Đột ngột, ông Quản cắt ngang lời Dương Thảo bằng thái độ tức tối:
- Hiểu lầm? Chính cậu ta đã ăn nằm với Phương Di rồi làm nó mang bầu kia kìa!
Nghe xong câu chấn động ấy, Dương Thảo lẫn Cao Phong không khỏi kinh ngạc. Cái gì vậy? Họ không nghe nhầm chứ?
Lương Bằng và Phương Di đã...?
Còn Lương Bằng, bản thân vừa nghe rõ mồn một hai từ "mang bầu" thì không giữ yên lặng nữa mà tức thì ngước mặt lên, biểu hiện ngạc nhiên thấy rõ:
- Ông vừa bảo... Phương Di mang bầu sao?
- Cái chuyện này có gì vui mà tôi phải bịa đặt! Phải, con Di đang mang trong người đứa con của cậu đó! Đẹp mặt chưa, trời ơi là trời, tôi phát điên mất!
Bỏ mặc dáng vẻ than trời trách đất khổ sở của ông Quản, Lương Bằng lần thứ hai tiếp tục đứng sững bởi bất ngờ. Phương Di có con với anh rồi ư? Tại sao anh không nghe cô nói gì cả? Đúng lúc, anh bị Cao Phong đẩy nhẹ vai xoay qua đối diện với nhau, trông cậu chủ hết sức nghiêm túc:
- Chuyện giữa anh và Di, đầu đuôi sự tình là thế nào?
Dĩ nhiên Dương Thảo thấy sốc, tự hỏi ở đâu có cái tình tiết kinh thiên động địa này vậy trời? Trong tiểu thuyết "Yêu em tựa hơi thở", Phương Di lẫn Lương Bằng thỉnh thoảng chỉ chạm mặt nhau, nào đâu ra cớ sự yêu đương rồi còn mang bầu?
- Thưa cậu, chuyện này kể ra cũng dài dòng...
Lương Bằng nói một câu không khỏi làm ông Quản thêm điên tiết, hét to:
- Còn ở đấy mà dài với dòng nữa sao? Cậu định giải quyết việc này thế nào?
- Ông Phương, xin cho phép tôi được cưới Phương Di! - Lương Bằng quả quyết.
- Cưới cái gì mà cưới! Người như cậu mà đòi lấy con gái tôi? Tôi sẽ cho cảnh sát gông cổ cậu bỏ tù! Ông Cao đâu, tôi phải gặp ông ấy!
Ông Quản vừa quát ầm ĩ lên thì chẳng rõ là hên hay xui, chiếc Citroen DS 21 chở ông Lim từ ngoài chạy vào trong sân nhà. Xuống xe, ông Lim nhận ra ông Quản đến đây tự lúc nào liền vui vẻ tiến đến chào hỏi, nhưng lập tức nghe một câu:
- Ông Cao về đúng lúc lắm! Tôi muốn ông xử lý rõ ràng chuyện này!
- Có gì mà ông Phương tức giận thế?
Vừa nhìn vẻ mặt khó hiểu của ông Lim, ông Quản vừa chỉ vào Lương Bằng:
- Đây, thằng tài xế giỏi giang nhà ông dám ăn nằm với Phương Di nhà tôi, để rồi bây giờ nó chưa chồng mà có chửa! Ông định làm thế nào?
Không khác gì Dương Thảo và Cao Phong, ông Lim cũng chấn động khi nghe câu đó. Với ông, cái việc này còn gây sửng sốt hơn cả mối quan hệ yêu đương giữa Cao Đình với Mai Cẩm Tú. Lập tức ông xoay sang anh chàng họ Lương, hỏi ngay:
- Bằng! Thế này là thế nào?
Tiếp tục nhìn ông chủ bằng ánh mắt trầm tĩnh, Lương Bằng lại thật thà trả lời:
- Thưa ông, chuyện này kể ra cũng dài d...
- Đủ rồi! Cậu thôi ngay cái câu gàn dở đó cho tôi!
Bị ông Quản quát tháo ghê quá, Lương Bằng cũng đành thôi. Vẫn chưa hạ được cơn giận đang sôi sục, ông Quản toan nói tiếp thì may thật may, tên người làm ở nhà họ Phương tức tốc chạy vô sân, đến chỗ ông mà thưa:
- Ông ơi, bà nói ông về nhà mau ạ! Cô Di vừa ngất!
Tức thì ông Quản sốt sắng, bên cạnh Lương Bằng cũng không ngoại lệ:
- Phương Di thế nào rồi! Cô ấy không sao chứ?
Anh ngưng lại khi ông Quản chẳng hề nể nang mà chỉ thẳng tay vào mặt, bảo:
- Khi nào chưa có sự cho phép của tôi thì cấm cậu đến gần con Di! Ông Cao, tôi phải về xem con gái thế nào, mong ông hãy giải quyết chuyện này đàng hoàng!
Dõi theo ông Quản hậm hực bước đến chiếc Simca 5, ông Lim nhìn qua Lương Bằng với biểu hiện chẳng mấy hài lòng. Định yêu cầu anh vào trong nhà hỏi chuyện thì lại đúng lúc, Cao Đình xuất hiện. Vẫn chưa biết chuyện chấn động gì vừa xảy ra nên anh bước đến chỗ cha, thưa rành rọt:
- Cha, con có chuyện muốn nói về Cẩm Tú...
Được lắm! Hết Cao Đình rồi đến Lương Bằng, ông Lim nghĩ cũng tiện thể thật!
- Cả hai anh, vào trong nhà nói chuyện rõ ràng với tôi!
Ông Lim ngồi mạnh xuống ghế sa lông, phải bình tĩnh lắm mới cất giọng hỏi, đầu tiên là về cái chuyện kinh thiên động địa kia:
- Bằng! Từ trước tới nay, tôi lúc nào cũng tin tưởng cậu và cậu cũng không bao giờ làm tôi thất vọng! Tại sao lại đến cớ sự là cậu làm cho Phương Di mang bầu?
Mặc dù đang suy tư chuyện của bản thân thế nhưng Cao Đình cũng phải kinh ngạc khi nghe điều ấy. Khó trách, thử hỏi cái chuyện này làm sao không bất ngờ cho được! Hết nhìn cha rồi anh nhìn qua Lương Bằng, cau mày:
- Anh Bằng và Phương Di... xảy ra chuyện gì vậy?
Thiết nghĩ, hẳn bây giờ ai nấy đều đang thắc mắc về cái sự tình "ngang trái" đó nên Lương Bằng không giữ im lặng nữa mà bắt đầu kể rõ mọi chuyện.
Nghe xong, Dương Thảo kêu thầm trong bụng. Thế có ngờ đâu, cái đêm cô sốt sắng chạy ra sân bay là ở đây, Lương Bằng với Phương Di lại gặp phải sự cố "khó đỡ" này. Bây giờ thì sao, gần như những diễn biến tiếp theo của "Yêu em tựa hơi thở" sẽ bắt đầu đi theo chiều hướng hoàn toàn khác nguyên tác. Phải làm sao đây?
- Vậy hôm tôi thấy cậu về nhà vào sáng sớm với quần áo lượm thượm chính là...
Nhận được cái gật đầu của Lương Bằng, ông Lim thở mạnh một tiếng, bảo:
- Giờ thì thế nào? Cậu và Phương Di, phải giải quyết làm sao?
Không lưỡng lự, Lương Bằng chợt nhiên quỳ xuống rồi nói khẩn thiết:
- Thưa, ông cho tôi được phép cưới cô Di.
- Cậu nghĩ gì mà nói vậy? Cậu cũng thấy ông Phương giận dữ ra sao rồi đấy!
- Tôi biết mình không giàu có gì nhưng tôi không thể để cô Di chịu thêm thiệt thòi nữa. Cô ấy mang bầu rồi, đó là con của tôi...
Trông vẻ mặt nửa khẩn khoản nửa kiên quyết đó, ông Lim liền đưa tay lên day day thái dương. Đối diện, Cao Phong và Dương Thảo nhìn nhau e ngại. Còn Cao Đình đã biết rõ cớ sự thì im lặng nhìn Lương Bằng. Nói ra thì chuyện của hai người cũng có đôi phần giống nhau, suy cho cùng cũng là vì sự phân chia giai cấp.
- Đã đến nước này, cha hãy để anh Bằng cưới Phương Di.
Ông Lim hạ tay xuống đồng thời đưa mắt về phía con trai út, điềm nhiên:
- Một tài xế mà muốn hỏi cưới một cô chủ danh giá ư?
- Tại sao lúc nào cũng phải đặt tình yêu và địa vị lên cùng một bàn cân? Đó là lý do, cha đến nhà Cẩm Tú và nói cô ấy rời xa con?
Có thể Cao Phong ngạc nhiên nhưng Dương Thảo thì không. Quá rõ ràng còn gì, trong tiểu thuyết dĩ nhiên có tình tiết ông Lim ngăn cấm chuyện tình của Cao Đình.
- Thế lý do gì con cứ phải chọn một tình yêu bị ngăn cấm mà không để Mai Cẩm Tú sống bên cạnh người đàn ông phù hợp về tư tưởng, hoàn cảnh lẫn xuất thân?
Lời lẽ đầy triết lý của ông Lim vừa dứt cũng là lúc Cao Đình thoáng bất động.
Dù chẳng rõ hành động ngăn cấm kia là đúng hay sai thế nhưng Dương Thảo phải thừa nhận rằng, ông nói chí lý! Trong tiểu thuyết, nam nữ chính đều quá cách biệt về giai cấp nhưng vẫn dễ dàng gặp gỡ. Như cô nghèo rớt mồng tơi, cả đời chắc cũng không bao giờ gặp được một công tử giàu có. Rồi họ yêu nhau và hạnh phúc, tự hỏi liệu sẽ có một cái kết viên mãn? Tư tưởng giàu và nghèo quá đối lập, trong khi sống cùng nhau điều quan trọng phải là thấu hiểu. Có lẽ bây giờ Dương Thảo cũng phần nào hiểu được lý do Hạt Tiêu lại để cô trở thành con gái ông chủ thương cảng. Nếu chỉ là một cô gái bình thường liệu cô có cơ may gặp gỡ Cao Phong?
Người tiếp theo hiểu rõ nhất chuyện này là Lương Bằng. Mẹ anh, một minh chứng thuyết phục về mối tình phân chia giai cấp. Cuối cùng bà đạt được gì? Chỉ có chờ đợi vô vọng và một cái chết không thanh thản. Cũng như chính anh từng nghĩ rằng, mình sẽ không yêu cô gái nhà giàu. Thế mà số phận trớ trêu, lại để anh và Phương Di bước vào cuộc đời của đối phương bằng một cách không lường trước.
- Dù là thế đi nữa... - Cao Đình nói thật trầm - Con cũng sẽ không từ bỏ Cẩm Tú.
- Con vẫn không chịu hiểu những gì cha nói?
- Vậy thì tại sao cha lại yêu mẹ? Hai người cũng khác nhau về địa vị còn gì...
- Thế con thấy kết cục của cha và mẹ có hạnh phúc không?
Dương Thảo ngầm cảm phục sự thâm thuý của ông Lim, bởi lần nữa ông đã chứng minh mình là người từng trải như thế nào khi hỏi một câu như vậy. Và Cao Đình, cũng một lần nữa không biết phải đáp lời ra sao. Thậm chí ngay cả Lương Bằng cũng cảm giác như lời nói đó vừa dội thẳng vào trái tim mình.
Thấy cuộc đối thoại ngày càng xấu đi, Cao Phong bấy giờ mới cất tiếng:
- Đình, cậu đừng nói gì thêm nữa, cứ chống đối cha như vậy không phải cách tốt nhất! Cha, con nghĩ chuyện đến đây nên tạm ngừng. Vừa từ xưởng về, cha cũng mệt rồi để con đưa cha lên phòng nghỉ.
Bản thân cũng không muốn mối quan hệ cha con trở nên bất hoà nên ông Lim đành đồng ý lời đề nghị của con trai lớn. Tiếp theo, Cao Phong liền dìu ông đi lên lầu. Còn Cao Đình thì lẳng lặng quay lưng trở về phòng. Về phía Lương Bằng, anh chậm rãi đứng dậy sau đó thì quay qua nhìn Dương Thảo vẫn còn đứng đó.
- Cô Thảo, tôi biết cô trách tôi vì sao chuyện quan trọng như thế lại không nói gì cả. Tất cả là lỗi ở tôi nhưng xin cô giúp tôi một chuyện...
- Anh cứ nói đi.
- Cô có thể nghĩ cách nào đó để tôi được gặp Phương Di?
***
Bây giờ nghĩ lại, Dương Thảo thấy mình có hơi vội vã khi nhận lời giúp Lương Bằng. Bởi dù sao cô cũng chưa hiểu rõ hết cái chuyện này, cũng như không chắc được ông Quản có dễ thuyết phục không. Nhưng trông vẻ mặt buồn bã của Lương Bằng thì cô lại chẳng nỡ từ chối. Thành ra hôm nay cô đang trên đường đến nhà họ Phương để hoàn thành nhiệm vụ "chim xanh" giúp hai người đó.
Cánh cổng sắt mở, chiếc Citroen Traction Avant 1949 chạy vào trong. Dương Thảo hít sâu một hơi rồi bước xuống xe. May thay, người cô gặp không phải ông Quản mà là bà Trúc. Trông sắc mặt bà có vẻ mệt mỏi, chắc là mất ngủ cả đêm.
- Hiếm khi thấy cô Thảo ghé nhà chơi, quý hoá quá.
- Dạ bác đừng nói thế, cháu tiện đường tạt qua thăm hỏi em Di.
Dương Thảo cùng bà Trúc bước vào nhà. Bà Lượm mang trà lên cho khách, rồi nghe bà chủ bảo lên lầu gọi cô Di xuống. Quan sát bà Trúc uống một ngụm trà xong, Dương Thảo kín đáo nhìn quanh nhà rồi hỏi ông Quản có ở nhà không?
- Ông nhà tôi cứ sáng sáng là đến văn phòng làm việc rồi.
Dương Thảo thấy thật may mắn, không có ông Quản ở đây thì cơ hội của mình càng cao. Cô cũng uống chút trà cho có lệ, tiếp theo mới nói:
- Cháu đã biết chuyện của Phương Di và anh Bằng, thật đúng là bất ngờ.
Nghe nhắc đến cái chuyện bất hạnh ấy là bà Trúc lại trở nên khổ sở, bảo:
- Cả ngày qua, nhà tôi cứ lộn xộn cả lên. Chẳng hiểu ra làm sao mà lại đến nông nỗi này. Nếu biết vậy thì hôm đó, tôi đưa con Di về Mỹ Tho cùng rồi.
- Bác à, có chuyện gì thì cũng từ từ giải quyết không gấp gáp được.
Thấy bà Trúc gật đầu ra điều tán thành, Dương Thảo nhân cơ hội nói luôn:
- Cháu xin phép bác đưa Phương Di đi dạo cho khuây khoả, cũng muốn tâm sự khuyên nhủ thêm với em ấy, được không ạ?
Bà Trúc không suy nghĩ nhiều như chồng, nay lại thấy Dương Thảo có lòng quan tâm nên dĩ nhiên bà đồng ý thôi. Đúng lúc, Phương Di đi xuống. Bình thường trông cô tươi tắn xinh xắn bao nhiêu thì bây giờ lại buồn rầu, ủ rũ lẫn mệt mỏi bấy nhiêu. Hẳn đêm qua cô cũng không ngủ được. Nhác thấy Dương Thảo, cô liền bước đến. Lúc đầu chẳng ưa gì, nhưng kể từ sau cái ngày lắng nghe Dương Thảo tâm sự thì cô bắt đầu mang chút thiện cảm.
- Chị đến gặp tôi có gì không? - Giọng Phương Di cũng trầm hẳn so với mọi khi.
- Chị muốn đưa em đi chơi cho khuây khoả, mẹ em cho phép rồi.
Phương Di nhận được cái gật đầu từ mẹ, lòng có chút lưỡng lự vì còn mệt. Nhưng nghĩ lại, lần trước nhờ nói chuyện với Dương Thảo mà cô hiểu ra vài điều.
Tiếp theo, Dương Thảo mỉm cười khi cô chủ nhỏ này đồng ý.
Hai cô gái chào bà Trúc rồi bước lên xe ô tô. Chiếc xe chạy đi được một đoạn thì Phương Di nhìn vẻ mặt điềm nhiên của Dương Thảo, nghĩ gì đấy liền hỏi:
- Chắc chị không phải chỉ muốn đi chơi với tôi thôi nhỉ?
- Xem ra, em cũng thông minh đấy. - Dương Thảo quay qua - Chuyện xảy ra giữa em và anh Bằng khiến chị rất bất ngờ. Nhưng trên vai trò là bạn bè, chị cũng không thể bỏ mặc hai người. Hôm nay chị đưa em đi là vì lời nhờ vả của một người.
- Ai? Là... Lương Bằng phải không?
- Phải, anh ấy rất muốn gặp em.
Hoá ra, Dương Thảo vờ nói đưa Phương Di đi chơi mà kỳ thật là muốn đưa cô đến chỗ Lương Bằng. Bất giác, cô liền đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đang xoã tự nhiên đồng thời nhìn xuống chiếc váy suông đơn giản mình đang mặc. Nếu biết sẽ đi gặp anh thì cô đã trang điểm một chút rồi, bây giờ trông bản thân xuề xoà quá.