Thật vất vả ta mới thoát khỏi ma trảo của Nhạc Diễm, sau khi lau rửa sạch sẽ, ta liền đi vào phòng khách, thấy bóng lưng người đang nói chuyện với ba có chút quen mắt.
“Mộ Phàm ca.” Ngồi trên ghế salon, cô gái vừa quay đầu lại thấy ta, liền chạy đến ôm chầm lấy. May mà Nhạc Diễm không theo xuống, nếu không chứng kiến cảnh này chỉ sợ lại phát khùng lên.
“Cô là…?” Ta đẩy cô gái tóc dài ra, cẩn thận nhìn nàng, cảm giác hình như đã từng gặp đâu đó, nhưng lại thật sự nhớ không ra.
“Được lắm, mới mấy năm không gặp đã quên em rồi sao?” Nàng ta tinh nghịch đấm ta mấy cái, làm ta chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
“Con thật là, ngay cả Tiểu Du cũng quên sao.” Ba thấy ta nghĩ mãi không ra, liền lên tiếng nhắc nhở.
“A, Tiểu Du đó à? Mấy năm không gặp mà em đã trở nên xinh đẹp thế này ư, hèn gì anh không nhận ra.” Lúc này ta mới nhớ đến cô bé ngày xưa ở cạnh nhà, từ nhỏ cùng ta lớn lên, có thể coi như thanh mai trúc mã. Ngày đó Tiểu Du không như bây giờ, bốn năm trước, cô ấy vẫn chỉ là một cô bé với mái tóc ngắn vàng như con trai, cá tính hoạt bát nghịch ngợm vô cùng đáng yêu. Không ngờ mới ra nước ngoài mấy năm, mà đã thành thiếu nữ mười tám, mái tóc ngang vai, ngay cả quần jean trước kia hay mặc cũng đã thành bộ váy áo màu xanh lam, khó trách nhất thời ta nhớ không ra.
“Thật là, bây giờ em xinh đẹp, thế là trước kia không xinh chứ gì?” Tiểu Du cong miệng xoay người đi, xem ra giận ta rồi.
“Nào có, trong mắt anh, Tiểu Du vĩnh viễn là xinh đẹp nhất.” Ta kéo Tiểu Du lại, để nàng đối mặt với ta. Cảm giác như thời gian quay lại hồi còn bé, ta là đại ca ca của Tiểu Du, suốt ngày nàng chạy theo ta, luôn miệng gọi Mộ Phàm ca.
“Thế còn được, tha thứ cho anh đó.” Tiểu Du nói xong liền kéo ta ra ghế salon ngồi.
“Tiểu Du, mấy năm ở nước ngoài sống tốt chứ?” Sau khi tốt nghiệp trung học, cả nhà nàng liền xuất ngoại qua Úc sinh sống, từ đó ta không còn gặp lại nàng nữa. Lúc ấy nàng cũng không nói ta một tiếng, cứ thế mà đi, làm ta đau lòng mất mấy tháng.
“Đương nhiên không tốt rồi, không có Mộ Phàm ca, làm chuyện gì cũng chẳng thấy thú vị.” Tiểu Du buồn bã cúi mặt xuống, khiến ta cũng cảm thấy có chút khổ sở, dù sao nước ngoài nhiều cái lạ lẫm không quen, cho dù có người nhà làm bạn, nhưng không có bạn bè cũng sẽ rất buồn.
“Bây giờ ổn rồi, cháu đã về, Mộ Phàm ca sẽ chơi đùa với cháu đến mệt luôn.” Lúc này ba bỗng xen vào nói, ông phát hiện hình như ta không có khiếu dỗ dành phái nữ, cho nên lên tiếng nói giúp, làm ta vô cùng cảm kích mà nhìn thoáng qua ba.
“Thật hả? Mộ Phàm ca, anh thật sự sẽ chơi với em chứ?” Tiểu Du ngẩng mặt lên, hai mắt sáng như ánh sao lấp la lấp lánh khiến ta không thể cự tuyệt được.
“Em thích đi đâu chơi, anh sẽ đi cùng em.” Ta cũng muốn bồi thường quãng thời gian bốn năm qua cho nàng, từ nhỏ ta chỉ có một mình, cho nên luôn coi Tiểu Du như em gái. Bây giờ em gái mất đi vất vả lắm mới trở về, đương nhiên ta sẽ bù đắp cho nàng rồi.
“Mộ Phàm ca, anh thật tốt.” Tiểu Du ôm lấy tay ta, ba cùng dì Thiệu nhìn thấy liền mỉm cười rồi rời khỏi phòng khách.
“Nào, nói cho Mộ Phàm ca nghe mấy năm nay em ở Úc sống thế nào.” Ta nâng mặt Tiểu Du lên, hết thảy động tác đều quen thuộc, tự nhiên. Không ngờ Tiểu Du lại đỏ mặt, nhất thời ta vội vàng rút tay lại, giờ Tiểu Du đã là một thiếu nữ rồi, không thể tùy tiện như xưa được.
“Xin lỗi.” Ta vội vàng xin lỗi, hy vọng Tiểu Du không hiểu lầm.
“Anh còn xin lỗi gì chứ, thật khách sáo.” Tiểu Du thoáng chốc đã khôi phục thái độ như cũ, đúng là Tiểu Du vẫn như xưa. Trừ mái tóc đã dài hơn trước, nhưng cá tính vẫn hoạt bát, nghịch ngợm, còn ta vẫn là đại ca ca trong mắt nàng.
“Ha ha.” Ta khúc khích cười hai tiếng.
“Kỳ thật mấy năm nay em sống cũng được, ba mẹ ngày nào cũng bận bịu nhiều việc, em thì tất bật chuyện học hành, bốn năm trôi qua rất nhanh.” Tiểu Du cảm thán vài câu, ta phát hiện mấy năm không gặp, nàng đã trưởng thành không ít, mặc dù vẫn còn nét tinh nghịch nhưng cũng trầm tĩnh hơn xưa.
“Đã có bạn trai chưa?” Ta chọn một đề tài vui vẻ để nói, tránh cho Tiểu Du lại chìm vào quá khứ kia.
“Đã từng, nhưng mà trước khi về đây đã chia tay rồi, anh ta không muốn em về nước.” Vẻ mặt Tiểu Du tuy vẫn nặng nề, nhưng so với vừa rồi cũng đã khá hơn.
“Em ở Úc sống tốt, lại có bạn trai, sao tự dưng lại muốn về đây?” Thật kỳ quái, mọi người không phải đều muốn ra nước ngoài sinh sống ư? Sao Tiểu Du vất vả đi Úc rồi lại muốn quay về, hơn nữa cả bạn trai cũng bỏ?
“Mộ Phàm ca, anh không chào đón em sao.” Tiểu Du trông có vẻ như sắp khóc, xem ra nàng đã hiểu lầm ý ta.
“Không phải, anh không có ý đó, em về đương nhiên anh vô cùng hoan nghênh, chẳng qua anh chỉ hơi thắc mắc không biết lần này em về làm gì thôi, xem anh có thể giúp em được chút nào không ấy mà.” Toát mồ hôi, không ngờ chỉ giải thích thôi mà ta đã đầu đầy mồ hôi, người trẻ tuổi thật khó đối phó mà.
“Hì hì.” Tiểu Du nhìn ta chật vật liền bật cười, khiến ta kinh ngạc nhìn nàng.
“Em—-” Ta há mồm cứng lưỡi nhìn người vừa nước mắt lưng tròng trước mặt, không phải nàng đi Úc học biểu diễn đó chứ, sao cứ hù ta sửng sốt liên tục thế này.
“Mộ Phàm ca quả nhiên giống hệt trước kia, thật dễ bị mắc lừa.” Tiểu Du chỉa một ngón tay vào ta, sau đó cười nghiêng ngả, tay ôm bụng ngã vào ghế.
“Được lắm, dám lừa cả anh, xem anh giáo huấn em như thế nào.” Thì ra tiểu nha đầu này gạt ta, chẳng lẽ cái mặt ta trông dễ lừa gạt thế ư? Sao không chỉ nàng, ngay cả Nhạc Diễm cũng thường xuyên gạt ta.
“Tha cho em, tha cho em.” Tiểu Du vừa cười vừa lui vào trong góc salon, bởi vì ta đang phát huy sở trường đặc biệt “nhất chỉ thiện” của mình, không ngừng cù Tiểu Du.
“Xem em còn dám nữa không?” Cười chảy cả nước mắt, Tiểu Du tựa vào người ta vừa cười vừa thở.
“Không dám, không dám, lần sau em không dám nữa.” Tiểu Dũ ngã vào lòng ta cầu xin.
“Lại còn có lần sau?” Ta làm càn giơ tay lên định cù tiếp, khiến Tiểu Du sợ đến nỗi dựa hẳn vào ta, đột nhiên ta cảm thấy cơ thể nàng tự dưng cứng ngắc.
“Sao thế, Tiểu Du?” Nhận thấy sự khác lạ, ta từ trong lòng lôi nàng ra, không ngờ lại chứng kiến vẻ mặt sợ hãi của nàng.
“Anh, phía sau anh…” Tiểu Du kỳ quái chỉ chỉ, không lẽ đằng sau có mãnh thú sao, có thể dọa Tiểu Du thành bộ dạng như vậy.
Má ơi! So với mãnh thú còn đáng sợ, kinh khủng hơn rất nhiều…
Khi ta tươi cười xoay người lại, mới phát hiện Nhạc Diễm không biết từ lúc nào đã đứng đấy, bộ dạng như muốn giết người, chằm chằm nhìn ta cùng Tiểu Du, sợ đến nỗi nụ cười trên mặt ta cũng cứng lại không nhúc nhích được gì.
“Mộ Phàm ca, anh ấy là ai vậy? Sao lại ở nhà anh?” Lúc này, Tiểu Du lên tiếng giải cứu ta khỏi cái nhìn chăm chú của mãnh thú.
“À, giới thiệu với em, đây là Nhạc Diễm, em trai anh.” Mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống lưng, nhìn vẻ mặt âm trầm đang chằm chặp hướng vào Tiểu Du, ta không khỏi cảm thấy lo lắng thay cho tương lai của nàng mà quên mất rằng, bây giờ người cần lo lắng nhất chính là ta.