Khi ngọn đèn vỡ tan
Ánh sáng chìm trong bụi
Khi mây chẳng thành hàng
Cầu vồng không có nữa
Khi cây đàn đã vỡ
Điệu êm rồi cũng quên
Khi môi đã nói lên
Lời yêu thôi chẳng nhớ
—— When the lamp is shattered (Percy Bysshe Shelley)
Ngay một khắc cửa tự động của phi trường mở ra, làn gió nóng mạnh mẽ cơ hồ đem Hứa Bình thổi ngã.
Ánh mặt trời cực nóng bắn thẳng vào nhựa đường, khiến Hứa Bình vừa rời khỏi phi trường không cách nào nhìn thẳng.
Anh hướng mắt về phía khác chớp nhẹ một chút.
Em trai kéo vali đi bên cạnh anh vẫn đứng vững, dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên cổ.
“Anh hai, nóng quá.”
Hứa Bình cười khổ gật đầu.
Anh đổi vai mang túi, kéo tay em trai nói: “Đi theo sát anh, đừng để lạc mất.”
Bên ngoài hành lang có hai dãy cây cọ thấp giống như vừa trồng xuống không bao lâu, tán lá xòe ra hệt như kiểu tóc hippie của những thanh niên phi chủ lưu, trong bồn hoa nở rộ mấy đóa hoa nhỏ lẫn lộn màu đỏ, tím và trắng. Tại dãy phân cách chính giữa tràn một thảm cỏ xanh ngắt, hệ thống tưới tự động đang phun nước xoay tròn, có lẽ mặt cỏ vừa được tu bổ qua, vậy nên trong không khí tràn đầy hương cỏ hơi gay mũi.
Xe bus sân bay màu trắng và taxi vàng chóe dừng bên cạnh nhau, nhân viên công ty du lịch ngồi trên quầy hỏi du khách đi ngang có muốn đặt khách sạn hay không, nhân viên bảo vệ mặc áo lam giắt côn điện bên hông qua lại tuần tra.
Hứa Bình dừng bước nhìn xung quanh.
Lập tức có người địa phương chạy đến hỏi anh có cần thuê xe hay không, Hứa Bình kéo em trai lui lại một bước, phất tay áo.
Người nọ không chịu bỏ cuộc, tiến tới nói không ngừng: “Đại ca, anh đến đây du lịch phải không? Tất cả điểm du lịch trong khu này tôi đều biết rõ, có thể làm hướng dẫn cho anh luôn, một ngày 180, tính cả người và xe, xe của tôi ở bên kia, chiếc màu trắng ấy anh có thấy không. Giá này rất hời rồi, đại ca cứ đồng ý đi.”
Hứa Bình đẩy đối phương ra một chút, nói: “Không cần, tôi đã đặt đoàn du lịch xong.”
Người nọ không thèm để ý, tiếp tục chào khách: “Đại ca, anh đặt tour du lịch của công ty nào? Bọn họ chỉ giúp anh đặt khách sạn chứ không giúp anh gọi xe đâu, dù có gọi xe cũng tuyệt đối không rẻ như tôi…”
Hứa Bình kéo chặt tay em trai dõi mắt nhìn quanh, phát hiện một người thanh niên da ngăm đen mặc sơmi hồng đang cầm một tấm bìa carton, bởi vì vừa rồi người qua kẻ lại quá đông cản trở tầm mắt, hơn nửa ngày anh cũng không nhận ra mấy chữ màu xanh viết bằng bút bi phía trên là tên của mình.
Hứa Bình đẩy tay người đàn ông còn đang không ngừng huyên thuyên bên cạnh: “Cảm phiền nhường đường một chút.”
Anh kéo em trai đi về phía kia, người đàn ông thoáng cái bắt được cổ tay anh: “Đại ca, xe của tôi ở bên kia, anh nhìn đi rất sạch sẽ, tôi làm công việc này lâu rồi sẽ không lừa hai người…” Nói xong lại kéo Hứa Bình sang một hướng khác.
Hứa Chính lập tức đẩy mạnh đối phương, người nọ bị đẩy đến lảo đảo, suýt nửa ngã quỵ.
Gã ta đỡ cột đứng dậy, vừa muốn chửi ầm lên đã thấy Hứa Chính lù lù đứng trước mặt mình, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã.
Hứa Chính thân hình cao lớn, mặc áo thun trắng và quần lửng màu xám tro, mang một đôi giày thể thao để lộ cánh tay và bắp chân rắn chắc, từ trên cao nhìn xuống còn mơ hồ mang theo sự hung hãn.
Hứa Bình kéo tay em trai: “Đừng gây chuyện.”
Anh quay đầu nói với người nọ: “Chúng tôi không cần gọi xe, phía công ty du lịch đã tới đón.”
Người đàn ông nọ nhìn bản thân một chút lại nhìn Hứa Chính, phun một bãi nước bọt, hùng hùng hổ hổ rời đi.
Người thanh niên thấp bé mặc áo thun hồng giơ bìa carton nhìn chằm chằm bọn họ hồi lâu, cũng không nói gì.
“Tôi là Hứa Bình.” Anh kéo em trai, “Đây là em trai tôi, Hứa Chính. Chúng tôi ra đảo nghỉ phép.”
Người thanh niên nhìn tấm bìa carton trên tay mình, lại nhìn bọn họ một chút.
Trên bìa carton viết sáu chữ lớn: Chào mừng vợ chồng Hứa Bình.
Hứa Bình cười cười.
Người thanh niên gãi gãi đầu, buông giấy carton xuống vươn tay bắt tay Hứa Bình: “Tôi là Trần Chí Cường, Hồng Hoa bảo tôi đến đón hai người, anh cứ gọi tôi A Cường là được.”
Cậu ta nhanh nhảu nhận lấy túi du lịch của Hứa Bình, nói: “Xe ở bên cạnh.”
“Cô Lưu không nói rõ với anh?” Hứa Bình kéo em trai đi cùng.
A Cường ngượng ngùng cười cười: “Hồng Hoa chỉ nói với tôi có khách thuê biệt thự trăng mật, bảo tôi chuẩn bị đón tiếp, tôi liền tưởng là vợ chồng mới cưới.”
Anh ta mở cửa xe 16 chỗ, ra hiệu Hứa Bình ngồi vào.
Hứa Bình đẩy nhẹ em trai, bảo Hứa Chính lên trước, sau đó tự mình lên theo.
A Cường nhảy vào vị trí tài xế, nổ máy.
Xe con nhanh chóng ra khỏi sân bay, hướng lên cao tốc.
Tiếng gió thổi ù ù bên tai, ánh mặt trời lấp lánh bên ngoài cửa sổ.
Hứa Bình sờ sờ cánh tay bị phơi dưới mặt trời của em trai, hỏi: “Có nóng không?”
Hứa Chính gật đầu.
Hứa Bình lấy một cái áo khoác mỏng ra khỏi túi đáp lên người cậu.
“Đảo cách sân bay có xa không?” Anh hỏi A Cường.
“Chạy xe đến bến tàu một tiếng, sau đó ngồi thuyền 30 phút.”
Hứa Bình gật đầu.
“Cậu là người địa phương sao?”
A Cường liếc kính chiếu hậu rồi cười toe toét: “Anh nhìn làn da của tôi là biết rồi, đen như than ấy, không trắng trẻo như người phương bắc các anh. Bên này mặt trời rất gắt, lần trước cũng có một cặp vợ chồng lên đảo chơi, người vợ lúc đến còn rất trắng trẻo, qua mười ngày tôi đi đón thiếu chút nữa đã không nhận ra.”
Hứa Bình nở nụ cười.
“Anh là lần đầu tiên đến bên này du lịch?”
“Đúng vậy, trước giờ chúng tôi vẫn ở tỉnh X, đây là lần đầu tiên đi phía nam du lịch.”
A Cường cười nói: “Vậy để lát nữa tôi nói với chú làm hướng dẫn cho hai người, đưa hai người đi dạo trên đảo.”
“Ồ? Anh không phải hướng dẫn của chúng tôi sao?”
“Tôi không ở đảo. Tôi lúc còn nhỏ ở bên đó, sau khi mẹ tôi qua đời cả nhà liền dọn lên đất liền sống, chỉ còn nhà chú tôi là ở trên đảo. Đợi lát nữa dàn xếp hai người xong tôi còn phải ngồi thuyền về bên này đi xưởng làm việc.”
“Tôi còn tưởng anh là nhân viên của công ty du lịch.”
“Đúng vậy, bất quá xưởng gia công mới là nghề chính của tôi, làm du lịch chỉ là giúp đỡ Hồng Hoa.”
Hứa Bình cười nói: “Anh chạy tới chạy lui như vậy không sợ ông chủ trừ lương sao?”
“Ông chủ là anh trai tôi, người một nhà dễ nói chuyện thôi.”
Hứa Bình cười rộ lên.
Anh lẳng lặng nắm tay em trai, Hứa Chính hơi quay lại nhìn anh một chút rồi lại chăm chú nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
A Cường lấy ra một cuộn băng cũ cho vào máy, sau một hòi cót két liền vang lên một giọng nữ hát tình ca Mân Nam, A Cường cũng híp mắt ngân nga theo tiếng nhạc.
Xe con chạy băng băng trên cao tốc, bùa bình an treo trên kính chiếu hậu cũng không ngừng lay động.
Bên ngoài cửa sổ mặt trời rừng rực, từng dãy cây dừa cao to nhanh chóng xẹt qua trước mắt, sau khi bo qua một cái cua chữ S chiếc xe liền tiến vào đường hầm xuyên núi, không gian xung quanh thoáng cái trở nên tối đen, không biết qua bao lâu phía trước chậm rãi xuất hiện một điểm sáng, sau đó càng lúc càng lớn.
Phía cuối đường hầm, Hứa Bình thấy được biển trời một màu mênh mông lấp lánh ánh vàng.
Một biệt thự gạch đỏ hai tầng rất có phong cách Caribe thấp thoáng đằng xa, tường ngoài màu trắng, cột cửa cao to, mái lá vòm tròn, trước sân có một đường xe chạy dùng đá trắng rả thành, hai bên là đủ loại thực vật xanh mướt, hoa nở rực rỡ muôn màu, xung quanh là hàng ráo sắt màu đen khắc hoa. Trong biệt thự còn có hồ bơi, bên cạnh hồ bơi là một cánh cửa nhỏ dẫn thẳng xuống bãi cát trắng và biển xanh mướt.
Hứa Bình ghé vào cửa sổ ngắm ngôi biệt thự kia, mãi đến khi A Cường không chút dao động lái vụt qua.
Ngôi biệt thự phía sau chậm rãi nhỏ dần.
Hứa Bình ngồi dậy hỏi: “Không phải căn vừa rồi sao?”
A Cường cười ha hả: “Mỗi một vị khách đến đây đều sẽ hỏi câu này. Căn biệt thự vừa rồi rất đẹp phải không? Rất tiếc là của tư nhân, chúng tôi hỏi qua rồi, không chịu cho thuê ra ngoài, chủ nhà vào mùa đông sẽ đến đây nghỉ phép.”
Hứa Bình cười cười.
Anh mở hé cửa sổ, để gió biển ào ạt thổi vào.
Mặt trời hôm nay không quá mãnh liệt, thỉnh thoảng còn trốn sau tầng mây, ngoài khơi cũng không còn là một mảnh lấp lánh không thể nhìn thẳng mà đã đồi thành sắc lam xanh biếc. Sắc trời dần dần sậm hơn, không qua bao lâu nữa sẽ là hoàng hôn huy hoàng.
A Cường ngừng động cơ, quay đầu nói với hai người: “Đến rồi, chính là chỗ này.”
Hứa Bình nhảy xuống khỏi xe.
Trước mặt bọn họ là một căn nhà nhỏ sơn trắng hơi cũ kỹ, phía trước có một thảm cỏ được xử lý tỉ mỉ thành vườn hoa nhỏ, dưới cửa sổ trồng một giàn hoa giấy vô cùng tươi tốt, đang nở rộ từng chùm hoa màu hồng tím. Trên hiên nhà đặt hai cái ghế nằm, bên trên còn có gối tựa màu vàng nhạt, giữa hai chiếc ghế là một bàn trà có đầy đủ ấm tách, trên mái hiên có treo mấy chậu cỏ điếu lan, lá xanh hẹp dài đong đưa trong gió.
Hứa Bình kéo tay em trai, thật lâu không lên tiếng.
A Cường xuống xe, đứng bên cạnh bọn họ cười nói: “Không xa hoa như biệt thự vừa rồi, diện tích cũng tương đối nhỏ, thế nhưng tôi cảm thấy căn này càng ấm cúng.”
Chuông gió nhẹ nhàng reo vang, một bác trai xương xương đẩy cánh cửa lưới màu xanh biết, trên tay cầm hai vòng hoa tươi bước xuống hiên nhà, cất tiếng chào hỏi với A Cường: “Sao lại trễ như vậy?”
“Hôm nay thuyền gặp trục trặc, trễ một giờ mới rời bến.” Cậu ta nhìn quanh một chút, “Thím đâu rồi?”
“Đang nấu cơm tối bên trong, mày biết tính tình bà ấy rồi, đó, lúc nấu cơm không anh được quấy rầy.”
A Cường cười rộ lên.
“Được rồi chú, để con giới thiệu khách lần này với chú. Đây là anh Hứa, đây là chú của tôi.”
Hứa Bình vội vàng chào hỏi: “Trần tiên sinh…”
“Gọi chú Lâm là được.” Ông đeo vòng hoa lên cổ Hứa Bình, lại quayd dầu nhìn Hứa Chính, “Vợ của cậu đâu?”
Hứa Bình có chút xấu hổ: “Đây là em trai tôi, Hứa Chính, chúng tôi cùng đi.”
“Hưởng tuần trăng mật còn mang theo em trai sao?” Chú Lâm có chút kinh ngạc hỏi
A Cường cắt lời: “Hiểu lầm rồi, chỉ có hai người bọn họ, anh Hứa vẫn chưa kết hôn đâu.”
Chú Lâm sững sốt một chút, chậm rãi gật đầu: “À! À! Không sao hết, không sao hết.”
Ông liền tiến đến đeo vòng hoa lên cổ Hứa Chính, Hứa Bình lại kéo nhẹ cnahs tay em trai, ý bảo cậu cúi đầu, chú Lâm cuối cùng cũng thành công trao hai vòng hoa.
Đợi làm xong nghi thức này, chú Lâm lại xoay người ra vẻ muốn đánh A Cường: “Thằng chết bầm, mày cũng có lúc tính sai nha!”
A Cường vừa nhảy tránh vừa hô to: “Chuyện không liên quan đến con, là Hồng Hoa không nói rõ, cô ấy chỉ nói khách hàng đặt tour trăng mật, con nào biết là hai người đàn ông đi cùng nhau chứ!”
“Mày còn bẻm mép!” Ông bác giận dữ, “Được rồi! Đợi lát nữa tự mà giải thích với thím mày, bà ấy đã chuẩn bị nguyện liệu nấu nướng suốt mấy ngày nay, còn đang bận bịu ở bên trong đó.”
“Thì cứ nấu thôi, nấu xong liền ——” Cậu ta tựa như nhớ ra gì đó, thanh âm hơi ngừng lại.
Hứa Bình nói: “Bọn tôi cũng là hai người, thím Lâm nấu gì bọn tôi ăn cái đó, không cần đặc biệt.”
A Cường kêu rên: “Không phải như vậy, anh Hứa không rõ đấy, chỗ chúng tôi đều là vợ chồng mới cưới đi hưởng trăng mật, thím sẽ nấu mấy món dưỡng sinh cho bọn họ. Anh hiểu mà, là cho đàn ông ăn, mấy thứ kia kia ấy!”