Dễ Dàng Đến Gần

Chương 4

"Tôi với cô ấy vừa mới bắt đầu đã đi theo một đám người tới Tây Tạng, trên đường gây gổ không ngừng, cuối cùng cô ấy lại một mình lái xe rời khỏi đội ngũ. Đêm hôm đó, một người đàn ông đi cùng đi tìm cô ấy, cuối cùng cũng về lại đội ngũ.

Tiêu Dư nhìn anh.

Anh chợt cười: "Cô đừng nghiêm túc nhìn tôi như vậy, thành thật mà nói, vừa mới bắt đầu tình cảm sẽ không sâu nặng. Lại nói tôi và cô cũng giống như người kia, nếu như có người đẹp ngầm trao trái tim, cảm giác lại không tệ, tự nhiên sẽ không cự tuyệt. Chỉ là người ấy của cô ‘ai đến cũng không cự tuyệt’ thì có chút nghiêm trọng, ai lúc tuổi còn trẻ không có Phong Hoa Tuyết Nguyệt chứ? Nên dừng lại đúng lúc, là được rồi." Anh lại uống một hớp bia, làm tổng kết. "Tháng giêng năm nay, tôi còn đi ăn tiệc đầy tháng con của bọn họ."

"Duyên phận." Tiêu Dư cũng cầm chai rượu lên, một hớp uống cạn.

Anh giương nhẹ lông mày nhìn cô, cười như không cười, nhưng không biết làm thế nào: "Thật đúng là lần đầu tiên gặp cô đã an ủi cô thế này."

Cô cũng học dáng vẻ của anh, giương nhẹ lông mày: "Anh đã không thèm để ý, sao không thành toàn duyên phận cho người ta?"

Nghe rất có đạo lý, nhưng cũng có chút quái dị.

Đến cuối cùng, vẫn là anh nhận thua trước: "Cũng đúng." Rất nhanh đã uống xong một chai, anh lại mở chai bia mới ra, mới đột nhiên hỏi cô: "Người ấy của cô, là có dáng vẻ thế nào."

Cô ngậm miệng chai, nhìn đàn dương cầm ở góc tường, rất đơn giản nói ba chữ: "Hứa Nam Chinh."

Anh sợ run lên, lặp lại: "Hứa Nam Chinh?"

Cô ừ một tiếng: "Anh biết anh ấy?"

"Không biết, nhưng đã thấy qua." Anh vung chai bia trong tay. "Tướng môn Hồ Tử*, rất nổi danh."

(*Tướng môn Hồ Tử để hình dung người có thành tích xuất sắc trong một gia đình xuất sắc)

Tiêu Dư à một tiếng, tiếp tục uống bia. Đôi tình nhân trẻ ở bàn cuối cùng cũng đi rồi, chỉ còn lại hai người bọn họ, bà chủ đưa chiếc giỏ nhỏ đựng bỏng ngô được làm từ tre trúc tinh xảo tới: "Chỉ còn hai người, Hàn tiên sinh, đặc biệt chuẩn bị cho anh." Hàn Ninh bốc lên một nắm, ném vào trong miệng: "Cám ơn bà chủ." Bà chủ đẩy rổ tới trước mặt Tiêu Dư: "Là bạn gái? Cô thật xinh đẹp.

Tiêu Dư cười, không lên tiếng, chỉ chỉ đàn dương cầm: "Cái đàn đó, tôi có thể đàn không?"

"Có thể, dù sao hiện tại cũng trống không."

"Cám ơn." Cô để bia trong tay xuống, đi tới trước đàn dương cầm rồi ngồi xuống, rất nhẹ nhàng thử mấy âm. Sau đó rất chậm rãi đàn thử một khúc, rất chậm rãi, cũng rất đơn giản. Tiêu Dư cũng học qua đàn dương cầm, chỉ là không phải ba mẹ sẽ rất căng thẳng khi thi lên cấp gì đó sao, đến cuối cùng cũng chỉ là đàn được bài hát mình thích, bây giờ việc này, cũng sẽ có rất ít người có thể luyện.

Tiêu Dư trở lại ngồi xuống thì mới hỏi anh: "Nghe ra bài nào không?"

"First love."

"Không phải chứ?" Lần này ngược lại đổi lại cô bất ngờ. "Anh cũng xem phim Nhật?"

Là nhạc phim《 Ma Nữ の điều kiện》*, mười năm trước may mắn thì không thể may mắn nữa, lúc cô đàn, Hứa Nam Chinh nghe thật lâu cũng không có cảm giác, thế nhưng đến cuối cùng hỏi một câu, sao bài nhạc thi lên cấp lại đơn giản như vậy? Nhìn dáng vẻ Hàn Ninh cũng không kém mấy tuổi so với anh ấy, không thể ngờ đến là biết bài hát này.

(*《 Ma Nữ の điều kiện》là phim truyền hình Nhật Bản năm 1999)

"Khi đó rất nhiều sư muội, còn có các bạn học nữ đều thích xem." Hàn Ninh giải thích lời ít mà ý nhiều, Tiêu Dư lập tức hiểu ngầm trong lòng, "à" một cái kéo dài ba âm, mới cười tổng kết: "Anh rất biết dỗ con gái.

Anh cầm cốc lắc xúc xắc trên góc bàn lên, lắc hai cái, rung lên: "Bài hát này rất quan trọng với cô?"

Cô cầm cốc xúc xắc lên, để ở trong lòng bàn tay lúc ẩn lúc hiện: "Đúng vậy, tôi một Thiếu Nữ Thời Đại dùng bài hát đó để bày tỏ, đáng tiếc là anh ấy sẽ không bao giờ xem phim Nhật." Nói xong, mới úp lên trên bàn. "Đánh cuộc lớn nhỏ?"

Kết quả đêm đó thẳng đến hai giờ, bọn họ mới trở về khách sạn.

Cửa thang máy mới vừa đóng lại, Tiêu Dư đã nói: "Vòng một vòng, thế nhưng đồ ăn gì đó cũng không mua về." Cũng không biết Chế Phiến đói chết chưa? Sau lưng không vang lên âm thanh, ngược lại trực tiếp nhấn tầng cao nhất.

"Không phải tầng bốn sao?" Cô có chút kinh ngạc, quay đầu lại nhìn anh, chợt cảm giác phía sau cổ bị bàn tay của anh nắm lấy, ánh sáng trước mắt dễ dàng bị che đi hơn phân nửa. Tất cả đều quá nhanh, cô hoàn toàn chưa suy tính được bất kỳ đường sống nào, cứ như vậy không một tiếng vang bị anh chặn miệng lại.

Cảm giác thang máy đang đi lên, bí mật mang theo tạp âm rất nhẹ, bổ sung vào từng góc.

Cửa thang máy đột nhiên đinh một tiếng mở ra, anh cũng không có ý buông cô ra, ngược lại ôm sát hơn, gần như dùng sức ôm vào trong ngực. Cảm giác quá mức lạ lẫm, giống như là lại có phản ứng Cao Nguyên nghiêm trọng thêm lần nữa, dưỡng khí không đủ, nhịp tim càng lúc càng nhanh, cho đến khi đầu lưỡi của anh thử dò xét xâm nhập vào, trước mắt cô mới thoáng qua một chút ánh sáng, hoàn toàn kéo lý trí trở về.

Tiêu Dư chợt đẩy anh ra: "Được rồi, đã được rồi." Cô thở hổn hển giữ lại cửa thang máy, chỉ là trong tiềm thức cô không muốn ở cùng một chỗ với anh trong không gian nhỏ hẹp này. "Tôi không có ý này với anh."

Anh dựa vào cạnh thang máy, không lên tiếng, chỉ cười trừ xin lỗi.

Thời gian kế tiếp, dường như Hàn Ninh rất thức thời, đặc biệt mượn ông chủ công ty chế tác một chiếc xe, phần lớn thời gian đều là một mình du lịch, cũng tránh cho hai người lúng túng.

Đến khi thuận lợi chụp xong phim, trên cổ tay Tiêu Dư đã hiện rõ dấu ấn đồng hồ.

Cả tổ tách ra ở sân bay Cống Dát, có người đi chuyến bay từ Tây An đến Thượng Hải họp, cũng có người đi chuyến bay từ Thành Đô về Bắc Kinh cùng với cô. Ở bên trong phòng chờ của sân bay, mọi người trong cả tổ chế tác rối rít cáo biệt, chỉ có cô cúi đầu nhìn vé máy bay lảng tránh.

Ánh mắt lơ đãng quét vòng vây nơi xa, Hàn Ninh đang bị mấy nữ diễn viên, người của công ty chế tác vây quanh, trao đổi số di động. Anh ta lại rất có kiên nhẫn, không ngừng nhớ số điện thoại mỗi người, sau đó. . . . . . Hình như là nhìn về phía cô một cái.

Chỉ liếc mắt một cái như vậy, cô đã đưa vé máy báy ra, lên máy bay trước một bước.

Đến Thành Đô, đội ngũ tự động ít đi hơn phân nửa người. Trời tối dần buông xuống, chuyến bay đến Bắc Kinh vẫn còn đang đến trễ, cô kéo hành lý lưỡng lự nếu đi ăn vài thứ lót dạ, khi đến Bắc Kinh còn nghiêm túc ăn cơm lần nữa, vẫn là dứt khoát giải quyết ở sân bay, lập tức nhìn thấy Hàn Ninh ngồi ở một nhà hàng từ xa, ngoắc ngoắc mình.

Cô làm bộ như không nhìn thấy, kéo hành lý đi về phía trước, dù sao cũng không quá đói bụng, định lên máy bay ăn chút điểm tâm là được.

Trong bóng đêm, sân bay, cầu sân bay*, còn rất xa trên trời cao một ít đèn tín hiệu máy bay chợt lóe lên, đều yên tĩnh như vậy. Ở Cao Nguyên cảm xúc kiên định bị nâng lên cao giờ đã lắng đọng xuống chút xíu, trong đầu cô bắt đầu xoay chuyển không ngừng các kế hoạch, hạng mục, khách hàng hàng năm, sắp xếp làm ra quảng cáo hàng tháng, sắp xếp truyền thông đưa lên hàng tháng.

(*Cầu sân bay: nguyên văn là cầu hàng lang tức là có mái vòm mái che. Cũng có tên gọi khác là cầu thang sân bay hay hành lang sân bay, khi máy bay hạ cánh thì cầu sân bay này sẽ được đưa tới cửa máy bay để hàng khách đi xuống hoặc máy bay sẽ hạ cánh ở chỗ có cầu sân bay cố định này để hành khách đi ra. Sẽ có hình minh họa ở dưới)

Còn nữa, chuyện nguy cơ sự nghiệp lần này của Hứa Nam Chinh.

Cô suy nghĩ thật lâu, ở các góc khuất vẫn không thấy ai cả, ngồi xuống mặt hướng về phía sân bay, gọi điện thoại cho anh ấy.

Tích vang lên một tiếng nhỏ, điện thoại vừa mới được kết nối, nhưng đã thấy điện thoại hiện lên thông báo hết pin.

"Tiếu Tiếu?"

Là lời mở đầu mãi mãi không thay đổi, chỉ là có lúc giọng nói rất mệt mỏi, có lúc mơ hồ đọc rõ từng chữ, nếu đụng phải lúc đang họp, còn là cứng rắn dọa người. Nhưng mà bây giờ, lại có chút thoải mái.

Hai chữ như vậy, không rõ lý do làm cho tâm trạng của cô trở nên tốt hơn nhiều: "Trát Tây Đức Lặc*, em đã trở về." (Tiếng tạng: ý nói người Tạng hoan nghênh, nói lời chúc may mắn.)

Anh cười ra tiếng: "Đi Tây Tạng chơi vui không?"

"Chơi thật vui, em nói trước một câu, điện thoại di động của em đã hết phin, rất có thể sẽ ngắt kết nối bất cứ lúc nào." Cô dựa vào ghế, nhìn máy bay bên ngoài chậm rãi lái về phía cầu sân bay. "Tây Tạng có rất nhiều nhà cửa màu hồng, cũng có quán bar cùng với KTV, người đẹp đều rất đúng giờ." Cô nói xong, cố ý dừng lại, sau đó chỉ nghe thấy anh ấy ừ một tiếng: "Tiếp tục."

"Nhà vệ sinh ở Cung điện Bố Lạp Đạt, là em ấn tượng sâu nhất, anh biết cả cung điện Bố Lạp Đạt đều xây ở trên núi, em leo lên cực kỳ mệt, vào nhà vệ sinh mới cảm thấy sợ hãi. Rất nhiều hố còn nguyên thủy như ban đầu, từ bên trên chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn đến dưới chân núi, nếu như có đứa bé tới nhất định sẽ té xuống."

Hứa Nam Chinh chợt ho khan hai tiếng, giống như là cảm giác bị sặc thuốc lá, sau đó mới nói: "Tiếu Tiếu, năng lực quan sát của em luôn rất tốt."

Tiêu Dư nhìn nhãn hiệu trên cái thùng gửi vận chuyển, rậm rạp chằng chịt gần như muốn dán đầy, mấy năm này vẫn như vậy, đi làm cần thường xuyên chụp ảnh hộ khách hàng, muốn đi khắp nơi một chút, thử xem có thể đi tới một chỗ để sáng tỏ thông suốt hay không, để không hề rối rắm với anh nữa.

Nếu năng lực quan sát không tốt, sao có thể xua tan đi những cực khổ trong quá trình chụp hình?

Anh ừ một tiếng: "Anh đến sân bay thủ đô ngay, có muốn ở đó chờ em hay không?"

Tiêu Dư thuận miệng nói: "Em còn chưa có cất cánh đâu, anh đi sân bay tiễn người sao?"

"Trong nhà Hướng Lam có một chút chuyện, vội vã trở về Vân Nam, anh tới tiễn cô ấy."

Lời nói thật bình tĩnh, nhưng từng chữ đều làm bỏng lòng cô, sau khi im lặng rất lâu, Hứa Nam Chinh mới gọi một tiếng Tiếu Tiếu. Cô không nói gì, chỉ nghe thấy điện thoại bên cạnh có giọng nói quen thuộc hỏi có phải tín hiệu không tốt hay không? Cô dứt khoát cúp điện thoại. Giống như là có cái gì đó đè ở ngực, mỗi một lần hít thở đều làm đau thắt tim, mặc kệ là nhẹ hay nặng, cuối cùng chỉ có thể ngừng lại rồi tức giận, dùng sức nắm chặt điện thoại di động.

Ngón tay không ngừng dùng sức, dùng đến ê ẩm, vẫn không khống chế được cảm xúc, cuối cùng còn hung hăng ném điện thoại ra xa.

Cạch một tiếng, vỏ máy, pin chia năm xẻ bảy, theo quán tính trượt xa trên nền. Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm cái khóa valy hành lý, ra sức tự nói với mình nên tỉnh táo.

Thông báo nhắc nhỏ lên máy bay, truyền đến mỗi một góc phòng chờ trong sân bay, CA1415 đi Bắc Kinh sắp sửa cất cánh, xa xa đã xếp hàng ở cửa lên máy bay, cô vẫn ngồi ở trong góc như cũ, cố gắng đè nén chua xót trong mũi. Tiếp đó thì nhìn thấy một đôi giày leo núi dừng ở trước mặt: "May là cô dùng Nokia, thích hợp để phát tiết, ném rồi có thể tiếp tục dùng."

Điện thoại di động đã được lắp lại đưa tới trước mắt cô, Tiêu Dư chăm chú nhìn nửa ngày, mới nhận lấy, ngẩng đầu nhìn anh: "Cám ơn."

Ánh mắt của anh cứ như vậy mà nhìn thẳng cô, cười hỏi: "Là bởi vì anh ta từ chức sao?"

Từ chức?

Tiêu Dư không hiểu nhìn anh.

"Xem ra cô còn chưa biết." Hàn Ninh quơ quơ điện thoại di động. "Sáng sớm hôm nay 3GR tuyên bố với bên ngoài, Hứa Nam Chinh đã từ chức tổng giám đốc khu hành chính tập đoàn Á Thái, bắt đầu từ hôm nay CEO của 3GR đổi người rồi."

Từ chức? Trong nháy mắt ở trong đầu đều là gương mặt của anh ấy, còn có giọng nói thoải mái trong điện thoại mới vừa rồi. Thế nhưng anh đã từ bỏ rồi? Từ đưa vào hoạt động quản lý đến bây giờ, mặc dù vẫn bị người ta nói có bậc cha chú che chở thế nào, nhưng 3GR thật sự là tâm huyết của anh ấy, sao có thể dễ dàng buông tha chứ? Cô mở máy lên theo bản năng, nhưng màn hình điện thoại di động chợt sáng rồi tắt ngụm, đã hoàn toàn hết pin rồi. Bất đắc dĩ, chỉ có thể nhìn Hàn Ninh: "Còn tin tức sau đó thì sao?"

Cửa đăng kí máy bay đã bắt đầu đọc tên tuổi của cô và Hàn Ninh, Hàn Ninh đưa tay tiếp nhận valy hành lý của cô: "Lên máy bay lại nói tiếp."

Tình trạng như vậy, cô cũng không tiện cự tuyệt, chỉ có thể đi theo anh lên máy bay trước.

Rất khéo chính là, hai người lại ở một dãy, vẫn như trước, sắp theo dãy cũng chỉ có hai người bọn họ. Tiêu Dư ngồi ở sát cửa sổ, liếc nhìn bên ngoài, lúc này đến Bắc Kinh cũng đã hơn mười hai giờ rồi. Cô không thích bay đêm, quá mức yên tĩnh, mỗi người cũng đều từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi, làm cho cô có loại cảm giác rời xe quê hương.

Ngay cả về Bắc Kinh, loại cảm giác này vẫn rất mãnh liệt như cũ, giống như là ở trong yên tĩnh bị đưa đến địa phương xa lạ, không có bất kỳ người nào có dính dáng gì đến mình, cũng không có bất kỳ chuyện gì có liên quan đến mình, tất cả đều sẽ thực sự kết thúc.

Nhưng cô sợ kết thúc, ngay cả không thấy được hi vọng, thì cô cũng sợ Hứa Nam Chinh thực sự rời đi.

Hàn Ninh nhận nước đá từ nữ tiếp viên hàng không đưa tới, uống một hớp.

"Trừ tin tức này, cơ bản là không đưa tin tức nào khác, ngay cả ai sẽ tiếp nhận chiếc ghế trống này ở 3GR, cũng không có tin tức từ phía chính phủ." Anh rất đơn giản nói xong, muốn đưa ly nước chanh cho cô, nửa thật nửa giả nói. "Tôi sẽ không tự làm khổ như vậy. Nhất định phải chú ý tin tức của Hứa Nam Chinh."

Tiêu Dư nhận lấy nước chanh, yên lặng một lát mới nói: "Anh thôi đi, đừng nói như mối tình thắm thiết vậy, chúng ta chỉ quen biết nhau hơn mười ngày mà thôi."

Anh ngửa ra dựa vào trên ghế ngồi, rất chậm nói: "Tôi thực sự có cảm giác với em."

Tiêu Dư nhìn hình ảnh thành phố thu nhỏ bên ngoài máy bay, nói: "Làm bạn bè thì có thể, ngàn vạn lần đừng nghiêm túc tới trên người tôi." Anh khẽ thở dài, khẽ nhếch khóe miệng nói: "Sao tôi lại có cảm giác với bé gái thế này, vừa môn đăng hộ đối, giống nhau trong hoàn cảnh lớn lên, hoàn toàn sẽ không bị ba mẹ bài xích, rất khó tìm đó."

Rốt cuộc cô bị giọng điệu của anh chọc cười, quay đầu lại nhìn anh: "Anh có biết có bao nhiêu cô gái lớn tuổi môn đăng hộ với anh vẫn còn chưa có gả ra ngoài không? Không thì tôi tạo cơ hội cho anh đi tìm bạn trăm năm?"

Anh buồn cười nhìn cô: "Em thật sự cho rằng tôi cần tìm bạn gái, tìm bạn trăm năm?"

Tiêu Dư không tiếp tục nói nữa, chủ động kết thúc cuộc đối thoại thẳng thắn thế này.

Vì sẽ giữ một khoảng cách với anh, cô đưa tay tắt bóng đèn LED, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Mới vừa nãy lắm lời đùa giỡn với anh tới tôi đi đều chẳng qua là phản xạ có điều kiện, chỉ cần yên tĩnh, thì liên tục là chuyện anh ấy từ chức. Đến khi máy bay phải hạ cánh, lỗ tai của cô bắt đầu đau, ngồi máy bay lâu như vậy, chỉ cần là trạng thái không tốt sẽ như vậy.

Cô lấy kẹo cao su ra, đưa vào trong miệng, nhìn thấy anh cũng đang nhắm mắt lại ngủ.

Hàn Ninh đang nhắm mắt lại thoáng cái như trở nên bình thường, đường nét ngũ quan rất nhu hòa, không chút nào giống như diện mạo của người phương Bắc. Môi rất mỏng, khẽ mím môi, giống như là đang phân cao thấp với ai, có chút chơi thật vui. Cô nhìn thấy khóe miệng của anh có chút nâng lên, mới phát hiện anh đã mở mắt ra, nhìn mình.

Bị bắt như vậy quả là xấu hổ, cô chỉ có thể đưa kẹo cao su cho anh: "Muốn ăn không?"

Anh nhận lấy, ăn một viên: "Lỗ tai cô đau?"

"Ừ, nghỉ ngơi không tốt thì sẽ như vậy."

Cứ nói chuyện câu được câu không như vậy, cho đến khi đi ra cầu sân bay anh mới hỏi: "Có người đến đón không?" Tiêu Dư nhớ tới lời Hứa Nam Chinh nói, đoán chừng mình cứ cúp như vậy, anh ấy cũng sẽ không thể luôn chờ ở sân bay: "Không có, tôi trực tiếp thuê xe."

Anh rất tự nhiên cầm lấy valy hành lý trong tay Tiêu Dư: "Vậy tôi tiễn em một đoạn đường."

Có lẽ là bởi vì đã đến Bắc Kinh, có lẽ thật sự là vừa mới đáp xuống, đau đớn kích thích, Tiêu Dư không hiểu sao có chút phiền não, nhất là thấy anh làm như chuyện đương nhiên vậy, lúc đang suy nghĩ nói chào tạm biệt thế nào để thoát khỏi anh, thì nghe thấy có người gọi mình.

Bởi vì thính lực còn chưa có khôi phục, cô không xác định nhìn xung quanh một chút.

Qua lại ở trong đám người, Hứa Nam Chinh đứng ở đằng xa ra dấu tay với cô. Bởi vì ưu thế chiều cao, ra dấu tay rõ ràng trực tiếp rơi vào trong mắt của cô, dừng không được, vĩnh viễn dẫn mọi người đi về phía trước người, giống như đứng tại chỗ, chỉ thấy cô, rồi ngoắc ngoắc cô.

Hình ảnh như vậy, dường như bị phong ấn lẩn trốn thật lâu rồi.
Bình Luận (0)
Comment