Sinh mệnh tràn ngập tình yêu cũng giống như chiếc cốc được rót đầy rượu.
—— Phi điểu tập (Tagore)
“Reng reng reng —— “
Hứa Bình đứng nép vào cửa một căn tiệm, để ông cụ đi xe đạp vượt qua bên ạnh mình.
Con đường rất hẹp, bình thường chỉ thấy xe đạp và xe máy qua lại, hai bên có không ít cửa hàng nhỏ, tiệm tạp hóa, tiệm đồ sắt cùng cửa hàng bán mỳ thịt bò. Con đường này nằm giữa mấy khu dân cư cũ, mặt tiền nhà cửa dùng gạch xám xây đã sớm cũ kỹ, những cột điện cao vút bị kéo cả đám dây chằng chịt như mạng nhện, đám chim sẻ nhẹ nhàng đậu bên trên ríu rít. Gần đó là cái cổng chào kiểu cũ duy nhất còn sót lại trong thành phố, từ xa có thể thấy được những góc cong bén nhọn của nó chỉa thẳng lên nền trời xanh.
Hứa Bình mang theo cặp táp đi dọc một cửa hàng nhỏ cách đó vài căn.
Bên trong cửa hàng rất tối, trước cửa sổ thủy tinh bày một cái bàn gỗ, bên trong chất đầy kềm kéo, keo nhựa, kính lúp vân vân, trong không khí tràn ngập hương vị nội thất cũ và mùi rau hẹ xào thịt của buổi trưa.
Em trai đang ghé vào bàn, tập trung tinh thần điều chỉnh cái kính lúc dán mắt quan sát thứ gì đó.
Ông chủ tóc hoa râm phía sau quầy tính tiền ngẩng đầu khỏi tờ báo.
“Hứa Bình đến rồi.”
Hứa Bình mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu: “Bác Phùng.”
Ông cụ gấp báo lại, đứng dậy nói: “Để bác gọi thằng bé ra.”
Hứa Bình vội vàng ngăn cản: “Không cần không cần, cháu không vội, đợi em ấy làm xong cũng được.”
Anh đặt cặp táp lên quầy, tìm cái ghế ngồi xuống.
“Chuyện làm ăn hôm nay thế nào?”
“Buổi sáng không nhiều khách lắm, chỉ có một người đến sửa đồng hồ treo tường, em trai cậu không ở đây. Buổi chiều đông hơn, phần lớn đều sửa đồng hồ đeo tay, có một cô bé còn đem cái đồng hồ thạch anh kiểu cũ tới, mắt của bác không nhìn được nữa, chỉ có thể để em trai cậu sửa.”
Hứa Bình quay đầu nhìn bóng lưng nằm rạp trên bàn của em trai: “Em ấy… được chứ?”
Thợ cả Phùng cười rộ lên: “Thằng nhỏ này đều đã làm với bác bao lâu rồi, cậu còn không có lòng tin sao. Bác dám giao việc cho nó làm cũng có nghĩa là nó có thể làm được, hơn nữa con gái nhà người ta đến đây cũng không phải vì nhìn ông già như bác.”
Hứa Bình sửng sốt, bất đắc dĩ giật nhẹ khóe miệng.
“Em trai cậu bộ dạng đẹp mắt, không cần làm gì chỉ ngồi xuống trước tủ kính là có thể kéo khách đến cửa.” Thợ cả Phùng mở nắp ly trà ra uống một hớp, “Lần trước cũng có một cô gái, bộ dạng xinh đẹp linh động mỗi ngày đều chạy đến chỗ này, qua lại suốt cả hai tuần em trai của cậu cũng không thèm để ý người ta, cuối cùng đem cô bé ấy chọc tức đến phát khóc.”
Hứa Bình bất đắc dĩ nói: “Bác không giải thích cho cô ấy sao?”
“Đã nói rồi chứ, con bé đến được hai lần bác liền thấy không đúng, bảo đừng phí công nữa, chỉ là con bé không tin. Thằng nhóc kia ngay cả sư phụ như bác cũng không để ý, có thể để ý người khác sao?”
“Bác không nói với cô ấy… em trai con có chướng ngại trí lực?”
“Ôi dào, nói chuyện đó để làm gì?! Hơn nữa, bác cũng không cảm thấy Hứa Chính trí lực không đủ, thằng bé chỉ là không thích nói chuyện với người khác, trên phương diện máy móc cực kỳ có thiên phú. Trên đời này đông người như vậy, ai không có chút tật xấu nhỏ, nếu không có chẳng phải thành thần tiên rồi?!”
Hứa Bình cười rộ lên.
“Thợ cả Phùng, bác thật rộng rãi.”
“Sống đến tuổi của bác không muốn rộng rãi ông trời cũng không cho phép. Ôi chao, cậu đừng nói, hiện tại chuyện làm ăn này cũng không được thịnh vượng, người trẻ tuổi đều thích dùng điện thoại gì đó có thể xem giờ, người đeo đồng hồ đã không còn bao nhiêu nữa. Nếu như sớm hơn vài năm, em trai cậu cũng không cần buổi sáng đi làm khuân vác, chỉ cần ở chỗ bác làm việc đã đủ tiền dùng cả tháng.”
“Đã khiến bác gặp nhiều phiền phức rồi.”
“Ban đầu bác cũng tưởng sẽ phiền phức, cha cậu năm đó mỗi ngày đều đưa người đến đây, trong lòng bác vẫn nghĩ một đứa ngốc làm sao có thể dạy dỗ được, không nhận không nhận. Cha cậu là người khôn khéo, vừa thấy dưới bàn của bác lộng bức ảnh nữ diễn viên Vương Tiểu Đường cũng không có biểu tình gì, chỉ nói muốn mời bác đi ăn. Bác vừa đến nơi mới phát hiện cha cháu đã mời Vương Tiểu Đường tới! Bác đầu óc nhất thời mê muội liền trực tiếp hứa hẹn việc này, tối hôm đó liền hối đến xanh ruột. Bất quá đợi qua hai tuần mới phát hiện, em trai cậu quả thực nên ăn chén cơm này, đáng tiếc hiện tại nghề sửa đồng hồ cũng không làm ra tiền nữa, mà cha cậu cũng… Ai đô!”
Hứa Bình trầm mặc không nói chuyện.
Trong phòng tiếng đồng hồ để bàn và đồng hồ treo tường không ngừng ‘tích tắc’ quay vòng, ngoài cửa có tiếng xe máy của những người trẻ tuổi lái qua.
Hứa Chính đẩy ghế đứng dậy, nhìn qua liền sững sốt: “Anh hai.”
Hứa Bình ngẩng đầu nhìn em trai, bởi vì ngược sáng nên chỉ thấy được đường viền cao lớn của Hứa Chính, biểu tình trên mặt đều bị ẩn giấu trong bóng tối.
“Sửa xong rồi?” Thợ cả Phùng bước tới hỏi.
Hứa Chính không trả lời, cậu trực tiếp chạy qua ôm chặt anh hai.
Thợ cả Phùng mang kính lão lên kiểm tra một phen: “Được rồi, sửa rất tốt, mau nhanh cùng anh hai cậu về nhà đi, mới có bao lâu không gặp đã nhớ thành như vậy.”
Hứa Bình dở khóc dở cười, vươn tay đẩy em trai ra.
Hứa Chính lại cố chấp không chịu buông xuống.
Hứa Bình một tay cầm cặp táp một tay kéo em trai: “Bác Phùng, bọn cháu về trước.”
“Đi thôi đi thôi, uổng cho cái mặt mũi đẹp trai này, nhìn sư phụ một cái rắm cũng không thả, vừa nhìn thấy anh hai liền chẳng khác gì chó thấy xương, linh hồn đều bị hút mất. Không tiền đồ! Không tiền đồ!” Thợ cả Phùng chắp tay sau lưng than thở.
Hứa Bình ha ha cười rộ lên.
Hứa Chính cầm hai cái túi lớn dừng lại bước chân trước lối vào tòa nhà.
Hứa Bình cố hết sức chuyển túi từ tay phải qua tay trái, vươn tay vào cặp táp tìm chìa khóa.
“Tiểu Chính có mang chìa khóa không? Em lên trước đi, anh lấy thư rồi lên.”
Hứa Chính lặng lẽ nhìn anh một hồi, đem túi nhựa trên tay anh hai cầm về, chậm rãi lên lầu.
Trong hộp thư có một đống truyền đơn sắc màu rực rỡ, đại lý bất động sản, siêu thị giảm giá, thuốc gia truyền chữa bệnh vảy nến… Hứa Bình lật lật một chút rồi vò lại ném vào thùng rác bên cạnh.
Dưới đáy hộp thư còn một phong thư, Hứa Bình phải phí rất nhiều công sức mới kéo nó ra được, đường viền đã bị mài mòn rất nhiều, phía trên còn bám bụi đất.
Phong thư này được bọc một lớp giấy bìa, ở vị trí người nhận chỉ viết ba chữ ‘Hứa tiên sinh’
Hứa Bình chậm rãi đi lên lầu, vừa đi vừa xé thư.
Bên trong chỉ có một tờ bưu thiếp lớn in tranh khắc gỗ, trang giấy đã bắt đầu phiếm vàng, in hình chúa Jesus giảng đạo cứu thế, còn có một người phụ nữ quỳ dưới chân thành kính hôn vạt áo của ngài. Nét vẽ thanh thoát, biểu tình nhân vật cũng rất sống động.
Mặt trái không viết gì cả.
Hứa Bình lại lật bìa cứng ra xem, dấu bưu điện dùng tiếng Anh viết New York.
Đại khái là người hâm mộ của cha đi, anh nghĩ, lại cầm chìa khóa ra mở cửa, thuận tay đặt bưu thiếp lên tủ giày.
Cơm tối hầm xương sườn, lại xào đậu, còn nấu một nồi canh bí đao sò biển.
Em trai mỗi ngày đều làm khuân vác, công tác rất mệt mỏi, đến lúc ăn cơm tối đều là vừa ngồi xuống bàn đã ngốn lấy ngốn để, cái ót đều là mồ hôi, ngay cả phần lưng cũng bị ướt thành hình chữ U.
Hứa Bình chỉ lùa hai đũa cơm liền không muốn ăn thêm, có lẽ do trời càng lúc càng nóng nên anh không muốn ăn cơm, không có khẩu vị.
Anh vươn đũa gấp rau cho em trai.
“Đừng ăn cơm không, phải ăn đồ ăn nữa.”
Hứa Chính yên lặng ngẩng đầu nhìn anh một hồi, cũng học dáng vẻ của Hứa Bình gắp một khúc xương sườn vào chén anh hai.
“Anh hai ốm, phải ăn nhiều.”
Hứa Bình mỉm cười với em trai một chút.
Trong nửa năm Hứa Xuyên sinh bệnh rồi qua đời, Hứa Bình chính là dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà gầy xuống, trong lòng đè ép rất nhiều thứ nặng nề, bất luận ăn hay ngủ cũng bị ảnh hưởng không ít.
Anh gắp xương sườn lên cắn một ngụm, chỉ cảm thấy quá béo, thấy em trai ngồi đối diện ăn rất ngon miệng rốt cục cũng không đành làm phật lòng, cố gắng nuốt hết. lúc này mới phát hiện trên mặt bàn không có chỗ để xương.
Anh với tay cầm một xấp báo trên bàn trà qua, gấp lại đặt lên bàn cơm.
Trên mặt báo là tin tức hai công ty lớn dung hòa vốn vẫn luôn ồn ào mấy hôm nay.
“Công ty Ediespoty được sự ưu ái của người đầu tư phố Wall, công ty GDK đầu tư một tỷ tám trăm triệu đô la Hồng Kông thu mua 2.4 triệu cổ phiếu công ty Ediespoty khiến giá cổ phiếu trong vòng một tháng mạnh mẽ tăng lên gấp 5 lần, tương lai rất được xem trọng. Các công ty sản xuất ô tô điện khác trong năm nay cũng lục tục gia nhập tị trường.”
Còn đính kèm một tấm ảnh bắt tay của người phụ trách công ty và phía đầu tư.
Hứa Chính phụt một tiếng phun xương lên mặt hai người nọ, dùng tay xoa mồ hôi trán.
“Rất nóng sao?”
Hứa Chính gật đầu.
Hứa Bình đứng dậy mở điều hòa.
Trong phòng khách rất tối, TV mở, thanh âm bật rất nhỏ, bên trong là bộ phim cổ trang từ mấy năm trước.
Các loại màu sắc chớp động chiếu ra từ màn hình TV, lướt ngang gương mặt Hứa Bình, anh nằm nghiêng trên salon phòng khách, trong tay còn cầm tạp chí ngủ gật mất.
Cửa phòng ngủ hơi mở ra, Hứa Chính im lặng đi tới.
Cậu đứng trước mặt Hứa Bình hồi lâu, cái bóng to lớn như núi của cậu hoàn toàn bao phủ lấy anh hai.
Cậu chậm rãi ngồi xuống, quần áo ma sát phát ra tiếng vang nho nhỏ.
Hứa Bình đôi mắt nhắm chặt, mày nhíu lại, có lẽ trong mộng cũng vẫn bất an.
Hứa Chính chậm rãi ghé sát mặt vào, gần đến mũi hầu như dán mũi, hô hấp nhẹ nhàng vờn quanh gương mặt anh hai, cậu gần như có thể đếm được lông mi của đối phương.
Cậu ngừng lại, có chút mờ mịt không biết tiếp theo nên làm gì.
Cậu không chớp mắt nhìn Hứa Bình, chậm rãi đưa tay lên muốn chạm vào mặt anh hai.
“Bộp” một tiếng, quyển tạp chí trên tay Hứa Bình rơi xuống.
Hứa Bình giật mình tỉnh giấc, mở mắt thấy gương mặt em trai cách mình trong gang tấc, đồng tử kịch liệt co lại một chút, nắm tay theo bản năng siết lại, cả người buộc chặt, thế nhưng anh rất nhanh đã phản ứng kịp, chậm rãi thả lỏng thân thể.
Anh đẩy em trai ra, ngồi thẳng trên salon, dùng ngón cái và ngón trỏ xoa mắt, lại lau mặt qua một cái, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Hứa Chính nhìn đồng hồ treo tường, qua nửa ngày mới nói: “Mười giờ hai mươi bảy phút.”
“Mình vốn định xem TV, sao lại ngủ quên thế này?” Hứa Bình lẩm bẩm.
Anh nhặt quyển tạp chí lên, đặt vào cái kệ thấp cạnh salon.
“Anh hai rất mệt mỏi rồi.”
Hứa Bình hơi kinh ngạc liếc nhìn em trai, mỉm cười nói: “Ừ, em cũng nhìn ra rồi sao?”
Anh tắt TV, xoa xoa cái cổ có chút cứng lại của mình: “Khuya rồi, ngày mai em còn phải dậy sớm nữa, ngủ đi.”
Anh đặt một tay lên lưng em trai, theo Hứa Chính đi vào phòng ngủ.
Phòng ngủ của Hứa Chính bày biện rất nhiều thứ đồ chơi kỳ quái, các loại đồng hồ báo thức tạo hình khác lạ, người máy lớn nhỏ đủ cỡ, radio khắp các thời kỳ. Giữa phòng có một cái bàn, bên trên chất đầy đồ nghề vụn vặt, đèn bàn vẫn còn sáng, hiển nhiên vừa rồi Hứa Chính là đang làm việc ở đây, nhìn lướt qua có thể thấy được rất nhiều vụn gỗ và giấy bỏ bị vo lại thành cục.
Hứa Bình nhìn căn phòng rối loạn này thì hơi nhíu mày.
Anh đi lên muốn giúp em trai dọn rác, Hứa Chính lại hoảng hốt chặn lại trước mặt anh.
“Sao lại thần bí như vậy? Giấu cái gì không thể cho anh xem sao?”
Hứa Bình thò đầu ra.
Em trai lại luống cuống mở rộng cánh tay muốn ngăn trở ánh mắt anh.
Hứa Bình sững lại một chút, cười nói: “Được rồi, cái gì mà em khẩn trương tới vậy chứ, anh không nhìn là được.” Lại xoay người, nói: “Anh đếm tới 5, em mau giấu thứ kia đi.”
Sau đó bắt đầu chậm rãi đếm số, phía sau truyền đến tiếng em trai hoảng loạn dọn đồ, anh cố ý thả chậm tốc độ, mãi đến khi không nghe bất kỳ thanh âm nào mới đếm ra số cuối cùng.
Hứa Bình xoay người nhìn thoáng qua ngăn kéo dưới bàn, Hứa Chính lập tức bước qua che lại ánh mắt anh.
“Được rồi, đi ngủ thôi.”
Anh nhìn em trai cởi áo thun và quần ngắn, trần trụi chui vào trong chăn, xoay người tắt đèn bàn.
Trong phòng thoáng cái trở nên tối mịt, chỉ có chút ánh sáng ngoài hành lang rọi vào.
Anh đến cạnh giường, sờ sờ mặt Hứa Chính.
Bọn họ cứ thế nhìn nhau thật lâu trong bóng đêm, Hứa Chính nhìn chằm chằm anh mình, tim đập thình thịch.
Hứa Bình chậm rãi cúi người, hơi dừng lại một chút, cuối cùng vẫn chỉ ấn một nụ hôn khẽ lên mép tóc em trai.