Đế Hoàng Thư

Chương 167

Thành Quân Hiến nằm ở biên giới Mạc Bắc, trăm năm qua dù vương triều thay đổi, nơi trọng yếu phòng thủ ở biên cương vẫn chưa từng đổi, những người xây thành năm đó đã xem xét điểm này, xây phủ tướng quân ở cuối thành chủ để phát huy sức lực phòng ngự cuối cùng đến mức hoàn hảo. Chỉ có một đường lớn trong thành có thể chạy thẳng từ ngoài thành đến phủ tướng quân, những đường còn lại nằm rải rác giữa các hộ dân và phủ thương, thành Quân Hiến là thành trì khó công nhất ở Mạc Bắc, ngoài tường thành cao vài trượng và con sông bảo vệ ngoài thành, địa hình và kiến trúc phức tạp trong thành cũng là một trong những lý do.

Thế nên chủ tướng Đồ Phong ngoài thành sau khi nhận được mật lệnh từ Liên Lan Thanh, lập tức hạ lệnh chia hai mươi ngàn thiết giáp quân thành từng nhóm nhỏ, từ khắp các con đường tiến về phủ tướng quân.

Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, chỗ dựa đắc lực nhất của Bắc Tần vương và Liên Lan Thanh đã gặp phải cản trở bất ngờ lại vô cùng bi thảm. Mỗi con đường thiết kỵ Bắc Tần đi qua đều chôn đầy hỏa dược, hỏa dược bị kích nổ, đoàn ngựa hoảng sợ hất ngã kỵ binh xuống đất, đội quân nhất thời tán loạn.

Đúng lúc này, mấy tiếng rít gào kéo dài nối tiếp nhau nổi lên trong thành, trước khi thiết kỵ Bắc Tần kịp hoàn hồn sau vụ nổ, vô số thiết tiễn trên các mái nhà xung quanh bắn tới như tấm lưới dày đặc. Trong chốc lát, vô số thiết kỵ Bắc Tần chết dưới móng ngựa và thiết tiễn.

Thành Quân Hiến bị cuốn vào những vụ nổ với tiếng la hét sợ hãi dưới ngọn lửa đỏ rực, người dân Đại Tĩnh vốn ra ngoài vui chơi lễ Sương Lộ ngoại trừ hoảng sợ ban đầu, trong thời gian rất ngắn đã hồi phục, ẩn nấp trong nhà hoặc những nơi an toàn gần đó, rất nhiều thanh niên Đại Tĩnh biết võ công dùng khăn đen che mặt, núp trong góc lặng lẽ đập mấy gậy vào thiết kỵ Bắc Tần đang tán loạn.

Đối với những dân chúng sau một năm sống trong run rẩy và chịu nhiều tủi nhục dưới sự chiếm đóng của kẻ thù, giờ phút này, bọn họ đã chờ rất lâu rồi. Gần như ngay lập tức, hòa bình giả tạo được che giấu trong thành trì này một năm qua đã bị dân chúng hai nước không chút lưu tình dùng máu tươi và tàn sát xé ra thành từng mảnh.

Trên đường lớn, tiếng nổ và tiếng la hét ở các con đường xung quanh không ngớt, Đồ Phong một đao chém chết tử sĩ áo đen, lau đi máu tươi văng đầy mặt, trên gương mặt u ám đầy tức giận và bất ngờ.

Trên đường lớn chỉ có vài trăm tử sĩ áo đen, nhưng từng người đều lấy một địch mười, dũng mãnh không biết sợ, đám tử sĩ đột nhiên xuất hiện này giống như bóng ma. Hơn nữa, chuyện chôn hỏa dược khắp thành không phải chuyện ngày một ngày hai, mũi tên bay tới còn dùng tinh thiết tạo thành, khí thế hợp lực tập kích này đến cả đội quân bình thường cũng khó làm được. Đám người này không chỉ là tử sĩ, càng giống như một đội quân hùng mạnh vô song, nếu ngay từ đầu Thi gia có tư binh thế này, trận chiến đoạt thành một năm trước đã không suôn sẻ như vậy!

"Tướng quân, quân doanh truyền đến tin tức, kho lương của chúng ta bị đốt, đã có người thả chiến mã trong lúc hỗn loạn, còn có không ít hắc y nhân lẻn vào quân doanh, bọn họ không chỉ phóng hỏa khắp nơi, còn khiêu khích tàn sát tướng lĩnh trên cấp bách binh đoàn, Nguyên phó tướng nói không thể bỏ mặc an nguy của quân doanh, còn nói Liên tướng quân điều hai mươi ngàn thiết kỵ vào thành, hắn không thể tùy tiện dùng quân đóng giữ." tiểu tướng về doanh điều binh cả người toàn vết thương lui về bên cạnh Đồ Phong, vẻ mặt ủ rũ.

Nguyên Thạc là em trai vợ của Đức vương, bình thường thích việc lớn hám công to, thích mượn danh Đức vương làm mưa làm gió. Tuy ngày thường hắn chịu khống chế của Liên Lan Thanh, lại chưa từng để Đồ Phong vào mắt, không ngờ đến thời khắc mấu chốt, lại bày ra dáng vẻ bằng mặt không bằng lòng, làm hỏng chuyện lớn.

Đồ Phong tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, hắn nhìn đám tử sĩ càng chiến càng mạnh, không có chút dấu hiệu chùn chân trên đường lớn hét lớn "Truyền lệnh xuống, toàn lực tiến về phía trước, bao vây phủ tướng quân, bắt sống Thái tử Đại Tĩnh! Nếu gặp cản trở, gϊếŧ không tha!"

Hắn không tin, hai mươi ngàn kỵ binh dũng mãnh, không gϊếŧ được mấy tên tử sĩ! Dù có phải dùng cả mạng, hắn cũng phải mở ra một con đường máu tiến thẳng đến Thi phủ. Đồ Phong vừa hét vừa vung đao xông về phía tử sĩ áo đen.

Sự dũng mãnh và lời nói hào hùng bắt sống Thái tử Đại Tĩnh của Đồ Phong đã truyền nhuệ khí cho tướng sĩ Bắc Tần, nhiệt huyết trong người bọn họ lại sục sôi, đánh tan hoảng sợ vừa nãy, từ từ tập hợp thành đội trở về trạng thái chiến đấu thường ngày.

Cả thành trì chìm trong biển trận đẫm máu, nhưng trung tâm của vòng xoáy nơi hai bên nhân mã liều mạng chiến đấu lại an tĩnh đến lạ lùng.

Trong Thi phủ, các tướng sĩ mặc giáp bạc tay cầm trường kích bao vây tầng tầng lớp lớp ngoài Ngô Đồng các, bầu không khí ngưng trọng bao trùm cả phủ tướng quân, dọa những loài chim trong rừng cây Ngô Đồng rậm rạp cũng không thấy bóng dáng.

Ngoài cổng sân trong Ngô Đồng các, trước đội thiết giáp quân uy nghiêm, có kê một chiếc bàn gỗ, trà thơm trên bàn bốc khói nghi ngút. Liên Lan Thanh mặc y phục màu xanh thẳm, một tay gõ nhẹ mép bàn, một tay bưng chén trà khẽ nhấp một ngụm. Vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, không bị ảnh hưởng bởi những vụ nổ và tiếng chém gϊếŧ không ngớt ngoài phủ.

Sau lưng Liên Lan Thanh, thống lĩnh thị vệ Đồ Sơn vốn được lệnh bảo vệ Ngô Đồng các đang quỳ với vẻ mặt ủ rũ, cúi đầu nhỏ giọng bẩm báo với Liên Lan Thanh những chuyện xảy ra sau khi Bắc Tần vương vào các "Tướng quân, sau khi Bệ hạ kéo vị tiểu thư kia vào các, nghiêm lệnh cho chúng ta không được đến gần, giữa lúc đó Trác Mã có một lần vào dâng trà nóng, bên trong không có động tĩnh gì, trước khi tướng quân đến, nha hoàn canh giữ ngoài cửa nói là muốn đi nhà xí, thì ... thì không trở về nữa."

Đồ Sơn càng nói càng cúi thấp đầu, suýt chút vùi luôn cổ vào nón giáp.

Liên Lan Thanh nhìn Trác Mã đang quỳ trước cửa các. Tiểu nha đầu sắc mặt trắng bệch sợ hãi run rẩy, không ngừng gật đầu "Tướng quân, lúc ta vào, công tử và vị tiểu thư đó vẫn rất tốt ......"

Liên Lan Thanh trầm mắt, không nói lời nào, hồi lâu mới lạnh lùng hạ lệnh "Đồ Sơn, sau khi cứu được Bệ hạ, đến chỗ huynh trưởng của ngươi lãnh ba mươi quân côn."

Liên Hồng đứng cạnh Liên Lan Thanh thở phào một hơi. Ba huynh đệ Đồ Hải, Đồ Phong, Đồ Sơn là con cháu tướng môn Đồ gia có danh tiếng ở Bắc Tần, ba người vì ngưỡng mộ mà quy phục dưới trướng của Liên Lan Thanh, Đồ gia hiện nay là trợ thủ lớn nhất giúp Liên gia quật khởi, xử phạt như vậy, không tổn thương tính mạng, cũng xem như không mất lòng Đồ gia.

Hắn liếc nhìn vào trong các im lặng lạ thường, cúi người trầm giọng nói "Tướng quân, sao chúng ta không để cao thủ âm thầm lẻn vào từ mật đạo, gϊếŧ hắn làm hắn trở tay không kịp, nếu bọn chúng chạy thoát từ mật đạo, vậy Bệ hạ và Tây tiểu thư ......?"

Đồ Hải dẫn hai thị vệ vào mật đạo đuổi gϊếŧ Hàn Diệp, không chỉ không tìm ra tung tích của Hàn Diệp, ngược lại còn trúng mấy mũi tên, được thị vệ khiêng về. Sau khi nhận được tin tức, Liên Lan Thanh không lục soát phủ mà lập tức ra lệnh cho thiết giáp quân bao vây Ngô Đồng các.

Sự thật đã chứng minh suy đoán của Liên Lan Thanh là đúng, hàng ngàn thiết giáp quân vây gϊếŧ với sát khí ngất trời ngoài các, nhưng trong các lại không có động tĩnh gì.

Liên Lan Thanh lắc đầu "Ngươi đã nhìn thấy thương thế của Đồ Hải, trong mật đạo có rất nhiều cơ quan cùng phát một lúc, với công lực của hắn khi xông vào cũng thập tử nhất sinh mới trở ra được, những người khác có thể làm gì. Lối ra của mật đạo đã bị phong tỏa, có Bệ hạ làm con tin, bọn họ ra ngoài bằng cách quang minh chính đại nhất, còn về vị Tây tiểu thư đó ......" Liên Lan Thanh nheo mắt, giọng hơi trầm xuống "Bệ hạ rất cảnh giác, công lực cũng không kém ta, có thể khống chế Bệ hạ mà không kinh động thị vệ canh giữ ngoài các, ngươi nghĩ một mình Hàn Diệp có thể làm được? Ngươi giải thích thế nào về nha hoàn đột nhiên mất tích đó? Tang Nham chưa từng rời khỏi Bệ hạ, nhưng lần này lại không biết tung tích, cũng rất kỳ lạ."

Liên Hồng nghe vậy, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên "Tướng quân nói Tây tiểu thư có vấn đề?"

Liên Lan Thanh gật đầu "Nữ tử tự xưng là Tây Vân Hoán ở Lãng thành đó, e là không đơn giản."

Với khí chất phong thái đó, còn dám đơn thương độc mà xông vào đầm rồng hang hổ, tuyệt đối không phải người thường.

Giọng Liên Lan Thanh còn chưa kịp dứt, tiếng cọt kẹt vang lên, cửa gỗ chính phòng của Ngô Đồng các bị mở ra.

Dưới ánh đỏ rực trời, ba bóng người từ trong bước ra chậm rãi. Bước chân của Mạc Thiên hơi loạng choạng, trên trán còn vết máu chưa khô, sắc mặt tái nhợt nhưng không có chút thảm hại nào. Sau lưng hắn, Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên sánh vai bước ra, sắc mặt trầm tĩnh, dường như đã đạt thành sự hiểu ngầm.

Vẻ mặt ba người không hề có sự ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng Liên Lan Thanh dẫn trọng binh bao vây Ngô Đồng các, hẳn là đã sớm đoán được tình thế bên ngoài.

Nhìn ba người bước ra, Liên Lan Thanh thở phào một hơi đứng dậy. Hắn hành lễ với Mạc Thiên từ xa "Bệ hạ ......"

Mạc Thiên ngắt lời hắn, cao giọng nói "Liên Lan Thanh, Trẫm bị người khác khống chế, từ bây giờ, Trẫm giao cho ngươi quyền điều động quân đội trong thành để cứu viện, lúc cần thiết, có thể không cần kiêng dè tính mạng của Trẫm."

Vẻ mặt Liên Lan Thanh nặng nề, gật đầu đáp "Vâng, thần tuân mệnh." hắn nói rồi nhìn Hàn Diệp phía sau Mạc Thiên, hơi ngừng một chút, cười nói "Không ngờ Thái tử điện hạ lại biết co biết duỗi như vậy, vì để đạt được mục đích, không ngại khom lưng uốn gối với thần tử nước địch như Liên mỗ, vì kế hoạch ngày hôm nay, Điện hạ đã tốn hết tâm tư, che giấu mọi người, quả là kế hoạch hay, thủ đoạn giỏi."

Hàn Diệp dường như không hiểu sự chế giễu trong lời của Liên Lan Thanh, thờ ơ trả lời "Không thể so được với hành động cao cả dùng tro cốt của sư phụ dẫn dụ ta vào thành của tướng quân, Bắc Tần công thành, tàn sát dân chúng, gϊếŧ hại ân sư, ta không dám quên, ngày sau ......" hắn liếc nhìn Mạc Thiên, hất cằm "Nhất định sẽ trả lại gấp đôi cho tướng quân."

Dưới bầu trời rực lửa, Hàn Diệp đứng thẳng người, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo, đối mặt với Liên Lan Thanh và hàng ngàn thiết giáp quân vây gϊếŧ hắn, đã nói như thế.

Trong ngoài các, mọi người đều rét lạnh bởi ánh mắt và lời nói vô cùng lạnh lùng này. Những lời tuyệt sát của đế vương tương lai Đại Tĩnh, nặng như Thái sơn, lời ra ắt thành.

Bàn tay siết chặt chắp phía sau của Liên Lan Thanh, chậm rãi buông lỏng.

Không hổ là Thái tử Đại Tĩnh mà Thi Nguyên Lãng dốc lòng dạy dỗ, dùng mạng tận trung, có được lời này, Thi Nguyên Lãng dưới suối vàng biết được, cũng xem như được nhắm mắt.

Đế Tử Nguyên liếc nhìn Hàn Diệp, cảm xúc nhợt nhạt thoáng qua trong mắt, rồi chỉ còn lại lãnh đạm.

Nàng chưa từng nghi ngờ lòng bảo vệ nước và ghi nhớ ân sư của Hàn Diệp, nhưng cũng không dám quên ...... dã tâm và trung thành của hắn.

"Điện hạ thật có khí thế, còn dám nói những lời điên cuồng như vậy khi bị đại quân của ta vây gϊếŧ, được, nếu hôm nay Điện hạ có thể thoát được, ngày sau Liên mỗ cung kính chờ Điện hạ báo thù."

Liên Lan Thanh cười lớn, quay đầu nhìn về phía Đế Tử Nguyên, đôi mắt phượng hẹp dài hơi nhướng lên, đột nhiên lên tiếng "Nếu Liên mỗ đoán không sai, các hạ hẳn là tiền Thái tử phi Đại Tĩnh danh chấn thiên hạ, Tĩnh An Hầu quân hiện nay?"

Bình Luận (0)
Comment