Lăng Kỳ Hàn vừa đặt chân xuống Nam Thiên Môn đã nhìn thấy các vị thần lần lượt tụ hội về đây.
Khi nàng đi qua lăng thiên môn đến Tiêu Dao Điện thì các vị thần ở đây đều lũ lượt hành lễ. Đùa à! Đây là vị tiểu tổ tông của bọn họ, cả hai giới thần - ma đều nể phục, là Liên Hoa Thánh Đế do bọn họ tôn lên nếu đắc tội thì ...số khổ a.!
Trên thiên đình không ai không biết vị đại thần này, rất thần bí ngay cả phật tổ cũng phải nể ba phần, ngay đến Thiên Quy cũng đừng nhắc đến trước mặt vị tổ tông này.
Lần trước, cũng đã hơn nghìn năm, có người nhắc đến Thiên Quy với vị này, bây giờ hắn vẫn đang ở vòng luân hồi vẫn chưa được lên thiên đình. Nhắc đến đã sợ, đây là bài học cho chúng tiên ở đây.
Vậy vì sao Thiên Đế không trị tội? Căn bản là không thể trị được! Người ta đã giúp diệt trừ yêu ma hộ rồi, là công lớn nha!... Thế nên không thể trị!!!
Vị này cai quản nhân gian trật tự ngăn nắp khiến cho người người nể phục, nhưng... khổ nỗi lần nào vị này xuất hiện thì tiên đan không cánh mà bay, thật là thần kỳ! Ngay cả dấu vết cũng không có khiến cho ông râu trắng kia phải đau lòng.
Lăng Kỳ Hàn không để ý đến họ, nàng tiến về Lăng Tiêu Điện. Chúng tiên đã đến đủ nên hội bàn đào cũng bắt đầu.
Trong hội Bàn Đào, Thiên cung mây mù dày đặc, chúng tiên tề tựu, náo nhiệt, đông vui.
Thiên Đế và chúng tiên cùng nâng những chiếc cốc phát sáng lấp lánh để chúc mừng, Vương Mẫu nương nương cũng đặc biệt phái các tiên nữ phân phát Đào tiên. Tuy nói đào tiên năm nay hơi chua một chút, nhưng không gì có thể sánh với Đào tiên này, vì thứ nhất nó có thể kéo dài tuổi thọ, trợ giúp cho tu luyện, hai là đào của Vương Mẫu nương nương đích thân trồng nên chẳng ai dám chê, nhận được Bàn Đào đều cười nói vui vẻ, cắn miếng đào chua vẫn không dám kêu ca, tất cả đều khen: “Ngon, rất ngon.”
Nhưng thỉnh thoảng cũng có vài người không tế nhị.
Hội bàn đào cũng không thể thiếu ca múa, những nàng tiên bay lượn tạo nên những vũ khúc say mê lòng người. Thiên Đế phất tay, những nàng tiên đều biết ý lui xuống.
- Không biết Liên Hoa Thánh Đế có hay không hiến vũ một lần cho ta mở mang tầm mắt.
Lăng Kỳ Hàn ôm quyền cười yếu ớt. Tuy bây giờ chỉ là linh hồn nhưng không làm cho người ta ghê rợn, mà còn tăng thêm vẻ huyền bí của nó. Khuôn mặt tinh xảo được che bởi một miếng lụa mỏng chỉ để lộ đóa hồng liên phát sáng xung quanh.
- Thiên Đế quá lời, Liên Hoa nào dám từ chối! Vậy ta xin hiến tặng chư vị ở đây một bài múa uyên ương tụ họp.
Vừa dứt lời bóng dáng bay lên không trung hướng chính điện mà tới. Bạch y tung bay, cả người tản ra ánh sáng bảy sắc cầu vồng khiến cho người ta không dám dời mắt. Giữa hai ống tay áo bắn ra hai dải lụa màu đỏ như máu, nàng tiên tung bay trong từng điệu múa mềm dẻo, uyển chuyển, lại thêm một chút thanh thuần huyền ảo, điệu múa thể hiện rõ nỗi xúc động của người con gái khi gặp được người trong mộng, giống như Ngưu Lang - Chức Nữ mỗi năm chỉ gặp nhau một lần trên cầu Chu Tước.
Kèm theo đó là tiếng nhạc du dương cùng với tiếng ca trong trẻo lạnh nhạt, nhưng dễ đi vào lòng người.
Kỷ niệm đó đã xa thật rồi
Trong lòng vương vấn bao ưu phiền
Như lá rơi bên hồ đời cuốn trôi.
Rồi năm tháng đắng cay nhạt nhòa
Ly rượu say giúp ta quên người
Khi đã yêu ta sầu một mình ta.
Sướng vui cùng ai trong nỗi đau
Trong giấc mơ ta ngậm ngùi.
Hồ điệp uyên ương ơi số kiếp ta
Mang sầu như hoa tàn thu sang.
Trời xanh có hay, tình duyên có là......
Đâu hồ điệp mộng uyên ương.
Duyên ngàn năm còn hay chăng
Nếu là duyên số tình còn đây...!
Khi nàng kết thúc, mọi người vẫn chưa dứt khỏi vũ khúc đến một khắc sau mọi người mới hồi hồn lại. Thái Ất Chân Nhân đứng lên quay về hướng Kỳ Hàn, hỏi:
- Xin hỏi Liên Hoa Thánh Đế, có hay không hai tấm lụa đỏ kia được dệt bởi dây tơ hồng của ông Tơ bà Nguyệt.
Không cần nghĩ ngợi nhiều, Lăng Kỳ Hàn đáp:
- Phải.
Nghe câu trả lời của nàng xong tất cả chúng tiên đều sửng sốt! Nàng đúng thật đặc biệt, lấy dây nối uyên ương để múa chắc chỉ có một mình nàng thôi.
Hội bàn đào vẫn tiếp tục. Chúng tiên vẫn vui đùa thỏa thích, Lăng Kỳ Hàn được quan âm mời đi nói chuyện.
- Xin hỏi đạo sĩ gọi ta ra đây là có việc gì, xin chỉ giáo.
- Chỉ giáo thì bản tọa không dám, ta chỉ xem hộ người một quẻ thấy dị thường nên muốn nhắc nhở Liên Hoa Thánh Đế một chút. Lần này xuống trần gian người sẽ phải đối mặt với ải kiếp vạn năm, ta khuyên người không nên vướng vào cuộc tranh đua của trần thế, người hãy cứ để mình thoát tục như vậy đi.
- Ta cũng đã cảm thấy lần này hạ phàm sẽ có chuyện xảy ra, nhưng là phúc không phải họa là họa thì khó tránh, ta sẽ cố hết sức cảm ơn người đã chỉ dạy.
Nói rồi nàng điểm nhẹ mũi chân hướng cung luyện đan của Thái Thượng Lão Quân mà đến.
Quan âm đ*o sĩ nhìn thấy vậy cũng không nói gì nữa, chỉ mong nghiệt duyên lần này sẽ giảm bớt kiếp nạn của người ấy, giúp hắn có thể sớm về thiên đình.
Lăng Kỳ Hàn đi vào cung luyện đan của Thái Thượng Lão Quân nhưng lại không thấy tiên đan đâu, chỉ có một căn phòng trống không. Có thể thấy chủ nhân ở đây đề phòng nàng đến mức nào. Nhưng dù giấu như thế nào cũng không giấu được nàng, bóng dáng khẽ động nàng đã ở trong mật thất bảo quản tiên đan. Thu hết tất cả tiên đan lại bạch y khẽ chuyển đã không thấy bóng dáng của nàng đâu. Khi Thái Thượng Lão Quân về đến đã không còn thấy tiên đan đâu cả, dù oán dù giận ông cũng chỉ thốt lên:
- Nha đầu chết tiệt lại ăn trộm tiên đan của ta!! Oa! Không để lại dù chỉ một viên cho gia gia của ngươi .....aaaaa....aaaaaaaa.
Thủ phạm ăn cắp tiên đan giờ đây đang đứng trước Thiên Tuyền Nhuyễn Băng Động. Qua lớp thiên băng vạn năm, có thể nhìn thấy bóng dáng một cô gái đang nằm trên giường băng. Tuy không thể nhìn thấy rõ bóng dáng cùng nhan sắc của cô gái, nhưng có thể cảm thấy được đây là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, nổi lên tất cả là đóa hồng liên đậu trên trán cô. Lăng Kỳ Hàn nhìn thể xác của mình mà nỗi lòng cay đắng, chỉ vì một lần sai lầm mà dẫn đến việc thể xác linh hồn mỗi cái một nơi, lần này đã là vạn năm rất nhanh cây Phượng Minh Thần Quả sẽ chín, nhất định sẽ lấy lại thể xác của mình. Bây giờ cũng đã được năm ngày nàng ở trên thiên giới, ở trần gian cũng đã qua năm năm không biết họ có làm xong những việc nàng giao chưa. Nghĩ vậy, nàng đi đến Nam Thiên môn hướng trần gian đi xuống.