suy nghĩ nhiều, nhưng nói lời hời hợt này thì có ích gì? Có lẽ đều sẽ khổ sở mất mác giống như mỗi lần mình đối mặt Vương Tây Dao ngày trước.

Đã có kinh nghiệm cho nên mới cảm động, mới có thể càng sợ anh sẽ lúng túng khổ sở.

Cô nghiêng đầu liếc nhìn Hàn Ninh, Hàn Ninh giống như có cảm giác, cũng trong lúc đó nhìn cô: "Em muốn bán căn nhà đó, thì ngày mai chính thức ký hợp đồng, anh hẹn tám giờ tối."

Cô "à" một tiếng, thời gian như vậy không thành vấn đề: "Xế chiều ngày mai em phải gặp bạn mẹ em, vừa đúng lúc ăn xong bữa tối."

Rõ ràng là mình bán nhà, lại chỉ phải lộ mặt khi ký tên, còn lại đều không cần quan tâm.

Anh tỉ mỉ và kiên nhẫn, quả thực là trình độ cao rồi.

Kể từ lần đó thấy Hứa Nam Chinh, rốt cuộc phá vỡ tình thế luôn bế tắc, để cho cô có thể thuyết phục mình thỉnh thoảng đi nhìn ông Hứa một chút. Ông cụ đã gầy không ít, người vẫn luôn kể tất cả những công lao vĩ đại trước khi xây dựng đất nước, giờ đã đến lúc gần đất xa trời rồi.

Mỗi lần cô đi thăm, Hứa Nam Chinh đều không ở đó.

Vốn là mọi người đã ngầm thừa nhận chuyện này, nhưng ngày trước vẫn rất lúng túng, gặp phải người cậu luôn ở nước ngoài của Hứa Nam Chinh, bởi vì hàng năm không trở về nước, trong ấn tượng vẫn là cô và Hứa Nam Chinh tốt như thế nào, vừa nhìn thấy cô thì hỏi "sao Nam Nam không về?" Lúc ấy cô lúng túng không thôi, cuối cùng vẫn là ông Hứa nói sang chuyện khác. . . . .

Thật ra thì cô vẫn biết, trừ mẹ ra, ở trong mắt đại đa số trưởng bối, mình nên ở chung một chỗ với Hứa Nam Chinh. Có lẽ chính là như vậy, lại thêm vào hoàn cảnh sinh ra và lớn lên, để cho cô chuyện gì cũng không cần quan tâm, chỉ cần tình yêu của mình.

Ở trong mắt người ngoài đương nhiên được, nhưng mà bản thân như vậy, khó tránh khỏi tùy hứng.

Nhiều năm như vậy có bao nhiêu người bởi vì học lên mà tách ra, bao nhiêu người bởi vì đất khách mà xa nhau, bao nhiêu người bởi vì lực cản từ gia đình mà xa cách, đều là khuất phục thực tế mà vứt bỏ. Những thứ này ở trong mắt cô cũng không thành vấn đề, cũng có thể bởi vì giải quyết thoải mái, nên ngược lại thiếu rất nhiều năng lực.

Vấn đề mà những cảm tình kia gặp phải, có thể có năng lực đi giải quyết.

Buổi tối, Hàn Ninh đặc biệt gọi điện thoại tới, dặn dò cô chớ quên tới ký tên.

Khi cô cúp điện thoại, đã là bảy giờ, bên ngoài đã tối rồi. Trước kia Hậu Hải (Back Lakes) còn chưa nổi tiếng, cô chỉ nhớ mùa đông thỉnh thoảng trở lại nơi này, trượt băng vô cùng náo nhiệt. . . . . .

"Buổi tối cháu phải ký hợp đồng." Cô thu hồi tầm mắt, từ trên ánh nến thượng nâng bình trà lên, lại rót một ly nước. "Khi nào thì dì lên máy bay?"

"Tối nay." Dì Liêu nhìn cô. "Tiếu Tiếu, cháu nói cả một buổi trưa rồi, sao không nhắc tới bạn trai cháu?"

". . . . . . Nói gì, dì muốn nghe chuyện gì. . . . . ."

Chỉ cần là phụ nữ chưa lập gia đình, mặc kệ bao nhiêu tuổi, cũng sẽ có ước mơ với tình yêu. Cô nhìn bạn thân của mẹ mình, thật sự có chút không biết vì sao lại nói thế, nên nói chuyện gì đây.

"Tùy tiện nói chuyện thôi, cháu còn không bằng mẹ cháu đâu, lúc tuổi còn trẻ mẹ cháu với dì, thường xuyên nói những chuyện này."

Vậy cũng phải xem chênh lệch số tuổi. . . . . .

Cô suy nghĩ một chút, định lấy điện thoại di động ra tìm hình của Hàn Ninh, tìm được tấm hình tắm cho con chó, đưa cho dì Liêu xem: "Bối cảnh gì gì đó, khẳng định mẹ cháu đều đã nói cho dì biết rồi, trực tiếp xem hình thôi."

Dì Liêu cầm lấy, nghiêm túc xem, nửa ngày cũng không đánh giá.

Tuy rằng cô cầm cái ly đang uống nước, cũng không tự kiềm chế được khẩn trương, cũng không biết nữ cường nhân trước mắt này sẽ nói cái gì. . . . . .

"Rất đẹp mắt, đứa bé sau này của hai người các cháu khẳng định đẹp mắt." Dì Liêu cười đánh giá.

Cô suýt nữa bị sặc nước, khi đang muốn nói chuyện thì đã có người đứng bên cạnh bàn.

Cô ngửa đầu nhìn sang, dường như Hứa Nam Chinh quét mắt nhìn điện thoại di động dì Liêu đang cầm, lại nhanh chóng dời tầm mắt.

"Nam Nam tới?" Dì Liêu tiện tay để điện thoại di động lên trên bàn, cười gọi một tiếng.

"Vừa nãy ở bên ngoài cửa sổ nhìn thấy hai người, nên trực tiếp đi vào." Hứa Nam Chinh gật đầu một cái với Tiêu Dư, ngồi xuống.

Nhân viên phục vụ lấy thực đơn rượu ra, anh không nhìn, tùy tiện yêu cầu một ly nước.

Hai người bắt đầu nói đến công việc, là chuyện khách sạn Liên Tỏa.

Ban đầu dự án này vô cùng liên quan đến cô, ít nhiều cô cũng nghe hiểu được một ít lời trong đó, ngược lại nghe càng nhiều thì có chút lúng túng. . . . . . Nhưng dì Liêu vẫn là trưởng bối, Hứa Nam Chinh vừa tới mình đã đi, dù sao cũng hơi khó chịu.

Cô lấy di động về, nhìn đồng hồ. Đợi thêm năm phút đồng hồ nữa.

"Tiếu Tiếu?" Dì Liêu chợt gọi cô.

Cô ngẩng đầu, phát hiện hai người đều nhìn mình, nhất thời có chút không biết làm thế nào.

"Dự án này vốn muốn để cháu làm, chỉ là nhìn cháu cũng không còn tâm tư làm ăn." Dì Liêu tránh nặng tìm nhẹ, tiếp tục thoải mái nói kế hoạch: "Coi như dì tặng quà lễ kết hôn cho cháu, sau khi đưa ra thị trường ít nhiều cũng sẽ đưa cho cháu chút cổ phần công ty, Nam Nam cũng có ý này."

Cô có chút ngẩn người, rất nhanh khôi phục lại bình thường: "Không cần đâu ạ, cái gì cháu cũng chưa làm, sao có thể nhận được."

"Tại sao có thể nói chưa làm." Trong giọng nói của dì Liêu mang theo ý cười: "Ban đầu không có quan hệ của cháu, dì sẽ không tìm được Nam Nam, không có cậu ấy phí tâm làm, nói không chừng cái kế hoạch này dì cũng sẽ quên mất."

Cô lại muốn nói gì đó, dì Liêu đã nói tiếp: "Tập tục nhà mẹ cháu, không phải là đứa bé nào lập gia đình, trưởng bối sẽ đưa chút cổ phần sao? Coi như dì nhập gia tùy tục là được."

Hứa Nam Chinh cầm ly nước, từ đầu đến cuối không nói lời nào.

Thì ra là vì mình dự án này mới bắt đầu, cô không muốn lại có liên quan đến nó. Nhưng mà bây giờ lại không thể nói ra trực tiếp nguyên nhân ngay trước mặt Hứa Nam Chinh ngay được, tạm thời để đề tài này xuống trước, đợi đến hai ngày nữa nói qua điện thoại là được rồi.

"Đúng rồi." Dì Liêu nhìn cô không chối từ nữa, bỗng nhiên nhìn Hứa Nam Chinh. "Chuyện này, vị hôn thê của cậu sẽ không có ý kiến chứ? Bạn gái thì thôi, nếu là vợ tương lai, thì vẫn nên trao đổi với cô ấy."

Cô đang cất điện thoại di động, chuẩn bị rời đi, chợt dừng động tác lại.

Đúng lúc sau lưng truyền đến một trận tiếng cười hỗn loạn, lẫn lộn với tiếng nhạc trầm thấp, có chút chói tai.
Bình Luận (0)
Comment