Vì vậy Thầy bảo cho anh em biết: đừng lo cho mạng sống: lấy gì mà ăn; cũng đừng lo cho thân thể: lấy gì mà mặc. Mạng sống chẳng trọng hơn của ăn, và thân thể chẳng trọng hơn áo mặc sao?
Hãy xem chim trời: chúng không gieo, không gặt, không thu tích vào kho; thế mà Cha anh em trên trời vẫn nuôi chúng. Anh em lại chẳng quý giá hơn chúng sao?
Hỏi có ai trong anh em có thể nhờ lo lắng mà kéo dài đời mình thêm được dù chỉ một gang không?
—— Phúc âm Mathew (ch6: 25-27)
“Hứa Bình.”
Vợ chồng Vương Tắc Đống liếc mắt nhìn nhau, bà Vương hơi nhíu mày đánh mắt với chồng mình.
“Hứa Bình!”
Hứa Bình giật nãy thu hồi ánh mắt từ phía cửa sổ trở về, sắc mặt tái nhợt.
Anh hơi kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười có thể để người bên cạnh nhận ra được.
“Xin lỗi, vừa rồi chúng ta đã nói tới chỗ nào?”
Vương Tắc Đống vốn là người nóng tính, thấy bộ dạng mất hồn mất vía này của Hứa Bình liền dựng thẳng lông mày muốn mắng người, thế nhưng vợ ông đã nhẹ nhàng đạp chân ông dưới bàn ngăn cản.
Hôm nay là tối thứ sáu, bên ngoài trời đã tắt nắng, bên kia vách tường kính sát đất này là con đường phồn hoa đông đúc, đủ loại ánh sáng của đèn đường và biển hiệu muôn màu điểm tô cho thành thị, cầu vượt bóng người qua lại không dứt, xe taxi chở đầy hành khách một chiếc lại một chiếc lướt qua, đằng xa có thể thấy được ánh đèn từ những căn hộ cao tầng, ráng chiều đỏ rực nơi chân trời vô cùng chói mắt, bóng đen ùa tới vẫn không xua được một tia cam hồng cuối cùng. Mặt trời đã lặn xuống, ánh trăng cũng mọc lên, thế nhưng vầng trăng có vẻ quá ảm đạm, từ sớm đã bị hào quang của nơi đèn đỏ rượu xanh này nuốt trọn.
Hứa Bình mặc một bộ tây trang màu xanh thẫm, thắt caravat lụa đỏ, đeo kính mắt gọng vuông, mái tóc vừa được dùng gel tạo kiểu không có một sợi nào dựng lên, vầng trán trơn bóng, vóc người cao gầy khiến anh trông có vẻ trẻ hơn rất nhiều.
“Vừa rồi Tiểu Phương đã hỏi tình huống gia đình cậu.” Vợ Vương Tắc đống nối tiếp câu chuyện.
“Cha tôi vừa qua đời không lâu, hiện tại trong nhà chỉ còn tôi và em trai.” Hứa Bình trả lời.
“Cha của Hứa Bình em có thể biết đấy, là diễn viên kỳ cựu của hãng phim 81, trước đây từng diễn vai Hạ Long còn nhận được giải Kim Kê nữa.” Vương Tắc Đống bổ sung.
Người phụ nữ đối diện mỉm cười: “Em làm sao quên được, lúc học trung học nhà trường còn từng tổ chức bọn em đi xem bộ phim này.” Cô lại nhìn Hứa Bình, “Không ngờ đó lại là cha anh.”
Hứa Bình không nói gì.
Hôm nay Phương Quả mặc áo khoác lụa màu trắng, bên dưới là váy xanh đậm, trang điểm rất nhạt, mắt mũi của cô không tinh xảo nhưng lại có một loại ý nhị u sầu đặc biệt, loại thần vận này có thể đánh động rất nhiều nam giới, chỉ là Hứa Bình rõ ràng không phải trong nhóm người này.
Bàn của nhà hàng trải khăn trắng tinh, bữa ăn còn chưa bắt đầu, trước mặt mỗi người chỉ có một cốc nước lọc, Hứa Bình nhìn cốc nước trước mặt đến xuất thần, ánh mắt anh có chút tan rã, biểu tình trên mặt giống như mang mặt nạ, ngay cả cơ thể cũng là cứng đờ.
“Tiểu Phương, em cũng học trung học ở thành phố này phải không?” Vương Tắc Đống cứu vãn không khí.
“Em từ nhỏ đến lớn đều sống ở đây, lúc trước học trung học số 3.”
“Là khu dân cư cũ phía tây giao
(*ngoại thành phía tây) sao?”
“Dạ.”
“Ây da, như vậy cách trung học của Hứa Bình còn rất gần, cậu ấy cũng là học khu trường cũ, trung học Thiết Đạo số 1, em có biết không? “
“Em biết chứ, cách không xa, trường bọn em còn là đối thủ cũ, năm đó chỉ cần có cuộc thi ca hát diễn thuyết gì đó, hai bên nhất định cạnh tranh không ngừng.”
“Ha ha ha, trùng hợp như vậy. Anh nghe nói lúc Hứa Bình học trung học có thành tích rất tốt, là học sinh mũi nhọn của trường bọn họ, có cuộc thi gì khẳng định cũng không thiếu phần cậu ta. Tuổi tác hai em không sai biệt lắm, nói không chừng trước đây còn gặp qua.”
Vợ của Vương Tắc Đống liếc mắt nhìn chồng: “Đều đã nhiều năm như vậy rồi, chuyện hồi trung học ai còn nhớ rõ được, người học cùng một lớp chưa chắc có thể nhận ra nhau huống chi còn là trường khác? Anh tự hỏi lại bản thân xem, đã bao nhiêu năm chưa liên lạc với bạn trung học rồi?!”
“Anh chỉ hỏi một câu thôi lại có sao đâu? Nói không chừng còn là người quen đấy.”
Vợ Vương Tắc Đống mím môi liếc ông thật lâu.
Đến giờ Vương Tắc Đống mới phản ứng kịp, cười ha hả che giấu.
Phương Quả cũng chú ý thấy ánh mắt này, thế nhưng cô không nói gì.
Trong tủ áo của mỗi người đều giấu một con quỷ, cô cũng có quá khứ không thể nhắc đến.
Vừa vặn lúc này phục vụ dọn thức ăn lên, hôm nay vợ Vương Tắc Đống chọn một nhà hàng món Quảng Đông có chút danh tiếng, nhân viên phục vụ dùng cái đĩa lớn men xanh bày trí thức ăn, một đĩa xà lách dầu hào, một đĩa tôm hấp rượu làm khai vị.
Trước mặt mỗi người đều có một chén cơm trắng lớn chừng nắm tay phụ nữ, cùng với chén canh nhà hàng tặng từ lúc đầu.
Vương Tắc Đống cau mày cầm đũa, điểm nhẹ lên bàn một cái.
“Không phải tôi nói, vẫn là người phương bắc chúng ta hào sảng, chén rượu còn lớn hơn bát cơm của người Quảng Đông. Một chén cơm nhỏ như vậy, anh vừa nhai một ngụm liền hết sạch, ăn được gì nữa chứ!”
Vợ ông nhịn không được càu nhàu: “Anh nói đủ chưa, một chút lễ độ cũng không có! Còn tưởng rằng là hai mươi năm trước hay sao?! Hiện tại mọi người ăn cơm, món chính không phải cơm mà là thức ăn! Anh nhìn lại bụng của anh đi, tuổi tác không nhỏ nữa, ăn ít một chút, cũng thanh đạm một chút, đừng để già rồi bệnh tật quấn thân!”
Vương Tắc Đống vừa muốn phản bác lại bị Hứa Bình cắt đứt.
Anh tháo khăn ăn xuống, đẩy ghế đứng dậy.
“Tôi xin phép một chút.”
–
“Ọe —— “
Cả ngày chưa hề ăn gì, mặc kệ buồn nôn đến mức nào cũng chỉ có thể nhổ ra nước chua.
Hứa Bình một tay vịn tường, một tay chống lên bồn cầu.
Trong tiếng xối nước của WC, anh mở then cửa đi ra ngoài.
Cách một cánh cửa, khách khứa bên ngoài nhà hàng xôn xao cười nói, vừa náo nhiệt lại xa xôi.
Anh lảo đảo bước đến trước bồn rửa tay, tháo mắt kính xuống đặt trên thành bồn, mở vòi nước rửa mặt.
Dòng nước dội xuống bồn sứ trắng, văng lên một chút bọt nước.
Anh vốc một vốc nước mạnh mẽ phả lên mặt mình.
Cố áo sơ mi bị nước thầm ướt, anh cởi nút áo trên cùng, hung hăng kéo caravat.
Trong tấm gương sáng sủa phản xạ bóng dáng người đàn ông tái nhợt, hai gò má hóp vào, ngay cả thần sắc cũng là trắng bệch.
Anh chống lên bồn rửa mặt, thở phì phò nhìn bản thân trong gương, sau đó cúi đầu rửa mặt súc miệng.
Phòng nhỏ bên cạnh truyền ra tiếng xả nước, một người đàn ông bước tới rửa tay, kỳ quái liếc nhìn Hứa Bình một chút, sau đó đẩy cửa bước ra.
Trong nháy mắt thanh âm ồn ào ùa đến, sau khi cửa WC đóng lại tất cả lại trở nên xa xôi không thể nghe đến.
Hứa Bình vào phòng vệ sinh kéo một đoạn khăn giấy lung tung lau mặt, lại ném đoàn giấy dính dấp tan rã vào trong thùng rác.
Anh bước ra vài bước lại quay đầu lại, đứng trước thùng rác kéo caravat xuống khỏi cổ, cuộn vài vòng ném vào bên trong.
Anh đẩy cửa WC ra ngoài.
Tại một góc phía xa, vợ chồng Vương Tắc Đống đang trò chuyện với Phương Quả, không biết đang nói chuyện gì mà Phương Quả vẫn luôn mỉm cười tươi rói, hoàn toàn không nhìn ra bóng dáng lo lắng.
Hứa Bình im lặng nhìn bọn họ hồi lâu, đi về phía cửa lớn ở hướng ngược lại.
Nhân viên phục vụ ở cửa nhìn anh một cái, rất nhanh cúi đầu xử lý việc của mình.
Trong nháy mắt mở cửa, một làn gió nóng rực ùa vào mặt.
Con đường bên ngoài nhà hàng đủ loại thanh âm nhốn nháo,, ô tô, xe bus và đủ loại phương tiện giao thông không ngừng qua lại, đèn xanh đỏ theo chu kỳ nháy lên. Có người bán hàng rong đẩy xe trưng bày đủ loại áo thun hình thức kỳ dị, ông chú trung niên râu mép cong cong đặc trưng của dân tộc Duy Ngô Nhĩ đầu đầy mồ hôi quạt than nướng thịt dê, trước cửa hàng quần áo có một cô gái cầm loa gào thét chương trình giảm giá. Cả thành thị hừng hực sức sống khác thường.
Hứa Bình đứng trên đường nhìn quanh một hồi, ánh đèn nhà hàng chiếu ra từ cửa kính sau lưng anh, khiến vẻ mặt của anh có chút không rõ nét.
Anh cởi áo vest cầm trên tay.
Anh không biết mình muốn đi đâu, hai ngã rẽ trái phải thoạt nhìn không có gì khác biệt.
Anh ngẩng đầu, giữa bầu trời đêm chỉ có một vầng trăng nhàn nhạt, sự ô nhiễm của thành phố và quầng sáng đô thị khiến tất cả ngôi sao đều bị lu mờ. Hứa Bình nhớ khi còn bé, anh có thể nhìn thấy dãy ngân hà từ ban công nhà mình, chỉ là anh không rõ đó đã là chuyện bao lâu trước kia.
Ở góc đường có một cửa hàng tiện lợi 7-11, ba màu đỏ, xanh, cam đan xen tạo thành biển hiệu đặc răng.
Anh tiến lên một bước, dự định băng qua đường.
Hứa Bình mua nửa tá bia và một ít vật vụn vặt, lúc trả tiền nhân viên cửa hàng khẽ liếc anh, hỏi anh có cần túi nhựa không, anh lắc đầu.
Lúc anh ôm bia ra khỏi cửa hàng 7-11, điện thoại trong túi quần chận rung lên.
Màn hình hiện ra tên của Vương Tắc Đống.
Anh rút điện thoại ra nhìn một chút, nhấn nút bắt máy.
Thanh âm của Vương Tắc Đống gần như đã sắp nổi cơn điên.
“Hứa Bình, cậu đi đâu rồi?! Đi vệ sinh suốt hai mươi phút không trở lại! Tôi phải nói sao với người ta?!”
Hứa Bình hít sâu một hơi không lên tiếng.
Bên vệ đường có tài xế taxi đang đón khách làm cản trở giao thông, xe ô tô phía sau không ngừng bấm còi inh ỏi.
Vương Tắc Đống hoài nghi.
“Cậu hiện tại đang ở đâu?!”
Hứa Bình suy nghĩ một chút nói: “Ở ngoài đường.”
“Ở ngoài đường?!” Thanh âm của Vương Tắc Đống hầu như đã cao vút lên tám độ, hét ầm ỹ, “Con mẹ nó, cậu ở ngoài đường làm gì?! Cậu có biết mình đang đi xem mắt không?! Mau trở về cho tôi!”
Hứa Bình bình tĩnh đáp: “Tôi không về.”
Vương Tắc Đống ở đầu bên kia sững sốt một giây, sau đó giận đến tắt thở mắng to: “Con mẹ nó! Cậu uống lộn thuốc sao! cậu —— “
Hứa Bình không chút do dự cúp máy.
Anh thả điện thoại vào túi quần, lấy ra một lon bia ‘tách’ một cái mở nắp lon, vừa đi bộ vừa ngửa đầu uống.
Điện thoại trong túi không ngừng vang lên, Hứa Bình không nhận máy thêm lần nào.
Anh có thể tưởng tượng được bộ dạng Vương Tắc Đống giận đến giơ chân, anh không lo lắng, trái lại còn nở nụ cười.
Anh cảm thấy mình đã đi rất xa, thế nhưng thực tế vẫn chưa rời khỏi trung tâm thành phố, anh có thể thấy được biển hiệu của tòa nhà bách hóa cực lớn trước mặt.
Bia đã bị anh uống cạn phân nữa, trong bụng lình bình rất nhiều nước, cái loại cảm giác buồn nôn kia lại trở về.
Anh đỡ gốc cây lớn bên đường không ngừng nôn mửa.
Rất nhiều người đi ngang qua anh đều lộ ra biểu tình ghê tởm.
Anh chậm rãi đứng thẳng thân thể, dùng tay áo sơmi lau miệng.
Đã là chín rưỡi tối, người trên đường ở khu vực thành thị vẫn là rất nhiều. Tối thứ sáu, người người ra ngoài dạo phố, những đôi tình nhân trẻ hoặc đi quán bar hoặc hẹn hò ở rạp chiếu phim.
Hứa Bình lảo đảo cúi đầu đi về phía trước, không cẩn thận đụng phải vai một người thanh niên mặc áo thun đen.
Người nọ dừng lại, xoay người dùng ánh mắt không thân thiện quét lên người anh từ trên xuống dưới.
Hứa Bình mặt không biểu tình, đứng thẳng thân thể nhìn ngược lại.
Vẫn là bạn gái của đối phương lên tiếng trước: “Bỏ đi, anh ta say quá rồi, so đo với một gã say làm gì. Đi thôi.” Cô kéo nhẹ tay người yêu.
Cậu thanh niên kia hung ác trừng mắt, ôm vai bạn gái rời đi.
Mãi đến khi bóng lưng của bọn họ biến mất khỏi góc đường, Hứa Bình mới lảo đảo xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Anh cảm thấy mình rất tỉnh táo, chỉ là bước chân không cách nào đi trên một đường thẳng.
Tại ngã tư đường trước tòa nhà bách hoa, anh chậm rãi đỡ tay vịn leo lên cầu vượt.
Tấm biển quảng cáo cực đại trước mặt là hình ảnh cô đào Charlize Theron, vòng một lả lơi, bộ váy lụa màu vàng gợn lên bồng bềnh như làn nước, trong tay nàng cầm một bình nước hoa thon dài màu vang, bên cạnh là những ký tự tiếng Anh viết ; “J’adore Dior”.
Hứa Bình nhìn gương mặt này cảm thấy có chút quen mắt, lại nhớ không nổi đã từng thưởng thức diễn xuất của cô trong bộ phim nào.
Anh tựa vào lan can nhìn xuống dưới, đường lớn bị ánh đèn xe và biển hiệu của những cửa hàng rọi đến xáng lòa, thẳng tắp vươn mình về phía trước, đủ loại xe cộ gào thét vượt qua dưới gầm cầu, ở xa hơn, những cây đèn giao thông trên ngã tư giống như đang trao đổi một loại mật mã thâm thúy nào đó, chớp tắt đổi màu.
Gió đêm khô nóng lướt qua da mặt Hứa Bình.
Giữa cầu vượt có một ông cụ râu tóc bạc trắng mặc quần áo cũ nát ngồi phệch trên vệ đường, cầm một cây nhị hồ nỉ non lôi kéo, thanh âm nghẹn ngào uất hận, trước mặt ông có một cái chén sứ lớn, dưới mặt đất bên cạnh dùng phấn trắng viết mấy chữ lớn.
Hứa Bình cảm thấy hoa mắt ù tai, hai chân như nhũn ra không thể đứng vựng, vịn lan can ngồi ngã ra lòng cầu vượt.
Điện thoại trong túi quần anh cứ liên tục vang lên không ngừng, đến lúc này rốt cục an tĩnh.
Anh lại mở một lon bia, dốc vào miệng uống cạn.
Anh lần đầu tiên phát hiện, hóa ra ngồi trên cầu vượt uống bia nhìn xuống bên dưới lại là khung cảnh như vậy, vừa náo nhiệt lại xa cách, dòng xe cộ đi qua dưới chân anh như một dòng sông trắng bạc.
Rất nhiều người đi qua từ bên cạnh anh, không ai liếc nhìn thêm một giây, bọn họ xem người này chẳng khác gì kẻ ăn mày.
Hứa Bình đột nhiên hoảng sợ cực độ, anh cảm thấy mình nhỏ phảng phất như một hạt bụi, vô số người tới tới lui lui bên cạnh, anh không biết bọn họ, bọn họ cũng không biết anh, cho hiện tại anh lập tức chết đi cũng không có ai để ý đến.
Lon bia đã uống cạn lăn lông lốc từ lan can rơi xuống, nảy lên vài lần trên đường nhựa rồi bị bánh của chiếc xe tải lớn đi ngang qua ép thành phiến mỏng.
Hứa Bình run rẩy gục trên lan can, khóc to nức nở.