Đệ Đệ

Chương 43

Ta mang đến nơi thảo nguyên xa xôi này

Một khối gỗ dày một sợi đuôi ngựa

Tiếng đàn nức nở, nước mắt của ta đã hoàn toàn không có

—— Hải Tử

Thật lâu thật lâu, Hứa Bình vẫn không thể cử động.

Cơn đau sắc nhọn như lưỡi giáo đâm xuyên qua cơ thể anh, khiến anh cảm thấy mình giống như đã bị xé rách.

Anh cái gì cũng không làm được, chỉ phải cắn răng chịu đựng.

Ngay cả hô hấp cũng khiến anh cảm thấy đau đớn.

Hứa Chính đẩy bàn tay đang che trên mắt ra, giật mình phát hiện thứ kia của bản thân đang chôn sâu trong cơ thể anh hai.

Vừa ấm áp lại chặt chẽ.

Cơn đau khiến cho thân thể run lên từng hồi như điện giật không ngừng nhói lên bên trong Hứa Bình, anh vì vậy không tự chủ được căng thẳng thân dưới, mà cửa huyệt cũng theo đó mấp máy không ngừng tựa như đang hít thở.

Sự sung sướng mà thân thể anh hai mang tới như thủy triều trào dâng cuộn lấy Hứa Chính, cậu chưa bao giờ biết mình có thể làm chuyện như vậy với anh hai. Suốt một hồi lâu, ngoại trừ si ngốc nhìn người đang cưỡi trên hông mình, cậu cái gì cũng không làm.

Hứa Bình thống khổ nhíu mày, ngay cả vật kia của anh cũng đã vì vậy mà mềm xuống.

Em trai muốn thử ngồi dậy.

Hứa Bình đau đến ngẩng đầu lên rên một tiếng, anh đè ngực em trai lại: “Đừng cử động.”

Hứa Chính hơi nhấc nửa người trên, động tác dừng lại, cậu có thể cảm thấy sự đau đớn của anh hai.

“Không làm. Anh hai đau.”

Cậu vươn tay muốn ôm Hứa Bình từ trên cơ thể xuống.

Hứa Bình lắc đầu, sắc mặt tái nhợt cười nói: “Đứa ngốc.”

Anh lại hơi cúi người cho em trai một nụ hôn.

Anh kéo tay em trai đặt lên thứ kia của mình, dạy cậu nhẹ nhàng vuốt ve xoa nắn, từng chút từng chút một.

Anh thả tay ra, nghiêng đầu nhìn em trai.

Hứa Chính ngừng một chút, lại nhìn anh hai một hồi, sau đó bắt đầu làm theo động tác vừa rồi vuốt ve trên dưới.

Hứa Bình ngẩng đầu lên nhắm mắt lại, anh có thể cảm giác được bàn tay của em trai đang chơi đùa cùng nơi riêng tư của mình, bàn tay của em trai thật nóng.

Hứa Bình cử động, anh chậm rãi nâng eo lên lại từ từ ngôi xuống, biên độ động tác rất nhỏ thế nhưng cơn đau mang đến lại vô cùng kịch liệt. Thứ kia của em trai vừa nóng lại vừa cứng, lúc ma sát cùng vách thịt giống hệt như một cái bàn ủi sắp đốt cháy cả thân thể anh, Hứa Bình cố nén không để mình kêu lên thành tiếng.

Mà ngược lại, Hứa Chính chưa bao giờ từng trải qua tình dục lại bắt đầu kêu lên, khoái cảm mà miệng huyệt căng chặt ma sát vào thứ kia chẳng khác gì sóng thần vứt cậu lên thật cao giữa không trung.

“Anh hai!” Cậu lớn tiếng gọi to.

Hứa Bình kéo tay em trai, để cậu ngồi hẳn dậy.

Anh ôm cổ người trước mặt, cúi đầu đặt xuống một nụ hôn sâu.

Cánh tay của em trai gắt gao ôm chặt anh, thứ thô to kia chôn sâu vào thân thể anh.

Hứa Bình dán chặt cơ thể vào em trai, chậm rãi cử động, lúc này thứ kia đã vào rất sâu, anh có thể dùng vách thịt của mình cảm nhận hình dạng gập ghềnh ấy, chờ khi vật nọ sắp bị kéo khỏi thân thể lại nặng nề ngồi xuống.

Em trai lớn tiếng rên lên, ngay cả đầu ngón chân cũng xoắn lại.

Hứa Bình cảm thấy bản thân giống như đã bị cuốn vào vòng xoáy sâu thẳm không đáy, thân thể đau đớn phát ra tín hiệu báo anh biết phải ngừng lại, thế nhưng tinh thần lại sung sướng đến phảng phất như đã tiến nhập thiên đường. Anh cho rằng mình rất giống những giáo sỹ dòng khổ thu thời Trung cổ, dùng roi gai quất lên thân thể, trong đau đớn tìm thấy sự thỏa mãn.

Anh nặng nề nâng thân thể lên rồi lại nặng nề ngồi xuống.

Thân thể phảng phất biến thành một cỗ máy, linh hồn lại sớm bay lên một cõi nào đó không thể nhìn thấy.

Bàn tay to lớn thô ráp của em trai xoa nắn tấm lưng trần của anh, một bên cánh mông đã sớm bị đối phương nắn bóp đến biến hình.

Em trai bắt đầu gấp không chịu được thẳng thắt lưng.

Anh sắp không khống chế được đối phương nữa, Hứa Bình chậm rãi nhắm mắt nghĩ, đúng là học rất nhanh.

Anh ôm cổ em trai, giống như người lênh đênh giữa biển rộng tuyệt vọng ôm lấy khúc gỗ thanh gỗ.

Cánh tay Hứa Chính vây quanh anh, vật trong thân thể lại càng mãnh liệt thẳng tiến.

Đau đớn như lựu đạn nổ tung trong đầu, khiến đôi mắt Hứa Bình giống như không nhìn thấy được trước mặt.

Quá nhanh, quá đau đớn, hoàn toàn khác với kế hoạch ban đầu. Anh nghĩ.

Anh siết vai em trai, ngón tay gần như bám chặt vào bắp thịt.

Anh muốn kêu lên nhưng giọng nói lại giống như kèn đồng bị vải bông lèn chặt, làm sao cũng không phát được ra tiếng.

Thân thể của anh bị em trai vai chạm từng chút hướng lên trên, phảng phất giống như một chiếc thuyền buồm nghiêng ngã giữa cơn bão biển. Anh dừng hết tất cả động tác lại, như một kẻ buông tha vùng vẫy chuẫn bị mặc kệ số phận theo cơn giông tố.

Sự công kích của em trai mãnh liệt như dã thú, khắp cơ thể đều vì hưng phấn mà căng chặt. Thân thể đối phương rắn chắc cân xứng, trên da phủ một lớp mồ hôi, cổ hiện rõ gân xanh, cả người Hứa Chính đều toát ra một loại mị lực áp đảo nguyên thủy.

Văn minh, thế tục… tất thảy hầu như không thể tìm được chút vết tích nào trên người của cậu, cậu chỉ sống trong thế giới của riêng mình, giống như một con sư tử cô độc tuần tra trên tinh cầu không người.

/Đừng bỏ rơi em trai con./

Trong đầu Hứa Bình chợt vang lên những lời này, sau đó anh giống như vừa bị thứ gì xuyên qua, đau đớn gào to.

“A a a —— “

Anh cắn hõm cổ em trai, vừa cố sức lại không chút lưu tình, anh nếm được hương vị mồ hôi ở nơi này, vừa mặn vừa chát.

Cơn đau đột nhiên xông đến khiến Hứa Chính càng thêm hưng phấn, cậu vươn tay nâng đùi Hứa Bình ép bọn chúng tách ra. Cậu muốn vùi sâu thêm nữa vào cơ thể anh hai, không chỉ vì nơi ấm áp căng chặt kia đã mang đến sự sung sướng mạnh mẽ đến không thể hình dung, mà là vì khi làm việc này cậu cảm thấy từ tim mình tản ra cảm xúc mừng rỡ như điên, phảng phất cả đời cậu đều sống trong bóng tối, mải miết đuổi theo một tia sáng ngay cả bản thân cũng không biết là gì. Cuối cùng, nguồn sáng kia đã xuất hiện trước mắt cậu, mong manh mà sáng ngời, khiến cậu kích động đến tay chân luống cuốn, chỉ có thể dùng hết tất cả sức lực xông về phía trước.

Cậu ôm lấy anh hai, cả đời này Hứa Chính chưa từng ôm một người chặt đến như vậy, mồ hôi của cậu nhỏ lên lưng Hứa Bình, cậu dùng tay xóa đi từng lớp mồ hồi trên tấm lưng trần trơn bóng của đối phương, anh hai chính là của cậu, từ đầu đến chân đều là của cậu. Lần đầu tiên cậu có cảm giác như vậy, những thứ cậu khát vọng thật lâu hiện tại đã chiếm được. Lông mày, đôi mắt, khóe miệng, hõm cổ, trên dưới cả người đối phương từ từng đoạn xương, từng tấc da đến mỗi giọt máu mỗi khối thịt đều là ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh của cậu. Hiện tại hết thảy đều là của cậu, tất cả, đều là của cậu rồi.

Hứa Chính hét lớn một tiếng, đem bản thân chôn đến càng sâu. Ở nơi cậu không thể nhìn thấy, thân thể của anh hai tiếp nhận cậu, hấp dẫn cậu, khiến cậu ngỡ rằng bản thân là một con ong mật bị hương thơm ngào ngạt phía trước hấp dẫn, chiếc kim của cậu ghim sâu vào nhị hoa, mỗi khi cho rằng đã đến điểm tận cùng lại phát hiện phía trước còn không gian rất dài.

Cậu ôm lấy người anh hai, đặt xuống giường.

Thân thể Hứa Bình thon gầy trắng mịn, dưới ánh trăng hệt như hoa quỳnh nở rộ.

Ta là một con ong mật, Hứa Bình tự nhủ trong đầu.

Cậu tách chân anh hai ra, đem gai của mình chậm rãi đâm vào.

Hứa Bình đã không thể làm bất cứ việc gì, cũng không thể suy nghĩ dù chỉ một chút.

Anh giống như côn trùng bị cố định trên đài tiêu bản, thỉnh thoảng bởi vì đau đớn mà thân thể run lên, còn lại tất cả thời gian đều ôm lấy cổ em trai để mặc cậu tùy ý ra vào cơ thể của mình.

Anh không biết đã qua bao nhiêu thời gian, đêm tối dằng dặc tựa hồ vĩnh viễn cũng không kết thúc. Chỉ là ban ngày… Hứa Bình nghĩ, thật mong ban ngày mãi mãi cũng đừng đến.

Anh duỗi chân kẹp lấy eo em trai, đem đối phương kéo lại gần mình hơn chút nữa.

Em trai cúi đầu hôn anh, vừa hôn vừa kiên định chiếm lấy thân thể của anh.

Hứa Bình còn nhớ lúc nhỏ, anh cùng em trai tắm trong bồn tắm. Lúc đó Hứa Chính thật sự rất nhỏ, tay chân đều mềm, nếu bị xà phòng vào mắt sẽ gọi nhỏ lên hệt như mèo con, thanh âm không quá rõ ràng. Mà anh khi ấy cũng chỉ có bảy tuổi, vừa học lớp hai, khi đó thái dương giống như đặc biệt rực rỡ, bầu trời đặc biệt xanh thẳm, thế giới đơn giản lại rộng rãi, ngay cả mỗi đóa hoa đều có một sắc màu độc nhất vô nhị.

Hứa Bình nhớ em trai ngồi trong bồn tắm chơi nước, anh cầm khăn mặt đến gần, em trai ngẩng đầu, ánh mắt của em trai vừa to tròn lại sáng ngời, dưới ánh nắng rọi qua cửa sổ thủy tinh vào phòng, em trai vươn tay đợi mình đến ôm lấy.

“Ừhm…” Hứa Bình khó nhịn rên rỉ.

Thứ đó của em trai trong thân thể anh giống như lại lớn hơn, côn th*t nóng rực cứng rắn như dùi đục vừa bổ ra lại vừa lấp đây anh. Mỗi lần thứ kia sắp rút khỏi thân thể, linh hồn anh phảng phất cũng bị rút theo.

Nửa người dưới đau đến chết lặng, thế nhưng từ sâu thẳm trong cơ thể lại có một cảm giác tê dại kỳ dị đang dần thức tỉnh, ban đầu bất quá chỉ yếu ớt như một mầm cây vừa mới đâm chồi, trong cơn đau vô biên vô tận vươn tay kéo anh một chút, sau đó lại nương theo mỗi lần xông đến của em trai mà sinh trưởng, dọc theo mạch máu vươn cành, chúng nó cứ thế quấn lấy đùi anh rồi bắt đầu xoay quanh phủ khắp toàn thân, mỗi một lần em trai đẩy sâu vào mầm cây kia lại sung sướng nở ra một đóa hoa nhỏ, hoa tàn rồi lại vươn thêm nhánh mới, càng chặt chẽ xiết lấy anh.

“A a…” Hứa Bình kêu to.

Anh đấm lên người em trai, anh có thể nhịn lại trước cơn đau, thế nhưng khoái cảm ngập đầu này lại phảng phất đã đem anh xé rách từ bên trong.

Lần đầu tiên anh cảm thấy sợ hãi thân thể của mình đến vậy.

“Không được! Em mau xuống dưới!” Anh hoảng sợ gào lên.

Em trai lại giống như không hề nghe thấy, cậu không để ý đến đôi tay đang cào loạn trên lưng mình, chỉ nâng hai đùi của Hứa Bình lên tách bọn chúng ra thành góc độ không thể tưởng tượng được. Trên thực tế, cậu đã đem cả nửa người dưới của Hứa Bình đều mở rộng ra trước mắt mình, cậu thấy nơi riêng tư duyên dáng của anh hai, phần túi trứng tròn trịa bên dưới, và cửa động đang bị mình vùi sâu vào.

Cậu thấy được phần gel bôi trơn dính dấp sềnh sệch đã bị ma sát thành màu trắng tràn ra ngoài.

Cậu hơi rút ra một chút lại nặng nề xông vào.

Anh hai vừa kịch liệt co rút vách thịt vừa giống như bị điện giật run rẩy kêu to, nét mặt tuy tràn ngập thống khổ lại mang theo một loại hoan lạc thần bí.

Gợi cảm đến cùng cực.

Cậu cúi người xuống liều mạng hôn lên cơ thể người này.

Hứa Bình kêu to, em trai như dã thú ra vào cơ thể anh, mỗi một lần thúc đều mang tới khoái cảm như sóng thần đem anh cuốn tận trời cao, một sợi lý trí duy nhất còn lại của anh giống như dây thừng kéo anh lại với thế giới này, chỉ là sợi dây thừng kia cũng sắp đứt đoạn.

“A a… Đừng như vậy! Đừng như vậy!” Anh kêu khóc những từ mà ngay cả bản thân cũng không nghe rõ.

Những cơn sóng càng lúc càng cao, sắp đưa anh đến tột đỉnh.

Mình sắp chết, Hứa Bình nghĩ.

Anh mạnh mẽ vùng vẫy, điên cuồng đá chân, muốn đem em trai đá khỏi người mình, thế nhưng cơ thể của đối phương nặng như núi đá đè lấy anh, bàn tay giữ chân anh cũng mạnh mẽ như kềm sắt.

Cơ mặt Hứa Chính đều căng chặt, điều này khiến cho gương mặt của cậu thoạt nhìn vừa xa lạ lại nguy hiểm, thậm chí có một tia quyết đoán gắt gao không cho người khác cơ hội phản kháng.

Cả đời của Hứa Bình chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của em trai.

Giọt lệ của anh theo khóe mắt chảy xuống.

Anh không cảm thấy đau đớn, chỉ có khoái cảm trùng kích anh, một đợt lại một đợt, anh cảm thấy được từ sâu trong linh hồn có thứ gì đó ngay cả anh cũng không biết rõ sắp được thả ra, bọn chúng đã ngủ say trong bóng tối từ rất lâu rồi, thế nhưng hiện tại thân thể anh đã bị em trai làm hỏng, thứ đã bị anh giam giữ dưới đáy thân thể cũng sắp trốn ra được.

Anh ôm chặt cổ em trai, ép sát hai cơ thể vào nhau.

Hứa Chính dùng hết sức bắt lấy mông anh, dùng loại lực đạo nặng đến trước giờ chưa từng thấy, không chút lưu tình thọc vào.

“A a a…” Hứa Bình mở miệng thật to, mờ mịt trợn mắt.

Anh bị đẩy lên tận trời cao, nơi đó không khí cũng là nóng rực, trước mặt là thái dương khổng lồ không thể nhìn thẳng.

Anh ồ ạt bắn ra như đang đi tiểu, tinh dịch trắng đục văng khắp ngực và bụng.

Trước khi anh kịp ngã xuống từ cao trào, em trai ôm siết lấy anh, gào lớn đem thể dịch của bản thân tưới vào sâu trong miệng huyệt bên dưới.
Bình Luận (0)
Comment