Đế Hoàng Thư

Chương 140

Đế Tử Nguyên rời khỏi Thượng thư phòng, đi tới trước cổng Trùng Dương.

Hàn Diệp mặc quan phục, đang đợi nàng. Sau lưng hắn còn có An Ninh và Thi Tranh Ngôn mặc thường phục với vẻ mặt bi thương nặng nề.

Mấy ngày trước, khi hai người gặp nhau, cứ tưởng rằng từ lúc đó sẽ không đội trời chung, nào ngờ ba nước phân tranh, vận mệnh lại bị đảo ngược.

"Nàng muốn cùng bọn ta đến Tây Bắc?" Hàn Diệp hiểu Đế Tử Nguyên, dĩ nhiên biết nàng bây giờ vào cung là vì chuyện gì.

Đế Tử Nguyên ngẩng đầu, nhìn ba người "Trận này, ta cùng mọi người đánh."

Giọng nàng vừa dứt, Triệu Phúc từ xa vội vàng đi tới, hành lễ với mấy người "Thái tử điện hạ, công chúa An Ninh, Bệ hạ triệu hai vị điện hạ vào cung Càn Thanh yết kiến."

Hai người cùng Triệu Phúc bước vào cung Càn Thanh. Vua Gia Ninh dựa vào ghế, không còn cường thế uy nghiêm như vừa nãy gặp Đế Tử Nguyên, ngược lại có chút già nua đáng thương.

Cũng đúng, trong vòng vài tháng đã mất hai nhi tử, dù có là người sắt đá cũng sẽ chịu không nổi.

An Ninh chỉ đứng gần cửa trong nội điện, rũ mắt không muốn đến gần.

Vua Gia Ninh nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng thở dài nhìn nàng "An Ninh, con lui xuống đi."

An Ninh trầm mặc ngẩng đầu nhìn vua Gia Ninh, xoay người rời đi.

Vua Gia Ninh vẫy tay ra hiệu cho Hàn Diệp, Hàn Diệp đến gần bên cạnh ông.

"An Ninh đã biết chuyện của Đế gia là do Trẫm một tay gây ra." vua Gia Ninh chậm rãi lên tiếng.

Hàn Diệp đột nhiên ngẩng đầu, mày cau lại.

"Hàn Diệp." vua Gia Ninh đột nhiên gọi hắn "Trẫm là đế vương, dù cả đời này ta có làm gì, Trẫm sẽ không bao giờ nói hai từ mắc nợ và hối hận, với An Ninh cũng vậy."

"Trẫm đã mất đi hai nhi tử, không có yêu cầu gì với con, chỉ hi vọng con có thể bảo toàn tính mạng, trở về kế thừa hoàng vị."

Đây có lẽ là lời nhẹ nhàng nhất mà Hàn Diệp từng nghe vua Gia Ninh nói trong đời, hắn kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn đế vương sắc mặt tái nhợt dựa trên ghế, nhất thời có chút không đành lòng.

Vua Gia Ninh không đợi hắn trả lời, tiếp tục nói "Con có biết vì sao Trẫm chưa từng có ý định phế truất con, bằng lòng để mấy huynh đệ của con làm bàn đạp cho con không?"

Hàn Diệp trầm mặc lắc đầu.

"Vì con là đích tử của Trẫm." vua Gia Ninh đột ngột đứng dậy, nhìn về phía điện Nhân Đức ngoài cửa sổ "Trẫm cũng là đích tử của Tiên đế, vốn dĩ là Thái tử Đại Tĩnh danh chính ngôn thuận. Nhưng cả đời Tiên đế chưa từng tin Trẫm, cho đến lúc chết cũng chưa từng lập Trẫm làm Thái tử, một đích tử như Trẫm từng bước gian nan trong triều. Con là đích tử của Hàn Trọng Viễn ta, những gì năm đó ta mất đi, ta hai tay dâng toàn bộ đến trước mặt con, chỉ vì không muốn con bước theo gót của Trẫm."

Ông quay đầu, nhìn Hàn Diệp với ánh mắt nóng rực "Dù cho Trẫm phụ hết người trong thiên hạ, chỉ riêng với con, dốc hết tâm huyết. Nếu con còn có chút bổn phận làm con, vậy thì phải sống sót từ Tây Bắc trở về cho Trẫm."

Hàn Diệp siết chặt tay giấu trong tay áo, hắn đột nhiên quỳ xuống, dập đầu "Bái biệt phụ hoàng."

Hàn Diệp hành lễ xong, mạnh mẽ đứng dậy đi ra ngoài điện.

Một lúc sau, Triệu Phúc từ hậu điện bước ra, giúp vua Gia Ninh uống bát thuốc nóng "Bệ hạ, Điện hạ hẳn là có thể hiểu được tấm lòng của phụ thân."

Sắc mặt vua Gia Ninh hồng hào hơn rất nhiều, nhìn về phía Hàn Diệp đi xa, xua xua tay "Hi vọng là vậy."

Cùng lúc đó, một chiếc xe ngựa không mấy bắt mắt đi qua biên giới Đại Tĩnh, bí mật vào Bắc Tần.

Người đánh xe là một hán tử có gương mặt thô kệch, hắn vém rèm lên, vui vẻ nhìn vào trong nói "Công chúa, chúng ta về Bắc Tần rồi."

Trong xe ngựa, sắc mặt Mạc Sương tái nhợt, không động đậy, nhưng giọng nói vẫn uy nghiêm như cũ "Tiêu Hằng, chúng ta về Bắc Tần rồi, ba nước cũng đánh nhau rồi, ngươi còn không giải huyệt đạo cho ta?"

Tiêu Hằng khó xử gãi gãi đầu "Công chúa, Bệ hạ đã phân phó, tính tình công chúa bướng bỉnh, chưa về đến kinh thành, tuyệt đối không được giải huyệt đạo cho người."

Hắn cẩn thận nói xong, hạ màn xe xuống, dùng hết tốc độ đi về phía đô thành Bắc Tần.

Trong xe ngựa, Mạc Sương thở dài một hơi, nhắm mắt lại.

Khơi dậy chiến tranh ba nước, nàng bị đưa tới kinh thành Đại Tĩnh lại là vì nguyên nhân này, thật là nực cười!

Ngày hôm sau trên điện Kim Loan, vua Gia Ninh ban hạ thánh chỉ, lệnh Hàn Diệp, Đế Tử Nguyên, An Ninh, Thi Tranh Ngôn đồng thời rời kinh, dẫn đầu một trăm năm mươi ngàn đại quân viện trợ cho Tây Bắc và Đông Bắc. Điều khiến các triều thần kinh ngạc là vua Gia Ninh lại đồng ý cho một trăm ngàn đại quân từ Tấn Nam vượt qua một nửa biên giới, tiến ra biên cương.

Từ lúc tám mươi ngàn đại quân của Đế gia chết ở núi Thanh Nam, đã tròn mười một năm.

Ba nước chính thức khởi tranh.

Ba trăm ngàn thiết kỵ Bắc Tần, một trăm ngàn đại quân Đông Khiên, bên nào nguy hiểm bên nào hòa hoãn, vừa nhìn đã biết. Sau tám ngày vội vã lên đường, họ chia tay nhau ở Lâm quan, Thi Tranh Ngôn dẫn năm mươi ngàn quân tiếp viện đi về phía Đông Khiên. Hàn Diệp, Đế Tử Nguyên, An Ninh dẫn một trăm ngàn đại quân còn lại tiếp tục tiến lên phía Bắc.

Ngày tiễn Thi Tranh Ngôn, An Ninh kéo dây cương nhìn thật lâu. Đế Tử Nguyên thúc ngựa đến gần, hỏi "Không nỡ sao?"

An Ninh không trả lời, chỉ đột nhiên nói "Tử Nguyên, thời gian trước, khi Đông Khiên gửi quốc thư tới, Tranh Ngôn từng nói muốn cưới ta."

Đế Tử Nguyên ngẩn ra, sau đó cười nói "Đây là chuyện tốt, đợi đánh xong trận này, ta làm chủ hôn cho hai người."

Thần sắc An Ninh có chút ngẩn ngơ "Vừa rồi lúc tiễn huynh ấy đi, ta luôn cảm thấy đây là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta."

Không khí có chút nặng nề. Tình thế cấp bách ở biên cương, Thi lão tướng quân tử trận, Hàn Chiêu chết thảm, còn có những dân chúng bị Bắc Tần tàn sát đã trở thành gánh nặng trong lòng của một trăm ngàn đại quân này.

Đế Tử Nguyên vỗ vỗ vai An Ninh "An Ninh, chúng ta sẽ sống sót trở về. Ngươi là công chúa Đại Tĩnh, kiên cường một chút, con dân của ngươi cần ngươi."

An Ninh quay đầu, nở nụ cười đầu tiên trong những ngày qua. Nàng nhìn Đế Tử Nguyên, nói "Tử Nguyên, cảm ơn ngươi đã chịu buông bỏ ân oán năm xưa, cùng chúng ta đến Tây Bắc."

"Được rồi, được rồi, ngươi nhìn thêm một lát đi, lần từ biệt này, e rằng ít nhất nửa năm cũng sẽ không gặp được." Đế Tử Nguyên không tiếp chuyện nữa, cong cong đôi mắt, kìm dây cương quay đầu, nhìn Hàn Diệp cách đó không xa, ném cho hắn một ánh mắt an tâm.

Hàn Diệp thở phào nhẹ nhõm, nhìn Đế Tử Nguyên gật đầu, dẫn Ôn Sóc đi vào trong lều.

Uyển Cầm và Lạc Minh Tây bị Đế Tử Nguyên để lại ở kinh thành, đề phòng vua Gia Ninh có hành động khác thường. Ôn Sóc xin thánh chỉ cùng rời kinh với bọn họ, lần này Hàn Diệp không ngăn cản. Đế Tử Nguyên nhớ tới lần đến Giang Nam điều tra cứu trợ, Hàn Diệp còn sợ Ôn Sóc chịu phải một chút va chạm nhỏ, nên hỏi hắn tại sao lần này lại phóng khoáng như vậy.

Hàn Diệp trả lời: ta không thể chăm sóc Ôn Sóc cả đời, Ôn Sóc cũng cần phải học trưởng thành.

Không biết tại sao, lúc nghe thấy lời đó có chút thương cảm, Đế Tử Nguyên lắc lắc đầu, đi về phía quân đội.

Trong đội ngũ, Hàn Diệp và Ôn Sóc sát cánh tiến lên.

Hàn Diệp quay đầu nhìn gương mặt của thiếu niên, giọng nói cách lớp khôi giáp dày nặng truyền tới "Ôn Sóc, tại sao vẫn còn ở bên cạnh ta?"

Ôn Sóc quay đầu "Bên cạnh tỷ tỷ có rất nhiều người, nhưng bên cạnh Điện hạ chỉ có một mình ta."

Tay nắm dây cương của Hàn Diệp khẽ ngừng, hốc mắt có chút chua xót, nhưng lại mang theo ý cười ôn hòa.

Thiếu niên do hắn một tay nuôi dưỡng cuối cùng cũng không uổng phí mười một năm thời gian và tâm huyết của hắn.

Vừa tiến vào lãnh thổ Tây Bắc, cảm giác kinh hoàng của chiến tranh ập đến. Từ lúc khai chiến đến nay chưa quá một tháng, đại quân Bắc Tần đã chiếm được năm thành trì. Nếu vượt thêm trăm dặm, công phá Đồng quan và thành Nghiêu Thủy, thì đã có thể đánh thẳng một mạch đến nội địa Đại Tĩnh, thành Nghiêu Thủy và Đồng quan là cửa khẩu cuối cùng của Đại Tĩnh.

Đến gần vùng lân cận thành Nghiêu Thủy, càng ngày càng có nhiều dân chúng đưa người nhà chạy nạn đến Trung Nguyên, đại quân chỉnh tề đi ngang khiến trong mắt họ có chút thần sắc, nhưng họ vẫn không từ bỏ ý định rời thành. Hai nước cường giả trấn áp biên giới, tàn sát trong thành, họ sợ đến mức không dám ở lại nơi thị phi này nữa.

Lúc gần tối, Hàn Diệp đã vào thành Nghiêu Thủy. Tướng thủ thành là Đường Thạch, phó tướng dưới trướng Thi lão tướng quân. Khi Thi Lão tướng quân tử thủ thành Quân Hiến, hắn đã hộ tống dân chúng rút về thành Nghiêu Thủy, lúc này vẫn còn ba mươi ngàn lão binh trong thành.

Mấy người Hàn Diệp bố trí ổn thỏa một trăm ngàn đại quân, liền cùng Đường Thạch tiến vào phủ thành chủ.

Trong thư phòng được trang bị bàn cát địa hình gần đó, thích hợp cho việc bố trí quân.

"Điện hạ, hầu quân." bây giờ viện quân gấp rút tiếp viện, Đường Thạch thở phào nhẹ nhõm, hắn bước tới bàn cát, chỉ về phía thành Nghiêu Thủy, nói "Hôm kia, Bắc Tần đã công được Nghiệp thành, theo tốc độ hành quân và tình trạng nghỉ ngơi, mạt tướng đoán nhiều nhất là ba ngày, bọn họ sẽ đến thành Nghiêu Thủy."

"Lần này Bắc Tần mang bao nhiêu tướng sĩ đến công thành Nghiêu Thủy?" Hàn Diệp nhướng mày hỏi.

"Hai trăm ngàn." giọng Đường Thạch cũng u ám dần, cùng với viện quân Hàn Diệp đưa tới, thành Nghiêu Thủy không có quá một trăm ba mươi ngàn tướng sĩ, huống chi Bắc Tần và Đông Khiên hợp lực tấn công, không riêng gì thành Nghiêu Thủy phải phòng thủ.

"Không cần tự mình rối loạn trận hình, thành Nghiêu Thủy địa hình hiểm trở, dễ thủ khó công, có thể đánh. Chỉ cần chúng ta kiên trì thủ thành nửa tháng, đại quân Bắc Tần sẽ bị kéo đến đây, ngược lại giúp chúng ta giành lại các thành khác." Đế Tử Nguyên quan sát kỹ địa hình trên bàn cát, tiếp tục nói "Tuy nói Bắc Tần binh hùng tướng mạnh, nhưng nằm ở Mạc Bắc, thiếu lương thực, chỉ thích hợp chiến đấu trong thời gian ngắn, tiếp viện nhất định sẽ trở thành vết thương chí mạng của bọn chúng, một khi trận chiến được kéo dài, thất bại chỉ là vấn đề thời gian. Đường tướng quân, trước tiên hãy nói một chút, những thành trì nào gần thành Nghiêu Thủy cần tiếp viện?"

Từng nghe nói Tĩnh An Hầu quân rất giỏi binh pháp, hôm nay được nghe, đúng là sự thật. Đại địch trước mắt, phong thái mưu lược này không hề thua kém Thi lão tướng quân hơn nửa đời dẫn quân chinh chiến sa trường.

Đường Thạch nghe Đế Tử Nguyên nói, trong mắt đầy vẻ khâm phục, nhưng lại do dự đáp "Hầu quân, gần đây có hai thành trì cần tiếp viện." hắn chỉ vào bên trái bàn cát "Một là thành Sơn Nam cách một ngày đường về phía Tây, nơi này cách Bắc Tần bởi núi tuyết Yến Lâm, vì băng tuyết phủ quanh năm, nên chỉ bố trí hai mươi ngàn quân. Hiện nay hai nước khí thế hung hãn, nếu Bắc Tần vượt qua núi tuyết, thì có thể vượt qua Đồng quan và thành Nghiêu Thủy, trực tiếp công vào nội địa Đại Tĩnh, không thể không phòng. Còn có thành Thanh Nam cách một ngày đường về phía Đông thành Nghiêu Thủy, nếu thành này bị Bắc Tần công phá, thành Nghiêu Thủy sẽ bị thiết kỵ Bắc Tần giáp công, Đồng quan nhất định sẽ thất thủ."

Bắc Tần tác chiến ba trận tuyến, còn cả Đông Khiên tiếp ứng từ xa. Tướng sĩ Đại Tĩnh kiệt quệ, dân chúng cả ngày lo sợ, chẳng trách chỉ trong một tháng, biên giới Tây Bắc đã bị Bắc Tần công phá, liên tiếp tháo chạy, không còn sức chống trả.

Đại Tĩnh hòa bình thịnh vượng, xét theo tình hình hiện nay, đã có điềm diệt vong!

Đường Thạch vừa nói xong, trong phòng nhất thời im lặng. Chuyện tám mươi ngàn quân Đế gia chôn thây ở núi Thanh Nam mười một năm trước không phải là bí mật, thành trì này càng khiến Đế gia đau đớn.

"Tử Nguyên, ta đi thành Thanh Nam." An Ninh đột nhiên lên tiếng "Đưa ta ba mươi ngàn binh mã, ta nhất định sẽ giữ được thành Thanh Nam."

"Công chúa, hiện nay ngoài thành Thanh Nam có bảy mươi ngàn thiết kỵ Bắc Tần!" Bắc Tần xuất tổng cộng ba trăm ngàn quân, hai trăm ngàn áp sát thành Nghiêu Thủy, bảy mươi ngàn quân canh giữ dưới thành Thanh Nam, còn có ba mươi ngàn quân có thể đã đến thành Sơn Nam, Bắc Tần muốn giáp công hai tuyến, công phá hai thành sớm ngày tiến vào vùng nội địa Trung Nguyên.

"Không được." Đế Tử Nguyên lắc đầu "An Ninh, thành Thanh Nam không có nơi hiểm yếu có thể thủ như thành Nghiêu Thủy. Ngoài thành là vùng bình nguyên, vốn đã rất hung hiểm. Đại quân tiếp viện Tấn Nam phải mất ít nhất nửa tháng mới đến nơi, nếu kiên trì muốn đi, ít nhất phải mang đủ năm mươi ngàn quân, nếu không sẽ không thể thủ được."

"Tử Nguyên, thành Nghiêu Thủy càng quan trọng hơn thành Thanh Nam, Có hai trăm ngàn thiết kỵ cách đó một trăm dặm, nếu lão tướng Tiên Vu Hoán của Bắc Tần đích thân dẫn quân, vài năm trước ta từng đánh một trận với ông ta, binh lực có nhiều hơn ông ta gấp đôi cũng không thể chiếm được chút lợi nào, ngươi muốn thủ thành Nghiêu Thủy sẽ càng khó khăn hơn, huống chi thành Thanh Nam cũng cần tiếp viện. Ngươi cho ta ba mươi ngàn quân là được ......" thấy Đế Tử Nguyên cau mày, An Ninh vỗ vỗ vai nàng "Ta biết ngươi lo cho ta. Tử Nguyên, thành Thanh Nam có Chung Hải, yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt cho bản thân, cũng giữ được thành Thanh Nam, trước khi quân Đế gia đến tiếp viện, ta tuyệt đối sẽ không lùi nửa bước."

An Ninh hào khí ngất trời nói, quét sạch sự suy sụp mấy ngày nay, hăng hái phấn chấn.

Đế Tử Nguyên thấy nàng trở về Tây Bắc dường như đã sống lại, cuối cùng gật đầu đồng ý.

"Ta đi thành Sơn Nam." Hàn Diệp chỉ cờ chiến trên bàn cát về phía thành Sơn Nam, trầm giọng nói "Ta từng ở thành Sơn Nam một khoảng thời gian, quen thuộc địa hình thành trì này. Tử Nguyên, đưa ta mười ngàn quân là được."

"Hàn Diệp!" nhìn hai huynh muội yêu cầu binh lực người này còn ít hơn người kia, trong mắt Đế Tử Nguyên có chút tức giận.

"Yên tâm." Hàn Diệp nói tiếp "Ta đi thành Sơn Nam, sau này sẽ có thể giúp nàng một tay. Tử Nguyên, nàng hiện giờ chỉ còn lại chín mươi ngàn quân, phải chiến đấu với hai trăm ngàn đại quân của Tiên Vu Hoán trước khi quân Đế gia đến tiếp viện, càng khó khăn hơn."

Trong thư phòng lại im lặng, An Ninh vỗ vỗ tay, lớn giọng nói "Được rồi được rồi, cứ quyết định như vậy đi. Buối tối ăn một bữa, sáng mai mỗi người mỗi ngả, đợi khi ngăn được bọn Bắc Tần ngang ngược, chúng ta lại tụ tập vui vẻ!"

Đế Tử Nguyên và Hàn Diệp bị gương mặt tươi cười của An Ninh cảm hóa, gật đầu xem như đồng ý lời đề nghị của nàng.

Bình Luận (0)
Comment