Đế Đạo Vô Song

Chương 71 - Bỉ Ngạn

Phù Vân Cảnh địa nội, thời gian lại bình tĩnh trôi qua.

Lúc này thế lực chỉ còn Tứ Cường, Minh Phủ Hội hoàn toàn bị cái khác Tứ Cường quét sạch, thâu nạp vào thế lực của mình. Ngũ Tuyệt cũng theo đó trở thành Tứ Tuyệt.

Cũng không có gì biến động lớn, bất quá ai cũng không thể trong lòng bình tĩnh. Việc Đường Long sở hữu trước năm mươi bài danh bảo thể đã bị ngoại giới biết được.

Không cần đoán cũng có thể biết được tiếp đó vô số thế lực sẽ mò đến Phù Vân Cảnh cái này thế lực thần bí.

Sóng ngầm dũng động, nhưng ai cũng trầm mặc không nguyện ý đi bàn về chuyện này. Dù sao hệ luỵ quá lớn.

Đại đa số người ở Phù Vân Cảnh đều là có tông môn thế lực cùng gia tộc sau lưng chống đỡ. Đối với bọn hắn Phù Vân Cảnh như một cái Bí Cảnh để ma luyện thôi.

Mặc dù mang danh nghĩa đệ tử Phù Vân Cảnh nhưng cái này cũng ảnh hưởng không lớn.

Sở dĩ như vậy bởi vì Phù Vân Cảnh cũng chưa xuất hiện một cái đại diện, một cái siêu cấp cường giả.

Thập Nhị Thiên Kiêu thiên phú hay thực lực có cường đại tới đâu thì đó cũng chỉ là cùng vai lứa với bọn hắn. Điều đó khó tránh khỏi bọn hắn không phục.

Vì vậy mặc dù thân ở trong Phù Vân Cảnh nội, có thể xem là Phù Vân Cảnh người, nhưng trong đầu bọn hắn vẫn không chấp nhận.

Tuy nói không chấp nhận, nhưng dù sao bọn hắn cũng không thể phủ nhận bản thân mình sử dụng tài nguyên ở đây. Vì thế nên cũng không ai mở miệng đi bàn luận chuyện các gia tộc hay tông môn sẽ như thế nào với Phù Vân Cảnh.

Vì lúc đó lập trường bọn hắn chắc chắn là tông môn cùng gia tộc của mình, còn Phù Vân Cảnh bất quá cũng chỉ là người qua đường là thôi, đa số đều mang tâm lý như thế.

Tuy nhiên đã ăn của người cũng không tiện mở miệng ra nói. Bọn hắn chỉ biết im lặng quan sát xem như thế nào, dù sao cũng không có mặt mũi đi bàn luận.

Tất nhiên việc này Đế Hoành hay là Cổ Huyền Thiên cũng đã biết trước. Bất quá bọn hắn chỉ là không quan tâm mà thôi.

Căn bản không cùng một thứ nguyên, cái gì âm mưu quỷ kế cũng không lật lên nổi sóng gió.

Nếu như đến lúc đó bọn hắn im lặng cũng không sao, nhưng nếu như đứng về phía lập trường đối lập, hướng mâu về Phù Vân Cảnh thì kết quả không cần nói cũng biết.

...

Lúc này, Thập Nhị Thiên Kiêu, Đế Hoành cùng Cổ Huyền Thiên đều có mặt trong một cái gian phòng.

Cái này gian phòng cũng không phải gian phòng sinh hoạt hằng ngày của hắn, mà nói chính xác hơn là một cái cung điện.

Cái cung điện này cũng không có gì hoàng kim, bảo thạch các loại đá quý, trái lại nó lộ ra một vẻ đơn sơ, tĩnh mịch. Ở đây cho đám người Đường Long một loại cảm giác kỳ diệu khó tả, không nói lên được bằng ngôn ngữ.

Trong toà nội điện này mọi thứ đều là bệ thạch, ở đâu cũng toàn xám ngắt một màu đá.

Thời gian nơi này tựa hồ vô cùng quỷ dị, tựa hồ như quá khứ, hiện tại, tương lai tam tuyến thời gian đều rối loạn hội tụ chung một chỗ địa phương.

Cổ Huyền Thiên ngồi trên một cái thạch toạ ở chủ vị, Đế Hoành đứng sau lưng hắn nhắm mắt im lặng tựa như một cái bóng, thậm chí không cảm giác thấy hắn hô hấp.

Dưới hai bên là bọn người Đường Long có chút tò mò đứng lấy, giờ khắc này bọn hắn hứng thú quan sát cổ thạch cung điện.

Chỉ thấy từng cái kỳ lạ phương vị bố trí từng cái thạch được điêu khác thành các con vật kỳ lạ. Bọn chúng có hiền lành, có dữ lợn, có xảo trá, có quỷ quyệt, có từ bi. Mỗi một cái tượng thạch đều có một loại tạo thế khác nhau.

Trên tường tả hữu chỉ thấy treo đơn giản sáu bức hoạ mỗi bên. Mỗi một bức hoạ vô cùng cổ quái.

Cũng không phải cái gì tuyệt đẹp, mà lại vô cùng rối loạn, nhưng kỳ lạ là nó lại lộ ra có một loại đạo vận, một loại quy tắc.

Đường Long cổ quái, càng nhìn càng thấy mấy bức hoạ này có một loại cảm giác không nói rõ nên lời.

Nó bắt đầu vặn vẹo lên, Đường Long cũng không phát hiện ra không khí xung quanh này có chút quỷ dị.

Lúc nào không biết, bỗng dưng hắn rùng mình tỉnh lại đã phát hiện mình ở một cái địa phương khác.

" Đây là đâu "

Đường Long hai mắt có chút mờ mịt, hắn cũng không để ý đến bản thân cùng địa phương này kỳ lạ, cũng không thắc mắc đám người Đế Hoành cùng Thập Nhị Thiên Kiêu đâu.

Hắn phát hiện không biến tại sao bản thân xuất hiện trong một cái thông đạo cổ lão.

Thông đạo này cũng không lớn, nó chỉ đủ cho một người đi, hai bên tường được trạm vô số kỳ dị hoa văn. Toàn bộ thông đạo đều chỉ duy nhất có một màu xám thạch.

Hắn xoay người lại bản năng muốn rời khỏi nơi này, nhưng phía sau hắn cũng không khác gì phía trước. Đều là một đường thẳng dài không thấy cuối.

" Có ai không "

Đường Long cau mày có chút khó chịu cùng bất an.

Đáp lại hắn là âm thanh vang vọng của bản thân, cũng không có ai khác.

Bắt đầu hắn cảm thấy khó chịu rồi, bản thân đây là làm sao.

Hắn phát giác có chút không đúng...

Chờ đã ?!

Cổ Huyền Thiên đâu ?

Đế Hoành đâu ?

Thập Nhị Thiên Kiêu đâu ?

]

Ta làm sao lại ở đây.

Đường Long hai mắt co rụt lại, trong lòng không khỏi một trận quỷ dị hoảng sợ cùng bất an.

Cái địa phương này làm cho người ta quá ngộp ngạt, trên dưới trái phải cũng không có lối ra, chỉ có thể đi thẳng về phía trước.

" Vù ù ù — "

Bỗng dưng không biết ở đâu ra, một trận gió lớn ở phía sau Đường Long thổi tới quỷ dị, dường như muốn đẩy hắn đi về phía trước.

Thông đạo sau trận gió lớn này bỗng dưng có chút tối sầm lại, tầm nhìn phía trước càng lộ ra hạn chế.

Đường Long không nhịn được một trận sởn gai ốc.

Hắn nhìn về phía trước chật hẹp hai bên thông đạo cùng không thấy rõ ràng phía cuối.

" Nhanh chóng đi ra khỏi đây "

Bỗng dưng lúc này một cái thanh âm già nua khàn khàn vang lên sau lưng Đường Long.

Đường Long cả người lạnh lẽo, hai mắt co rụt lập tức xoay người lại, sắc mặt hắn không còn giọt máu.

Bất quá thấy chủ nhân của cái thanh âm già nua kia xong Đường Long không khỏi nhẹ nhõm thở phào ra.

Mặc dù không biết bằng cách nào thần không biết, quỷ không hay đi đến sau lưng hắn, nhưng đứng đó chỉ là một cái lão giả phổ thông.

Lão giả này tướng mạo phổ thông thấp bé, một thân vải nâu y phục lộ ra có chút bạc màu, bất quá lại vô cùng ngăn nắp. Trên tay hắn xách một cái đèn dầu soi sáng xung quanh ít ỏi phạm vi.

Đường Long lấy lại trấn định lập tức chắp tay đối với lão giả hỏi.

" Lão gia gia, đây là địa phương nào "

Người sau nghe vậy cũng không chú ý đến hắn, đôi mắt đục ngầu vô tiêu cự chậm rãi đi về phía trước, Đường Long bất đắc dĩ phải ép sát người vào thông đạo để lộ ra đường đi cho lão giả đi qua.

" Lão gia gia, ngài biết làm cách nào đi ra khỏi địa phương này sao " Đường Long nhìn bóng lưng hơi cong xuống đang chậm rãi đi phía trước lão giả, trong lòng không khỏi một trận thấp thỏm nhỏ giọng hỏi ra.

Lão giả này cũng không trả lời hắn, cứ một mực đi về phía trước. Đường Long thấy vậy cũng đi theo hắn, cũng không biết là đi đến bao lâu, cái này thông đạo dường như kéo dài vô tận không hết một dạng.

Hắn đi mãi nhưng cũng không có gì thay đổi, hoàn cảnh tựa như lập đi lập lại, nói đúng hơn như đi xung quanh một cái mê cung vòng tròn.

Cứ thế đi đến nỗi Đường Long cũng có cảm giác mỏi chân, thậm chí tinh thần cũng bắt đầu có chút không chịu nổi. Thực sự quá khủng bố.

Cái kia một màu sắc trắng xám không có gì khác thông đạo, cái kia tĩnh mịch âm thanh. Hơn nữa cái kia lão giả cũng không nói không rằng. Nếu không phải hắn trên đường thỉnh thoảng hỏi lão giả chắc tinh thần hắn phải bị tra tấn điên mất.

Đường Long nhìn bóng lưng lão giả, đang muốn hỏi nhưng lại thôi, hắn hỏi không có hai trăm thì cũng có một trăm lần, kết quả vẫn không thay đổi, vẫn là cái kia im lặng bóng lưng.

" Có một câu chuyện đã tồn tại từ rất lâu... "

" Một câu chuyện cổ lão nói về con đường thông đến ' Bỉ Ngạn '. Một con đường mà Chư Thần Chúng Đế vẫn luôn tìm kiếm "

Âm thanh lão giả khàn khàn, nhưng lại vô cùng quỷ dị rõ ràng, cảm giác giống như hắn đang đứng cạnh ngươi thì thầm vào lỗ tai.

Không khí xung quanh lúc này thay đổi trở nên u ám hơn cùng âm lãnh, chỉ là Đường Long cũng không để ý đến. Hắn hoàn toàn bị cái kia danh từ ' Bỉ Ngạn ' thu hút mê hoặc.

Đường Long nghe vậy không khỏi ánh mắt co rụt lại, tim đập thình thịch, hắn đúng là trong truyền thừa Bạch Hy Thánh Tôn thấy được một ít liên quan đến thuyết pháp ' Bỉ Ngạn '

' Bỉ Ngạn ' là một cái thuyết pháp, dùng để chỉ một cái địa phương. Một cái trong truyền thuyết Chư Thần Chúng Đế vẫn luôn tìm kiếm.

Nghe nói nơi đó chính là chung cực chi địa, chung cực tịnh thổ. Ở nơi đó có thể vĩnh sinh bất tử, ở nơi đó ngươi chính là Tạo Vật Chủ, vượt qua Thương Thiên tồn tại.

Chỉ cần đặt chân vào địa phương nó, không có gì ngươi không có, không có gì ngươi không đạt được, chỉ có ngươi không nghĩ ra. Truyền thuyết nói rằng nơi đó có thể thực hiện bất cứ cái gì khát vọng...

" A, 'Bỉ Ngạn', Thiên Địa cuối cùng địa phương, chung cực phúc địa a "

" Kiệt kiệt — "

Lão giả bỗng dưng đứng lại nỉ non một câu, sau đó thân thể run rẩy như đang cười, hình ảnh vô cùng quỷ dị.

" Hài tử, ngươi biết Bỉ Ngạn sao, Vạn Cổ thế nhân, bất kể là ai đều vẫn luôn tìm kiếm nó "

" Thế nhân vẫn luôn tin rằng chỉ cần tiến đến 'Bỉ Ngạn' thì ngươi sẽ có được tất cả, vượt lên Thiên Địa, trở thành Tạo Hoá Chủ cũng có khả năng..."

" Lão nhân gia, thực...thực sự có cái đó địa phương sao "

Đường Long yết hầu không khỏi phát ra âm thanh nuốt nước bọt. Dù sao cái này nghe quá mê hoặc, vĩnh sinh bất tử có ai lại không muốn ? Vô thượng lực lượng có ai lại không bị mê hoặc ?

" Có "

" Cổ nhân cũng không có gạt ngươi "

Lão giả chậm rãi lắc lư trong tay đèn dầu tiến về phía trước, âm thanh già nua nói ra.

" Bất quá, Cổ nhân chỉ gạt hậu thế, gạt các ngươi về bộ mặt thật của 'Bỉ Ngạn' "

" Nó cũng không phải tốt đẹp như ngươi nghĩ, có đôi khi, nó cũng là thông đạo dẫn dắt ngươi đến hắc ám...Đã từng có một cái vô thượng khủng bố tồn tại đi tìm ' Bỉ Ngạn ', bất quá thời đại này đến thời đại khác cũng không tìm ra, quản chi là hắn đi khắp Chư Thiên Đại Vũ "

" Thế rồi...Hắn có một cái tham vọng, một cái tham vọng chính bản thân tạo ra ' Bỉ Ngạn '. Hài tử, ngươi đoán xem hắn có thành công hay không "

Đường Long không chút do dự lắc đầu. Làm sao có thể, nếu như hắn có khả năng đó vậy cũng không cần thiết đi tìm kiếm cái kia địa phương.

Dường như biết Đường Long lắc đầu, hắn nở nụ cười không rõ ý vị.

" Ngươi đúng, nhưng cũng không đúng. Hắn không thành công tạo ra ' Bỉ Ngạn ', nhưng hắn lại tạo ra một cái địa phương có thể thực hiện tất khả tham vọng của mọi người... "

" Cái địa phương kia trong miệng hắn nói với thế nhân chính là ' Bỉ Ngạn '. "

" Quả thật, cái địa phương đó chính là chung cực tịnh thổ, cho dù nó không phải chân chính ' Bỉ Ngạn ' nhưng cũng không kém bao xa, hoặc ít nhất nó đã là địa phương gần đụng chạm nhất đến địa phương kia "

Đường Long nghe đến đây không khỏi hô hấp dồn dập. Rốt cuộc là tồn tại cỡ nào mới có khả năng tạo ra một cái vô cùng tiếp cận ' Bỉ Ngạn '

" Hấp dẫn a. Chư Thần Chúng Đế cũng không nhịn nổi được cái này mê hoặc, một dạng tiến đến cái kia được xưng ' Bỉ Ngạn ' địa phương "

" Hài tử, ngươi biết a...Ta cũng không có nói sai, Bỉ Ngạn cũng không phải cái gì tốt lành địa phương, nó là một cái Hắc Ám lại không thể Hắc Ám hơn nơi "

" Chư Thiên Vạn Giới, vô số kinh diễm tồn tại, không thiếu vô thượng thần linh một dạng tiến tới cái đó chỗ...Kiệt kiệt — "

" Bọn hắn đạt được gì a " Đường Long không khỏi hồi hộp đạo.

" Vĩnh sinh — " Lão giả bỗng dưng nở nụ cười quỷ dị, Đường Long phía sau cả người có chút tê cứng lại.

" Vĩnh sinh, vĩnh sinh, vĩnh sinh — " Lão giả giống như bị trúng tà, liên tục lẩm bẩm đọc đi đọc lại mấy từ này, càng lúc càng nhanh.

" Vĩnh viễn sinh tồn trong hắc ám ! ! Toàn bộ tồn tại, bất kể Vô Thượng Thần Linh, Vô Địch Đại Đế, Bất Hủ Thánh Nhân, vô số kinh diễm tuyệt thế — toàn bộ bị chôn sống ! "

Lão giả trong nháy mắt cơ hồ dùng âm thanh như gào thét ra, thanh đăng trong tay hắn chuyển thanh lục hoả sắc dữ tợn bốc cháy lên. Miệng hắn dùng quỷ dị độ rộng kéo lên đến mang tai, trong nháy mắt thân ảnh lướt đến áp sát mặt với Đường Long.

Đường Long không khỏi hoảng sợ cực độ, không kịp lui lại lập tức té ngã, hắn cũng không để ý cái gì hình tượng, lập tức dùng hết sức bình sinh chạy, thậm chí có thể gọi là bò ba chân bốn cẳng mà chạy đi.

" A a a "

Đường Long hét thảm, phía sau quỷ dị lão giả tay cầm xanh lục hoả đăng quỷ dị lướt càng ngày càng tới gần hắn, cái kia hai mắt trắng dã, hai bên đầy đường gân tím nổi lên, cái kia miệng ngoác đến mang tai, Đường Long ước gì lúc này hắn ngất đi.

Bất quá làm như thế nào hắn cũng không thể ngất đi được, hắn tinh thần vẫn vô cùng tỉnh táo. Hắn cũng thử cố gắng ' tỉnh lại ' nhưng dù thế nào cũng không được, nó cũng không phải giống như một giấc mơ.

" CẠCH — ! ! ! "

Đúng lúc Đường Long tuyệt vọng nhắm mắt lại, bỗng dưng một âm thanh vang lên.

Âm thanh gào thét quỷ dị cùng lầm bầm khó hiểu của lão giả kia cũng biến mất, cái kia không khí âm lãnh cũng không còn cảm giác được nữa.

Hắn mở mắt ra chỉ thấy bản thân mình vẫn đứng trong cổ thạch đình viện, cả người hắn nếu có thay đổi thì là cả người hắn đã ướt hết vì mồ hôi lạnh, sắc mặt không khỏi trắng bệch đi.

Đường Long ngước lên nhìn cái kia vẫn như cũ ngồi ở chủ toạ Cổ Huyền Thiên. Cổ Huyền Thiên dường như cũng không có phản ứng gì, hoặc là không biết gì một dạng, hắn ngồi đó như ngủ thiếp đi.

" Các ngươi tạm thời lui ra trước đi "

Đế Hoành mắt cũng nhắm như ngủ gật đứng sau lưng Cổ Huyền Thiên như cái bóng lúc này mở mắt ra, nhìn đảo qua Đường Long sau đó nói với bọn hắn.

Đường Long hít sâu một hơi, thấy bọn người xung quanh cũng không có cái gì bất thường, tự nhủ bản thân rằng đó là ảo giác sau đó cùng bọn người bái lui ra.

" Phụ thân — "

Nếu không phải lúc nãy Cổ Huyền Thiên kịp thời nhìn ra Đường Long không đúng, một chỉ tay gõ xuống thạch toạ đánh thức hắn, e sợ Đường Long đã sớm ra đi.

Đế Hoành lúc này sắc mặt vô cùng âm trầm, thậm chí lộ ra có chút băng lãnh muốn đông cứng không gian, khủng bố sát ý trong mắt hắn bắt đầu dũng động.

" Xem ra Đường Long cái này xui xẻo bị hắn để mắt tới "

Cổ Huyền Thiên bỗng dưng thở dài mở miệng, hai mắt mở ra mang theo quang mang hồi ức.

" Bị cái đó kinh khủng tồn tại để mắt tới, hắn tương lai sẽ không... " Đế Hoành trầm mặc một chút rồi nói ra.

" Đây là hạo kiếp của hắn, chỉ là rất lâu, rất lâu sau trong lai hắn mới phải đối mặt. Bây giờ cũng không có cái gì lo lắng, chỉ sợ tiểu tử kia nghe được một số lời không nên nghe . Nếu như đạo tâm hắn không vững, vậy chỉ còn biết giao phó cho vận mệnh đi " Cổ Huyền Thiên âm thanh không nghe ra được cảm xúc nói ra.

" Vận mệnh vẫn luôn là không có thể tin tưởng " Đế Hoành sắc mặc âm trầm nói ra, hai mắt lãnh quang hiện lên.

" Nhưng hắn bây giờ nhỏ yếu, số mệnh là thứ không phải hắn có thể thay đổi, cho dù có ta chống lưng hắn hắn có thể trốn thoát nhất thời, nhưng tương lai hắn lại tránh không khỏi " Cổ Huyền Thiên hiếm có bất đắc dĩ đạo.

" Chẳng lẽ không có cách nào sao. Dù sao tiềm lực hắn đáng giá cho ngươi đi bồi dưỡng " Đế Hoành có chút không cam lòng nói ra.

" Bây giờ trước mắt không có, nếu như ta tu vi đỉnh phong thời kì có thể giúp hắn chặt đứt nhân quả với đồ vật kia, nhưng bây giờ hữu tâm nhưng bất lực a. Có một số thứ kinh khủng ngoài tầm tưởng tượng của ngươi tiểu Hoành a. May mắn trong tương lai có khả năng giúp hắn đi...nếu như đủ thời gian "

" Cũng không biết là làm sao xui xẻo, địa phương này vốn cho bọn hắn đến tìm hiểu đại đạo riêng...Không nghĩ tên tiểu tử kia dẫm phải bãi cứt chó, thế mà lây nhiễm phải thứ đồ vật kia. Bản thân ta cũng không nghĩ nó lại đến được đây " Cổ Huyền Thiên xoa xoa huyệt ấn thái dương.

" Xác xuất một phần ức tỷ vạn, ngươi nói hắn có đúng hay không kiếp trước cưỡng hiếp Vận Mệnh Nữ Thần "

Cổ Huyền Thiên nói xong cũng không để ý Đế Hoành, đứng lên chậm rãi bước xuống thạch toạ đi ra khỏi cửa. Không có ai biết Cổ Huyền Thiên trong nháy mắt mắt hắn bắn ra lãnh quang kinh khủng, có thể đông cứng thiên địa chí dương đồ vật.

———

Bình Luận (0)
Comment