Đế Hậu Thần Bí Thu Phục Ma Vương Hoàng Thượng

Chương 6

Lăng Kỳ Hàn nghe vậy cảm thấy chấn động, người này là vị hôn thê của nàng!?? Đánh giá nam tử trước mặt, một thân long bào màu vàng, đầu đội mũ rồng, đai lưng quý giá, khí chất bất phàm. Nhưng nàng cảm thấy mình không thích nam tử này nha, chẳng nhẽ lúc đó đầu nàng bị hỏng nên mới đồng ý. (H: ặc tuy nói em mai mối nhưng chị bảo chị thôi nhé, *gật đầu* đầu chị nhìu lúc không bình thường)

- Lý do ta đồng ý lấy ngươi? Vì ngươi là hoàng đế!?? Hay vì bị ép buộc?

Hoàng Liên Hạo không trả lời chỉ cười hết sức vô lại, ý nói nàng nghĩ sao? Nhìn bề ngoài vô lại như vậy nhưng trong nội tâm hắn rất rối bời. Long Dực khi cứu nàng đã phong ấn kí ức của nàng, nhưng hắn nói nàng nếu muốn đi tìm kí ức thì sẽ tìm lại rất nhanh. Chỉ cần trên vầng trán kia xuất hiện đóa hồng liên thì cũng chính là lúc nàng nhớ lại. Tuy kí ức đã mất, nhưng thần lực cùng võ công vẫn còn, nàng mà muốn rời khỏi hắn thì không ai có thể cản, vì biết nàng trọng lời hứa nên hắn mới bất đắc dĩ nói nàng đã hứa!!! Lần đầu tiên hắn nói dối như vậy, chỉ mong lừa được lão bà về nhà.

Thực ra Long Dực không nói hết cho Hoàng Liên Hạo biết. Nếu như hắn phong tỏa thần lực của Liên Hoa Thánh Đế, như vậy hắn sẽ bị chỉnh cho đẹp, nhưng quan trọng hơn là thiên đình nếu có việc gì Liên Hoa Thánh Đế cũng sẽ biết, như vậy nàng cùng sẽ đến giúp, nhưng nếu nàng không biết như vậy truy cứu ra thì hằn sẽ phạm thiên quy. Quan trọng hơn, nếu nàng mất thần lực thì nàng không bám trụ trong thể xác hiện tại được. Nói chung có rất nhiều lý do to nhỏ khác nhau, hắn không thể làm trái.

Lăng Kỳ Hàn không thèm nói chuyện với hắn nữa, nàng quay mặt đi. Bây giờ nàng mới để ý đến nơi mình ở, không gian lấy màu vàng là chủ đạo, đồ trang trí quý giá, đặc biệt chính là tất cả hoa văn đều thể hiện tôn nghiêm của nhất quốc chi hậu, biểu tượng chim phượng hoàng. Khó hiểu, Lăng Kỳ Hàn quay sang hỏi Hoàng Liên Hạo ý nói như thế này là sao?

Hoàng Liên Hạo đành giải thích:

- Đây là Phượng Minh Cung dành cho hoàng hậu, nàng cũng sắp làm hoàng hậu của ta cho nên ta để nàng ở đây.

Hai người rơi vào im lặng. Hoàng Liên Hạo đành lên tiếng trước, phá vỡ không khí:

- Nàng khát nước không? Ta ... ta rót nước cho nàng! - Nói xong mặt hắn đỏ bừng. Cũng không thể trách hắn đây là lần đầu tiên hắn ăn nói khép nép như vậy, lại chưa hầu hạ ai bao giờ!! (H: *vỗ vai* Hạo ca bây giờ mới bắt đầu, học đi là vừa; Hạo: khụ... khụ * giơ tay* được phục vụ lão bà là vinh hạnh; H: ặc mất hình tượng, em cho chị đi vượt tường * xách dép, chạy*;Hạo: Hàn Nhi đi đâu ta theo đấy* cười chân chó*;Lkh:*vỗ đầu* ta sao có lão công như vậy a. ta đi trèo tường; Hạo : nàng trèo đến đâu ta rào đến đấy; H: chị bay cho nhanh a; Hạo: * phi giày* lắm mồm; H: tí chết, em ủng hộ chị bỏ anh* chạy*)

Lăng Kỳ Hàn nhẹ gật đầu, nàng cũng khát thật, ngủ lâu như vậy nàng cũng chưa uống chút nào.

Hoàng Liên Hạo vội rót cho nàng chén nước, đưa cho nàng. Lăng Kỳ Hàn uống xong cảm thấy cổ họng đỡ hơn, nhìn Hoàng Liên Hạo vẫn còn đứng đó thì lộ ra ánh mắt ý, ngươi còn đứng đây làm gì đừng để ta chán ghét ngươi.

Hoàng Liên Hạo nhìn thấy vậy cũng hiểu ý, xoay người rời đi. Lăng Kỳ Hàn nhún vai tỏ vẻ vô tội. Cung nữ, thái giám thấy hoàng thượng đi ra vội hô: "cung tiễn hoàng thượng."

Hoàng Liên Hạo vẫn bước tiếp chỉ để lại một câu: "chăm sóc Lăng cô nương cho tốt, nếu có chuyện gì xảy ra xách đầu đi gặp trẫm."

Lăng Kỳ Hàn càng nghĩ càng khó hiểu, vốn dĩ là một người lười, cho nên vứt luôn suy nghĩ sang một bên. Tên hoàng đế này chơi cũng vui, vì vậy nàng quyết định chơi hắn một phen.

Vừa tiễn người này đi, người khác lại tới. Hoàng Liên Phong vừa vào đã hô to:

-Hoàng tẩu.

Hoàng Liên Phong đánh giá người ngồi trên giường. Nàng vẫn giống như lần gặp ở Mộ Dung Hoàng Triều, vẫn thoát tục như vậy khiến cho hoàng huynh hắn si mê, làm cho hắn ngưỡng mộ. Hắn cũng biết việc Hoàng Liên Hạo lừa Kỳ Hàn, cho nên rất thức thời không nói cho Lăng Kỳ Hàn biết. Trong lòng không ngừng gào to, cuối cùng người tốt cũng được báo đáp, hoàng huynh xấu xa của hắn cũng đã có người trị. Ôi thiên ơi!!! Người thật đáng yêu a!!!

Lăng Kỳ Hàn đánh giá nam tử mới đến. Bạch y nam tử giống như con tiểu hồ ly nhỏ, đôi mắt gian sảo, dung mạo giống tên Hoàng Liên Hạo 7-8 phần, chắc là huynh đệ.

Hoàng Liên Phong bày ra khuôn mặt ngây thơ, cười lộ ra cặp răng nanh trắng bóng như răng thỏ, rất không có ý tốt nói:

- Hoàng tẩu, tẩu tốt bụng giúp đệ một lần đi!! O(o_o)O

Lăng Kỳ Hàn cảm thấy rùng mình, rất có nghĩa khí trêu chọc kẻ yếu nói: "Ngươi là ai ?"

Rầm!!! Tiếng động kinh thiên làm cho đàn chim bay tứ tung, còn Kỳ Hàn nhún vai bày ra bộ mặt vô tội. Hoàng Liên Phong quả thực không ngờ hoàng tẩu kính yêu sẽ nói như vậy. Ặc ... mà hình như hắn cũng chưa giới thiệu. Ổn định lại tinh thần, chăm chuốt lại hình tượng:

" Hoàng tẩu, đệ là Hoàng Liên Phong là đệ đệ của cái tên hoàng đế không ai quý, đã xấu lại còn kiêu, tính tình nóng nảy không ai ưa và cũng chính là vị hôn phu của tẩu, nói thật ra đệ là Bắc Vương a, nam tử tuấn mỹ nhất, đáng yêu nhất ...!!! Tẩu hiểu không?"

Bốp!!! Lời vừa dứt hắn đã bị ăn ngay cái cốc vào đầu. Hắn còn chưa kịp né a. Ai ui cái đầu của ta. Vẻ mặt phẫn hận nhìn người nào đó tỏ rõ ý tứ: tại sao đánh đệ?

Bốp!!! Lại tiếp cái nữa, lần này hắn có thể chắc chắn, không phải là hắn chưa chuẩn bị mà hoàng tẩu của hắn ra tay quá nhanh!!! Rất biết rút kinh nghiệm sau hai lần khụ ... khụ... thất bại, hắn rất nhanh liền nhảy ra xa 5 bước, tránh xa hung thủ một đoạn an toàn. Đấy là do hắn nghĩ, nếu Lăng Kỳ Hàn muốn đánh thì hắn có chạy đằng trời vẫn dính trưởng. Cho hắn một cái liếc xéo, rất không có độ ấm, nói:

- Ta không phải trẻ con 3 tuổi mà phải hỏi như vậy. Bài học cho ngươi rút kinh nghiệm. Vô công bất thụ lộc, nói, cần ta giúp gì?

Nhắc vụ này Hoàng Liên Phong càng thấy đau đớn!!! Ô ô ô chơi với hoàng huynh không vui. Không phải là chỉ cho hắn nếm thử cái gì gọi là mị dược thôi sao, thế mà không nói cũng chẳng rằng, vừa về nước đã cướp toàn bộ bảo bối đồ cổ của hắn xung vào công quỹ!!! Oa oa hắn thật đáng thương a.

Vừa nghĩ đến hoàng tẩu này có thể giúp hắn lấy lại đồ cổ, hắn bày ra bộ mặt đáng yêu, bộ dáng còn chân chó hơn vừa nãy, nói:

- Hoàng tẩu, hoàng huynh thu đồ cổ của đệ rồi!!!

- Cho nên....

Hoàng Liên Phong biết Lăng Kỳ Hàn đã hiểu vội gật đầu.

- Ta giúp ngươi vậy ta được gì? -Lăng Kỳ Hàn nàng rất lười không có lợi ích tuyệt không làm.

Hoàng Liên Phong nghe vậy vội nói:

- Đệ sẽ nghe lời tẩu, có thể dẫn tẩu ra ngoài dân gian chơi chỉ cần tẩu giúp đệ.

Lăng Kỳ Hàn nhớ lại cái tên Hoàng Liên Hạo kia chắc chắn sẽ không cho nàng đi chơi, như vậy thì ...

- Thành giao.

Mấy ngày sau không biết Lăng Kỳ Hàn làm như thế nào, nhưng đồ cổ của Hoàng Liên Phong đã được trả lại Bắc Vương phủ. Hoàng Liên Phong tươi cười như nở hoa, càng nghĩ càng sùng bái vị hoàng tẩu tương lai này!!!

Thời gian như thoi đưa, Lăng Kỳ Hàn đã ở hoàng cung Hoàng Liên Quốc được một tháng. Mỗi ngày Hoàng Liên Hạo đều chạy đến đây làm khổ sai. Tại sao nói là khổ sai? Nàng khát, hắn sẽ rót nước; nàng đói, hắn sẽ bồi cùng nàng; nàng muốn ăn nho, hắn sẽ bóc vỏ bỏ hạt rồi mới đưa cho nàng....

Hôm nay cũng như mọi ngày, vừa bãi triều Hoàng Liên Hạo đã cấp tốc đến Phượng Minh Cung, cung nữ nơi đây đã không còn thấy lạ nữa, chỉ mong Lăng cô nương và hoàng thượng sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc. Lăng Kỳ Hàn đang ngồi ngẩn người thì phát hiện có ánh mắt cứ nhìn chằm chằm nàng, nàng cũng đoán được là ai. Đứng lên khỏi ghế quý phi, nói với Hoàng Liên Hạo: "Ta muốn đi xem hoàng cung, ta chưa đi." Hoàng Liên Hạo gật đầu, lấy áo choàng khoác cho nàng, rồi cùng nàng sánh bước đi. Một đen một trắng cứ tưởng trái ngược lại vô cùng hài hòa.

Hoàng Liên hoàng cung lấy màu đen làm chủ, không giống Mộ Dung hoàng cung xa hoa đại khí, nhưng ngược lại lại khiến người ta có cảm giác sâm nghiêm trang trọng. Trong hoa viên có rất nhiều loại hoa quý báu đã bắt đầu héo tàn, bây giờ đang là tháng mười hai, không bao lâu nữa tuyết sẽ rơi.

Hai người cứ như vậy yên lặng tiêu sái bước đi, cũng không có ai mở miệng.

Khi đi vào trong đình, cả hai đều ngồi xuống, cung nữ thái giám châm trà, sau khi họ lui Lăng Kỳ Hàn mới lên tiếng:

" Lấy ngươi, ừ cũng được, nhưng trước hết hãy đồng ý tờ gia quy này trước nếu không khỏi lấy." Nói rồi rút một tờ giấy từ trong ống tay áo đưa cho Hoàng Liên Hạo.

Hoàng Liên Hạo cầm tờ giấy lật lên xem, đầu tiên là nhíu mày xong rồi cười to. Hắn không nghĩ Hàn Nhi cũng có mặt này, chỉ thấy gia quy ghi:

" Điều 1: nương tử đứng thứ nhất những người khác đứng sau.

Điều 2: Lời nương tử là thánh chỉ

Điều 3: Đã giao người cho nương tử thì là người của một mình nàng

Điều 4: trong nhà nương tử đứng đầu.

Điều 5: không thay lòng đổi dạ

.... (các bạn tự cho thêm a)

Nếu làm sai dù chỉ một điều tùy thê tử định đoạt"

Hoàng Liên Hạo không do dự phi thân lên hướng Minh Long cung đi. Lúc quay trở lại đã in ngọc tỷ. Nhưng hắn vẫn còn thắc mắc:

" Nếu ta làm sai thì xử như thế nào"

Lăng Kỳ Hàn tao nhã đặt ly trà xuống, không nhanh không chậm nói hai chữ:" Hưu phu!!"

Hoàng Liên Hạo rùng mình, biết trước hắn không ký a, nhưng thôi đành vậy, trong lòng hối hận không dứt. Đột nhiên như nhớ điều gì mặt đang ủ rũ tươi tỉnh hẳn lên, cười tươi hết sức chân chó nói:

" Hàn Nhi vậy có thể cho ta thấy khuôn mặt của nàng không." Từ lúc cứu Lăng Kỳ Hàn về, hắn cũng không dám mở khăn che mặt của nàng ra, giờ thì tốt rồi, họ sắp thành phu thê.

Lăng Kỳ Hàn nhẹ gật đầu rồi gỡ khăn che mặt ra. Hoàng Liên Hạo nhìn đến ngây người. Hắn chưa từng nhìn thấy nữ tử xinh đẹp như vậy.

Ngày xưa đọc trăm quyển sách, cuối cùng vẫn không tìm ra một câu để hình dung dung mạo của người kia. Da nàng trắng như tuyết, vẻ mặt xinh đẹp như hoa đào, đầu lông mày như vẽ, linh khí nhất chính là chu sa giữa tâm mi , đôi mắt dưới đầu lông mày kia, tạp ra sự lạnh nhạt khó gần, hắn nhìn thoáng qua thì không dám nhìn nữa, nhớ tới đôi môi đỏ thắm, cười yếu ớt tĩnh nhã, trong sạch như tuyết, như ánh mặt trời mới mọc, có thể soi sáng tối tăm trong lòng người, có thể làm cho hắn thấy lại ánh sáng của cuộc đời hắn.
Bình Luận (0)
Comment