Dễ Dàng Đến Gần

Chương 6

Tiêu Dư cắn miệng chai cười: "Thật sự không phải."

Cô gái nhỏ bày ra vẻ mặt em hiểu: "Sếp, chị yên tâm, đều là người mình, em tuyệt sẽ không nói lung tung ở trên diễn đàn.

Tiêu Dư bật cười: "Anh ấy còn có Postbar*?”

(*Postbar (Bách Độ Thiếp Ba (Bǎidù Tiēba)) là diễn đàn trực tuyến do công ty Bách Độ của Trung Quốc lập ra. Năm 2012, Bách Độ mở thêm phiên bản tiếng Việt dành cho thị trường Việt Nam, lúc đầu gọi là quán Baidu Trà đá, sau đó lần lượt đổi tên là Baidu Tieba và Postbar. Theo Wikipedia)

"Dĩ nhiên, hiện tại người nào không có Postbar? Hơn nữa loại người như anh ấy chưa tới ba mươi đã làm CEO, lại có bối cảnh như vậy, đã sớm thăng cấp lên nhân vật thần tượng rồi." Cô gái nhỏ thở dài. "Tuy rằng đã từ chức, nhưng em tin tưởng anh ấy còn có thể Đông Sơn Tái Khởi. Chị không biết trong Postbar mỗi ngày đều có bao nhiêu người bùng nổ vì tình sử của anh ấy, tự xưng biết tuốt, em thấy mà muốn cười."

Tiêu Dư im lặng, ngược lại bị cô ấy nói một câu liên quan đến chuyện của Hứa Nam Chinh, thuận miệng nói có lệ đôi câu: "Chuyện tình sử như vậy, cũng nhiều khi dùng để tuyên truyền. Anh ấy có thể khi hai mươi tám tuổi làm được CEO, ít nhiều cũng có liên quan đến ngành nghề này. Mười năm trước là thời đại mạng internet bùng nổ, ban đầu Baidu vừa lên trước đài giá trị con người cũng trăm vạn, không phải là thời điểm tốt để em đuổi kịp."

Cô gái nhỏ ôi ôi hai tiếng, rất là cảm thán câu sinh ra không gặp thời.

Cho đến khi cố đóng cửa kính, cô mới cảm thấy đôi môi có chút đau, liếc mắt nhìn trong gương, lại không hiểu sao môi bị nứt, mơ hồ có chút đau.

Lúc ra khỏi công ty trời tối dần buông xuống.

Cô lái xe lên đường Bắc Tam Hoàn, đang suy nghĩ xem nên đi chỗ nào ăn cơm tối, Hứa Nam Chinh đã gọi điện thoại tới rồi. Giọng nói bên kia rất vẫn còn rất ầm ĩ, đầu tiên là Hứa Nam Chinh kêu một tiếng ‘chú ý phòng ngự', mới hỏi qua điện thoại: "Tan sở chưa?"

Đoán chừng là mới trải qua vận động kịch liệt, giọng nói có chút trầm, hơi mang theo cảm giác khàn khàn.

Cô ừ một tiếng: "Mới từ công ty ra ngoài.

"Anh đang ở Thanh Hoa, có muốn tới cùng ăn cơm hay không?"

Cô nhìn bên ngoài, tính nhẩm thời gian: "Em chạy nhanh qua đó cũng mất nửa giờ, giống như bên đó có rất nhiều người đang chờ, cần tới gấp không?"

"Không sao, anh chờ em."

Anh nói vị trí cụ thể, liền ngắt điện thoại.

Tiêu Dư dừng xe ở gần Thanh Hoa, đi thẳng một đường từ cửa trường vào. Chính là thời gian cơm tối, có rất nhiều sinh viên lui tới, cô cũng bởi vì hôm nay gặp khách hàng, ăn mặc rất chỉnh chu, làm cho trên đường liên tiếp có người quay đầu lại nhìn. Cho đến khi đi tới sân bóng rỗ, thấy Hứa Nam Chinh đã đứng ở bên ngoài, mới xem như thở phào nhẹ nhõm.

Cách rất xa, chỉ có thể nhìn thấy anh khoác áo lên trên bả vai, cúi đầu nói chuyện điện thoại.

Bởi vì đưa lưng về phía cô, trừ hình dáng, không thấy rõ bất kỳ chi tiết nào.

Cô mới vừa đi hai bước, đã nhìn thấy Hứa Nam Chinh cúp điện thoại, bất giác nổi lên chút tâm tư chơi đùa, định cầm điện thoại bấm số của anh, cứ như vậy mà đứng ở phía sau nhìn anh. Bốn phía rất nhanh vang lên nhạc chuông quen thuộc, Hứa Nam Chinh lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhận rất nhanh.

"Đến rồi?"

Tiêu Dư ừ một tiếng: "Ở trong sân trường, nhưng mà em lại lạc đường, không tìm được sân bóng rỗ."

Hứa Nam Chinh giơ tay lên liếc nhìn bên ngoài: "Nói tên tòa nhà bên cạnh em, bây giờ anh đi qua đón em." Anh vừa mới nói xong, còn nói một câu với trợ lý ngồi ở biên đối diện sân bóng rỗ, loáng thoáng là chuẩn bị xe, nói là ở ngoài cửa đông hội hợp cái gì đó.

Cô chỉ nhìn anh nói chuyện như vậy, lại bỗng nhiên nhớ tới chuyện đã đi qua.

Khi đó bản thân còn ở trường trung học phụ thuộc Thanh Hoa, cứ mặc đồng phục học sinh như vậy mà trốn lớp tới nơi này đi dạo, cũng nhiều lần lạc đường nhiều lần cầu cứu, rồi lại khi anh tìm được cô, không ngừng cảm thán không hổ là Thanh Hoa, thế nhưng lớn như còn có thể để cho mình lạc đường. Mà anh đều sẽ nhướng mày cười nói: "Chờ em thi đậu, đúng lúc anh học tiến sĩ."

Thật ra thì lúc thi tốt nghiệp trung học điểm số của mình đã vượt qua điểm chuẩn của trường, nhưng bởi vì anh, bỏ qua giấc mộng này.

Anh buông tha cơ hội học lên, mà mình cũng bởi vì anh đi Thượng Hải mở công ty, thi đậu trường ở Thượng Hải.

Chuyện này ông cụ Liên cũng cảm thấy tiếc nuối, ngay khi tất cả các bạn học lo lắng cuống cuồng lên nghiên cứu điểm chuẩn của các trường học, cô lại kiên trì tình nguyện điền tên một ngôi trường bên ngoài vào phiếu đăng kí.

Khi đó chỉ nghĩ đến, trường học nào không quan trọng, chỉ cần có thể ở cùng một thành phố với anh.

Đại khái nói xong, trợ lý đã lấy điện thoại di động ra bắt đầu sắp xếp hành trình. Lúc này anh mới lấy bao thuốc lá ra, gọi một tiếng Tiếu Tiếu: "Tại sao không nói chuyện?" Cô vốn định tiếp tục lừa, nhưng cuối cùng không nhịn được bật cười: "Bạn học Hứa Nam Chinh, ở trước mặt mọi người học cùng trường cũ hút thuốc lá cũng không phải là tấm gương tốt."

Hứa Nam Chinh hơi ngừng tay, bắt đầu ngẩng đầu chậm rãi quan sát bốn phía, cho đến khi xoay người thấy cô thì mới lắc đầu cười một tiếng, tiếp tục nói với di động: "Đã tới bao lâu rồi?"

Tiêu Dư vừa đi qua, vừa nói: "Không bao lâu."

Anh cúp điện thoại, cười đưa tay chỉ với cô: "Giới thiệu cho em đồng nghiệp mới."

Thốt ra lời này xong, mặc kệ là mọi người đang lười biếng, hay là đang đá bóng trong sân đều dừng lại, vô cùng hứng thú mà nhìn chằm chằm vào Tiêu Dư.

Cô có chút bất đắc dĩ đi tới, lúc này Hứa Nam Chinh mới nói với đám người kia: "Quản lý tương lai của phòng quan hệ xã hội, Tiêu Dư." Nói xong lại quay đầu nhìn những người đó. "Đây đều là sinh viên vừa tốt nghiệp mới kí hợp đồng."

Tất cả người làm trong ngành internet đều trẻ tuổi, cũng không có quan niệm rõ ràng về cấp trên cấp dưới, nghe tin tức này lập tức gào khóc kêu to, không ngừng ồn ào lên nói phải giới thiệu cặn kẽ bối cảnh, nhất định phải cụ thể đến vấn đề cá nhân. Đối với những gương mặt trưng ra nhiệt tình này, Tiêu Dư chỉ dở khóc dở cười nói đôi câu, cuối cùng vẫn rất ngưỡng mộ lời nói xã giao như trong quá khứ khi ở Thanh Hoa.

Cho đến khi trận đấu tiếp tục, cô mới vừa nhìn náo nhiệt bên trong sân bóng, vừa nói với anh: "Em còn chưa nghĩ ra, vẫn chưa từ chức."

"Anh hiểu rõ." Anh chỉ hơi cúi đầu, nhìn cô, giũ ra một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá, cúi đầu dùng răng cắn "Cũng gần một tuần lễ rồi, nên quyết định thôi."

Tiêu Dư nhìn xéo anh: "Anh hoàn toàn không đưa ra những điều kiên làm động lòng người."

Anh phì khói, mới bất đắc dĩ nói: "Anh. Đối với em mà nói, anh được xem như là một điều kiện tốt không?"

Tiêu Dư nhìn ánh mắt của anh, nhịp tim chợt đập nhanh một chút.

Anh khởi động bả vai, hình như chuẩn bị ra sân: "Như thế nào?"

Anh vừa nói xong, trong sân đang có người lên giọng nói ném được ba điểm, bốn phía lập tức ồn ào hẳn lên.

Tiêu Dư bất đắc dĩ, đưa tay chỉ vào sân bóng, cười nói: "Ném được bóng ba điểm như trong lời nói đó, em sẽ đi theo anh."

Vốn là câu nói đùa, cô nói rất tự nhiên, nhưng mà vượt ra ngoài dự đoán, Hứa Nam Chinh hoàn toàn không có lập tức trả lời lại.

Anh rít hai cái, mới thở khẽ ra sương khói rất nhạt: "Tiểu tử Hàn Ninh kia thật là may mắn, anh hao hết hơi sức, cũng mới được nghe em nói câu này." Anh chợt đảo ngược điếu thuốc lá, đưa cho cô: "Cầm giúp anh một phút."

Cô mới vừa nhận lấy điếu thuốc, Hứa Nam Chinh cũng đã cầm áo ném cho trợ lý bên người, hướng giữa sân nói to: "Ném quả bóng sang đây."

Cho đến khi Hứa Nam Chinh nói xong, Tiêu Dư mới phản ứng được là anh chỉ cái gì.

Không ngờ mình tùy tiện một câu như thế, anh cũng tưởng thật, thật ra thì sau khi trở về từ Tây Tạng, cô ngay cả số điện thoại cũng không để lại cho Hàn Ninh. Hai người giống như là người xa lạ vô tình gặp nhau, lại đường ai nấy đi rất hợp lý, đã sớm mất liên lạc.

Anh nói một câu, trong sân lập tức có người ném bóng rổ qua, tốc độ rất nhanh ném hướng mặt đất, gây ra âm thanh rất lớn: "Sếp! Đừng làm mất mặt chúng tôi!"

Hứa Nam Chinh thoải mái nhận lấy bóng, nhìn khung giỏ bóng rỗ từ xa, đập bóng từng cái, bên người đã rất nhanh có hai người rất cao vây quanh phòng thủ, muốn khi anh chưa ổn định trạng thái đoạt lấy bóng. Nào có thể đoán được hai người kia còn chưa có tới gần người, Hứa Nam Chinh cũng đã nhanh chóng dẫn bóng bỏ rơi bọn họ, dùng tư thế tương đối xinh đẹp ném quả bóng rổ trong tay.

Một đường vòng cung đi thẳng tới khung giỏ bóng rỗ, không hề trì hoãn rơi vào giỏ, rơi xuống đất.

Đang lúc mọi người ồn ào lên ở bên trong, anh xoay người đi trở về, đưa chân đá vào đám người đang ngồi xổm trên đất: "Đều đi rửa sạch sẽ, ăn cơm." Nói xong, mới đi đến trước người Tiêu Dư, nhận lấy thuốc trong tay cô: "Hai ngày nữa sẽ có người nói chuyện chia hoa hồng của Tổng thanh tra với em, có ranh giới cuối cùng gì không?"

Tiêu Dư không sao cả nhún vai: "Anh xem rồi giao cho em."

Anh để trợ lý lái xe đi, mình đi lấy xe cùng với Tiêu Dư, vừa đóng cửa xe, lại hỏi một câu: "Còn có yêu cầu gì đặc biệt không?" Tiêu Dư lắc đầu một cái, rồi lại như nhớ tới cái gì đó, chợt gật đầu nói: "Có một yêu cầu riêng tư."

Anh thật không có chút do dự nào, chỉ nhàn nhạt nói chữ 'được'.

Tiêu Dư cười ra tiếng, tiện tay lấy hai chai nước suối từ phía sau, mở nắp chai đưa cho anh: "Còn chưa nghe là cái gì, đã dám nói được?" Hứa Nam Chinh nhận lấy: "Chỉ có chút yêu cầu, sẽ tận lực toại nguyện."

"Không nghiêm trọng như vậy." Cô cố ý dừng lại, uống một ngụm nước. "Em muốn đổi xe, hiện tại chiếc này lái quá mệt, hơn nữa dừng xe còn gặp khó khăn, hôm nào đi theo mua giùm em." Anh ngược lại có chút ngoài ý muốn: "Ban đầu lúc em mua xe này, anh đã nói cô gái nhỏ không thích hợp lái SUV, bây giờ hối hận rồi hả?"

Tiêu Dư và anh liếc mắt nhìn nhau, mới quay đầu đi nhìn bên ngoài cửa sổ: "Khi đó em chỉ muốn đi đón anh, anh lại không có thói quen để cho em lái xe chở anh. Người anh cao, cuối cùng em cũng không thể lấy chiếc xe đồ chơi, chẳng lẽ mua xe thể thao cho anh lái ư?

Bởi vì câu này, bên trong xe nhất thời có chút yên tĩnh.

Từ trên mặt kính cửa xe cô có thể nhìn thấy dáng vẻ hời hợt, còn có gò má của Hứa Nam Chinh. Dường như là anh nghiêng đầu nhìn mình một cái, lại không nói thêm lời nào, cho đến khi xe được mở ra, mới nhắc nhở một câu: "Cài chặt dây an toàn."

Tiêu Dư ừ một tiếng, rút dây an toàn qua cài lại, tiện tay mở nhạc lên, hóa giải yên tĩnh làm người ta xấu hổ.

Giữa cô và anh quá mức quen thuộc, vốn không cần giống như người xa lạ mới quen, lời nói em thật sự yêu anh, lại nóng lòng chờ trả lời cho chắc chắn. Tính cách Hứa Nam Chinh cô hiểu, nếu như anh yêu mình, nhất định sẽ trực tiếp đến gần, mà không phải là lý trí kéo dài một khoảng cách như vậy, duy trì quan hệ như anh trai như bạn bè.

Cô một mực chờ đợi, chờ anh yêu mình. Không thể vào, cũng không muốn lui.

Không phải là chưa từng tránh xa, cũng không phải là chưa từng cố gắng đến gần, đều chẳng qua là tốn công vô ích. Có lẽ đợi đến ngày anh ấm đầu yêu một người, tuyên bố tin cưới thì mới xem như kết thúc tất cả.

Ngày hôm sau khi đưa đơn xin từ chức, ông chủ người Mĩ còn chưa kịp phản ứng, không ngừng hỏi tại sao, có phải có công ty khác đãi ngộ tốt hơn hay không. Cô chỉ giải thích chịu sự nhờ vã của bạn bè, thật sự khó có thể cự tuyệt, cuối cùng hai người ở trong phòng làm việc nói chuyện, nói chuyện gần một tiếng, rốt cuộc ông chủ mới vung bút lên, ký tên.

Thời gian nghỉ phép trong hai năm này vẫn chưa dùng đến, chỉ cần cô nguyện ý lập tức có thể đi, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý với ông chủ làm tiếp một tuần lễ nữa, bàn giao tất cả công việc trong tay rồi mới được nghỉ.

Người Mỹ nói chuyện tình cảm, đặc biệt mở một party nhỏ ở phòng giải khát, sau khi mấy chai sâm banh xuống bụng, chân chạy vặt đã dựa sát đến gần, nhỏ giọng hỏi: "Ông chủ, có phải có công ty nào muốn lên thành phố hay không, ngài nhân cơ hội chia cổ phần? Rồi mang tôi theo cùng với.

Tiêu Dư suýt nữa bị sặc, chỉ thầm than nhóc con bây giờ đều muốn thành công và của cải, quá mức đơn giản rồi.

Cô đang muốn nói gì thì điện thoại di động chợt vang lên, trên màn hình thoáng hiện tên Vương Tây Dao.

Cô ấy đã trở lại? Không ngờ ra khỏi nước lâu như vậy, lại vẫn giữ lại số của mấy năm trước.

Vương Tây Dao, cái tên này từ nhỏ đã có rất nhiều hào quang, ba mẹ đều là nhà văn, chỉ thích nuôi con gái như các cô nương cổ đại, cầm kỳ thi họa không chỗ nào không học, mà cuối cùng là người có tay viết chữ đẹp nhất làm người ta khen ngợi, bao nhiêu trận thi đấu lớn nhỏ ở cấp hai, cấp ba chưa bao giờ bị thua.

Chỉ là vào thập niên chí mươi, cô ấy một cô nhóc mười mấy tuổi viết chữ lại bán được bảy - tám vạn.

Cho nên rất tự nhiên, cô ấy là học trò ông nội thích nhất, luôn nhắc đến mỗi khi dạy cô viết chữ.

Thật ra thì cô cũng luyện chữ, chỉ là đủ để đối phó ký tên lên văn kiện.

Còn nhớ rõ lần đầu tiên cô lôi kéo Hứa Nam Chinh, từng giới thiệu với Vương Tây Dao rằng: "Đây là anh trai em Hứa Nam Chinh, tên của em chính là bắt đầu từ anh ấy. Nghe nói khi đó hai nhà nghĩ tới hơn một trăm tên, anh ấy mới sáu tuổi, thế nhưng nỗ lực chống lại ý của đám đông, không phải là nói ‘cười tức có âm thanh’ không tệ. Khi đó anh ấy là Tiểu Bá Vương, người nào chọc nổi anh ấy? Xui xẻo là em, cái tên kì lạ như vậy ra đời.

Cho nên, cô mới bị gọi là Tiếu Tiếu.

Ai có thể nghĩ đến, duyên phận của Vương Tây Dao và anh ấy, cũng bởi vì mình mà bắt đầu.

Tiêu Dư một mực suy đoán, đến cùng Vương Tây Dao có phải là bạn gái mối tình đầu của Hứa Nam Chinh hay không. Chỉ là đến nay, đến khi bọn họ chia tay nhau gần mười năm, vẫn không có đáp án như cũ.
Bình Luận (0)
Comment