Đế Hoàng Phi

Chương 74

Hoàng đế Đại Việt không mặc long bào, được một đội thị vệ tinh nhuệ hộ tống đi thẳng vào trong Ký An vương phủ.

Tôn Liên Anh dường như có chút lo lắng: “Sao Hoàng thượng không ngồi xe tới đây?”

Hoàng đế Đại Việt khẽ nở nụ cười hiếm hoi: “Hôm nau Ký An vương phủ có việc mừng lớn, nếu trẫm mà ngồi xe tới, há chẳng phải là khách đoạt ngôi chủ hay sao?”

Tôn Liên Anh cũng cất tiếng cười theo, rồi lại thấp giọng hỏi: “Hoàng thượng bây giờ đi gặp Vương gia trước chứ ạ?”

“Không cần, trẫm đi lại xung quanh một chút đã, kẻo gặp mặt rồi lại khiến ông ấy phải bận rộn tiếp đãi trẫm.” Trên khuôn mặt Hoàng đế Đại Việt mang theo một nét vui mừng. Từ sau chuyện Lương vương, lão vẫn luôn đề phòng Ký An vương phủ nhưng đã hơn hai mươi năm trôi qua, bọn họ đều đã già rồi, có lẽ có một số chuyện đúng là lão đã quá lo. Hoàng đế Đại Việt hít sâu một hơi, nơi đáy mắt thoáng qua một nét nhẹ nhõm hiếm khi xuất hiện.

Chủ tớ hai người cùng đi qua cái sân ồn ào náo nhiệt, bước thẳng vào bên trong.

Bên dưới hành lang có một bóng người nhỏ nắn đang ngồi trên lan can, dáng vẻ hết sức cô quạnh, chẳng hợp chút nào với khung cảnh hân hoan, vui vẻ xung quanh. Hoàng đế Đại Việt hơi cau mày, chậm rãi bước tới.

Tô thái phó vốn không muốn để Tô Anh tới đây nhưng nhân lúc a hoàn không chú ý, nàng đã nén chạy ra ngoài. Ở nơi này, không ai chú ý tới nàng, nàng có thể thoải mái ngắm nhìn Doãn Duật trong bộ đồ cưới màu đỏ rực, ngắm nhìn y tươi cười, ngắm nhìn y nói chuyện với người khác.

Lúc y cưới trắc phu nhân, nàng cũng chưa từng khó chịu như thế này nhưng hôm nay mọi chuyện đều đã khác.

Tô Anh cắn chặt môi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tái xanh lại.

Sự ồn ào nào nhiệt trong vương phủ đã hoàn toàn át đi tiếng bước chân đang tiến lại gần, chỉ khi âm thanh đó vang lên, Tô Anh mới giật nẩy mình phát giác: “Tất cả mọi người đều đang cười, sao chỉ có mình cô là không vui thế?”

Tô Anh đột ngột ngoảnh đầu lại, thấy Hoàng đế Đại Việt đã đứng sau lưng mình từ lúc nào. Hôm đó ở Tô phủ, nàng chỉ quỳ lạy từ xa, không dám gẩng đầu nhìn mặt mũi Hoàng đế Đại Việt, hơn nữa bây giờ lão lại không mặc long bào mà chỉ vận một bộ đồ màu xám, giống hệt như một ông lão bình thường, cho nên nàng hoàn toàn không nhận ra lão là ai.

“Tại sao ta lại vui chứ?” Tô Anh trừng mắt nhìn lão, hỏi ngược lại.

Hoàng đế Đại Việt thì lại biết nàng là ai, không khỏi cảm thấy có chút tức cười: “Ký An vương phủ đang ngày đại hỉ, nếu cô đã không muốn chúc phúc, tại sao còn tới đây?”

Tô Anh vốn đang tức giận, lại cảm thấy lão già này ưa quản chuyện không đâu, lập tức lớn tiếng cáu gắt: “Bọn họ vui mừng là chuyện của bọn họ, ta giận là chuyện của ta, liên quan gì tới ông?”

Tôn Liên Anh mở to mắt, từ khi sinh ra đến giờ lão chưa từng thấy ai dám ăn nói bất kình với Hoàng thượng như vậy. Hoàng đế Đại Việt ra hiệu ngăn không cho lão lên tiếng, vẫn tươi cười nhìn Tô Anh hỏi: “Vậy tức là cô cũng thích Thế tử?”

Tô Anh bị nói trúng tim đen, nhất thời vừa giận vừa buồn phiền, bèn cắn chặt răng nói: “Thích thì đã sao nào? Ông quản được ta à?”

“Có lẽ, cô cũng có thể đi tìm Hoàng thượng xin ban hôn, rồi làm một vị trắc phu nhân chẳng hạn?”

Tô Anh lòng thầm sao động, có điều rất nhanh sau đó đã tỉnh táo trở lại ngay, cúi đầu nói: “Ta chẳng cần. Y đã cười được người mà y yêu rồi, ta việc gì phải đi rước lấy điều khó chịu về cho mình chứ.” Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng tận đáy lòng, nàng rốt cuộc vẫn có chút không cam tâm. Nếu thật sự có một cơ hội như thế, liệu nàng có cần không ?

Tô Anh dùng sức cắn chặt môi, nàng quả thực không biết.

Hoàng đế Đại Việt khẽ mỉm cười nói: “Cô muốn nói tới trắc phu nhân Dương thị sao? Theo như cô nói, Tô nhị tiểu thư cho dù có làm chính thất, hóa ra vẫn là tự đi rước lấy điều khó chịu về mình à?”

Chẳng ngờ Tô Anh lại cười nhạt một tiếng, nhìn Hoàng đế Đại Việt bằng ánh mắt đầy khinh miệt: “Ông thì biết cái gì? Tân nương hôm nay y cưới mới thật sự là người trong lòng y.”

Hôm nay? Tô Huyên?

Ánh mắt Hoàng đế Đại Việt trở nên hết sức lạnh lùng, chỉ sau khoảng khắc sắc mặt lão cũng hơi biến đổi.

“Tô đại nhân.” Có người nâng chén ngăn Tô thái phó lại, Tô thái phó tươi cười ứng phó mấy câu, sau đó bèn vội vãn rời đi. Vừa rồi dường như ông đã nhìn thấy Tô Anh, thầm nghĩ chẳng phải mình đã sai người trông chừng không cho nó tới đây rồi sao? Nha đầu này tại sao vẫn xuất hiện ở đây như vậy?

Tô thái phó có chút lo lắng, chỉ mong nhanh chóng tìm được con gái mình, đừng để nó gây ra chuyện gì.

Đi tìm khắp nơi, ông vẫn chẳng thấy Tô Anh đâu.

Đi qua giữa đám tân khách, trong lúc lộn xộn, Tô thái phó dường như nhìn thấy một người. Bóng người đó quen thuộc biết bao, chính là kẻ đế vương mà ông đã phải cẩn thận ứng phó mấy chục năm trời. Trái tim Tô thái phó bất giác trầm xuống, thật sự là Hoàng thượng sao? Nhưng đâu có ai nói Hoàng thượng cũng đã tới nơi này.

Tô thái phó đi về phía trước thêm một bước, chợt bị người ta ngăn lại: “Tô đại nhân. Vương gia nhà tiểu nhân đang tìm ngài đấy.”

Sắc mặt thoáng hiện một tia dị thường, Tô thái phó vội nói: “Quay về nói với vương gia nhà ngươi, ta sẽ lập tức qua đó ngay.” Đuổi gã gia đinh đó đi, ông lại ngoảnh đầu nhìn về hướng vừa rồi nhưng bóng dáng Hoàng đế Đại Việt đã không còn ở đó nữa. Tô thái phó đứng giữa đám người , bất chợt lại nhìn thấy khuôn mặt của Tô Anh.

Nhất bái thiên địa.

Nhị bái cao đường.

Phu thê giao bái.

Những tiếng hô vang tràn ngập mừng vui ấy vẫn còn ngân nga bên tai Lệnh Viên. Cách tấm khăn trùm đầu, nàng có thể lờ mờ nhìn thấy mọi vật trong phòng. Bất giác nắm chặt lấy tà váy cưới màu đỏ rực, nàng lại nhớ tới tình cảnh lúc bái đường hồi ban ngày, lòng dạ bâng khuâng khó có thể phân biệt được đó rốt cuộc là thật hay giả.

Sau quá nhiều sự biệt ly, quá nhiều sự đau khổ, nàng thật sự còn có thể có được hạnh phúc sao?

Thế Huyền cười tươi rạng rỡ, bàn tay nắm chặt lấy ống tay áo của nàng không chịu buông ra...

Chiêu nhi ngồi tựa vào lòng nàng , ngây thơ hỏi nàng bao giờ thì về...

Thôi thái hậu kêu lên the thé, bảo nàng phải nhớ mối thù của Bắc Hán, mối hận của nhà họ Lưu...

Trái tim Lệnh Viên run lên dữ dội, mảnh kí ức đã mất kia có lẽ sẽ không tìm về được nữa nhưng nàng quyết không bao giờ quên mối thù sâu tựa biển này.

Cửa mở ra ‘két’ một tiếng, có làn gió khẽ thổi vào, làm bức rèm châu đung đưa nhè nhẹ. Lệnh Viên đột nhiên tỉnh táo trở lại, nghe thấy tiếng bước chân đi tới gần... Đó là một đôi giày màu đen viền vàng được may rất đẹp nhưng không phải loại giày lụa của thị nữ, mà là giày của nam nhân.

Lệnh Viên ngước mắt nhìn lên, cách lớp khăn trùm đầu nàng chỉ có thể thấp thoáng thấy một bóng người màu xám. Người tới chậm rãi bước tới gần, Lệnh Viên bất giác đứng bật dậy. Bàn tay to lớn đó đột nhiên đưa tới, giật chiếc khăn trùm đầu của nàng xuống một cách mau lẹ.

Chiếc khăn trùm đầu thêu hình uyên ương vẩy nước nhẹ nhàng rơi xuống đất, ngọn đèn lưu ly bên cạnh chợt bùng lên, sau khoảng khắc sáng rực liền dần dần mở tối.

Trong căn phòng mờ mờ tỏ tỏ, tấm dung nhan tuyệt mỹ của nữ tử hiện ra trước mặt Hoàng đế Đại Việt. Cặp mắt già nua của lão dần dần mở to, nhìn Lệnh Viên với vẻ không thể tin nổi... Tô nhị tiểu thư, Công chúa Ninh Anh, Thế tử, Lương vương ... Tất cả mọi thứ cứ như giống hệt một tấm lưới to lớn vô cùng, sắc mặt Hoàng đế Đại Việt dần trở nên trắng bệch.

Lệnh Viên cũng không ngờ người tới lại là Hoàng đế Đại Việt, bất giác ngây người đứng đó, ngẩn ngơ nhìn lão hồi lâu.

Trong đáy mắt Hoàng đế Đại Việt, sự kinh ngạc dần dần bị thay thế bằng sự giận dữ, trên trán hằn rõ gân xanh. Lão vừa xoay người lại, nữ tử sau lưng đã nhanh hơn lão một bước, chạy đến chắn trước bức rèm châu. Sắc mặt Hoàng đế Đại Việt sầm xuống, lão quát: “Tránh ra.”

Lệnh Viên cố kìm nén sự hoang mang trong lòng, hít sâu một hơi, nói: “Hoàng thượng đã tới đây rồi, tại sao không nghe ta nói đôi lời đã?”

Hoàng đế Đại Việt cười lạnh lùng: “Còn gì để nói nữa đây?” Lão vẫn luôn cho rắng Ký An vương phủ không có lòng mưu phản, sự thăm dò suốt bao năm thiếu chút nữa đã khiến lão hoàn toàn yên tâm. Nếu bọn họ thật sự không có hai lòng, vậy chuyện Công chúa Bắc Hán không chết phải giải thích thế nào đây? Chuyện Hạ Hầu Quân biết rõ nàng ta là Công chúa Bắc Hán mà vẫn còn muốn cưới nàng ta phải giải thích thế nào? Nhà họ Tô... Đúng rồi, cả nhà họ Tô nữa. Sắc mặt Hoàng đế Đại Việt càng lúc càng khó coi, bao nhiêu năm nay lão vẫn quen khống chế mọi thứ trong lòng bàn tay, chưa từng phải nếm trải cảm giác bị lừa gạt thậm tệ thế này.

Lão vẫn còn chưa chết, vậy mà đám người đó đã bắt đầu rục rịch hành động rồi sao?

Lòng bàn tay Lệnh Viên tuôn ra đầy ồ hôi lạnh, Hoàng đế Đại Việt xuất hiện ở đây, liệu có phải bởi vì lão đã nghi ngờ Ký An vương phủ rồi không ? Nếu để lão ra ngoài, toàn bộ Ký An vương phủ, thậm chí cả Tô phủ nữa, đều sẽ rời vào cảnh như Lương vương phủ năm xưa. Có điều hôm nay lão không ngồi xa giá đến đây, chắc hẳn chỉ là bất ngờ phát hiện ra chuyện này, bên ngoài có lẽ cũng chẳng có mấy người biết Hoàng thượng đã tới. Nàng quyết không thể để chuyện này bị làm lớn lên, quyết không để Ký An vương phủ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Lệnh Viên thu nụ cười lại, nhìn về phía Hoàng đế Đại Việt, thấp giọng nói: “Khánh vương cũng biết ta còn sống.”

Một lời làm tỉnh người trong mộng, cặp mắt Hoàng đế Đại Việt lập tức mở to ra nhưng ngay sau đó lại cười lạnh lùng nói: “Thế thì sao chứ?”

Nàng chợt gằn giọng nói: “Năm xưa Lương vương Điện hạ thực sự đã mưu phản sao?” Lời này đã đánh trúng vào chỗ cấm kị trong lòng Hoàng đế Đại Việt khiến sắc mặt lão tái xanh, khí huyết trong lồng ngực sôi trào. Lệnh Viên còn chưa chịu buông tha cho lão, lại nói ra tiếp những lời như sấm động giữa trời quang: “Lương vương tay nắm binh quyền, lạ được lòng dân, đã chạm đến giới hạn trong lòng Hoàng thượng. Hoàng thượng sợ ông ta công cao lấn chủ, sợ sau này sinh tai họa, bèn rứt khoát tàn độc đến cùng, dùng tội danh mưu phản để gây ra một trường gió tanh mưa máu.”

Trừ bỏ kẻ chí thân, để con đường quyền lực của lão không còn bất cứ trở ngại nào.

“Cô...” Hoàng đế Đại Việt chỉ tay về phía nàng, ngón tay không ngừng run lên lẩy bẩy. Chuyện đó lão cho rằng không có ai hay biết, vậy mà lúc này lại bị một người ngoại tộc nói ra.

Quả nhiên, trong mắt Hoàng đế Đại Việt lóe lên một tia đau đớn không dễ gì phát giác, tuy chỉ là một thoáng ngắn ngủi nhưng vẫn không thoát khỏi cặp mắt của Lệnh Viên. Nàng mím môi cười nói: “Việc giết em dọn đường, chắc hẳn Hoàng thượng không còn xa lạ gì.” Dừng một chút, nàng lại nói tiếp: “Khánh vương đã cấu kết với Tiền Dạ Lang, giết chết Dận vương Điện hạ.” Hoàng đế Đại Việt nếu còn thích giết chóc, nhất định sẽ không buông tha cho Tiêu hậu. Hơn nữa đối với lão mà nói, viecj giết em và giết con rốt cuộc vẫn có sự khác nhau. Lệnh Viên không thể không đánh cuộc một lần.

Hoàng đế Đại Việt đưa tay lên ôm ngực, không ngừng thở dốc, sắc mặt trở nên nhợt nhạt vô cùng, nhìn Lệnh Viên nói một cách khó khăn: “Cô nói bừa.” Chuyện lão tứ là do Hoàng hậu và nhà họ Tiêu làm, lão đã tin chắc chắn như thế.

Lần này Lệnh Viên không lùi bước nữa, sấn tới từng bước một: “Ta không nói bừa. Không chỉ chuyện Dận vương thôi đâu, ngay cả chuyện Liên phi cũng là do hắn làm đấy.” Thấy đồng tử của lão càng dãn ra to hơn, nàng liền lạnh lùng nói tiếp: “Nếu Hoàng thượng vẫn không tin, hoàn toàn có thể tới phủ của Khánh vương lục soát một phen. Thị nữ Cầm Anh của Hân phi cho dù không có ở trong Khánh vương phủ, chắc chắn cũng vẫn còn có liên hệ với hắn.” Đây là điều mà nàng liên tưởng tới sau khi biết được Khánh vương từng câu kết với Thụy vương, bởi Hân phi và Thụy vương vốn đi lại rất gần, việc Cầm Anh trở thành người của Khánh vương cũng là điều dễ hiểu.

Lệnh Viên từng gặp Cầm Anh trong hậu cung Đại Việt một lần, khi đó thị nói thị đang đốt tiền giấy cho Hân phi nhưng trong tiếng khóc lại tràn ngập sự sợ hãi. Trước đây Lệnh Viên còn chưa biết Liên phi rốt cuộc chết trong tay ai nhưng về sau, khi trở lại Bắc Hán, ở cùng một chỗ với Khánh vương, có rất nhiều chuyện nàng đã dần hiểu ra từng chút một. Hôm đó, Cầm Anh không phải đang đốt tiền giấy cho Hân phi mà là đốt cho Liên phi, bởi thị chính là hung thủ thật sự đã hại chết Liên phi.

Sắc mặt Hoàng đế Đại Việt trở nên nhợt nhạt đến mức gần như trong suốt.

Lệnh Viên chăm chú nhìn lão bằng ánh mắt khinh miệt: “Hoàng thượng thật sự cho rằng nhà họ Tiêu đã sụp đổ rồi sao? Chẳng qua là hy sinh một vị quốc cữu để Hoàng thượng tin tưởng vào Khánh vương mà thôi. Sau này hắn ngồi lên ngôi báu, Hoàng hậu nương nương vẫn có thể trở thánh Thái hậu như thường. Khánh vương thủ đoạn tàn độc, nếu người mà Hoàng thượng chọn không phải là hắn, khó đảm bảo rằng hắn sẽ không ra tay với Hoàng thượng.”

Nhà họ Tiêu... Hoàng đế Đại Việt nghĩ đến Tiêu hậu từng nảy lòng phản loạn, chẳng lẽ ngay đến lão cũng đã bị gạt rồi sao?

Ngụm máu nơi cổ họng không sao kìm nén được nữa, lão ọc một tiếng hộc máu tươi. Lệnh Viên lòng thầm chấn động, bất giác lùi về phía sau nửa bước. Bắc Hán có ngày hôm nay, Hoàng đế Đại Việt cũng là một kẻ đầu sỏ. Trong lòng Lệnh Viên hiểu rõ, lão già trông có vẻ vô hại trước mặt này trước đây há lại chẳng phải một tên ác ma tay nhuốm đầy máu tươi? bây giờ lão đã già rồi, rốt cuộc cũng có lúc lực bất tòng tâm.

Lệnh Viên nhìn lão bằng ánh mắt đầy phức tạp. Đã từng có lúc nàng nhìn thấy được sự hiền từ trong đôi mắt lão, đó là tình yêu của một người cha mà cả đời này nàng không dám mong cầu. Nhưng nàng quên mất, lão cũng là một kẻ đế vương, đằng sau lưng lão còn có những thứ mà người bình thường không thể nào nhìn thấy được.

Tàn độc, hiếu sát, đó mới là những bản tính thật sự bị ẩn giấu đằng sau vẻ hiền từ.

“Hoàng thượng, Hoàng thượng .”

Tôn Liên Anh vốn đứng canh trừng ở cửa, thấy Hoàng đế Đại Việt mãi vẫn chưa ra ngoài thì không khỏi cảm thấy lo lắng, liền đẩy cửa bước vào. Khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, sắc mặt Tôn Liên Anh lập tức biến đổi hẳn, vôi chạy tới đỡ lấy tấm thân đang lung lay chực ngã của Hoàng đế. Lúc ngước nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của Lệnh Viên , lão không khỏi ngây người nhưng nhanh chóng nhớ ra thân phận của người trước mặt.

Lệnh Viên không ngờ Tôn Liên Anh lại xông vào, tâm trạng trở nên hoang mang.

Hoàng đế Đại Việt cất giọng trầm đục nói: “Đi nói với lão nhị, Ký An vương phủ... muốn làm phản.”

Tuy lão nghi ngờ Khánh vương nhưng dù sao hắn cũng là con trai lão.

Lệnh Viên không khỏi cả kinh, thấy Tôn Liên Anh quả nhiên đã cất bước lao thẳng ra ngoài. Lệnh Viên tỉnh táo trở lại, vội vung tay tới kéo nhưng không kéo được tay áo của lão. Tôn Liên Anh chạy thục mạng ra ngoài cửa, chợt thấy trước mặt có bóng người lóe lên, rồi trước ngực dội lên cảm giác đau nhói. Lão cúi đầu nhìn, thấy một thanh chủy thủ sắc bén đã cắm thẳng vào ngực mình.

Tôn Liên Anh mở to cặp mắt nhìn người vừa xuất hiện, ngay sau đó thân thể liền đổ gục xuống.

Lệnh Viên cũng ngẩn ngơ nhìn Tô thái phó, chỉ thấy ông nhanh chóng bước vào, đoạn lật tay đóng cửa phòng lại, quỳ xuống trước mặt Hoàng đế Đại Việt: “Hoàng thượng bớt giận, xin Hoàng thượng nghe thần giải thích.” Tô thái phó đã tìm kiếm rất lâu mới pát hiện ra tung tích của Hoàng đế Đại Việt, lại thấy lão đi vào phòng tân hôn, liền biết rằng hôm nay nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn. Vừa rồi ông ra tay thực ra cũng là bất đắc dĩ, ông quyết không thể để cho Tôn Liên Anh rời đi.

Hoàng đế Đại Việt đưa tay ôm ngực, vừa thở dốc vừa nhìn người đang quỳ trên mặt đất một cách khó khăn. Đây chính là Tô thái phó mà lão tin tưởng nhất sao? Tô thái phó mà lại đi giết tên thái giám thân tín của lão ngay trước mặt lão sao?

Lệnh Viên bước lên phía trước, đưa tay muốn đỡ Tô thái phó đứng dậy. Nhưng đúng lúc này, bên ngoài chợt có tiếng động lạ vang lên, Lệnh Viên thầm kêu không ổn, quả nhiên nhìn thấy một bóng người đi qua bên cửa sổ. Lệnh Viên vội vã đẩy cửa sổ ra nhưng một tiếng thét chói tau đã vang lên... “Giết người. Giết người.”

Giữa màn đêm mịt mờ, trong chỗ tối rốt cuộc có ẩn giấu bao nhiêu đôi mắt? Ngẫu nhiên có một ả thị nữ đi qua, lập tức khiến cho mặt hồ vốn tĩnh lặng sóng nước cuộn trào.

Lệnh Viên nhanh chóng tỉnh táo trở lại, bèn cau mày nói với Tô thái phó: “Chẳng mấy chốc sẽ có người tới đây, người hãy đẩy hết tất cả mọi trách nhiệm lên người con, là con giết Tôn công công, còn cả... Hoàng thượng nữa. Với thân phận Công chúa Bắc Hán của con, người trong thiên hạ đều sẽ tin vào điều này. Đến khi đó con sẽ nói là con lừa gạt mọi người ...”

“Huyên nhi.” Tô thái phó lạnh lùng gắt lời nàng. Nữ tử trước mắt này không phải là con gái của ông, điều này ông rõ hơn ai hết. Nhưng ông chưa từng nghĩ có một ngày nàng lại nói với mình những lời như vậy. Vì Ký An vương phủ và Tô phủ, không ngờ nàng lại nguyện lòng nhận hết mọi trách nhiệm về mình. Trước đây, đúng là ông đã coi thường nàng rồi.

Lệnh Viên đưa tay đẩy Tô thái phó qua một bên, chạy đến bên cạnh thi thể của Tôn Liên Anh, dùng sức rút thanh chủy thủ đang cắm trên người lão ra, bước từng bước về phía Hoàng đế Đại Việt. Tuy đây không phải là thủ đoạn báo thù mà nàng muốn nhưng việc đã tới nước này đã chẳng còn cách nào khác nữa rồi, tất cả mọi chuyện phát sinh thực quá đột ngột.

“Huyên nhi.” Tô thái phó bò dậy định lao tới, chợt nghr ‘keng’ một tiếng, thanh chủy thủ trong tay Lệnh Viên đột nhiên rơi xuống đất. Nàng giữ cái chặt cổ tay đau đớn, một bóng người lao vào...
Bình Luận (0)
Comment