Đế Hoàng Thư

Chương 153

Khi phong thư đó xuất hiện, Quân Huyền lòng như tro nguội.

Dù Quân Huyền không làm gì sai, nhưng nàng vẫn nín thinh thay Tần Cảnh đã chết trong tay tướng sĩ Đại Tĩnh gánh lấy những lời mắng chửi. Dù nàng có gả vào Tần gia hay không, thì sự thật đẫm máu vẫn là dân chúng quê hương cả thành bị hủy, người thân bị tàn sát trong tay Tần Cảnh.

Lúc thành bị phá, Quân Huyền đã tê dại bảo vệ nhóm dân chúng cuối cùng rời khỏi, phân phó Như Ý giao phong thư từ biệt và phó thác Quân gia cho Đế Tử Nguyên, nàng một mình an tĩnh ở đại sảnh lầu Quân Tử đợi chờ cùng diệt vong với thành Quân Hiến.

Nàng có thể làm đều đã làm rồi, nàng chỉ muốn đi hỏi Tần Cảnh đã chết kia, sao hắn có thể máu lạnh đến mức phản bội nước nhà, ân sư và dân chúng, mở cổng thành, đưa một trăm ngàn thiết kỵ Bắc Tần vào thành, giao nữ nhân trẻ nhỏ cả thành vào tay của một đám thổ phu tàn sát hàng loạt?

Đây là quê hương hắn sinh sống mười năm, bảo vệ dân chúng mười năm, hắn sao có thể ...... sao có thể làm ra chuyện người thần phẫn nộ, táng tận lương tâm như vậy!

Gió lạnh ngoài cửa sổ phả vào mặt, xúc cảm lành lạnh kéo Quân Huyền trở về miền kí ức. Nàng ổn định bàn tay đang run rẩy, nhẹ thở ra một hơi dài.

Tại sao nàng lại sống sót? Nỗi đau mong manh nơi chân mày của Quân Huyền hóa thành từng lớp băng cứng, cho đến khi tay nàng ngừng run rẩy, nỗi đau vô tận trong sâu thẳm trái tim đã bị chôn vùi nơi sâu nhất.

Nếu không có quân lệnh không được động vào lầu Quân Tử đó của Liên Lan Thanh, nàng sớm đã lấy cái chết tạ tội. Tần Cảnh phạm sai lầm lớn, Thi lão tướng quân bị liên lụy tử trận, nàng có thể bảo vệ được một người, thì có thể chuộc được một phần tội lỗi.

Ban đầu, Quân Huyền nghĩ cũng chỉ có vậy. Nhưng dù sao nàng cũng không phải nữ tử khuê các bình thường, khi Liên Lan Thanh cứ luôn miệng nói ngưỡng mộ trà đạo của lầu Quân Tử, nhưng ba tháng sau đó lại chưa từng bước vào lầu Quân Tử một bước, Quân Huyền liền phát giác quân lệnh kia có chút kỳ quái. Ai cũng biết Quân gia có nguồn tài lực hùng hậu, nếu có thể đoạt được, ít nhất có thể cung cấp cho quân đội Bắc Tần nửa năm. Một tướng quân dị quốc máu lạnh, sau khi phá thành lại có thể vì lý do tầm thường mà bỏ đi món lợi khổng lồ như vậy?

Lúc đó, mật thám từ phủ tướng quân truyền về tin nói, trong vòng ba tháng sau khi Liên Lan Thanh vào thành, đã từ chối ít nhất hàng chục đề nghị tịch thu sung công gia sản của Quân gia từ các thủ hạ phó tướng.

Hành động của Liên Lan Thanh quá mâu thuẫn, sau khi biết được chuyện này, Quân Huyền huy động mật thám của Quân gia bắt đầu điều tra tất cả quá khứ của Liên Lan Thanh.

Một tháng sau, một phong mật thư mỏng từ Bắc Tần gửi đến trên bàn của Quân Huyền.

Liên Lan Thanh, đích tử Liên gia Bắc Tần, mười một năm trước phụ thân tử trận, tộc nhân chết thảm ở núi Vô Danh, sau đó biến mất mười năm, có tin đồn hắn bái được ẩn sĩ cao nhân, chuyên tâm tu luyện võ công binh pháp. Ba tháng trước, lúc Bắc Tần phá quan, hắn cầm hoàng ấn của Bắc Tần vương xuất hiện trong quân Bắc Tần, nắm giữ quân doanh xung phong, dẫn đại quân Bắc Tần tiến về phía Nam, trải qua mười lăm trận chiến, chưa từng thất bại.

Chỉ vài câu miêu tả cuộc đời của đại tướng Bắc Tần này, Quân Huyền lại trầm mặc nhìn chằm chằm mật thư.

Thời điểm mà Liên Lan Thanh biến mất khỏi vương thành Bắc Tần, chính là năm mà nàng đã cứu Tần Cảnh.

Ngày thứ ba sau khi xem được mật thư này, Quân Huyền cải trang thành nha hoàn giặt giũ trà trộn vào phủ tướng quân. Cách hàng rào gỗ ở hành lang quen thuộc của Thi phủ, nàng cầm một chậu nước bẩn cùng một nhóm người quỳ dưới đất nghênh đón Liên Lan Thanh dẫn quân trở về.

Tướng quân Bắc Tần trẻ tuổi với gương mặt lạnh lùng, bước đi vội vã, áo choàng lớn quân trang gấm hoa lệ phất qua vòng cung sắc bén biến mất ở góc hành lang. Chỉ một cái liếc nhìn, bóng dáng hằn in trong con ngươi Quân Huyền có ngoại hình và phong thái hoàn toàn xa lạ.

Nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua, nàng đã biết Liên Lan Thanh chính là Tần Cảnh.

Sao nàng có thể không nhận ra? Dù gương mặt người đó mơ hồ, già nua hay mục nát, mười năm sớm tối bên nhau, yêu thương gắn bó, một bóng lưng, một bước đi của Tần Cảnh, thậm chí là ánh mắt chăm chú, cúi đầu trầm ngâm xem binh thư cũng đủ để nàng nhận ra.

Nàng đã tìm thấy Tần Cảnh, nhưng những lời chất vấn, tức giận, không cam lòng thậm chí là tuyệt vọng mấy tháng qua, lại không thể hỏi được, cũng không muốn hỏi nữa.

Cần gì phải hỏi? Hắn là Liên Lan Thanh, sinh ra là người Bắc Tần, đáp án đã có.

"A Huyền, tỷ sao vậy?"

Một giọng nói hơi lo lắng truyền đến, những đầu ngón tay ấm áp mềm mại chạm vào kéo Quân Huyền trở về từ miền kí ức lạnh lẽo. Nàng rũ mắt thấy Đế Tử Nguyên đang cẩn thận gỡ những ngón tay của nàng đang siết chặt chén trà.

Không biết từ bao giờ, tay nàng đã run rẩy không ngừng, trà nóng trào ra tràn trên mu bàn tay, đã đỏ bừng cả lên rồi.

"Không sao, chỉ là nhớ lại một vài chuyện cũ, phân tâm một chút." Quân Huyền cười cười, dửng dưng như không "Chúng ta vừa nãy nói đến đâu rồi?"

"Ta hỏi tỷ trong quân Bắc Tần có người quen thuộc quan viên quốc sự Đại Tĩnh không?"

Đế Tử Nguyên đã sớm biết chuyện hôn sự giữa Tần Cảnh và Quân Huyền, mấy năm trước trong thư nhà Quân Huyền gửi tới, chỉ cần nhắc tới Tần Cảnh, sẽ luôn có một chút ngưỡng mộ và vui mừng của tiểu nữ tử. Đế Tử Nguyên vốn tưởng Quân Huyền đã tìm được người xứng đáng để phó thác, cuối cùng hôn sự cũng suôn sẻ, không như nàng, nào ngờ ...... lại cứ loan quanh lẩn quẩn, kết cục thế này đây.

Quân Huyền hiện nay ...... cũng không biết có thể buông bỏ được không? Nhìn dáng vẻ nàng như vậy, sợ là không thể.

Đế Tử Nguyên thầm thở dài, nghĩ đến phong thư từ biệt nàng nhận được một năm trước, lời nói đến miệng lại nuốt xuống.

"Không có." Quân Huyền lắc đầu, đón lấy con ngươi đen láy của Đế Tử Nguyên, câu trả lời vẫn như cũ.

Quân Huyền chưa từng giấu chuyện gì với Đế Tử Nguyên, ngoài chuyện này, nàng che giấu thân phận của Tần Cảnh không phải để bảo vệ người đó.

Mười năm trước, nàng đưa Tần Cảnh vào thành Quân Hiến.

Mười năm sau, nàng chỉ có thể tự tay đuổi Liên Lan Thanh ra khỏi thành trì đã nhuộm đầy máu và nước mắt phản bội này --- dù hắn sống hay là chết.

"Được rồi, không nhắc chuyện này nữa." Quân Huyền né tránh ánh mắt dò hỏi của Đế Tử Nguyên, cao giọng nói "Mấy ngày trước, Thái tử vào thành, muội vì giúp hắn mà đến đây?"

Vài ngày trước, Đế Tử Nguyên đã bồ câu đưa thư nhờ nàng tìm Hàn Diệp, ám vệ Bắc Tần không thể so được với mạng lưới tình báo ngầm của Quân gia ở thành Quân Hiến. Hàn Diệp chỉ vừa vào thành một ngày, Quân Huyền đã biết hắn đang ở đâu, nhưng trước khi nàng kịp gửi tin tức của Hàn Diệp cho Đế Tử Nguyên thì Đế Tử Nguyên đã đích thân xuất hiện ở thành Quân Hiến.

"Cũng không phải hoàn toàn." Đế Tử Nguyên trầm ngâm liếc nhìn Quân Huyền một cái, nói vòng qua chủ đề này "Binh pháp của An Ninh là do Thi Nguyên Lãng dạy, xem như là một nửa sư phụ của nàng, vì nàng, ta phải đi một chuyến, hơn nữa Thi Tranh Ngôn hiện nay đang nghênh địch ở biên cương Đông Khiên, chúng ta không thể bỏ mặc hài cốt của Thi lão tướng quân không yên, khiến hắn lạnh lòng."

Nói đến việc lấy lại hài cốt của Thi Nguyên Lãng, Quân Huyền nóng lòng hơn ai hết, nàng lập tức gật đầu nói "Nên như vậy. Nhưng muội giả làm Tây Vân Hoán đi gặp Mạc Thiên là để lợi dụng chuyện đó của Liên gia?"

Mật báo mỗi ngày của Quân gia sau khi tập hợp trong tay Quân Huyền, nàng sẽ bí mật gửi tin tức hữu ích cho Đế Tử Nguyên. Quân Huyền đã mất vài tháng, điều động tất cả mật thám của Quân gia để điều tra bí mật về cái chết bi thảm của Liên gia, vô tình biết được Tây Vân Hoán hóa ra là nhân chứng duy nhất của chuyện này. Nàng che giấu thân phận của Liên Lan Thanh, nhưng lại gửi nguyên nhân thật sự về cái chết của tộc nhân Liên gia cho Đế Tử Nguyên. Hai nước giao chiến, chuyện tình cảm nữ nhi chẳng là gì so với nước mất nhà tan, tộc nhân bị tàn sát, với bản lĩnh của Đế Tử Nguyên, muội ấy có thể dùng những tình báo này làm được nhiều việc hơn Quân Huyền nàng.

Như Quân Huyền nghĩ, sau khi Đế Tử Nguyên biết được tin Hàn Diệp rời Đồng quan, vương thất Bắc Tần và Tây gia liên hôn, liền dặn nàng dẫn dụ Tây Vân Hoán rời Lãng thành, bắt giam lại.

"Tiên Vu Hoán bị Uyển Thư và Ôn Sóc cầm chân tại thành Huệ An, các đội quân khác đều bị đánh lui về biên giới hai nước, hiện giờ chỉ còn quân đội dưới sự chỉ huy của Liên Lan Thanh ở thành Quân Hiến dưới Đồng quan chưa có dấu hiệu thất bại, Đức vương lại đang từng bước bức ép Mạc Thiên trên triều đình Bắc Tần, Mạc Thiên sao có thể để mất đi cánh tay đắc lực vào lúc này? Tây Vân Hoán là con cờ của Mạc Thiên để lôi kéo Tây gia ở Lãng thành, hắn không thể động nàng, ta vừa hay có thể lợi dụng thân phận của Tây Vân Hoán kiềm chế hắn."

Đế Tử Nguyên nhìn sắc trời đã nhuộm màu đen u tối ngoài cửa sổ "E là Tang Nham bây giờ đang tìm tung tích Tây Vân Hoán ta đây khắp thành." thành Quân Hiến đêm nay pháo hoa rực rỡ, dòng người náo nhiệt, Như Ý dẫn nàng sớm đã thay y phục theo đường nhỏ trở về lầu Quân Tử, dù Tang Nham có võ công cao cường, cũng rất khó truy tìm tung tích của nàng dưới sự ngăn cản của Quân gia.

"Mạc Thiên có tin muội là Tây Vân Hoán không?" Quân Huyền vẫn có chút lo lắng.

"Không cần hắn tin." khóe miệng Đế Tử Nguyên cong lên một nụ cười khó lường "Liên Lan Thanh bây giờ đối với hắn quá quan trọng, chỉ cần Mạc Thiên sinh lòng nghi ngờ, cũng đủ để chúng ta hành động."

Đế vương nhiều nhất là sự đa nghi, dù Mạc Thiên không hoàn toàn tin, nhưng nhất định sẽ cố hết sức ngăn cản không để nàng gặp Liên Lan Thanh.

"Liên Lan Thanh phải mất rất nhiều công sức mới dẫn dụ được Thái tử vào thành, dù muội có kiềm chế được Bắc Tần vương, muốn đoạt lại tro cốt của Thi lão tướng quân cũng không phải chuyện dễ. Trong phủ tướng quân ắt có trọng binh canh giữ, nếu Thái tử rơi vào tay quân Bắc Tần, sẽ là tai họa cho Đại Tĩnh chúng ta." Quân Huyền cau mày phân tích tình hình hiện tại, trầm giọng nói.

Thái tử xưa nay được dân chúng kính trọng, có uy danh cực cao trong quân đội, nếu hắn bị bắt làm tù binh, thì cả nước sẽ rối loạn, dân chúng triều đình bất an. Hơn nữa, vua Gia Ninh vô cùng xem trọng Thái tử, nếu Bắc Tần vương dùng Thái tử làm con tin để Đại Tĩnh cắt thành bồi thường, thì trận chiến này sẽ đi đến tình thế không lường trước được.

Suy cho cùng, với thân phận liên can đến một nước hiện nay của Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên, một mình xông vào đầm rồng hang hổ, không phải là một bước đi khôn ngoan.

Đợi một hồi cũng không thấy Đế Tử Nguyên trả lời, Quân Huyền ngẩng đầu nhìn sang, thấy nàng đứng dậy đi về phía cửa sổ.

Đế Tử Nguyên nhìn bóng lưng uy nghiêm lạnh lẽo của thành trì về đêm, mang theo hăng hái thẳng tiến không lùi.

"A Huyền, người sống trên đời, có một số chuyện chung quy vẫn phải làm." giọng Đế Tử Nguyên nhẹ nhàng dừng, rồi lại trầm xuống "Dù gặp muôn vàn khó khăn cũng không sao, ta cùng huynh ấy, bảo vệ huynh ấy là được."

Nàng nhìn bầu trời đêm, pháo hoa rực rỡ, nở rộ khắp trời, xuyên qua bóng tối, giống như bình minh.

Đế Tử Nguyên chợt nhớ đến Hàn Diệp dưới bầu trời đầy pháo hoa bên bờ Lâm Tây một năm trước.

Lúc đó, Hàn Diệp từng nói với nàng một câu mà khi nàng vẫn còn là Nhậm An Lạc.

Ta đã động lòng với một nữ tử tên Nhậm An Lạc, nhưng đời này ta chỉ có thể bảo vệ một Đế Tử Nguyên. Nhậm An Lạc, những lời này, nàng nhất định phải nhớ kỹ.

Nàng nghe thấy rồi, cũng nhớ kỹ rồi.

Có lẽ, nàng và Hàn Diệp cả đời này đều là tử cục, không thể hóa giải, nhưng chỉ vì một câu bảo vệ một đời này của hắn, cả đời này, Đế Tử Nguyên không thể nhìn Hàn Diệp chết.

Không liên quan thù oán mười năm của hai nhà Hàn Đế, không liên quan tranh chấp quyền lực triều đình, không liên quan dân chúng trong thiên hạ, chỉ là chuyện của Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên.

Quân Huyền từng nghĩ, trên đời này người có thể bảo vệ Hàn Diệp rất nhiều, Hoàng đế Đại Tĩnh, triều thần, tướng sĩ, thậm chí là dân chúng tay không tấc sắt ...... đều có thể, nhưng duy nhất không thể là Đế Tử Nguyên.

Những năm qua nàng đã gánh vác những gì để tiếp tục sống? Nàng sao có thể để Thái tử Hàn gia trở thành hòn đá ngáng chân trên con đường của mình? Nhưng khi Quân Huyền lặng lẽ nhìn thấy sự kiên định chân thành không chút dao động trong ánh mắt của Đế Tử Nguyên đã trưởng thành, cuối cùng không nói ra câu này.

"Tử Nguyên, Thái tử ẩn mình ở biệt viện Mộc Hợp thành Tây."

Giọng nói dịu dàng của Quân Huyền bay bổng dưới bầu trời đầy pháo hoa, mơ hồ phảng phất nét ôn hòa thư thái.

Cuộc đời nàng đã bị người nàng yêu thương nhất biến thành tử cục, có lẽ, nếu Tử Nguyên chịu buông bỏ, sẽ có vận mệnh hoàn toàn khác nàng.

Thành Tây, biệt viện Mộc Hợp.

Trời vừa rạng sáng, ánh bình minh chiếu rọi vào sân, hoa mai nở rộ, cánh hoa lác đác rơi trên đất, hương tỏa khắp sân.

Đế Tử Nguyên mặc chiếc áo choàng lông lớn trắng như tuyết đứng giữa vườn mai, dưới lớp áo trắng toát lộ ra góc váy đỏ thẫm, tôn lên làn da trắng như tuyết của nàng, đẹp đẽ vô ngần.

Gió thổi qua, hoa mai từ trên cây rơi rụng, Đế Tử Nguyên đưa tay ra đón ......

Lúc này, thanh niên mặc áo trong đẩy cửa phòng, nhìn bóng dáng trong sân, liền dừng lại bước chân.

Bình Luận (0)
Comment