Thiên Giới.
Hoàng Phủ tộc.
Trên đế toạ một cái thanh niên tuấn mỹ mặc cửu trảo long bào, đầu đội tử kim đế quan, chân đạp cửu long đế ngoa, một thân vô cùng cao quý khí tức cùng kinh người dị tượng lượng xung quanh.
Sau đầu hắn chính là ngũ thải quang mang, lượn xung quanh là cửu long diệu thế, tượng chưng cho cửu ngũ chí tôn !
Người thanh niên này chính là cái kia Hoàng Phủ Hạo Thiên là tân nhậm Thiên Đế, đứng đầu Thiên Triều.
Tất nhiên nói hắn đứng đầu trên Thiên Triều chỉ là trên danh nghĩa, còn thực quyền thì nằm trong tay chư lão bất tử ở thập đại thế tộc. Chỉ hơn 300 niên kỷ một cái nhân vật trong mắt bọn hắn chẳng khác nào một cái tiểu quỷ, thực lực cũng không đủ làm sao chân chính chưởng quản Thiên Triều.
Tuy nhiên nói không có thực quyền, nhưng trên danh nghĩa hắn chính là cửu ngũ chí tôn, đương kim Thiên Đế, thần tử gặp hắn vẫn phải hành lễ.
Lúc này hắn nhàn nhã ngồi trên đế toạ, hai bên là hai cái tuyệt thế vưu vật đang xoa bóp người cho hắn, một mặt hết sức hưởng thụ.
" Ngô lão, ngươi đến đây làm gì " Hoàng Phủ Hạo Thiên nhìn lão giả đứng phía dưới đại điện, một bộ dáng cao cao tại thượng đạo.
" Hừ — " Lão giả ở dưới nhìn thấy cảnh này hừ lạnh trong lòng, bất quá cũng hành lễ.
" Thần Ngô Chính ra mắt bệ hạ " Ngô Chính lão giả quỳ xuống nhắm mắt lại sau đó dập đầu.
Hoàng Phủ Hạo Thiên cười lạnh, hắn còn không nhìn được cái này trước mặt nhân vật không vừa lòng hắn hay sao ? Chỉ bất quá không vừa lòng thì như thế nào, ngoài mặt sáng hắn chính là chấp chưởng Thiên Triều, chí cao vô thượng, liền bây giờ coi như trưởng bối trong nhà thấy hắn đều phải khom người.
Ngô Chính chỉ là cái nô bộc đi theo một cái cường đại lão tổ trong gia tộc, không lật lên nổi sóng gió gì. Bất quá Hoàng Phủ Hạo Thiên cũng không nói thêm gì nữa.
" Ngô lão miễn lễ " Hắn nhạn nhạt nói.
Ngô Chính cúi người cảm tạ sau đó nói.
" Thiên Đế, Bất Tử Thiên Kinh xuất thế, không biết ngươi có hành động gì " hắn nhìn Hoàng Phủ Hạo Thiên, ánh mắt có chút sáng rực.
" Còn phải làm sao, mấy cái lão già bọn hắn chẳng phải sợ chết, không dám vượt quá giới cấm vì thực lực hạn chế, còn chẳng phải ý đồ để cho bản đế đi " Hoàng Phủ Hạo Thiên cười lạnh.
Ngô Chính nghe vậy mồ hôi lạnh chảy ròng, hắn không nghĩ đến cái yêu nghiệt trước mắt chính là không cố kỵ lời nói.
" Bệ hạ cẩn ngôn... "
" Ngươi cũng không cần nói thêm nữa, cùng lắm lần này bản đế thân chinh đoạt kinh là được, dù sao thực lực hạn chế phát huy tối đa cũng ngang nhau, ta tin tưởng cùng cảnh giới không có mấy cái chống lại ta được " Hắn hai mắt như vũ trụ tinh không lập loè, một cỗ tự tin quét ngang khắp đại điện.
" Các lão tổ bàn cho ra ý kiến, lần này chỉ cho pháp thân của bệ hạ xuống, vì dù sao thân thể ngài cũng là thiên kim, để đề phòng vạn nhất... " Ngô Chính nhanh nói ra, bất quá bị Hoàng Phủ Hạo Thiên khoát tay chặn lại.
" Không cần thừa thải, bản đế tự nhiên biết chuyện, ta cũng không đi lấy chân thân mình đem vào sự tình không nắm chặc. Dù sao tranh đoạt thiên kinh chính là tàng long ngoạ hổ, ai biết có quỷ trong đó " Hắn lắc đầu nói, đừng xem như hắn kiêu ngạo, nhưng sống 300 năm tuy so không được với mấy cái lão quái vật, nhưng hắn là tuyệt thế yêu nghiệt, tâm tính không phải bình thường. Kiêu căn nhưng nắm chặt sự tình, mềm cứng đúng lúc.
" Lại nói, pháp thân cũng không đủ đoạt Thiên Kinh đi, để ta đoán a, mấy cái lão già là đưa bảo khí đi qua cho ta đi " Hoàng Phủ Hạo Thiên có chút khinh thường cười, hắn quả thật không có ấn tượng tốt về lắm mấy cái lão già trong gia tộc, dù sao thành tựu hắn đều là một tay hắn đánh đi lên, Thiên Đế vị cũng là vị kia đại nhân giúp hắn, đám lão gia hoả kia không có một tơ hào.
Ngô Chính khoé miệng co quắp, có chút không biết làm sao
" Bệ hạ liệu sự như thần "
" Hơn nữa ta còn hay được, Cổ tộc bên kia có lẻ lần này Cổ Đế Nhất cũng có thể đi xuống, có lẻ cũng là pháp thân. Dù sao giai đoạn này ai cũng không dám mạo hiểm vượt giới, hành động bị tiết chế " Hắn nói tiếp.
" Cổ Đế Nhất " Nghe đến tên này, Hoàng Phủ Hạo Thiên một bộ dạng lười biếng hưởng thụ bỗng dưng phấn chấn hẳn lên, chiến ý dạt dào, hai mắt như thái dương một dạng.
" Thú vị, lần trước chưa phân ra thắng bại, vậy để lần này đi, ở dưới tuyệt đối hoàn cảnh áp chế, ta xem hai chúng ta ai mới thực sự đệ nhất thiên kiêu " Hoàng Phủ Hạo Thiên thì thầm, so với cái gì Thiên Đế, hắn càng để ý cái gọi là " đệ nhất thiên kiêu " hơn.
Dù sao Thiên Đế tuy người ngoài nhìn vào phong quang vô hạn, nhưng hắn cảm giác bản thân giống như khôi lỗi, hoàn toàn không thoải mái.
Thấy Hoàng Phủ Hạo Thiên bốc lên chiến ý, Ngô Chính khoẻ miệng một tia cười không dễ phát giác sau đó hành lễ lui ra.
——— Thiên Thuỷ Tổ Địa.
Một cái bạch y nữ tử, tuyệt thế dung nhan kinh diễm, lúc này trông nàng có vẻ ảm đạm vô quang, không khí xung quanh nàng có chút trầm xuống.
]
Nàng chính là cái kia Thuỷ Ngọc, bạch y nữ tử từng giao thủ với Sát Lục Thánh Tử. Lúc bị trục xuất nàng chính là bị Cổ Huyền Thiên cùng Đế Hoành lấy đi Tiên Thiên Thuỷ Linh Châu.
Tiên Thiên Thuỷ Linh Châu cho dù ở Thiên Thuỷ Thánh Địa cũng là vô giới chi bảo, không ngờ chỉ một lần đi ra nàng lại bị trộm đi mất. Nghĩ đến cái hắc long tuấn mỹ thanh niên kia Thuỷ Ngọc một trận nghiến răng nghiến lợi, nghĩ làm sao cũng không ra một cái nhân vật như vậy lại đi lấy đồ vật của một tiểu bối.
Nàng phản hồi Thiên Thuỷ Thánh Địa chính là bị sư huynh mắng cho một trận, sau đó Thiên Thủy Tổ Hoàng cũng ban xuống pháp chỉ không cho nàng bước ra khỏi Thiên Thuỷ Thánh Địa trong vòng trăm năm.
Thiên Thuỷ Tổ Địa vô số trưởng lão cùng lão tổ tức giận, bọn hắn chính là giận cái người lấy đi Tiên Thiên Thuỷ Linh Châu, Thuỷ Ngọc cho dù là người làm mất nhưng nói thế nào nàng cũng là người nhà, hơn nữa cũng bị trộm lấy.
" A a a, chết tiệt hắc long y vương bát đản, đợi ta đi ra ta sẽ cho ngươi sống không được a " Thuỷ Ngọc mắt rưng rưng, hai tay nắm chặt dậm chân. Nàng thường chính là cái băng sơn, nhưng nghĩ đến việc kia lại không kiềm chế được bản thân. Bất quá nghĩ đến thực lực người kia lại lập tức sởn cả tóc gáy, mặc dù nàng đã nói cho sư huynh nàng nghe nhưng hắn cơ bản là không để trong lòng.
" Sư huynh, ngươi không nghe ta nhưng xuống đó nhất định ăn thiệt thòi a a " Thuỷ Ngọc hét lớn, bất quá nàng đang bị nhốt trong phòng có cấm chế, làm sao cũng không ai nghe được.
——
Huyền Hoàng Đại Thế Giới, lúc này vô số tập hợp thể màu sắc bỗng dưng chuyển thành màu xanh lục mỹ lệ, dù chỉ trong chớp mắt nhưng gây nên vô số đại năng giả chú ý, dù sao một cái thế giới to lớn như thế bỗng dưng lục quang loé lên, cho dù chỉ là một phần ức sát na nhưng làm sao qua mắt được bọn hắn.
" Xem ra, Bất Tử Thiên Kinh diễn hoá một giới đã sắp thành, đáng tiếc...đáng tiếc, không có Ma Giới lần này, dù sao chúng ta là cách quá xa, muốn mượn qua đến bên kia bỏ ra không phải chỉ gấp hai gấp ba lần đại giới so với bọn hắn như vậy " Một cái mục nát hắc y lão giả khàn khàn nói ra, cả người hắn gầy trơ xương, cặp mắt hắn hoàn toàn là hắn sắc, không có đồng tử, vô cùng quỷ dị.
" Tiếc a, nói đến Tiên Giới, Thánh Giới cũng chẳng phải giống chúng ta sao " Một cái trung niên hắc bào cạnh ông lão, hai mắt cũng nhìn lên thăm thẳm thương khung cười gằn nói.
" Lại nói, tại sao Phật Môn bên kia đám con lừa trọc không xuất thủ a " Hắn có chút ngạc nhiên hỏi. Phải biết Phật Môn là gần ở nơi Bất Tử Thiên Kinh xuất thế hơn nhiều so với bọn hắn lắm, bỏ ra đại giới để phủ xuống cũng không phải quá cao, lấy Phật Giới Phật Môn nếu như đạt được Bất Tử Thiên Kinh nữa vậy thì kinh khủng.
" Ta cũng không biết, chỉ nghe phía trên nói lại là bỗng dưng Chư Phật Tịnh Thổ một ngày kia trong chốc lát như mạt thế hàng lâm, kinh khủng dị tượng hiện xuống như muốn huỷ diệt hết thảy " Gầy trơ xương hắc bào lão giả nghiêm trọng nói.
" Không phải là chọc đến cái tồn tại nào đi " Trung niên có chút khó tin trừng hai mắt, phải biết Phật Giới chính là mạnh nhất một trong các giới. Chưa nói đến có cái kia thần bí Đại Nhật Như Lai toạ trấn, cho dù là mấy cái Tuyên Cổ cấp bậc cũng phải nể mặt ba phần, ai lại dám thị uy Chư Phật Tịnh Thổ.
" Hừ, nếu không có Đại Nhật Như Lai e sợ Chư Phật Tịnh Thổ cũng không trải qua quá tốt đi " Lão giả hừ lạnh, giọng nói bất mãn, hắn cũng là ăn thiệt thòi vài lần trong tay đám con lừa trọc.
" Ta làm sao cảm thấy lần này không tham gia có lẽ là một chuyện tốt..."
" Mong là vậy đi, đại thế sắp biến động a, Ma Tổ còn chưa thức tỉnh, Ma Giới mấy cái Ma Chủ cũng chưa xuất quan, nếu không Ma Giới ta làm sao chịu thua bọn hắn " Ông lão thở dài.
—— Cổ Huyền Thiên lúc này đã đạp trên đường trở về, xuyên qua vô số thế giới, mượn nhờ Cấm Kỵ Chi Môn lực lượng, nếu không dựa vào tu vi của hắn cũng không có khả năng làm đến bước này ngay lúc này, cho dù là Tuyên Cổ Vô Song nhưng muốn vượt qua lại một cái thế giới không tồn tại cùng thời không cũng không phải dễ dàng.
Cổ Huyền Thiên cứ thế đứng yên, vô tận tinh hà kéo ngược lại về sau, nhìn hắn như đứng yên nhưng thật chất đang dùng một tốc độ khó tin nổi bước đi. Thời không không đồng dạng, cũng không biết tốn bao lâu hắn mới trở về thế giới cũ, mong là kịp lúc Thiên Kinh chưa chọn chủ đi.
Dù sao Đế Hoành bị hạn chế thực lực, cũng chưa bao giờ thu phục Thiên Kinh hoặc được nó chọn, nếu dưới tình trạng bị áp chế thì Thiên Kinh muốn chạy thoát không ai cản được nó.
Hắn sở dĩ trở về vì cảm nhận được đồ vật hắn để lại Cổ tộc bị vận dụng, lại là món đồ kia. Một khi đồ vật kia vận dụng thì ai tranh đoạt lần này cơ hồ là tám chín thành bị ổn áp. Năm xưa Cổ Huyền Thiên đích thân luyện hoá nó, cho dù không chuyên chú để tâm nhưng cũng hết sức đáng sợ, một khi thả xuống chính là trấn áp nghìn tỷ chư ma thần phật, tuy nhiều năm trải qua lực lượng của nó bị đại suy yếu nhưng để đối phó mấy cái pháp thân bị áp chế thực lực thì dư thừa.
" Thật tốn thời gian của ta, bọn hậu nhân tiểu bối ngu xuẩn, ài, không biết bao lâu mới có thể vận dụng Cấm Kỵ Chi Môn xuyên qua bên kia chết quạ đen lại, phiền phức, xem lần này bản đế về có hay không rút chết ngươi "
" Mấy cái lão đầu ngủ cũng không quản a, thật là nói các ngươi cũng như chưa nói... "
Cổ Huyền Thiên như nói chuyện với ai một dạng, không biết còn tưởng hắn tâm thần đây, cứ lầm bầm thì thào.
" Lại nói đến địa phương kia lại sắp mở ra, vô số yêu nghiệt, thậm chí thuỷ tổ dạng này tồn tại cũng có lấy một cái phân thân tham gia địa phương kia đi. Dù sao địa phương kia chính là đồ vật mê người cực kỳ, lại là một cái tuyệt hảo chiến đấu cùng đẳng cấp "
" Ai, đã sắp lão, làm sao cảm thấy mệt mỏi. Sống lại chính là phải tính toán đủ thứ... "
" Hả ? — "
Bỗng dưng đang vượt qua vô số đại thế giới cùng thời không, Cổ Huyền Thiên tâm bỗng dưng nhảy một cái, ánh mắt co rụt lại, trong sát na hắn cảm thấy một cổ khí tức quen thuộc, chính là cổ khí tức kia ở Hắc Ám Tổ Địa mà hắn muốn tìm kiếm.
Tại sao nó lại ở đây... ?!
Cổ Huyền Thiên ánh mắt ngưng trọng, có chút khó tập trung. Nếu được hắn muốn trở lại để tìm kiếm, nhưng bị Cấm Kỵ Chi Môn lực lượng xuyên qua vô tận thời không, cho dù là hắn cũng vô pháp dừng lại, lại nói trong chớp mắt chính là xuyên qua nghìn tỷ thế giới, ức vạn thời không cùng vô số thời đại, cách xa chính là điên cuồng không thể tính toán, làm sao có thể quay lại.
" Rốt cuộc là cái nào nhân vật đã đi qua thế giới khác " Cổ Huyền Thiên suy tư, mặt ngọc mi tâm chau lại.
Mục đích của người kia là gì đây ?
Hắn là ai ?
Chẳng lẻ là người của cái thời đại bí ẩn kia...
Nếu không ở thời đại này Cổ Huyền Thiên tuyệt đối nhận ra được, cho dù hắn chưa từng gặp nhưng cũng có vô số thủ đoạn tra ra, nhưng nếu không tìm được lại cảm thấy quen thuộc thì quá quỷ dị, nhất là lử mấy cái địa phương này, quỷ thần cũng không có.
Tin tưởng có khả năng đi đến đây hoặc xuyên qua mấy thế giới khác cũng ít nhất là Tuyên Cổ Vô Song như hắn, nhưng Tuyên Cổ Vô Song ở thời đại này hắn đều biết hết, nhưng không có ai có khí tức như vậy cả. Cho dù một tia đạo vận này hết sức yếu ớt, nhưng hắn có thể cảm giác được là ở thế giới của hắn, bất quá thời đại nào thì không biết được, có lẻ là mê tung bí thất mấy cái cổ lão thời đại kia đi.
Vô số câu hỏi trong đầu hắn, nhưng bất quá lại nhanh chóng bỏ qua một bên.
" Đã không tìm được thì không tìm vậy, dù sao bây giờ ta cũng không có thực lực đi dò xét lúc này" Cổ Huyền Thiên lắc đầu, tiếp tục nhắm mắt lại tĩnh tâm.
" Bất tử, bất tử, có thực sự là bất tử sao. Thần bí nhất trong Bát Đại Thiên Kinh, mong rằng ngươi không nhàm chán đi. Cũng không biết ngươi so với Huỷ Diệt Thiên Kinh như thế nào " Cổ Huyền Thiên cười khẽ, một cổ trầm tịch mà lại hắc ám, kinh khủng hắc quang như ẩn như hiện quang người hắn.
Cổ hắc quang này không trùng thiên, cũng không có động tĩnh lớn, nó chỉ thuần tuý chập chờn hiện lên yếu ớt, tựa như gió thổi qua cũng có thể dập tắt một loại. Nhưng mà yếu ớt hắc quang lại làm cho người ta cảm thấy khủng bố đến tột cùng, tựa hồ nó muốn đưa vạn thế thôn phệ, huỷ diệt. Chí âm, chí tà, chí ác, chí cường, chí bạo. Nó chính là công kích lực khủng bố nhất trong Bát Đại Thiên Kinh. Tất nhiên khả năng của nó không chỉ có là tăng cường công kích đơn giản như vậy.
Mặc dù nói nó công kích mạnh nhất trong Bát Đại Thiên Kinh, nhưng cũng không phải sở hữu nó là cường đại nhất, cái này còn phải phụ thuộc vào ngươi. Mỗi Thiên Kinh đều có một thế mạnh riêng khác nhau, phát huy đến đỉnh phong đều là huỷ thiên diệt địa, hoặc vô cùng vô tận thủ đoạn.
——— " Đường Long, Hoàng Minh " Đế Hoành nhàn nhạt truyền âm.
" Đại nhân " Đường Long cùng Hoàng Minh lập tức hiện ra, cung kính hành lễ.
" Thiên Kinh xuất thế, Phù Vân Cảnh sự việc các ngươi lo cho tốt, chiêu mộ thêm nhiều nhân tài, không thể xem nhẹ " Đế Hoành lưng hướng về bọn hắn đạo, ánh mắt vẫn chưa rời, vẫn luôn theo dõi từng điểm dị tượng nhỏ nhất.
" Thật ra, ta cũng muốn dẫn dắt các ngươi xem đoạt Thiên Kinh, nhưng rủi ro thật sự quá lớn, hơn nữa các ngươi thực lực không đủ, đến lúc đó cho dù ta có thoát ra được cũng không chắn chắc cứu được các ngươi "
" Dù sao lần này cũng là lần đầu ta đi đoạt Thiên Kinh, lại còn ở thời điểm này...quá quỷ dị. Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nếu các ngươi hai cái tuyệt thế thể chất có làm sao e sợ người kia lột mấy cái lớp da của ta đi. " Đế Hoành cười khổ.
" Nếu các ngươi thực lực đủ có thể ngưng tụ pháp thân a, cho dù chết cũng chỉ bị thương nguyên thần nhẹ, nhưng các ngươi tu vi không đủ " Hắn lắc đầu nói tiếp.
" Đã rõ, đại nhân " Đường Long cùng Hoàng Minh cuối người, một trận hối tiếc, chỉ trách bản thân thực lực không đủ.
" Lui a " Đế Hoành phất tay.
Đường Long hai người biến mất khỏi gian phòng, còn lại một mình Đế Hoành.
" Cũng nên chuẩn bị đi, dù sao bị áp chế thực lực không chênh lệch lớn dưới tình huống, lật bàn chủ yếu dựa vào bảo vật cùng thủ đoạn ép đáy hòm đi " Hắn cười lạnh, sau đó thân ảnh mờ nhạt dần cho đến khi biến mất hẳn.
Ngay tại lúc đó, mấy cái đại thế cũng là rục rịch, đều làm ra chuẩn bị.
Thiên Địa lúc này lục quang chập chờn, bỗng biến mất từ lâu lục quang một lần nữa bùng nổ, quán thâu vạn giới, mang theo vô cùng vô tận sinh cơ tưới rọi lên khắp vạn vực.
Trong từng giới bị lục quang bao phủ trúng đồ vật lấy tốc độ điên cuồng tăng trưởng lên, vô số người thừa cơ ngộ đạo, mong bắt đến một tia đại đạo, cho dù không được cũng là lợi ích vô cùng.
Lục quang kéo dài ức tỷ tỷ dặm, không thấy phần cuối, đi từ thế giới này qua thế giới khác. Cảnh tưởng vô cùng hùng vĩ, không khí khắp nơi cũng mang một cỗ tươi mát sinh cơ, tựa hồ mùa xuân đang đến.
" Minh — !! " Một tiếng Phượng Hoàng minh lên, âm thanh vang vọng khắp thế giới, lục quang càng chuyển động điên cuồng, bùng nổ, xoáy vòng, vặn vẹo. Sau đó một cái Lục Hoả Phượng Hoàng mấy nghìn tỷ dặm không biết từ đâu trong tinh không xuất hiện, ngọn lửa xanh không mang theo sức nóng, mà làm người ta vô cùng dễ chịu.
Lục Hoả Phượng Hoàng hướng thẳng lên cửu trọng tiêu, nó phi lên tựa như kéo lấy toàn bộ thế giới một dạng đi theo nó, lúc này vô số lục quang tiên vụ ở nhiều thế giới lập tức dùng cực kỳ khủng bố tốc độ tập trung hướng về phía Lục Hoả Phượng Hoàng.
Cảnh tượng tựa hồ tinh hà khắp nơi đồng dạng gom lại thành một cái đại dương tráng lệ. Lục Hoả Phượng Hoàng sau khi tích tụ dồn nén cực điểm, cả người quang mang đại thịnh, sáng chói gắp nghìn tỷ thái dương lập tức bạo tạc.
" Đ Ô N G ! ! ! — — — " Âm thanh tựa hồ khai thiên tích địa một dạng, không gian khổng lồ dùng tốc độ tuyệt luân vô bỉ mở rộng ra, trong nháy mắt tự hình thành một thế giới.
Cái thế giới này tuy không lớn như thế giới chân chính, nhưng nó cũng cực kỳ rộng lớn, ít nhất Thiên Nguyên Đại Lục chính là hạt cát so với nó. Thế giới này mới sinh ra, còn một mảnh hỗn độn, ngân hà, sông núi, đại địa, bầu trời đang diễn hoá.
Trung tâm thế giới lúc này bỗng dưng một cái hố đen xuất hiện, ức vạn tỷ cổ lão tối nghĩa phù văn tựa như hải dương một dạng chui ra, bùng nổ cực kỳ đáng sợ, sau đó từng sợi pháp tắc nối chúng lại với nhau rồi kéo lại gần, tiên quang bùng nổ soi sáng khắp một mảnh hỗn độn.
Ánh sáng dần dần nhạt đi, sau đó biến mất, cả thiên địa lâm vào quỷ dị yên tĩnh. Kể cả những phàm nhân không có tu vi, không biết chuyện gì đang xảy ra bỗng dưng cũng yên tĩnh. Hiện tượng như vậy xảy ra trong chớp mắt sau đó mọi thứ lại trở về nguyên vẹn.
Bất Tử Thiên Kinh !
Xuất thế !