“Mộ Phàm, tôi còn chút việc, xin phép đi trước.” Học trưởng biết ý rời khỏi, ta đương nhiên cũng không tiện giữ lại, dù sao nếu như chọc giận Nhạc Diễm, không chừng hắn sẽ ở trước mắt học trưởng mà làm những chuyện thiếu suy nghĩ mất.
“Để tôi tiễn anh.” Ta định lúc tiễn học trưởng sẽ hẹn y lúc khác gặp mặt, ai dè vừa tới cửa đã bị Nhạc Diễm kéo lại.
“Ngươi làm gì thế?” Ta ra sức giãy giụa, nhưng lại phát hiện tay hắn chẳng khác gì cái kìm sắt đang kẹp chặt ta.
“Bịch” một tiếng, Nhạc Diễm đóng cánh cửa phòng bệnh lại, ngăn học trưởng đang đứng bên ngoài. Ta chỉ có thể qua lớp cửa kính lộ ra ánh mắt xin lỗi y.
“Mộ Phàm, sao thế, mở cửa ra!” Học trưởng nhìn thấy ta bị nhốt ở trong liền lo lắng kêu to.
“Anh Kiệt, anh đi về trước đi.” Lúc này ta đành kêu học trưởng mau rời khỏi, nhưng nói gì y cũng không đi, làm ta phải khuyên một hồi lâu mới chịu.
“Ngươi làm cái quái gì thế hả?” Nhìn thấy hình bóng học trưởng khuất khỏi tầm mắt, ta mới quay lại chất vấn Nhạc Diễm.
“Ngươi còn hỏi ta! Mới vài ngày không gặp, vậy mà ngươi đã quyến rũ được một tên rồi.” Nhạc Diễm túm lấy ta rồi tiến sát lại.
“Phi, quyến rũ chỗ nào? Người vừa nãy là học trưởng của ta, ngươi hại ta phải xấu hổ trước mặt anh ấy, đáng chết.” Không ngờ hắn lại hiểu lầm ta với học trưởng có quan hệ đó với nhau.
“Học trưởng, học trưởng, gọi thật dễ nghe. Lên giường rồi nên cái gì cũng gọi được mà.” Nhạc Diễm thật sự quá đáng, ta với Anh Kiệt rõ ràng trong sạch, lại bị hắn nói thành như vậy.
“Câm mồm, không cho phép ngươi sỉ nhục y.” Học trưởng vốn là thần tượng trong mắt ta, không ai được quyền lăng mạ y.
“Còn nói không? Đã gọi thẳng tên như vậy, còn nói không?” Sắc mặt Nhạc Diễm trở nên xanh mét, một tay đẩy mạnh ta vào toilet: “Ta nghĩ mấy ngày không có ta ở đây, ngươi chắc đã lên giường với hắn rồi.” Vừa nói hắn vừa khóa cửa toilet lại, từng bước ép ta vào tường.
“Ta cùng học trưởng thật sự không có chuyện đó mà.” Trời, ta hận không thể có thêm một cái miệng để giải thích với hắn.
“Có hay không chỉ cần ta kiểm tra sẽ rõ.” Nhạc Diễm nói xong liền ép ta lại, làm ta sợ đến muốn xoay người bỏ chạy, nhưng lại bị hắn ôm chặt lấy.
“Đừng, đừng mà.” Ta sợ đến oa oa kêu to, ta không muốn ở trong bệnh viện bị hắn làm việc đó đâu.
“Không do ngươi quyết định.” Bởi ta đang mặc đồ bệnh nhân, cho nên tay hắn rất nhanh đã duỗi vào trong quần ta, mặc ta liều mạng ngăn cản. Hắn xoay người ta lại, buộc ta đối mặt với hắn, rồi sau đó lại tiếp tục mò tay xuống dưới. Lần này ta không thể chống cự được, kết quả hắn rất dễ dàng mò tới hậu huyệt.
“Ưm.” Ta hừ nhẹ một chút, phía sau mấy ngày nay không qua đụng chạm bị hắn khiến cho bắt đầu trở nên co rút.
“Tiện nhân, còn nói không có, vừa chạm một cái đã bắt đầu rên rỉ *** đãng.” Nhạc Diễm tức giận xuyên ngón tay vào trong, đột nhiên bị dị vật xâm nhập làm ta cong người lại.
“Không có, thật sự không có.” Ta phát hiện thân thể mình chỉ cần bị hắn chạm nhẹ cũng đã nổi lên phản ứng, quả thực là bi ai mà.
“Ừ, lần này tạm thời tin tưởng ngươi.” Hắn sờ sờ hậu huyệt của ta, phát hiện rất chặt, giống như chưa từng bị sử dụng qua.
“Vậy… chúng ta về nhà thôi.” Nếu vốn là hiểu lầm, vậy thì đi thôi, trong lòng ta không ngừng mong chờ điều đó.
“Đừng nóng vội, nếu đã bắt đầu, không bằng làm cho xong đi.” Xem ra hắn không hề có ý định buông tha ta mà.
“Nhưng cha ta và mẹ ngươi đang ở nhà chờ đó.” Ta lo lắng kéo kéo tay hắn, ai dè hắn thừa cơ đem ba ngón tay xuyên vào, lại còn cong ngón tay lên gãi gãi nội bích mẫn cảm của ta.
“Ta nói không vội là không vội.” Tay kia của hắn kéo quần ta xuống, khiến nửa dưới của ta bị lột sạch trơn. Sau đó hắn lại đè ta vào tường, rút tay khỏi hậu huyệt của ta, rồi giơ chân ta lên, bắt đầu tấn công, mãnh lực quất xuyên vào, hình như muốn đem tất cả tinh lực tích tụ mấy ngày nay phát tiết hết lên người ta vậy.
“A!” Nhiệt độ cơ thể ta bắt đầu tăng cao, làn da cũng trở nên ửng hồng, nóng đến dọa người. Hơn nữa tư thế này thật sự rất mệt mỏi, đặc biệt là bắp đùi bị giơ lên vô cùng nhức nhối. Ta thử đấy Nhạc Diễm ra, nhưng lại nhìn thấy hai tròng mắt đỏ sậm của hắn đang trừng ta, giống như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy.
“Ta chịu hết nổi rồi, tha ta đi.” Đằng sau là bức tường cứng đơ, phía trước là Nhạc Diễm đè ép, ta thật vô cùng khó chịu. Dù phát hiện ta không được thoải mái, nhưng côn th*t của hắn vẫn đỏ bừng bừng. Lần này người chịu tội lại vẫn là ta. Nhạc Diễm không hề ngừng lại, hắn kéo ta ngồi lên bồn rửa tay, sau đó nâng eo ta lên tiếp tục tiến vào từ đằng sau.
“Ngẩng đầu, xem bộ dạng của ngươi đi.” Hắn một bên vẫn vận động không ngừng, một bên túm tóc kéo đầu buộc ta nhìn vào tấm gương. Trời, đó là ta sao? Vẻ mặt đầy hưởng thụ, vòng eo lên xuống liên tục, hắn đang ôm chặt lấy ta, chỗ kết hợp cũng đã chảy ra rất nhiều chất lỏng màu trắng đục.
“Không, ta không muốn biến thành như vậy.” Ta vùng vẫy, cố gắng bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng này, nhưng phần eo bị hắn nắm chặt, cho nên việc thoát khỏi là một chuyện vô tưởng. Nhạc Diễm phát hiện kiểu ân ái này rất thú vị, cho nên kéo dây lưng ra rồi buộc ta vào hắn, như vậy dù hắn không ôm chặt, ta cũng không thể thoát ra được. Hai tay hắn được rảnh rang cũng không an phận, một tay túm lấy hạ thân ta, còn tay kia không ngừng gãi gãi hai viên song hoàn phía dưới.
“A!” Ta ngửa đầu kêu to, cả cơ thể bày ra một trạng thái cực độ hưng phấn. Bây giờ ta chỉ có thể để mặc hắn muốn làm gì thì làm, bởi vì dục vọng của ta toàn bộ đã bị hắn khống chế.
“Oa oa oa~~~” Thật không ngờ lúc này ta lại khóc òa lên, ngay cả chính ta cũng không biết do dục vọng của bản thân bị khơi mào hay là phát hiện không thể cự tuyệt được hắn mà chảy lệ. Thân là một nam nhân, nhưng lại nằm dưới thân một nam nhân khác khóc lóc. Đó đúng là việc xấu hổ nhất trên đời.!
“Sao ngươi lại khóc?” Nhạc Diễm phát hiện ta khóc, liền sợ đến cuống cuồng, vội vàng lấy đại một cái khăn lau mặt cho ta.
“Ta không muốn làm.” Thấy Nhạc Diễm vì ta khóc mà luống cuống tay chân, ta liền thừa cơ đưa ra yêu cầu.
“Được rồi, không làm nữa.” Hắn nghe lời mà buông ta ra, còn cởi cả dây lưng đang trói ta và hắn.
“Ta đau đầu quá.” Giả bộ đương nhiên phải làm đến cùng rồi, ta bắt đầu bày ra bộ dạng như sắp ngất xỉu.
“Thật sao, đầu nóng quá.” Hắn sờ sờ đầu ta, kỳ thật cơ thể ta đã sớm khỏe lại rồi, chẳng qua bởi vì vừa “hoạt động” cho nên nhiệt độ chưa kịp hạ xuống mà thôi, càng tốt, thừa cơ hội này dọa hắn một trận mới được.
“Ưm~” Ta làm bộ sắp té xỉu, thấy vậy hắn liền vội vàng ôm ta về phòng.
“Xin lỗi.” Không ngờ Nhạc Diễm lại xin lỗi ta, xem như ta tìm được nhược điểm của hắn rồi.
“Ngươi ra ngoài đi, ta mệt mỏi quá.” Ta xoay người, hy vọng hắn nhanh biến mất một chút: “Ngươi đi tìm bác sĩ cho ta đi.”
Ta nhìn hắn đi ra ngoài, liền vội vàng thay quần áo, cầm lấy hành lý chạy ra khỏi bệnh viện. Nói đùa, gọi bác sĩ không phải sẽ phát hiện ra ta giả bệnh sao.