Đế Diệt Thương Khung

Chương 67

Nghe xong câu nói này của Lưu Viễn Thông, Thanh Lâm hơi nhếch mép, lộ ra nụ cười.

Đế Ma chưởng quá mạnh rồi, bước nhảy vọt của đế thể xem như là hai lá át chủ bài mạnh nhất của Thanh Lâm rồi, ngoài Huyễn Lưu Tâm Yểm và Liệp Thần cung ra, sự tấn công giữa hai thứ này, làm cho cả hoàng cung của đế quốc Trục Nhật sụp đổ, khiến cho mặt đất rung chuyển, biến thành biển lửa.

Ít nhất có hơn ngàn tên hộ vệ đã chết một cách vô tội trong trận chiến này, bọn họ vốn dĩ trốn không kịp. 

Lấy hoàng cung làm trung tâm, khoảng ngàn dặm đổ lại, giống như vừa xảy ra một trận động đất lớn, chỉ còn lại một đống đổ nát.

Có điều, mức độ hủy diệt này đối với tiên thiên mà nói vẫn chưa đủ làm cho họ mất mạng, chỉ là sức hút của vết nứt không gian quá mạnh, nếu như không phải do Lưu Viễn Thông ra tay cứu giúp, cộng thêm sự khống chế hết sức của Thanh Lâm, những người của Thanh Nguyên, e rằng khó có thể trốn thoát.

Trong khu rừng cách hoàng cung khoảng trăm dặm, những người của đại đế Vũ Chiêu há hốc mồm nhìn chằm chằm vào hoàng cung hoàn toàn biến thành khói bụi. 

“Quá mạnh...” Hoạn Lâm Hải đứng bên cạnh đại đế Vũ Chiêu thở dài.

Tuy hắn là thời kỳ đầu của cảnh giới Cố Nguyên, nhưng lực tấn công với mức độ này, hoàn toàn vượt qua khỏi thời kỳ đầu, thậm chí đã vượt qua khỏi cảnh giới Cố Nguyên.

“Thanh Lâm tuổi còn trẻ mà đã mạnh đến như vậy, sau này lớn lên, ắt hẳn sẽ là chiến thần vô địch của đế quốc Trục Nhật ta!” Chấn Đông vương Lôi Chấn cũng cảm thấy kinh hãi, có điều trên mặt hắn lại hơi mỉm cười. 

Tộc trưởng của tứ đại bộ tộc kia, bao gồm cả Mông Hãn đang bị trọng thương, trong lòng đều hoảng sợ, tâm trạng hoảng loạn khó có thể hồi phục.

Đặc biệt là Mông Hãn, hắn có một nỗi hối hận sâu sắc, sớm biết Thanh Lâm mạnh như vậy, lúc trước cũng sẽ không cứng đầu như thế, chịu thua sớm một chút, cũng không bị đánh thành bộ dạng như thế này.

Trong toàn cảnh đó, nếu nói ai là người xúc động nhất, không còn nghi ngờ gì nữa đó chính là Thanh Nguyên. 

Bởi vì con trai của hắn, không những đã trở về, còn trở nên mạnh như vậy, đã vượt qua hắn rất nhiều rất nhiều!

Cơ thể Thanh Lâm đã từng bị suy nhược, khó có thể tu luyện, hắn không hy vọng con trai sẽ huy hoàng giống như mình, tuổi còn trẻ thì đã trở thành một trong bát vương đế quốc, chỉ cầu mong có thể sống khỏe mạnh, bình an.

Nhưng cho dù thế nào hắn cũng không thể ngờ đến, chỉ vỏn vẹn trong thời gian nửa năm, thực lực của Thanh Lâm đã vượt qua những người tài giỏi như Hoạn Lăng. 

Hắn nhìn con trai của mình, nhìn nó đang đi về phía mình, một mái tóc màu tím ngang vai, cơ thể cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, trong lòng nổi lên một tâm trạng khó tả.

Đó là sự ngạc nhiên, vui mừng, xúc động, tự hào...

Sắc mặt Thanh Lâm có hơi trắng bệch, bước nhảy vọt đầu tiên của đế thể, tuy cậu đã lĩnh ngộ nhưng muốn thi triển thì lại vô cùng khó khăn, đòn tấn công vừa rồi, đã hút sạch toàn bộ sức lực của cậu, nếu cậu là cảnh giới Linh Đan, cảnh giới Bổn Thần, thậm chí cảnh giới Tinh Hoàng, đòn tấn công vừa rồi, không chỉ hủy diệt vỏn vẹn một hoàng cung. 

“Phụ thân...” Thanh Lâm đi đến bên cạnh Thanh Nguyên, trông có vẻ rất ngoan ngoãn, lễ phép.

So với thái độ rất lạnh lùng đối với Lưu Viễn Thông, cậu lúc này hoàn toàn biến thành một người khác, ngay cả Lưu Viễn Thông cũng không dám tin.

“Ha ha, được!” 

Thanh Nguyên cười lớn, không còn sự sa sút tinh thần nữa, tâm trạng kìm nén trong lòng những năm nay toàn bộ được phát tiết ra, ánh mắt có thần, lấp lánh ánh sáng của hắn, cao giọng cười nói: “Ta biết ngay mà, con trai Thanh Nguyên của ta mười năm ra đời, sinh trong ba ngày, chắc chắn không đơn giản! Con không làm ta thất vọng, ta rất tự hào!”    

Hắn tự hào, hơn nữa, hắn muốn nói ra, bởi vì Thanh Lâm chính là con trai của Thanh Nguyên hắn, ai cũng không sánh bằng!

Thanh Lâm từng nhìn thấy Đan tôn kinh hãi trước thiên phú Đan đạo của mình, từng nhìn thấy Lưu Viễn Thông khiếp sợ trước thực lực lớn mạnh của mình, nhưng tất cả những điều này, đều không hữu hiệu bằng một câu nói của phụ thân. 

Cậu cười cười nhìn về phía tứ đại bộ tộc.

Xem ra, tộc trưởng của tứ đại bộ tộc kia đều toàn thân run sợ, trên mặt Nguyệt Ngân Hợi còn chảy mồ hôi lạnh, vội vàng nói: “Ơn cứu mạng vừa rồi, tại hạ suốt đời không quên!”

Hắn nói câu này, ba người khác đều tỉnh ngộ ra, vội vàng cảm ơn. 

Thanh Lâm bình tĩnh lại, ánh lại lại trở nên sắc lạnh: “Các ngươi cho rằng ta thật sự muốn cứu các ngươi ư? Các ngươi cảm thấy, Thanh Lâm ta, tại sao phải cứu các ngươi?”

Những người của Nguyệt Ngân Hợi mặt biến sắc, vừa định mở miệng nói, Thanh Lâm lại đột nhiên tiến về phía trước một bước, hơi thở trong cơ thể đột nhiên thở mạnh, uy lực đè nén như đợt sóng lớn vậy sắp cuốn đến bọn Nguyệt Ngân Hợi.

“Tỷ tỷ ta đâu!” 

Câu nói này vừa dứt, thần thái của Thanh Nguyên cũng trầm xuống, trước đó hắn còn nghi ngờ tại sao Thanh Lâm muốn Lưu Viễn Thông cứu người của tứ đại bộ tộc, lúc này cuối cùng hiểu ra.

Mà người của Nguyệt Ngân Hợi nghe xong câu đó, mặt biến sắc, gánh trên vai áp lực mà đối với họ mà nói là cực kỳ nặng, mặt trắng bệch, run rẩy nói:

“Thanh Thiền đích thật đã từng bị ta bắt... dẫn đi, nhưng sau ba ngày, cô ta đột nhiên biến mất, bọn ta không tìm lại được.”    

“Ngươi muốn chết!”

Ánh mắt Thanh Lâm chứa đầy sự lạnh lùng, Nguyệt Ngân Hợi kia đột nhiên phun ra ngụm máu tươi, đồng thời cánh tay trái nát ra ngay sau đó, máu thịt rơi cả xuống đất.

Hắn đau khổ kêu la thảm thiết, thê thảm nói: “Ta không hề nói dối, tất cả đều là sự thật...” 

“Bùm!”

Chưa nói dứt câu, cơ thể Nguyệt Ngân Hợi đột ngột nổ ra, máu tươi lã chã, ba người Mông Hãn kia không kịp chạy trốn, máu dính đầy trên mặt.

Chỉ một câu nói mà một tộc trưởng trong tứ đại bộ tộc chết đi, thậm chí vốn dĩ không thấy Thanh Lâm ra tay, khung cảnh như vậy, cho dù là đối với tam đại bộ tộc khác mà nói, hay là đối với phía của đế quốc Trục Nhật mà nói, đều không dám tin. 

Bọn họ trải nghiệm cả một đời, tự cảm thấy trong vạn tỷ con dân, bản thân đã là vô địch, nhưng lúc này lại phát hiện, truyền thuyết đó không phải là giả, thật sự có tông môn, trong tông môn đó, thật sự có cao nhân siêu phàm có khả năng trở tay là hủy diệt trời đất.

“Đến các ngươi rồi.” Giọng nói Thanh Lâm đầy sự lạnh lùng, thậm chí ẩn chứa sự run rẩy: “Tỷ tỷ ta đâu?”

“Cô ấy thực sự mất tích rồi, bọn ta...” 

Mông Hãn mở lời, nhưng hắn chưa nói dứt câu, ánh mắt Thanh Lâm càng sắc lạnh. Chỉ thấy đầu Mông Hãn giống như bị đè nén, não văng tung tóe.

Kiểu chết này rất thê thảm, khiến cho trong lòng tộc trưởng Phong Nguyên của bộ lạc Ác Linh và tộc trưởng bộ lạc Liệt Kỵ sinh ra nỗi sợ hãi khủng khiếp, chưa đợi đến Thanh Lâm hỏi tiếp, Phong Nguyên kia đã hét lên đầu tiên: “Thanh Thiền đích thật đã mất tích, có điều không phải mất tích một cách vô cớ, sau ba ngày bị chúng ta giam giữ, đã có người đến dẫn cô ấy đi rồi!”

“Ai!” Trong lòng Thanh Lâm run rẩy, lạnh lùng hỏi. 

“Ta cũng không biết, người đó có khuôn mặt trẻ tuổi, có thể bay qua hư không, thực lực vô cùng lớn mạnh, không ai đấu lại, vả lại còn cảnh cáo bọn ta, không được truyền chuyện này ra ngoài, cho nên trước đó mới luôn giấu giếm.” Phong Nguyên thật sự sợ rồi, biết gì đều nói hết ra.

“Bay qua hư không?” Thanh Lâm chau mày lại, đó là chỉ có cảnh giới của thần tiên trở lên mới có thể làm được.

Có điều cũng không thể khẳng định, lúc đầu khi Tào Thanh và người của Tôn Lập đi ngang qua phủ Thanh Nguyên, cũng là bay qua hư không, chẳng qua là mượn đồ vật dùng tạm. 

Trầm ngâm một hồi lâu, Thanh Lâm hỏi lại lần nữa: “Thâm thù đại hận của tứ đại bộ tộc và đế quốc Trục Nhật ta, trước nay chưa từng xảy ra chuyện bắt trói, thực lực của tỷ tỷ ta không cao, hơn nữa chỉ là quân dự bị trong quân đội, các ngươi lại không biết thân phận của tỷ ấy, sao lại có thể bắt trói chứ!”

Nghe câu nói này, Phong Nguyên chỉ vào tên Bách Lí Phù Sinh sớm đã biến đi không xa kia, quyết đoán nói rằng: “Chính là hắn! Hắn bảo bọn ta rằng Thanh Thiền là con gái của Lôi Chấn vương Thanh Nguyên, bắt trói cô ta, chí ít có thể uy hiếp Thanh Nguyên không xuất binh.”

“Ta...” 

“Đùng!”

Mặt Bách Lí Phù Sinh biến sắc, muốn mở lời giải thích gì đó, nhưng hắn vừa mở miệng thì đã thấy vô vàn sấm chớp từ trên trời đánh xuống, trong chớp mắt đã biến hắn thành khói bụi rồi!
Bình Luận (0)
Comment