Đệ Đệ Đáng Sợ Của Ta

Chương 24

“Phàm, nói một lần nữa, một lần nữa đi.” Nhạc Diễm ôm chặt lấy ta không tha, lại còn ngừng lại động tác mà ghé vào lưng ta, không ngừng dùng mặt cọ cọ vào ta. Làm được một nửa đột nhiên ngừng lại, hắn chịu được, nhưng ta thì không, ta xoay mặt lại, trong mắt tràn ngập cầu xin nhìn hắn.

“Thật không chịu được ngươi mà.” Nhạc Diễm nhìn vẻ mặt ai oán của ta, liền giơ eo ta lên bắt đầu di chuyển, từng giọt mồ hôi chảy từ người hắn xuống lưng ta, khiến ta run rẩy không ngừng.

“Đừng… ư…. a…!” Ta vô thức lắc lắc đầu, đột nhiên Nhạc Diễm bắn một luồng chất lỏng vào sâu trong cơ thể ta, đầu ta “bùm” một tiếng như trời long đất lở, hình ảnh trước mắt vỡ thành vô số mảnh nhỏ, miệng cũng đồng thời phun ra mấy chữ: “Diễm, ta yêu ngươi.” Vừa dứt lời, trước mắt ta tối sầm lại, ngất đi, trước khi té xỉu, ta còn nghe thấy tiếng Nhạc Diễm lo lắng gọi ầm ĩ.

Lần nữa tỉnh lại, ta phát hiện mình đã mặc quần áo chỉnh tề nằm trên giường ở khách sạn, mà Nhạc Diễm thì nắm lấy tay ta lo lắng, thấy ta tỉnh lại, sắc mặt hắn cũng đỡ hơn.

“Phàm, rốt cục ngươi cũng tỉnh rồi, tính hù chết ta hả?” Nhạc Diễm nhìn ta, khuôn mặt nở nụ cười thật tươi.

“Mấy giờ rồi?” Thấy thời gian không còn sớm, ta lo lắng nếu không về nhà chỉ sợ Tiểu Du sẽ đi báo cảnh sát mất.

“Hai giờ chiều rồi, ngươi hỏi làm gì?” Nhạc Diễm ngồi bên giường, cầm lấy cái gối chèn vào sau lưng cho ta ngồi thoải mái.

“Không xong, đã một ngày không về nhà.” Từ chiều hôm qua đến giờ ta không gọi một cuộc điện thoại về nhà lần nào, sợ rằng ba và dì sốt ruột không yên, nghĩ vậy ta vội vàng xuống giường.

“Đừng vội, ta đã gọi điện về nhà rồi, nói chúng ta uống rượu say nên ngủ tạm ở khách sạn.” Nhạc Diễm ngăn ta đứng dậy.

“Quần áo của ta là do ngươi mặc sao?” Ta nhớ trước khi té xỉu ta không mặc gì cả.

“Đương nhiên là ta rồi, chẳng lẽ ngươi hy vọng nhân viên phục vụ vào giúp ngươi sao, ta sẽ ghen đó.” Nhạc Diễm ác ý cười cười, nhìn mặt hắn, ta thật chỉ muốn quăng hắn hai cái bạt tai.

“Vậy, không phải ta bị ngươi nhìn hết rồi sao?” Mặt ta đỏ lên, ta không tin hắn sẽ không thừa dịp ăn đậu hủ của ta.

“Ngươi sớm đã bị ta nhìn hết rồi, ăn cũng đã ăn sạch sẽ.” Nhạc Diễm vừa nói vừa đứng dậy sờ soạng mặt ta.

“Ngươi… đừng có quá đáng.” Ta nhẫn nại cũng có mức độ thôi nha, hắn dám được voi đòi tiên, đừng trách ta không khách khí, mặc dù nói về công phu ta không bằng hắn, nhưng dù sao ta cũng cường tráng hơn hắn.

“Phàm, đừng làm mình làm mẩy với ta nữa, chúng ta cũng đã mở rộng trái tim với nhau rồi mà.” Nhạc Diễm bỗng dưng trở nên nghiêm túc: “Hy vọng ngươi đừng trốn vào trong cái xác riêng nữa, được không?”

“Ngươi mới là người trốn thì có, lời ta đã nói, tuyệt đối không bao giờ thu hồi.” Thật là, coi ta như con ốc sên, xác gì mà xác, ta dám làm dám chịu, nếu đã thừa nhận yêu hắn, ta sẽ không lùi bước.

“Ngươi rõ ràng là tốt rồi, hy vọng sau này ngươi đừng qua lại với Triệu Anh Kiệt nữa.” Nhạc Diễm vô cùng nghiêm túc, bất tri bất giác ta cũng bị sự uy nghiêm của hắn chấn động.

“Diễm, ta nghĩ lời ta nói với Tiểu Du ngươi cũng đã nghe hết, ta đối với Triệu Anh Kiệt chỉ có ngưỡng mộ, một chút tình cảm khác cũng không. Nếu như ta thích hắn, bây giờ ta còn ở đây nói chuyện với ngươi sao?” Nhạc Diễm sợ ta theo lối cũ đi tìm Triệu Anh Kiệt, thật là, bình dấm chua của hắn cũng quá lớn rồi đi.

“Mặc kệ ngươi có cảm tình gì với hắn, nhưng hắn lại yêu ngươi, tốt nhất sau này ngươi không nên gặp hắn thì hơn.” Nhạc Diễm mặc dù tin lời ta nói, nhưng vẫn không yên tâm mà dặn dò ta.

“Được rồi, được rồi, ta đồng ý là được chứ gì.” Thật không chịu nổi sự bá đạo của hắn, kỳ thật khi biết học trưởng thích ta, ta cũng không muốn đối mặt với học trưởng nữa, sợ rằng gặp nhau chỉ cảm thấy xấu hổ, nếu vậy thì thà không gặp còn hơn.

“Ừm, vậy mới là Phàm Phàm ngoan của ta chứ.” Nhạc Diễm thấy ta đáp ứng yêu cầu của hắn, liền buông ra để ta đứng dậy.

“Ặc, thật buồn nôn.” Chưa từng có ai gọi ta như vậy, khiến ta cả người nổi hết cả da gà.

“Hả, ngươi dám nói ta buồn nôn?” Nhạc Diễm trừng mắt nhìn, làm ta càng hoảng sợ, sao hắn trở mặt nhanh dữ vậy, sợ đến nỗi mặt ta trắng bệch ra không còn chút máu.

“Ha ha, trêu ngươi thật dễ.” Lúc này Nhạc Diễm lại cười to, chỉ vào khuôn mặt ta, ngay cả nước mắt cũng sắp rơi xuống.

“Hay nha, ngươi lại trêu ta.” Ngươi thích cười cứ cười đi, ta cho ngươi cười đủ luôn, nghĩ vậy ta liền phát huy sở trường đặc biệt của mình mà duỗi tay không ngừng cù hắn.

“Đừng, dừng lại, tha ta.” Nhạc Diễm không ngừng trốn, thì ra hắn là một tên rất sợ bị cù, coi bộ ta đã tìm được nhược điểm của hắn rồi, sau này nếu hắn dám trêu ta, ta sẽ dùng chiêu này đối phó hắn.

“Reng, reng, reng.” Ngay lúc chúng ta đang trêu đùa, điện thoại phòng bỗng vang lên.

“Alô.” Ta thấy Nhạc Diễm cười đến vô lực ngã vào giường không ngừng thở dốc, ta liền ngồi dậy tiếp điện thoại.

“Mộ Phàm, là con hả?” Thì ra ba ta gọi, thật làm ta thất kinh.

“Ba, con đây, sao ba biết số điện thoại ở đây thế?” Ta nhìn Nhạc Diễm cố tìm kiếm đáp án.

“Lúc trước Nhạc Diễm có dùng số này để gọi về nhà, các con sao lại uống say thế?” Ba hỏi làm ta ngẩn ngơ chẳng hiểu gì, ta uống rượu với Nhạc Diễm hồi nào.

“Ơ, bọn con vừa nói chuyện vừa uống, lúc để ý trời cũng đã khuya, nên mới tìm một khách sạn ở tạm.” Đầu ta đầy mồ hôi, dù sao ta cũng chưa nói dối ba bao giờ.

“Thế hả? Sao ba lại nghe Tiểu Du nói con với Nhạc Diễm cãi nhau ầm ĩ.” Đáng chết, ta quên mất Tiểu Du, xem ra nàng đã nói chuyện Nhạc Diễm lôi ta đi cho ba rồi, không biết nàng còn nói gì nữa không.

“Ba đừng nghe Tiểu Du nói vớ vẩn, có thể do con với Nhạc Diễm trò chuyện hăng say qua, không để ý tới em ấy cho nên em ấy mới tức giận chạy về nhà cáo trạng đó mà.” Ta đành lấy lý do này để thuyết phục ba.

“Lạ nhỉ, ba thấy bộ dạng của Tiểu Du trông không giống như đang giận dỗi.” Lần này có vẻ ba không dễ dàng tin tưởng lời ta nói.

“Du thúc thúc, con với Mộ Phàm không có việc gì đâu, thúc đừng nghe Tiểu Du nói lung tung, bọn con lập tức về ngay.” Nhạc Diễm thấy ta khó xử, liền ngồi dậy cầm lấy điện thoại nói.

“Nhạc Diễm, con cũng ở đó hả, mau về nhà đi.” Ba nghe thấy giọng nói Nhạc Diễm, liền tạm thời không hỏi nữa mà dập điện thoại.

“Tiểu Du sẽ không nói ra đúng không?” Ta lo lắng nhìn Nhạc Diễm, mặc dù mối quan hệ giữa chúng ta đã công khai, nhưng nếu việc này bị người có tư tưởng bảo thủ như ba biết, chỉ sợ sẽ rất phiền toái, đặc biệt là dì Thiệu, khổ cực nuôi Nhạc Diễm khôn lớn, nếu biết con mình là đồng tính luyến ái, chỉ sợ cũng không chịu được.

“Yên tâm đi, Tiểu Du không phải là hạng người lưỡi dài thế đâu. Cùng lắm cô ta lo lắng về sự an nguy của ngươi nên mới chạy về tìm Du thúc thúc thôi.” Nhạc Diễm an ủi vỗ vai ta, ý bảo ta không nên quá để ý.

“Nhưng mà… nhưng mà…” Ta vẫn lo lắng, dù sao Tiểu Du đã rời xa ta bốn năm, ta cũng không thể nói bây giờ tuyệt đối hiểu rõ nàng như xưa được.

“Đừng nhưng mà nữa, về nhà là biết ngay.” Nhạc Diễm véo má ta, rồi sửa sang lại quần áo, sau đó hôn ta một cái, mới chịu mở cửa ra ngoài: “Ta ra trước trả phòng, ngươi ở đại sảnh chờ ta.”

“Ừ, đi đi.” Câu nói của Nhạc Diễm làm ta cảm thấy an tâm, liền đứng dậy vuốt lại quần áo, chỉnh lại sắc mặt rồi yên tâm ra khỏi phòng.
Bình Luận (0)
Comment