Đế Hoàng Thư

Chương 172

Cách Ngũ Lý đình mấy trăm thước, dưới một sơn cốc, Hàn Diệp phóng nhanh vội siết dây cương ngừng lại.

"Cát Lợi, ngươi và năm vị tiên sinh tiếp tục đi về phía trước, đi về hướng Đông, một ngày sau quay lại lộ trình. Tử Nguyên, chúng ta bỏ ngựa, vòng qua Hồ sơn về Đồng quan trong đêm."

Hàn Diệp phất tay ra hiệu cho mọi người bỏ ngựa. Ngoài Đế Tử Nguyên, những người khác đều lộ vẻ nghi hoặc, đến cả ánh mắt của mười chuẩn tông sư lạnh lùng cao ngạo cũng lộ ra chút không kiên nhẫn.

"Điện hạ, tại sao vậy? Lúc đến Quy Tây tướng quân từng nói, tháng trước tướng sĩ của Hổ Bôn doanh phát hiện một con đường nhỏ, chúng ta chỉ cần nửa ngày là đến được Đồng quan. Hồ sơn có đường núi dốc, tuyết phủ quanh năm, không mấy an toàn." Cát Lợi lo lắng nói.

"Nếu Liên Lan Thanh là một nhân vật đơn giản, sao có thể trong một năm đã trở thành thống soái ba quân, phân chia một nửa với Tiên Vu Hoán, các ngươi nhìn phía sau." Hàn Diệp lắc đầu, chỉ về phía con đường mà những con ngựa Bắc Tần đã đi qua.

Cỏ trên đất bị ngựa giẫm qua có một loại phấn bạc li ti không hiện rõ dấu vết, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra được.

"Hắn nhất định đã phái mật thám có sở trường ẩn giấu hành tung đi theo chúng ta, nếu chúng ta dùng những con ngựa này về Đồng quan, ngày sau bọn chúng sẽ nắm rõ tuyến đường hành quân. E là Liên Lan Thanh đã sớm cho truyền tin ta và Tử Nguyên không ở Đồng quan khắp các thành biên cương, chúng ta phải gấp rút trở về càng sớm càng tốt."

"Điện hạ, nô tài đã hiểu."

Cát Lợi biết tình hình trên chiến trường cấp bách, cung kính nhận lệnh, cũng không nhiều lời, dẫn năm chuẩn tông sư đi về hướng Đông.

Hàn Diệp nhảy xuống ngựa, đưa tay về phía Đế Tử Nguyên "Tử Nguyên, xuống ngựa, chúng ta lên núi, vòng qua Hồ sơn về Đồng quan."

"Không cần, huynh về Đồng quan là được, ta về thành Thanh Nam. Ta đã đi mười ngày, quân lương Tấn Nam hẳn đã chuyển tới, ta cần phải đích thân hộ tống số quân lương này qua núi Hổ Tiếu đến Nghiệp thành, nếu không Uyển Thư khó mà thủ được một tháng." Đế Tử Nguyên từ chối, quay đầu ngựa rời đi.

Hàn Diệp vội kéo lấy tay áo của Đế Tử Nguyên "Không được, nơi này vẫn nằm trong phạm vi tuần tra của Bắc Tần, một mình nàng quá nguy hiểm, theo ta về Đồng quan, đi vòng biên cương trở về, tuy chậm vài ngày ......"

"Có gì không được?" Đế Tử Nguyên cắt ngang lời Hàn Diệp, cao giọng nói "Thành Quân Hiến có mấy chục ngàn đại quân đóng giữ, ta còn xông vào được, lẽ nào lại sợ biên cương nơi hai quân giao tranh? Ngược lại là an nguy của Thái tử có can hệ đến ba quân, vẫn là nên nhanh chóng về Đồng quan dưới sự bảo vệ của các cao nhân đi."

"Tử Nguyên." Đế Tử Nguyên hiển nhiên tức giận vì chuyện trong thành Quân Hiến, Hàn Diệp nghe được trong lời nói có ý châm chọc, nhưng khó nói được một lời phản bác.

Xa xa vang lên tiếng vó ngựa, một bóng dáng mặc y phục xanh nhanh chóng đuổi tới.

Cả hai nhìn sang, chính là Trường Thanh nhận lệnh của Đế Tử Nguyên giữ chân Tang Nham, đã thuận lợi thoát thân với sự trợ giúp của cao thủ Quân gia.

"Tiểu thư!" Trường Thanh lại gần hai người họ, đầu tiên quan sát xem Đế Tử Nguyên có bị thương không, khi thấy nàng không hề hấn gì mới chắp tay với Hàn Diệp "Trường Thanh bái kiến Điện hạ."

Hàn Diệp gật đầu, định tiếp tục thuyết phục Đế Tử Nguyên trở về biên cương Đại Tĩnh qua Hồ sơn.

"Hàn Diệp, hiện nay chỉ còn thành Vân Cảnh và thành Quân Hiến trong tay Bắc Tần, huynh ở lại Đồng quan. Sau khi quân lương được chuyển đến các thành, ta sẽ công thành Vân Cảnh, thành Quân Hiến giao cho huynh. Trước khi Đại Tĩnh và Bắc Tần ngừng chiến, chúng ta không cần gặp lại nữa. Trường Thanh, chúng ta đi." Hàn Diệp còn chưa kịp lên tiếng, Đế Tử Nguyên chỉ để lại một câu như vậy, sau đó vung roi thúc ngựa, chạy thẳng về núi Thanh Nam.

Vó ngựa phi nhanh, chẳng hề quay đầu.

Không cần gặp lại sao? Tử Nguyên.

Hàn Diệp không dời mắt cho đến khi bóng người sẫm màu kia hóa thành đốm đen biến mất nơi chân trời, hắn kìm nén nét cô đơn trên mặt, quay người dẫn năm người còn lại đi về nơi sâu trong Hồ sơn.

Thiên hạ và Đế Tử Nguyên, nếu đã lựa chọn, hà cớ gì cứ không nỡ?

Cùng lúc đó, ngoài thành Quân Hiến, Ngũ Lý đình.

Dưới màn tuyết dày đặc, một nữ tử che mặt y phục trắng thuần bước ra khỏi rừng mai, nàng đứng trước thanh kiếm bạc, lặng lẽ nhìn Liên Lan Thanh, nhưng Liên Lan Thanh không hề nhìn nàng.

Vạn vật tĩnh lặng, ngoài những bông tuyết lất phất rơi, mọi khung cảnh dường như đã đóng băng trong đôi mắt của nữ tử tố y.

Giữa đất trời, như chỉ còn lại hai người đối mặt trong thầm lặng.

"Tướng quân!" không khí giữa hai người quá mức ngột ngạt quỷ dị, thủ lĩnh thân binh Liên Vũ của Liên Lan Thanh cách xa hàng chục thước hét lên, định lao tới, nhưng Liên Lan Thanh đã giơ tay ngăn cản.

"Kiêu Kỵ vệ nghe lệnh."

Một tiếng hạ lệnh của Liên Lan Thanh, tất cả thân binh đều nhảy xuống ngựa, quỳ trên đất.

"Những người chứng kiến chuyện xảy ra hôm nay, sau khi ra khỏi rừng này, sẽ không lọt vào tai người khác." Liên Lan Thanh vẫn rũ mắt nhìn đất, chỉ trầm giọng phân phó "Kiêu Kỵ vệ lui về một trăm thước, dù có xảy ra chuyện gì, cũng không được tiến lên trước." hắn nói rồi dùng nội lực ném Mạc Thiên đang nằm trên đất về phía Liên Vũ "Chăm sóc tốt cho Bệ hạ."

Liên Vũ ngẩn người, nhưng vẫn dẫn đầu chúng thị vệ chắp tay "Vâng, tướng quân!"

Người của Kiêu Kỵ doanh từng được Liên Lan Thanh cứu về từ đống người chết trên chiến trường, tuyệt đối trung thành với Liên Lan Thanh, phàm là lệnh của Liên Lan Thanh, bọn họ đều tuyệt đối nghe theo. Liên Vũ lao về phía trước đón lấy Mạc Thiên đang ngất đi, dẫn Kiêu Kỵ vệ lui về một trăm thước, cho đến khi đến rìa rừng mai.

"Ngươi là ai?" sâu trong rừng mai, Quân Huyền cuối cùng cũng lên tiếng.

Hai tay chắp phía sau của Liên Lan Thanh run lên.

Mười một năm trước trên sa mạc Mạc Bắc, tiểu Quân Huyền khoác một chiếc áo lông, đôi mắt trong veo, mỉm cười hỏi hắn: Huynh là ai? Sao lại một mình ở nơi sa mạc này?

Năm đó, hắn nói, hắn là người Đại Tĩnh, tên Tần Cảnh.

Vài ngày trước ở lầu Quân Tử, Quân Huyền hỏi hắn, nếu hắn là Tần Cảnh đã chết kia, có thể nói nàng biết, mười năm thời gian, mười năm ân nghĩa, đối với Tần Cảnh, rốt cuộc là gì?

Đêm đó, hắn không trả lời.

"Trả lời ta, ngươi rốt cuộc là ai?" trong rừng mai an tĩnh vang lên tiếng chất vấn lần thứ hai, càng lạnh lùng hơn vừa rồi.

Liên Lan Thanh cuối cùng cũng ngẩng đầu, từng chữ nói với Quân Huyền "Liên Lan Thanh, người Bắc Tần."

Hai nước giao tranh, thù nước hận nhà, không có lựa chọn.

Sáu chữ này, là tất cả trả lời mà Liên Lan Thanh đáp cho mười một năm qua.

Trên đời này chưa từng có Tần Cảnh.

"Ngươi vào môn hạ Thi gia, là vì đại chiến thành Cảnh Dương năm đó, phụ thân ngươi đã chết dưới tay Thi lão tướng quân?"

"Mối thù gϊếŧ cha, không đội trời chung."

"Thế nên ngươi trộm bản đồ bố trí binh lực của thành Quân Hiến, mở cổng thành dẫn đại quân Bắc Tần vào thành? Dân chúng cả thành kính trọng ngươi, có thù gì với ngươi?"

"Già trẻ lớn bé gia tộc ta đều vô tội, khi kỵ binh Đại Tĩnh tàn sát dưới núi Vô Danh mười một năm trước, có từng nghĩ họ cũng là nữ nhân trẻ nhỏ tay không tấc sắt?"

Đôi mắt Liên Lan Thanh xuất hiện những tia máu, giọng nói khàn khàn chỉ còn lại khô khốc.

Ánh mắt Quân Huyền chợt giật mình, chân tướng về cái chết thảm của tộc nhân Liên thị được mật thám Quân gia tra được vài ngày trước không giống những gì Liên Lan Thanh đã nói. Rõ ràng do lão Bắc Tần vương đã giá họa cái chết của tộc nhân Liên thị cho Thi gia, luyện hóa Liên Lan Thanh thành một con tốt máu lạnh đầy thù hận.

Liên Lan Thanh đời này, đáng thương, đáng buồn, đáng hận.

"Ta thì sao? Liên Lan Thanh, ta không hỏi thù nước, không hỏi hận nhà ......" Quân Huyền lên tiếng "Mười năm qua, ngươi từng có phút giây nào thật lòng với ta? Năm đó, ngươi hứa cưới ta trước mặt phụ thân ta và Thi lão tướng quân, có chút nào ...... thật lòng?"

Thù nước hận nhà, Liên Lan Thanh còn có thể trả lời, nhưng Quân Huyền hỏi như vậy, hắn không thể nói được gì.

"Bỏ đi, ngươi không cần trả lời. Chuyện đến nước này, ta còn cố chấp với những điều này, quả thật buồn cười."

Quân Huyền cười thê lương "Mười một năm trước, là ta đưa ngươi về thành, nói cho cùng, thành Quân Hiến bị công phá là một tay ta tạo thành, dân chúng cả thành đều chết trong tay ta, tội nghiệt như vậy, kiếp này của ta khó mà chuộc tội. Liên Lan Thanh, ngươi không thật lòng, đời này với ta, còn ý nghĩa gì?"

"Nếu Tần Cảnh đã chết, Liên Lan Thanh, ngươi vốn là hắn, cần gì phải sống?" giọng Quân Huyền vừa dứt, giơ tay cầm kiếm chĩa về phía Liên Lan Thanh, tiếng kiếm réo rắt "Thù oán của Thi gia và dân chúng thành Quân Hiến, hôm nay sẽ do ta đến trả, Liên Lan Thanh, rút kiếm, đấu một trận với ta!"

Mũi kiếm bạc cách Liên Lan Thanh chưa đầy năm thước, ý chí chiến đấu mãnh liệt tràn ra từ Quân Huyền.

Quân Huyền từ nhỏ thích kinh doanh, chưa từng thích luyện võ, Quân Huyền của một năm trước thậm chí còn không thể tiếp được mười chiêu của hắn, nhưng hiện giờ ý chí chiến đấu và nội lực trên người nàng ... dường như không thua kém gì hắn. Ánh mắt Liên Lan Thanh lộ ra vẻ kinh ngạc, sắc mặt đột nhiên tái nhợt vô cùng.

Trên đời này quả thật có một cách gia tăng nội lực nhanh chóng, trong vòng một năm có thể đổi lấy nội lực được người khác tu luyện hai mươi năm, nhưng cách này sẽ phải trả giá bằng hai mươi năm tuổi thọ.

Quân Huyền, nàng ấy ...... vốn không phải báo thù, đây là đang dùng mạng lấy mạng!

"A Huyền ......" cái tên quen thuộc được gọi từ miệng của Liên Lan Thanh, nhưng lại chìm trong ánh kiếm màu bạc.

Hắn nâng mắt, chỉ nghe thấy một câu vô cùng lạnh lùng của Quân Huyền.

"Tần Cảnh, ngươi còn sống, với ta mà nói, chi bằng chết đi."

Bình Luận (0)
Comment