Được Cẩm Tú dìu đỡ, Dương Thảo đi qua dãy hành lang bệnh viện vắng vẻ nửa sáng nửa tối, thời này điện rất khan hiếm vì vậy qua khỏi giờ giới nghiêm là hầu như phải tắt hết đèn kể cả ở trong bệnh viện, chỉ riêng vài khu vực đặc biệt là được phép mở đèn nhưng ánh sáng cũng mờ lắm. Chốc chốc có vài nữ y tá bước ngược trở xuống, đi qua những dãy ghế chờ thấy có thân nhân còn nằm thì nhắc nhở ra về. Cao Phong nằm ở khu bệnh khác, Dương Thảo phải đi qua một khoảng sân rộng ngập tràn bóng tối, hai bên cây cối um tùm, nghe gió đêm thổi vù vù bên tai bỗng chốc thấy rùng mình, chỉ mong mau mau đến chỗ hành lang có ánh đèn phía xa.
Phòng bệnh của Cao Phong nằm ở khu đặc biệt, lúc đến nơi Dương Thảo đã bắt gặp Nhất và Tam đang đứng canh trước cửa phòng với dáng vẻ không được tốt cho lắm, quần áo khá xộc xệch, trên mặt lại có vài vết thương, đoán hẳn là do cuộc hỗn chiến chiều nay. Nhác thấy Dương Thảo xuất hiện, bên cạnh còn có Cẩm Tú, hai người vệ sĩ không khỏi ngạc nhiên.
- Cô Thảo đã khoẻ chưa mà lại đến đây? - Nhất hỏi han.
- Tôi không sao, vì chưa rõ tình hình Cao Phong thế nào nên tôi mới đến đây.
- Cậu Phong vừa được mổ xong, viên đạn đã lấy ra rồi, tạm thời vẫn chưa tỉnh lại. Bác sĩ nói phải chờ qua hết đêm nay mới biết được...
Nghe Tam nói xong, Dương Thảo toan bước vào phòng thì nhớ ra một việc:
- Thật không ngờ các anh lại tìm được chúng tôi ở trong khu rừng đó.
- Trong lúc giao chiến với đám quân nhân, chúng tôi ai nấy đều bị thương, thời may có đại uý Tuần đến kịp lúc giải cứu. Sau đó không thấy cậu Phong trở lại nên chúng tôi đoán là cậu và cô Thảo vẫn còn ở trong rừng vì vậy phải quay lại tìm. - Nhất bắt đầu kể - Lúc đến nơi thì trời nhá nhem tối, vì không rõ hai người đang ở đâu nên việc tìm kiếm cũng vất vả. Sau đó chúng tôi trông thấy một đốm sáng, lúc đi đến thì mới thấy hai người đang bất tỉnh, sau đó liền chạy về Sài Gòn.
Đốm sáng? Rốt cuộc đó là gì nhỉ? Dương Thảo cảm giác kỳ lạ, dẫu sao cũng nhờ nó mà cô và Cao Phong mới may mắn được tìm thấy.
Dương Thảo bước vào phòng bệnh, nhìn lên giường thấy Cao Phong đang nằm, chỗ trúng đạn dưới xương quai xanh đã được băng bó kỹ lưỡng. Nhanh chóng đi lại bên giường, cô quan sát khắp người anh, bàn tay giơ lên chạm khẽ vào khuôn mặt nhợt nhạt và cảm nhận hơi ấm nhẹ nhàng truyền dẫn đến những đầu ngón tay. Bấy giờ cô mới thở phào nhẹ nhõm, tin rằng sự thật là anh vẫn còn sống! Cơn ác mộng vừa rồi thật là đáng sợ...
Dương Thảo ngồi xuống ghế, chống hai khuỷu tay lên chiếc nệm trắng, nhìn Cao Phong chăm chú. Tiếp theo, nỗi sốt ruột trong lòng vẫn chưa vơi bớt được nên cô liền cầm lấy tay anh áp lên gò má mình, nhắm mắt chờ đợi thời gian đang trôi đi thật chậm rãi.
"Cao Phong, anh hãy vì em mà tiếp tục sống."
Chưa bao giờ lòng mong cho trời mau sáng đến vậy, Dương Thảo cứ siết chặt tay anh và liên tục cầu nguyện...
Cuối cùng, quả cầu màu cam mang theo những tia sáng cũng bắt đầu ló dạng, ánh dương chiếu rọi xuyên qua những đám mây xám bạc cuộn tròn như mớ bông dày báo hiệu đã sang ngày mới.
Cả đêm qua ngồi suốt bên giường bệnh, tâm trạng lại thấp thỏm không yên để rồi chìm vào giấc ngủ chập chờn, vì vậy chỉ một cử động nhỏ thôi cũng đủ đánh thức Dương Thảo, cảm nhận những ngón tay nằm trong lòng bàn tay mình khẽ cục cựa. Tức thì cô bật người dậy, hướng mắt nhìn lên Cao Phong đang khẽ cựa đầu, bờ môi bợt bạt nức nẻ dần mở hé. Mí mắt động đậy một lúc rồi từ từ mở ra kèm theo hơi thở mạnh, trông anh cứ như thể vừa đánh vật với cái chết để trở về dương gian. Dương Thảo mừng rỡ cất tiếng gọi khẽ: "Phong à...". Thanh âm êm đềm ấy bấy giờ mới khiến Cao Phong lấy lại nhận thức, mệt mỏi đảo mắt nhìn sang bên cạnh, nét mặt bừng sáng kia xuất hiện trong đáy mắt.
- Dương... Thảo...
Nghe Cao Phong gọi tên mình một cách khó khăn, Dương Thảo vui đến mức đôi mắt khô khốc do gần như thức trắng cả đêm qua bỗng dưng được xoa dịu bằng màn nước mờ nhạt đang quẩn quanh. Vẫn nắm chặt tay anh, cô liền nấc khẽ đồng thời ngã đầu xuống ngực anh, với ý nghĩ có thể đánh đổi bằng bất cứ điều gì để giữ lấy khoảnh khắc hạnh phúc này. Anh đã vì cô mà tỉnh lại, vì cô mà vượt qua ngưỡng cửa sinh tử, thế này đã đủ mãn nguyện rồi.
Vẫn còn mệt mỏi lắm nhưng Cao Phong cũng mang tâm trạng thoả nguyện sau những giây phút tưởng chừng như tuyệt vọng, ngỡ rằng bản thân sẽ không thể vượt qua cái chết đang kề cận lúc ở trong khu rừng đó. Ngay bây giờ, anh cảm nhận rõ rệt nỗi vui mừng lớn lao từ người con gái ấy, cả việc cô đang tựa đầu lên ngực mình và cố đè nén âm thanh thút thít đầy xúc động. Khẽ nhích người, Cao Phong hơi cau mày vì đau nhưng chẳng hề bận tâm mà đưa cánh tay lên vòng ngang qua bờ vai Dương Thảo, ôm chặt lấy, tiếp theo nghe giọng cô cất lên:
- Anh sẽ không biết được bây giờ em thấy hạnh phúc đến dường nào.
- Đêm qua... anh vẫn luôn nghe tiếng em gọi tên anh... Để rồi anh tự nhủ mình nhất định phải tỉnh dậy để thấy em.
Cao Phong nghe tiếng Dương Thảo cười khẽ ở giữa vòm ngực mình, chẳng nói thêm lời nào nữa ngoài việc cúi mặt hôn thật lâu lên mái tóc rối của cô. Nhớ lại đêm qua, anh bị lạc vào một nơi rất tối và lạnh lẽo chẳng hề có lấy một tia sáng, nhưng sau đó thì nghe có tiếng ai đang gọi tên mình nên liền đi theo. Càng đi xung quanh càng trở nên sáng hơn, để rồi anh trông thấy một bóng áo váy đang ngồi khóc, nhìn kỹ mới nhận ra một khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào mà mình rất đỗi yêu thương. Cô cứ khóc với vẻ thê lương, từng giọt lệ rơi xuống là từng cái nhói đau trong tim anh. Cầm lòng chẳng đặng, anh làm sao nỡ ra đi và để cô cô đơn ở lại...?
Lúc này Cao Phong bất giác tự hỏi, liệu có phải vì cô khóc trong giấc mơ ấy nên anh mới có thêm sức mạnh mà quay trở về? Cô là hơi thở của anh, chỉ cần cô còn thì anh vẫn sẽ tiếp tục sống.
***
Một buổi sáng ở sân ga tàu hoả lác đác bóng người qua lại, Mai Cẩm Tú và ông Cửu ngồi ở hàng ghế chờ bên cạnh những túi hành lý căng phồng, đợi chuyến tàu đi Bình Thuận đến giờ khởi hành. Trong lúc ông Cửu xem lại hai vé tàu thì bên cạnh, Cẩm Tú hoàn toàn im lặng bởi đang chìm vào dòng suy nghĩ miên man bất tận. Kể từ ngày Cao Phong thoát chết đến nay cũng đã hơn nửa tháng, mọi chuyện ở nhà họ Cao xem như đều được giải quyết xong xuôi, kể cả việc Cao Phong viết giấy ly hôn để trả lại tự do cho người vợ hờ, thì cô chẳng còn gì phải lưu luyến ở lại ngôi nhà giàu sang ấy nữa. Quay trở về tiệm đóng giày, cô có ý muốn rời khỏi Sài Gòn nên nói với cha rằng, họ hãy cùng nhau đi Bình Thuận.
Đang yên đang lành cớ sao lại đi khỏi Sài Gòn, dĩ nhiên vì Cẩm Tú có lý do riêng, và điều đó phải liên quan đến Cao Đình. Ngày trước, ông Lim từng ra mặt phản đối quyết liệt chuyện tình cảm giữa cô với Cao Đình, nay ông khoẻ lại rồi thì sự cấm cản đó sẽ tiếp tục, dẫu cô đối với ông cũng gần như là ân nhân. Tiếp theo, cái nguyên nhân chủ yếu cũng vì đã để mất đứa con của hai người. Dù rằng, chính bà Hoàng ra tay hãm hại nhưng suy cho cùng, bởi Cẩm Tú yếu đuối nên không bảo vệ nổi đứa trẻ. Chẳng những vậy, sau này cô sẽ khó mang thai... Liệu, dòng họ danh giá bậc nhất này có thể chấp nhận một cô con dâu như thế?
Khó khăn lắm nhà họ Cao mới yên ổn trở lại nên Cẩm Tú không muốn Cao Đình và ông Lim vì mình mà phát sinh mâu thuẫn, lại thêm chuyện vừa trải qua bao nhiêu sóng gió thật khiến người ta mệt mỏi muốn đi đâu đó thật xa... Xem như là cô lẩn tránh Cao Đình, tình cảm giữa họ đến đây nên kết thúc. Nhưng những lúc yếu mềm lại không ngừng tự hỏi, bản thân có thật sự muốn rời xa anh? Liệu sau này cô có còn mong mỏi gặp lại anh nữa chăng, chính cô cũng chẳng rõ.
- Bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy.
Cẩm Tú sực tỉnh khi nghe chất giọng đều đều của ông Cửu, liền quay qua hỏi:
- Cha nói gì vậy ạ?
- Đừng gượng ép bản thân nếu con còn muốn ở cạnh cậu Đình.
- Không ạ, lần đi Bình Thuận này là con tự nguyện...
- Cha nuôi con bao nhiêu năm lý nào không hiểu con nghĩ gì. Thời gian qua biết bao nhiêu chuyện không ngờ đã xảy ra, nào là con và cậu Phong trở thành vợ chồng hờ để cùng nhau giúp đỡ nhà họ Cao, rồi cả việc con mang thai với cậu Đình nhưng lại bị sẩy thai. Lẽ nào con chỉ muốn một cái kết thế này, ra đi không từ biệt?
Tiếng thở dài của ông Cửu rất nhẹ mà sao lại khiến lồng ngực Cẩm Tú nặng trĩu đến vậy, phải chăng vì cô cũng đang tự hỏi chính mình như thế? Cô chọn đi Bình Thuận đó đã là sự mãn nguyện cuối cùng chưa? Sao bây giờ bản thân giống kẻ cầm đèn đi giữa đêm tối, cảm giác lạc lõng lẫn trơ trội quá, cứ như mất hết phương hướng... Ý nghĩ thình lình bị cắt ngang khi hai cha con nghe tiếng còi tàu hoả rít lên. Đoán biết là chuyến tàu hoả đi Bình Thuận sắp khởi hành nên họ chậm rãi đứng dậy, ông Cửu đi trước còn Cẩm Tú ở phía sau bước đi hệt người vô thức.
- Mai Cẩm Tú!
Một tiếng gọi thật lớn và vang vọng giữa sân ga tàu hoả buổi sớm, đồng loạt thu hút ánh mắt từ những người khác. Ai nấy đều trông thấy một chàng trai trẻ ăn vận sang trọng, khuôn mặt thanh tú mang theo vẻ gấp gáp, bước vội vàng với một bên chân hơi khập khiễng đi về phía cô gái mang gương mặt xinh đẹp diễm lệ y như loài hoa có trong tên cô, vận trên người chiếc áo dài Lê Phổ màu trắng thanh tao. Vẻ như sự xuất hiện của anh là không hề báo trước nên cô trong một thoáng liền ngẩn người ra, mãi cho đến khi anh đã đứng trước mặt mình thì mới nghe anh hỏi:
- Cẩm Tú, em muốn đi đâu vậy?
- Cậu Đình sao lại đến sân ga này?
- Em còn hỏi ư, nếu không nhờ có vệ sĩ báo lại thì anh đã không kịp đến đây ngăn em rời khỏi Sài thành. Rốt cuộc, em định rời đi mà chẳng nói lời nào sao?
Nghe chất giọng sốt sắng pha chút buồn bã đó, bấy giờ Cẩm Tú mới chớp nhẹ hàng mi, dáng vẻ cúi mặt cũng thật e lệ khiến người đối diện không khỏi động lòng.
- Cậu Đình, em... em biết thế này thật không phải nhưng đây là điều duy nhất em có thể làm lúc này. Em sẽ đi Bình Thuận, bắt đầu cuộc sống mới.
- Bắt đầu cuộc sống mới mà không có anh ư? - Cao Đình nắm lấy bờ vai mảnh dẻ kia, tiếp tục - Lúc đầu anh hiểu nhầm em lấy Cao Phong, nhưng về sau biết ra nỗi khổ tâm cũng như tình cảm sâu sắc của em thì anh không muốn từ bỏ. Chúng ta đã trải qua biết bao khó khăn, nay chẳng phải lúc nên ở bên nhau sao? Em tự ý bỏ đi như vậy lẽ nào là có ý trách anh?
- Không phải như vậy...
- Không phải trách cứ thế thì chỉ là do em hết thương anh và muốn bỏ đi.
Chậm rãi ngước mặt lên nhìn, nước mắt chẳng hiểu tự lúc nào đã chảy ra rồi, Cẩm Tú cố ngăn âm thanh thổn thức mà đáp rằng:
- Em thương cậu hơn bất kỳ ai khác trên đời này! Vì cậu, em sẵn sàng chấp nhận hi sinh mà không mảy may do dự... Nhưng liệu tình yêu này có thể kết thúc có hậu? Ông Cao trước đây lẫn bây giờ đều không hề chấp nhận em, và vì yếu đuối nhu nhược mà em đánh mất con, có lỗi với cậu.
- Lúc đầu, do cha không hiểu tình cảm của chúng ta nên mới phản đối, về sau nhờ có em bảo vệ nên ông ấy mới có thể an toàn trở về nhà họ Cao, xét về tình về lý ông ấy không thể phủ nhận em. Còn đứa con, cứ xem như không có duyên nợ, rồI chúng ta sẽ lại có đứa con khác.
- Không đâu, bác sĩ bảo em sẽ rất khó có con nữa.
- Khó có con chứ không phải là sẽ không có, mà cho dù đúng như thế thì cũng chẳng quan trọng, chỉ cần chúng ta được ở bên nhau đã là mãn nguyện rồi.
Cẩm Tú dường như vẫn chưa hoàn toàn bị dao động trước lời thuyết phục từ Cao Đình, đôi mắt ngấn lệ long lanh phản phất nỗi đau âm thầm, môi mấp máy cứ muốn nói nhưng lại chẳng thể nói được gì. Trông thế, Cao Đình liền vòng tay ôm lấy cô, muốn dùng thứ tình cảm sâu đậm này mà níu giữ một trái tim mong manh.
- Nếu em thật sự muốn đi thì anh tuyệt đối không ngăn cản, nhưng em hãy hỏi rõ lòng mình xem, có thật là em không muốn gặp lại anh nữa? Một người con gái bất chấp nguy hiểm bị theo dõi, dám từ Sài Gòn lên Bình Dương chỉ bởi lo lắng cho anh, lại còn chấp nhận dùng trinh tiết để chứng minh tấm chân tình dành cho anh, thì liệu cô ấy sẽ dễ dàng buông bỏ anh sao? Dũng cảm đến thế thì vì sao em không dũng cảm cùng anh đi đến tận cùng...?
Lắng nghe từng lời Cao Đình thủ thỉ bên tai, Cẩm Tú nấc lên nghẹn ngào, đôi mắt mọng nước bị gió sớm thổi cho lay động, từng giọt rơi xuống thấm đẫm bờ vai áo anh. Bản thân hiểu rõ hơn bất kỳ ai, trên đời này chân tình khó tìm, và Cao Đình chính là chân tình kiếp này của Mai Cẩm Tú. Hai cánh tay nhỏ nhắn ôm lấy người anh thật chặt, cô không muốn từ bỏ lương duyên này để phần đời còn lại phải sống trong nuối tiếc muộn màng...
Còi tàu hỏa rít lên vào buổi sớm mai trong cái gió đông se lạnh, ở giữa sân ga vắng vẻ có hai con người sau bao thăng trầm, một lần nữa lại trở về bên nhau.