Đệ Đệ

Chương 22

Rồi họ lên cao hơn và dường như bay về phương Đông, và rồi trời tối sầm và họ ở giữa một trận bão, mưa lớn đến nỗi như thể họ đang xuyên qua một thác nước, và rồi họ bay khỏi đấy và Compton quay đầu và nhoẻn cười và lấy tay chỉ và kia kìa, trước mặt, tất cả những gì chàng có thể thấy, bát ngát bao la như cả thế giới, huy hoàng, vời vợi, và dưới ánh nắng, trắng lốp đến độ không thể nào tin được, chóp vuông của núi Kilimanjaro. Và rồi chàng biết đó là nơi chàng sẽ đến.

—— Tuyết trên đỉnh Kilimanjaro (Ernest Hemingway)

“Hoan nghênh lần sau trở lại.”

Cánh cửa lắp thủy tinh đóng lại phía sau, cái bụng đã no nê hơi tròn lên, cả người phảng phất cũng bị một cổ hơi ấm sưởi cho lười nhác.

“Về nhà thôi?” Hứa Bình quay đầu hỏi em trai.

“Dạ.”

Ánh trăng đêm nay đặc biệt đẹp, hương hoa nhài tan ra trong không khí, trên đường giống như được phủ một lớp tuyết thật mỏng. Lại vượt qua một tuần khổ cực, tuy rằng tuần tiếp theo cũng không dễ dàng gì, thế nhưng một chút thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi vẫn khiến cho Hứa Bình cảm thấy vui sướng.

Cậu mở khóa xe đạp, hỏi em trai: “Muốn anh hai chở hay cùng tản bộ về nhà?”

Hứa Chính cúi đầu thật lâu cũng không chọn được.

Hứa Bình ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nói: “Chúng ta đã lâu không cùng tản bộ rồi, hôm nay ăn no như vậy liền đi bộ một chút cho tiêu cơm thôi.”

Hứa Chính lặng lẽ tiến lên nắm tay anh trai.

Bàn tay của em trai không giống tay mình, lúc nào cũng cứ ấm áp, trước kia chỉ cần mình mở rộng năm ngón đã có thể dễ dàng bao lấy tay em ấy, hiện tại chỉ là bị em ấy nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay đã có một loại cảm giác không thể giãy dụa.

Em trai đã trưởng thành từ khi nào chứ?

“Đã lâu không đo chiều cao cân nặng cho em, hôm nào đi ngang qua trạm y tế chúng ta cùng đo thôi.”

“Dạ.”

Cậu từ nhỏ đã đạp xe chở em trai đi khắp nơi, mấy hôm nay lại càng lúc càng cảm thấy cố sức, mỗi lần lên dốc không giống như trước đây chỉ cần cắn răng liền qua mà phải bảo em trai xuống xe, hai người chậm rãi cùng nhau dắt bộ qua đoạn dốc.

Hứa Bình đè vai em trai lại, so so rồi nói: “Tháng này em giống như lại cao hơn rồi, lần trước đầu của anh còn đến mắt em, hiện tại chỉ tới mũi. Lại cao như vậy, qua hết hè này em có thể vượt qua 1m8 đấy.”

Hứa Chính kéo tay của anh trai xuống đặt vào trong lồng ngực mình.

Hứa Chính ngẩn ra, hơi có chút xấu hổ rút tay lại.

“Được rồi, nếu còn không về nhà sẽ khuya đấy, chúng ta đi nhanh một chút.”

Cậu vội vàng đẩy xe liên phí trước, phát hiện em trai không có theo tới lại gấp gáp quay đầu tìm.

Hứa Chính đứng yên tại chỗ lẳng lặng nhìn anh trai, ánh mắt chuyên chú mà sâu thẳm, Hứa Bình có trong nháy mắt cảm thấy trái tim nhảy loạn một nhịp.

“Làm sao vậy, Tiểu Chính?”

Hứa Chính lặng lẽ theo kịp, ôm lấy thân thể anh trai, giống như một con chó cỡ lớn nũng nịu dùng đầu cọ lên vai đối phương.

Hứa Bình vừa bực mình vừa buồn cười nâng mặt em trai lên: “Làm sao vậy chứ?”

Hứa Chính không trả lời, giống như chó săn ngửi ngửi khắp nơi trên cổ anh hai, sau đó mạnh mẽ vùi mặt xuống.

Hứa Bình đẩy đẩy, Hứa Chính vẫn là bất động.

“Làm sao rồi? Muốn anh hai mua cái gì cho sao?”

Hứa Chính lắc đầu.

Hứa Bình để xe đạp tựa vào người mình, hai tay vòng qua tấm lưng rộng của em trai.

“Tiểu Chính, em biết không? Nếu em có phiền não gì cũng có thể nói với anh.” Cậu khẽ vuốt lưng em trai, nói: “Tuy rằng anh hai có rất nhiều chuyện không làm được, thế nhưng chỉ cần anh có thể làm anh nhất định sẽ giúp em thực hiện nguyện vọng.”

Hứa Chính nhẹ nhàng ‘Ừ’ một tiếng bên tai cậu.

“Ở trường bị người khác khi dễ sao?”

Hứa Chính lắc đầu.

“Cô giáo phê bình em?”

Hứa Chính lại lắc đầu.

“Người kia rất đáng ghét.”

“Ai?” Hứa Bình không hiểu gì cả, “Ai đáng ghét?”

“Cứ đặt tay lên vai anh hai! Đáng ghét! Thật đáng ghét!” Vừa nói vừa dùng sức cọ cọ lên đầu Hứa Bình, giống như cún con bị xâm phạm lãnh địa nỗ lực xóa đi mùi vị của kẻ khác.

Hứa Bình ngẩn người, hơn nửa ngày mới phản ứng kịp, cậu vừa giận vừa buồn cười kéo cổ áo em trai: “Giằng co hơn nửa ngày là vì cái này! Hại anh lo lắng lâu như vậy!”

Cậu dùng sức bóp mặt em trai, nói: “Người kia là bạn của anh hai, anh hai cũng không phải đồ cổ gì đó, không thể để người khác chạm một chút.”

Hứa Chính dùng sức ôm anh trai hồi lâu, cậu không biết loại tâm tình bất mãn chua xót này rốt cục là thế nào, Hứa Bình tuy rằng hiểu lại cái gì cũng không thể nói.

Cậu nhẹ nhàng vỗ lưng em trai, trong lòng vừa chua xót lại ngọt ngào: “Được rồi, em là cún con sao? Cho dù là cún con thì anh cũng không phải khúc xương của em.”

Cái ví dụ này Hứa Chính nghe không hiểu, cậu ngẩng đầu lên một chút rồi lại lần nữa ôm chặt lấy anh trai.

Trên người anh trai truyền đến hương vị nhẹ nhàng khoan khoái, Hứa Chính ngửi lại ngửi, thế nào cũng cảm thấy không đủ. Bàn tay anh hai vuốt ve lưng cậu mang đến cảm giác tê dại khó diễn tả, thân thể chậm rãi nóng lên, trong mạch máu có thứ gì đó vừa quen thuộc lại xa lạ im lặng hùng hổ xộc tới, phảng phất từ tận xương cốt của cậu đang khát vọng người ôm trong ngực.

Xe đạp “rầm” một tiếng ngã trên mặt đất.

Hứa Bình trầm mặc một hồi, đẩy mạnh Hứa Chính.

“Buông ra.”

Hứa Chính càng ôm chặt hơn.

“Không nghe lời anh hai nữa có phải không? Anh đếm tới ba, không buông liền đánh em đó. Một, hai…”

Hứa Chính ngoan ngoãn buông lỏng tay, cúi đầu như trẻ con làm sai chuyện.

Hứa Bình nhìn đũng quần đã bị chống lên một khối của đối phương, im lặng thở dài.

Cậu cởi áo khoác vây quanh hông em trai.

“Không được tùy tiện động dục trên đường.” Cậu vừa nói vừa cúi người dựng xe đạp.

Hứa Chính còn ngơ ngác đứng đó.

Hứa Bình vươn tay kéo đối phương, Hứa Chính lảo đảo một chút, xuýt nữa trợt té.

“Anh hai, em khó chịu.”

Hứa Bình thở dài một hơi, xoa xoa mái tóc của em trai: “Được rồi, em thật sự đã trưởng thành.”

Chiếc xe đạp phượng hoàng này của của Hứa Bình là cha bọn họ mua từ chợ đồ cũ, đã dùng rất nhiều năm, thân xe đen kịt đã sớm tróc sơn nhiều chỗ, phần da yên xe cũng mòn đến bóng loáng, cái chuông trên ghiđông đã được thay ba lần, ngay cả cái huy hiệu phượng hoàng màu đỏ cũng đã rỉ sét, lẫn lộn vào đám vết bẩn khác nhìn không rõ nữa.

Cậu dẫn xe đi trên đường mờ tối, cách vài bước bánh sau lại vang lên thanh âm lạch cạch.

Dây xích hình như đã rơi ra, cậu nghĩ. Ánh sáng không đủ, không thể kiểm tra tỉ mỉ.

Vốn là tản bộ biến thành cưỡng chế đi bộ, lúc ngang qua công viên Hứa Bình liền đề nghị vào ngồi một chút.

Cái công viên ven đường này cũng chỉ là một dãy xanh hóa tương đối rộng giữa hai con đường chéo nhau, bên trên trồng cây cối hoa cỏ, trung tâm dựng một bước tượng mẹ bồng con, bên cạnh có dựng vài cái thang trượt, xích đu và bập bênh cho trẻ con. Chỗ này cách nhà Hứa Bình không xa, mỗi buổi chiều có rất nhiều cha mẹ dẫn con ra đây hóng gió, bất quá lúc này ánh trăng đã lên khá cao, mọi người đại thể đều đã sớm về nhà, cuộc sống về đêm nhộn nhịp ở đời sau tại niên đại này còn là biểu hiện cho sự sa đọa và hủ hóa, thời đại cũ có rất nhiều quan niệm thuần khiết, bảo thủ, điên cuồng, cấp tiến, tốt và không tốt đều ngoan cố không chịu ly khai, dứt khoát muốn cùng những tư tưởng mới làm một trận quyết chiến cuối cùng.

Hứa Bình dựng xe lên, ngồi xuống một đầu cầu bập bênh, lại nắm tay em trai đẩy qua bên kia chơi đùa.

Hứa Chính nặng hơn cậu không ít, phải liên tục nhích về phía trước mấy lần mới tìm được một điểm cân đối. Tuy rằng đã sớm qua khỏi tuổi chơi bập bênh, thế nhưng khi thân thể rời khỏi mặt đất Hứa Bình vẫn cảm nhận được một cổ vui sướng khó thể miêu tả, không nhịn được cười rộ lên.

Hai anh em ngồi trong công viên ven đường không người vui chơi một hồi, bộ dạng em trai nghiêm trang nhún bập bênh khiến Hứa Bình cảm thấy phi thường thú vị, hai chân đạp mạnh nhấc lên khỏi mặt đất, bộ dạng bám lấy cầu trượt kia thật sự rất giống một con ếch bật nhảy, cho dù vậy cũng là một con ếch anh tuấn hơn người. Thế nhưng Hứa Bình vẫn quyết định đem cái nhận định này của mình giấu sâu vào lòng.

Cậu xuống khỏi cầu bập bênh, tiếc nuối phát hiện bề mặt thang trượt quá hẹp, bản thân không thể chen vào, cũng may xích đu làm được khá rộng, còn được bày một dãy bốn cái, liền lôi kéo Hứa Chính cùng ngồi.

Hai tay nắm dây thừng, mũi chân điểm nhẹ lên mặt đất, thân thể chậm rãi đong đưa. Cậu ngẩng đầu nhìn trời đêm đầy sao, nhớ đến khi còn nhỏ, đêm mùa hè cả nhà đều ra sân ngồi hóng gió, cậu và em trai nắm tay nằm trên chiếu, nhìn dãy ngân hà vắt ngang nền trời, bản thân lại bị ánh sao rực rỡ làm cho chấn động, thật lâu không nói nên lời.

Cậu quay đầu lại nhìn Hứa Chính, phát hiện em trai chỉ là đang ngồi, cũng không đong đưa xích đu.

Cậu chậm rãi dừng lại xích đu.

Xe máy chạy ngang đường không thấy bóng dáng, thỉnh thoảng có người đạp xe lướt ngang qua, cái bóng in trên đất như nước chảy ra rồi hợp lại. Trên tường rào vỉa hè bò kín dây leo xanh mướt, bên trong những ngôi nhà đằng xa lộ ra ánh đèn lấp lóa.

“Tiểu Chính.”

“Dạ?”

“Anh hai muốn học đại học.”

Hứa Chính cúi đầu không lên tiếng, hoàn toàn không hiểu ý nghĩa trong lời này của anh trai.

“Sẽ không lập tức đi ngay, bất quá nếu như tất cả thuận lợi, tháng chín năm nay anh sẽ rời nhà, dọn vào ký túc xá của trường.”

Hứa Chính mạnh mẽ ngẩng đầu, yên lặng nhìn Hứa Bình.

“Học đại học mất bốn năm, sau khi tốt nghiệp có lẽ sẽ tiếp tục đào tạo sâu, thạc sỹ, tiến sỹ… tính ra cũng mất sáu bảy năm nữa. Anh cảm thấy mình rất có thiên phú trong việc học tập, tương lai đại khái đều đi trên con đường này.”

Hứa Chính vẫn nắm dây thừng không lên tiếng.

“Chuyện này tuy rằng còn chưa bàn bạc với cha, bất quá anh nghĩ cha sẽ ủng hộ. Bởi vì mọi người đều cảm thấy việc nghiên cứu học vẫn là một chuyện rất cao quý.”

Hứa Chính cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: “Em học cùng anh hai.”

Hứa Bình trầm mặc một hồi, chậm rãi lên tiếng: “Tiểu Chính, tuy rằng em không nhất định có thể hiểu được, chỉ là thế giới này có một số quy tắc không thể thay đổi. Có một số việc mọi người đều có thể làm, có một số việc ai cũng không được làm, còn có một số việc chỉ có một nhóm người có thể làm. Học đại học là chuyện chỉ có một nhóm người có thể làm.”

Hứa Chính suy nghĩ thật lâu, lắc đầu nói: “Em không hiểu.”

Hứa Bình cười cười, nói: “Không hiểu cũng không sao, thế giới này chính là kỳ quái như vậy, mỗi người đều dùng những quy tắc không thể nhìn thấy kia đến ràng buộc chính mình. Hơn nữa những quy tắc kia còn rất mạnh mẽ, một khi bị phá hỏng những kẻ khác sẽ đồng loạt công kích đối phương, thỉnh thoảng anh hai cũng không hiểu được vì sao.”

Hứa Chính cúi đầu, dùng đầu ngón chân chọc chọc hạt cát dưới đất.

“Em có chuyện gì muốn làm không? Vẽ tranh, ca hát… cái gì cũng được.”

Hứa Chính đong đựa sợi dây thừng, nói: “Em muốn ở cùng anh hai.”

Hứa Bình không biết trả lời thế nào, trong lòng ê ẩm ấm áp, qua hồi lâu mới nói: “Nếu như chỉ có một mình em, em muốn làm gì?”

Hứa Chính suy nghĩ thật lâu, buồn buồn nói: “Không biết. Anh hai đi đâu rồi?”

Hứa Bình ngửa đầu nhìn bầu trời đêm một lát, nói: “Nếu có một ngày, anh hai không ở bên cạnh em, em sẽ làm thế nào?”

“Em đi tìm.”

“Nếu như chỗ anh đi rất xa, em không thể tìm được thì sao?”

Hứa Chính ngẩn ngơ, đáp: “Em tìm anh hai.”

“Nếu như tìm thế nào cũng không thấy thì sao?”

Không còn tiếng trả lời.

Hứa Chính từ từ cúi người, hai tay nắm chặt mái tóc.

Một chiếc xe hơi lái ngang qua, ánh đèn sáng lóa quấy rầy chú chim đậu trên ngọn cây, nó “Oa” một tiếng vỗ cánh phành phạch bay đi.

Hứa Bình vỗ vỗ quần đứng dậy khỏi xích đu, nói: “Quên đi, không cần suy nghĩ, đều là những chuyện không có ý nghĩa gì.”

Cậu vươn tay kéo em trai: “Chúng ta về nhà thôi, đã trễ lắm rồi, tối nay anh còn bài tập phải làm.”

Hứa Chính cũng không chịu theo cậu đứng lên, ngẩng đầu khỏi hai tay, gọi một tiếng: “Anh hai.”

Hứa Bình mỉm cười: “Ừ?”

Hứa Chính giống như đạn pháo bắn thẳng từ xích đu lên mạnh mẽ va vào người Hứa Bình, Hứa Bình không kịp đề phòng bị đụng đến lui về phía sau hai bước, té nhào xuống đất, hai anh em cứ thế lăn lộn mấy vòng.

Đầu của Hứa Bình bị đập lên mặt đất đau điếng, nhịn không được cho em trai một đấm: “Phát điên cái gì đấy!”

Hứa Chính ôm chặt cậu, không chịu lên tiếng.
Bình Luận (0)
Comment