Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)

Chương 23

Phương Di khẽ gật đầu, tiếp theo thì liền nghe cha yêu cầu mình ngẩng mặt lên trả lời. Từ nhỏ đến lớn, cứ mỗi lần nói dối là cô không dám nhìn mặt ông, nay nghe như vậy thì bản thân càng thêm sợ sệt. Ông Quản lần nữa bắt con gái phải ngước lên và chất giọng trở nên lạnh lùng rõ ràng hơn. Không còn cách nào khác, Phương Di đành phải ngẩng mặt nhìn cha, trong mắt ông đang mang sự tức giận.

- Vậy tại sao con lại cùng Lương Bằng bước ra từ cửa sau một tiệm cà phê? Cha đã cho người đi canh chừng thằng Bằng đó!

Sửng sốt, Phương Di chớp mắt nhìn ông Quản. Lúc ở tiệm cà phê, khi âm thầm quan sát Dương Thảo đứng nói chuyện với Văn Chính, cô lo lắng hắn sẽ phát hiện ra mình và Lương Bằng nên cả hai cùng đi ra cửa sau. Dặn dò vài câu xong, Lương Bằng rời khỏi còn cô thì quay trở lại chỗ Dương Thảo. Nhưng không ngờ rằng, ông Quản lại âm thầm sai người canh chừng anh chàng họ Lương để rồi hắn bám theo đến tiệm cà phê, thấy được Phương Di cũng ở đấy.

- Cha... con... con...

Phương Di chưa kịp nói là lập tức bị ông Quản vung tay tát vào mặt đến nỗi ngã xuống ghế sa lông ở phía sau. Vừa lúc, bà Trúc từ trên lầu bước xuống và chứng kiến cảnh đó liền tức tốc chạy đến đỡ lấy con gái, sốt sắng gọi:

- Di! Di! Con không sao chứ? - Bà quay qua chồng, lớn giọng - Ông làm cái gì vậy? Sao lại đánh con? Nó đang có bầu!

Phương Di vừa sờ mặt vừa sợ hãi nép vào người mẹ, đối diện ông Quản chẳng những không thương tình con gái mà còn thêm giận dữ, quát:

- Tôi đã cảnh cáo nó là không được gặp Lương Bằng cho đến khi tôi cho phép! Vậy mà nó không đếm xỉa đến lời tôi, lén lút đi gặp thằng tài xế đó!

- Ông nhầm lẫn gì sao, con Di đi với cô Thảo mà!

- Chỉ có bà khờ khạo mới bị lừa! Dương Thảo viện cớ đưa con Di ra ngoài đi dạo nhưng thật chất là để nó với thằng Bằng gặp gỡ!

Nửa tin nửa ngờ, bà Trúc liền quay sang Phương Di, gặng hỏi. Biết không thể nói dối được nữa, Phương Di rớt nước mắt và gật đầu. Bấy giờ mới biết mình đã bị gạt, bà vừa đánh khẽ vào vai con vừa trách mắng.

- Mày làm mất mặt cái nhà này còn chưa đủ sao? Bây giờ mày và thằng tài xế ấy còn muốn cái gì nữa? Cùng nhau bỏ trốn phải không?

Tức thì, Phương Di đứng dậy cầm lấy tay ông Quản rồi nói trong tiếng nấc:

- Cha! Cha cho phép chúng con được lấy nhau đi ạ! Chúng con thương nhau...

- Thương? - Ông Quản nhíu mày - Hạng như thằng Bằng chỉ muốn trèo cao!

- Không phải đâu, anh ấy là người tốt.

Trông cảnh con gái nức nở, ông Quản tự dưng lắc đầu với vẻ chán chường:

- Con ơi là con! Giả như lần say rượu đó nó lợi dụng để ăn nằm với con thì sao? Được, cứ cho là Lương Bằng tốt nhưng làm sao biết được nó thương con thật lòng hay không? Nó có thể chỉ vì cái bầu con mang mà chấp nhận chịu trách nhiệm! Lấy nhau rồi, về sau nó vẫn sẽ bỏ rơi con!

Trước cái cảnh Phương Di vừa lắc đầu vừa xin được lấy Lương Bằng là ông Quản chỉ thêm điên tiết. Nếu cứ như vậy khéo có ngày xảy ra chuyện không lường trước nên ông quyết định dùng biện pháp mạnh. Lập tức ông gọi bà Lượm, bảo bà đem ra một ổ khoá, tiếp theo thì nắm tay Phương Di kéo xộc đi lên lầu.

Bị đẩy vào trong phòng, Phương Di xoay qua nhìn ông Quản đứng sừng sững ngay cửa phòng, cái nhìn chưa bao giờ lạnh lùng đến vậy:

- Từ giờ, không có sự cho phép của cha thì con đừng hòng rời khỏi đây!

Mắt mở to nhìn cánh cửa đóng sầm ngay trước mặt, Phương Di hốt hoảng chạy đến đấm tay vào cửa đồng thời nức nở gọi lớn:

- Cha! Đừng mà cha! Con xin cha đừng làm vậy!

Bên tai không nghe tiếng đáp lời từ ông Quản mà chỉ có âm thanh của ổ khoá lịch kịch ở bên ngoài cửa, Phương Di hiểu rằng mình đã bị nhốt. Để ngăn không cho con gái đến gặp Lương Bằng, cha cô đã làm cái hành động tàn nhẫn này. Sau đó, cô nghe giọng ông rành rọt căn dặn bà Trúc với bà Lượm: "Tuyệt đối không mở cửa, ngoại trừ việc đưa cơm nước!". Tiếp theo là tiếng khóc lóc của bà Trúc.

Phương Di vẫn tiếp tục đập cửa bỏ mặc hai bàn tay đỏ ửng đến đau buốt, nước mắt rơi lã chã và miệng không ngừng cầu xin ông Quản. Đến khi tiếng bước chân bên ngoài nhỏ dần, chẳng còn bất kỳ âm thanh nào nữa thì cô bất lực dựa lưng vào cửa, từ từ tuột người ngồi phịch xuống đất. Bật khóc trong khổ sở, cô đưa tay ôm mặt, lòng tự hỏi rốt cuộc phải làm sao đây...?

***

Từ sau ngày hôm ấy, Lương Bằng đã không gặp Phương Di trong suốt bảy ngày sau đó. Linh tính mách bảo anh rằng đã có chuyện không hay xảy đến với cô, điều đó càng khiến anh lo lắng bội phần. Không muốn nghĩ về những điều tồi tệ, Lương Bằng tiếp tục đốt rác. Sáng nay dọn dẹp phòng, thấy một số giấy tờ cũ nên anh đem ra vườn đốt. Nhìn ngọn lửa đỏ, anh cứ thừ người vì nghĩ đến Phương Di.

- Anh đang làm gì vậy?

Sực tỉnh, Lương Bằng quay qua thấy Dương Thảo xuất hiện tự khi nào. Nhác thấy cô đi lại, anh liền đứng dậy. Trông đôi mắt chờ đợi kia, Dương Thảo thở dài:

- Hôm nay tôi cũng không gặp được Phương Di.

- Tại sao lại như thế chứ...?

Trước câu hỏi lo lắng từ Lương Bằng, Dương Thảo thoáng nhớ đến biểu hiện của bà Trúc khi mình đến nhà. Lần trước bà niềm nở bao nhiêu thì ban nãy tỏ ra hờ hững bấy nhiêu, thậm chí có chút khó chịu. Cô đã đến nhà họ Phương ba lần nhưng không khi nào gặp được Phương Di, lại cứ nghe bà ấy bảo "con Di vắng nhà". Làm gì mà ngày nào cũng vắng? Người tinh ý như Dương Thảo không thể không hiểu ra: kế hoạch làm "chim xanh" của mình đã bị phát hiện!

- Vẻ như bà Trúc đã biết việc tôi đưa Phương Di ra ngoài là để gặp anh.

Đối diện, Lương Bằng nghe thế lại đâm ra lo lắng hơn. Ông Quản phản đối kịch liệt chuyện giữa anh với Phương Di, giả mà ông phát hiện cả hai vừa dám lén lút gặp mặt thì liệu có nổi giận với con gái?

Muốn xua đi căng thẳng nên Dương Thảo liền đảo mắt xuống ngọn lửa gần tàn:

- Anh đang đốt gì sao?

- Chỉ là mấy giấy tờ không cần thiết... Cô ngồi đây chơi, tôi vào phòng xem lại có còn thứ gì cần đốt nữa.

Dõi theo bóng dáng lầm lũi của anh chàng họ Lương, Dương Thảo khẽ lắc đầu. Lại không nghĩ có lúc phải nhìn anh thất thần đến vậy, trong khi mấy tháng trước anh lúc nào cũng tươi cười vui vẻ. Cũng bởi có ai đoán được anh với Phương Di bị cuốn vào cái chuyện khó khăn đến dường này. Ánh mắt nghĩ ngợi của Dương Thảo vô tình lướt xuống một tờ giấy gấp tư nằm lẫn trong nền cỏ xanh. Đoán là Lương Bằng làm rơi, cô liền nhặt lấy. Vừa cầm lên thì xui rủi thế nào lại đọc ngay một dòng chữ viết bằng bút mực kim tinh: "Gửi cô Thảo, tôi có vài lời muốn nói...".

Trong lúc Dương Thảo ngạc nhiên đọc thư thì ngoài cổng sau nhà họ Cao, chiếc xích lô dừng lại và Phương Di vội vã bước xuống. Đưa tiền cho phu kéo xong, cô nhanh chóng núp vào sau bức tường gạch để lấy lại nhịp thở đang dồn dập. Sự hồi hộp vẫn còn bủa vây, ấy thế vẫn không ngăn cô nhớ đến chuyện bỏ trốn ban nãy.

Sáng nay khi đang đứng bên cửa sổ phòng, Phương Di tình cờ thấy cha mẹ rời khỏi nhà trên chiếc ô tô Simca 5. Cô đoán ra ngay cha mẹ có việc phải ra ngoài khoảng vài giờ, tức thì bản thân nghĩ ra cách "tẩu thoát". Suốt một tuần qua cô bị nhốt ở trong phòng đến không chịu nổi, ngoại trừ lúc ăn cơm hoặc tắm rửa. Cô nghĩ Lương Bằng hẳn đang rất lo lắng cho mình, chính cô cũng rất muốn gặp anh vì vậy phải tìm cách ra khỏi phòng. Và lúc này là cơ hội thuận lợi.

Phương Di đến bên cửa, tiếp theo thì giả vờ ôm bụng la lớn. Y như rằng, mấy phút sau có tiếng bà Lượm sốt sắng ở bên ngoài, hỏi cô chủ bị gì thế? Phương Di làm bộ làm tịch nói không ra hơi, bảo mình tự dưng đau bụng quá chẳng rõ có ảnh hưởng đến cái thai không! Dĩ nhiên bà Lượm phải sợ hãi rồi, thiết nghĩ cô mà gặp chuyện gì thì khéo chết với ông bà chủ. Thế là mau chóng, bà lấy chìa mở khoá.

Bà Lượm thấy Phương Di nằm trên giường ôm bụng nhăn nhó, quýnh quáng quá đành đi gọi điện cho bác sĩ. Chính lúc đó, cô chủ nhỏ này lập tức chạy ra ngoài.

Phương Di vuốt ngực để nhịp thở đều đặn lại, vì sợ người do cha phái đến canh chừng Lương Bằng đang đứng ở cổng trước nên cô nghĩ đi cổng sau sẽ tốt hơn.

Trở lại trong sân vườn, Dương Thảo vẫn chưa hết ngỡ ngàng sau khi đọc xong bức thư do Lương Bằng viết, trong đó anh đã bày tỏ nỗi lòng cũng như tình cảm âm thầm dành cho cô hai tháng trước. Vẻ như đây là một bức thư tình và vì lý do nào đó anh đã viết xong nhưng vẫn không hề gửi cho cô.

- Chuyện gì thế...? Lương Bằng thích mình...?

Dương Thảo tỏ ra kinh ngạc như vậy cũng không có gì khó hiểu. Trong tiểu thuyết "Yêu em tựa hơi thở", Lương Bằng vốn dĩ phải thích Mai Cẩm Tú! Nhưng đằng này lại... Hết việc anh làm Phương Di mang bầu nay lại thêm mối tình thầm lặng dành cho cô nữa, thật là anh chàng này khiến cô chẳng biết đâu mà lần!

Đúng lúc có tiếng bước chân vang khẽ, Dương Thảo liền quay lại và bắt gặp Lương Bằng đang đứng yên với đôi mắt hướng thẳng đến tờ giấy nằm trong tay cô. Dường như anh đã phát hiện ra bức thư tình mình từng cất giấu, những nét mực xanh kim tinh nắn nót bộc lộ rõ ràng tình cảm âm thầm kia. Cả hai đã bất động trong một thoáng, sau đó thì Lương Bằng bước đến đồng thời giật nhẹ bức thư lại.

Quan sát Lương Bằng gấp tờ giấy với biểu hiện khó xử, Dương Thảo từ tốn hỏi:

- Anh... thích tôi sao?

Lúc phát ra câu hỏi đó, Dương Thảo đã không hề ngờ rằng một sự sắp đặt trớ trêu của số phận đã bắt đầu. Bởi cách chỗ họ đứng không xa, đằng sau chậu hoa kiểng chính là Phương Di. Cô vừa âm thầm đi vào từ cổng sau, để rồi trông thấy Lương Bằng và Dương Thảo đứng nói chuyện, liền bước đến. Thế nhưng đôi chân lập tức khựng lại bởi cô tình cờ nghe câu hỏi kia từ cô chủ họ Dương.

Trong khi Phương Di vẫn còn đang khó hiểu thì giọng Lương Bằng lại cất lên:

- Phải, tôi thích cô, Dương Thảo...

Có lẽ Lương Bằng nghĩ rằng đã đến nước này thì không thể che giấu nữa, bản thân trước đó cũng đã rất muốn nói cho Dương Thảo biết về tình cảm của mình. Nhưng vì Cao Phong, anh không thể! Nay vô tình Dương Thảo đọc được bức thư tình xem như ông trời cho anh cơ hội nói rõ tất cả, để từ giờ có thể từ bỏ hoàn toàn.

- Tôi không rõ bản thân bắt đầu thích cô từ lúc nào, chỉ biết đến khi nhận ra thì tôi đã luôn nhìn về phía cô, những gì cô làm tôi đều để tâm...

Đối diện, Dương Thảo chớp mắt nhìn. Và nếu cô kinh ngạc một phần, thì Phương Di kinh ngạc đến mười phần. Từng lời Lương Bằng thổ lộ đều len lỏi vào tai cô chủ đó thật rõ ràng. Hoá ra cô gái mà anh thích chính là Dương Thảo? Vậy cái đêm anh cùng cô uống rượu, trong đôi mắt ấy cứ phản phất nỗi buồn da diết cũng là vì đang nghĩ đến Dương Thảo?

Sự thật, chuyện Lương Bằng thích Dương Thảo không đến nỗi to tát bởi Phương Di trước đó cũng từng thích Cao Đình. Nhưng cái điều làm cô bần thần đến thế chính là vì sao vào lúc này, anh lại bày tỏ với Dương Thảo? Chẳng lẽ trong lòng anh không hề quên cô gái đó, cũng như những quan tâm anh dành cho Phương Di suốt thời gian qua chỉ là vô nghĩa? Lý nào cho đến bây giờ anh chưa từng thích cô?

"... Làm sao biết được Lương Bằng thương con thật lòng hay không? Nó có thể chỉ vì cái bầu con mang mà chấp nhận chịu trách nhiệm!"

Câu nói hôm nào của ông Quản lại lởn vởn trong đầu Phương Di: rõ ràng, chậm rãi lẫn tàn nhẫn! Một cảm giác đau đớn gây khó chịu bỗng xuất hiện. Tại sao ông trời đối xử bất công với cô đến vậy? Hết Cao Đình rồi đến Lương Bằng, không có một chàng trai nào yêu thương cô!
Bình Luận (0)
Comment