Đế Hoàng Thư

Chương 178

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một ánh kiếm lạnh lẽo, cắt ngang trận chiến sinh tử đã trở thành định cục, nhuyễn kiếm bạc với khí thế không thể ngăn cản kia xua tan hơi thở chết chóc giữa hai lông mày của Đế Tử Nguyên. Cảm giác ấm áp từ bên hông truyền đến, nàng rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc, được người ôm trọn vào lòng, nhanh chóng rút lui về sau.

Nàng dùng sức lực cuối cùng ngẩng đầu lên, góc nghiêng kiên nghị của Hàn Diệp rơi vào mắt nàng qua đôi mắt nhòe máu mờ sương. Người ôm nàng run rẩy liên tục truyền chân lực vào kinh mạch của nàng.

"Hàn Diệp ......" nàng cuối cùng cũng nhìn thấy Hàn Diệp cúi đầu.

Bao năm qua, nàng đã nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ của Hàn Diệp, cơ trí, khoan dung, lạnh lùng, chịu đựng, nhưng nàng chưa từng nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ đến cực điểm, lại tức giận như sóng to gió lớn cuốn phăng vạn vật của hắn như lúc này.

Hàn Diệp, sao chàng lại xuất hiện ở đây?

Giang sơn, dân chúng?

Tình thân, nhân nghĩa?

Rốt cuộc chàng lựa chọn điều gì?

Ta có thể chế ngự lòng người, nắm giữ thiên hạ, xoay chuyển càn khôn, chỉ có chàng, ta vĩnh viễn không thể nhìn thấu.

Nếu có cơ hội, lần này chàng đến nói ta biết, rốt cuộc thứ chàng muốn là gì!

Tiếng đao kiếm va chạm, tiếng kêu gào khẩn thiết tan biến bên tai, Đế Tử Nguyên mất hết sức lực, cuối cùng nhắm mắt, chìm vào bóng tối sâu thẳm.

Trên nền tuyết, Quy Tây, Cát Lợi, Uyển Thư đứng cạnh nhau, bảo vệ trước mặt Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên với tất cả vũ khí trong tay.

Thấy Hàn Diệp và những người khác xuất hiện, quan tiên phong Ngô Phi đứng phía sau vách núi, nhanh chóng ném bật lửa xuống đất, giẫm mạnh dập tắt, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn cũng biết nặng nhẹ, lập tức hành lễ với Hàn Diệp, dẫn những tướng sĩ còn lại đuổi theo xe quân lương.

Ôn Sóc trầm mặc nhìn hai người trên tuyết, hai mắt đỏ bừng, khóe môi mím chặt, hai tay buông thõng khẽ run lên, nhìn nét mặt Đế Tử Nguyên mang theo một tia hạnh phúc mất đi rồi lấy lại được.

Ba chuẩn tông sư bị chấn động lui về sau mấy bước, nhìn mấy người đứng trong tuyết, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống. Bọn họ nhìn Quy Tây sắc mặt lạnh lùng như nhìn thấy một đóa hoa, trong mắt không giấu được vẻ ngạc nhiên.

Chỉ mới hai mươi tuổi đã bước đến đỉnh cao của chuẩn tông sư! Nếu không phải được tu luyện tốt, hầu như cả ba người đều sẽ hét lên 'tuyệt đối không thể'!

Công lực của tiểu thái giám và cô nhóc kia tuy không bằng bọn họ nhưng lại mạnh mẽ chính thống, rất khó đối phó. Còn cả hộ vệ đầu gỗ cực kỳ khó giải quyết, chỉ cần mấy người này, đừng nói là gϊếŧ Đế Tử Nguyên, bọn họ cũng khó có thể thuận lợi rời khỏi núi Hổ Tiếu.

Hơn nữa, người đó thật sự đã đến đây ......

Khi ba chuẩn tông sư đã trải qua hàng chục năm thăng trầm đặt mắt nhìn bóng người trên tuyết, đều đồng thời cảm thấy một loại khí lạnh khó tả.

Tuyết lớn rơi suốt đêm, đỉnh núi phủ một màu trắng xóa.

Hàn Diệp nửa quỳ trên đất, ôm chặt người trong lòng, không nói lời nào.

Cả đỉnh núi Hổ Tiếu đã trầm mặc một cách quỷ dị kể từ lúc hắn xuất hiện với thanh kiếm kia của mình.

Trữ quân Đại Tĩnh ôn hòa tốt bụng trong mắt thiên hạ đột nhiên biến mất, dù hắn rũ mắt, nửa quỳ trên đất làm người khác nhìn không rõ nét mặt, nhưng mọi người vẫn có thể cảm nhận được sát khí hung tàn muốn hủy diệt mọi thứ trên người hắn.

Vảy ngược của rồng, không thể đụng tới.

Lời này là đạo lý từ thời xa xưa.

"Ta đã nói, nếu có duyên, ta nhất định sẽ gặp lại các vị trên chiến trường Tây Bắc này." Hàn Diệp đứng dậy, quay lưng với mọi người, cẩn thận đưa người đang ôm trong lòng vào tay Ôn Sóc. Hắn xoay người, nhìn ba chuẩn tông sư vẻ mặt bất định, nói một câu như vậy.

Khôi y nhân im lặng hồi lâu, cởi bỏ khăn che mặt, hắn chính là thủ lĩnh của mười chuẩn tông sư vài ngày trước.

Hàn Diệp dù gì cũng là Hàn Diệp, thương thế của Đế Tử Nguyên khiến hắn ruột gan rối bời, nhưng không hề mất đi lý trí. Điều hắn thật sự kiêng dè không phải ba người trước mắt, mà là bảy chuẩn tông sư không rõ tung tích còn lại.

Nếu mười người này liên thủ, trừ khi đại tông sư xuất thế, nếu không ở biên giới Tây Bắc này không ai có thể ngăn cản.

"Điện hạ, ta chỉ làm theo lệnh. Điện hạ cần gì phải nghịch ý vua cha, ngăn cản ta? Lẽ nào nữ tử nhỏ bé này còn quan trọng hơn giang sơn xã tắc của Điện hạ?"

Dù đã đoán được ba chuẩn tông sư này nhận lệnh của ai, nhưng chính tai nghe thấy vẫn không khỏi chấn động. Đế vương Đại Tĩnh ngồi trên cao trong điện Kim Loan thật sự là kẻ đứng sau cấu kết với Bắc Tần gϊếŧ thống soái ba quân, bất chấp quốc nạn!

Tất cả mọi người đều hướng mắt về phía Hàn Diệp đang đứng trầm mặc.

"Giang sơn là gì? Xã tắc là gì? Thiên hạ Đại Tĩnh thuộc về dân chúng Đại Tĩnh, không phải gia tộc Hàn thị độc chiếm. Ngày sau, thành mất nước vong, giang sơn sụp đổ, dân chúng diệt vong. Hàn gia ta còn đâu thiên hạ? Còn đâu xã tắc? Ba vị cũng đã trải qua mấy chục năm thăng trầm, năm đó từng giúp hai nhà Hàn Đế chinh chiến thiên hạ, xây dựng xã tắc, hiện giờ sống những ngày tháng yên bình quá lâu, nên đã quên dân chúng lầm than, máu chảy thành sông khi ban đầu thiên hạ đại loạn rồi sao?"

"Ta sao lại không biết thông đồng với địch sẽ hủy thanh danh một đời, ta chỉ làm theo lệnh vua!" khôi y nhân bị lời khiển trách của Hàn Diệp nói không nên lời, tức giận lên tiếng.

"Lệnh vua cũng sẽ sai!" Hàn Diệp dứt khoát ngắt lời hắn, hít một hơi thật sâu, lặp lại lần nữa "Dù là đế vương thì đã sao, lệnh vua cũng sẽ sai! Nếu nước mất nhà tan, giang sơn sụp đổ, nào còn có Trung Nguyên an bình cho dân chúng và thị tộc?"

Trữ quân thẳng lưng nghiêm nghị, trầm giọng lên tiếng, đôi mắt đen láy của hắn chứa đựng cơ trí dung hòa lòng từ bi với chúng sinh.

Những lời như vậy, cao cả mạnh mẽ, không thể nói không lay động.

Có lẽ lời của Hàn Diệp đã chạm đến ba người, khôi y nhân nhìn chằm chằm Hàn Diệp hồi lâu, đột nhiên lên tiếng dò hỏi "Lão từng nghe qua một chuyện cũ, không biết có phải là lời đồn?"

"Chuyện gì?"

"Nghe nói Điện hạ lúc nhỏ từng bái Đế gia chủ Đế Thịnh Thiên làm sư?"

"Đúng vậy, ta được Đế gia chủ dạy dỗ ba năm."

"Khó trách." khôi y nhân gật đầu, ánh mắt hiện lên một tia xúc động hồi tưởng hiếm thấy "Tính cách Điện hạ không giống Bệ hạ, lại giống vị kia đến chín phần."

Nhưng cảm xúc này cũng phai nhạt rất nhanh, khôi y nhân nhìn chằm chằm Hàn Diệp, chậm rãi nói "Điện hạ, Bệ hạ là vua, người là thần. Bệ hạ là phụ thân, người là nhi tử. Lão muốn biết, dù Điện hạ cảm thấy Bệ hạ làm sai, người có thể làm gì? Hiện nay trên triều đình, Bệ hạ sẽ không tha cho Đế Tử Nguyên, cũng sẽ không mặc kệ Đế gia lớn mạnh uy hiếp giang sơn Hàn gia, người làm sao bảo vệ Đế gia vẹn toàn? Lẽ nào muốn gϊếŧ cha đoạt vị, gϊếŧ vua đoạt quyền, chắp tay dâng giang sơn cho Đế gia?"

"Phụ hoàng sai, ta không thể sai. Ông ấy làm sai, ta sẽ thay ông ấy trả cho Đế gia, dân chúng và thiên hạ. Còn về làm sao để bảo vệ Đế gia vẹn toàn, đó là chuyện của ta, liên quan gì ngươi."

Hàn Diệp chậm rãi nói, vẻ mặt không chút do dự.

Khôi y nhân hơi giật mình, nhìn Hàn Diệp, chợt thở dài.

"Chẳng trách ...... chẳng trách Thái tổ để lại một di chỉ truyền ngôi như vậy, thì ra là vậy, thì ra là vậy. Điện hạ người ...... thật sự không giống Bệ hạ."

Mười bảy năm trước khi Thái tổ Hàn Tử An qua đời, để lại một di chỉ truyền ngôi, trong đó ngoài Hàn Trọng Viễn được phong làm Hoàng đế, đồng thời phong Hoàng thái tôn Hàn Diệp làm Thái tử, nữ nhi Đế thị Đế Tử Nguyên làm Thái tử phi. Nếu năm đó không xảy ra án oan Đế gia, bây giờ xem ra, nếu Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên làm đế hậu, Đại Tĩnh thống nhất Vân Hạ, kéo dài trăm năm thịnh vượng của quốc gia xã tắc gần như đã trở thành định cục.

Đáng tiếc ......

"Ba vị đều biết có những chuyện không thể làm, vậy tại sao không buông bỏ chấp niệm, sớm ngày quay đầu. Nếu không quay đầu, dù các vị có nhận lệnh của ai mà đến, với ta mà nói, các vị đều đã phạm tội cấu kết ngoại tộc, truy gϊếŧ thống soái, hại nước hại dân! Theo luật pháp Đại Tĩnh, phạm vào tội chết, ta sẽ không mềm lòng!"

Hàn Diệp trầm giọng khuyên hàng. Lúc này đã qua nửa khắc, Hàn Diệp đoán được chỉ có ba chuẩn tông sư này đến núi Hổ Tiếu, bảy người còn lại không có ở đây.

"Điện hạ ở nơi cung cấm, tự biết có những chuyện thân bất do kỷ." khôi y nhân lắc đầu "Nếu Bệ hạ không thể quản chế ta, sao có thể để mười người chúng ta đến chiến trường Tây Bắc này. Trận chiến hôm nay, sống chết có số, không thể hóa giải."

Ba chuẩn tông sư nhìn nhau, vẻ mặt nặng nề.

"Nếu hôm nay ta chiến bại mà chết, ngày sau Điện hạ đăng cơ hoàng vị hoặc Đế gia nắm giữ thiên hạ, vẫn mong Điện hạ và Tĩnh An Hầu quân niệm tình ta năm đó có ân nghĩa trợ giúp, miễn tội cho mười tộc của ta."

Ba người đồng thời chắp tay hành lễ với Hàn Diệp, cũng đồng thời lên tiếng.

Đất trời mênh mông, trên người ba chuẩn tông sư cúi người hành lễ này đều có cảm giác thê lương hiu quạnh ập đến trong mơ hồ.

Năm đó, anh dũng bảo vệ quốc gia, nhưng đến tuổi xế chiều lại hại nước hại dân. Mười người này đã bị quyền lực che mờ lý trí, phạm vào sai lầm, thanh danh một đời, hủy trong một lúc, không phải không muốn quay đầu, chỉ là đi đến bước này, không thể nào quay đầu được nữa.

Một lúc sau, Hàn Diệp xoay người, đón lấy Đế Tử Nguyên trong tay Ôn Sóc, đi tới lối vào vách núi phía sau.

"Ta hứa với các vị, chuyện ở Tây Bắc hôm nay, ngày sau sẽ không liên lụy tới tộc nhân của mười vị tiền bối. Quy Tây, tiễn ba vị tiền bối lên đường."

Hàn Diệp không hề dừng bước, cuối cùng đã để lại lời hứa của trữ quân.

Ba chuẩn tông sư vẫn chưa đứng dậy, cúi đầu về hướng Hàn Diệp vừa đi.

"Vâng, Điện hạ." Quy Tây nhận lệnh, rút trường kiếm trong tay, cùng Trường Thanh, Uyển Thư và Cát Lợi tiến về phía ba chuẩn tông sư.

Tiếng đao kiếm quyền cước sau lưng hắn biến mất bên tai, tuyết rơi dày đặc trên núi Hổ Tiếu vẫn không ngừng, Hàn Diệp ôm Đế Tử Nguyên băng qua vách núi, đi suốt con đường xuống núi.

Người đang ngủ trong lòng hắn thật an tĩnh hiền hòa, đột nhiên khiến hắn nhớ tới đứa nhỏ năm đó đi theo sau hắn, đôi mắt cong cong gọi hắn là Thái tử ca ca.

Hàn Diệp ôm chặt nàng, như thể ôm cả thế gian trong tay.

Tử Nguyên, không được từ bỏ.

Đừng từ bỏ cuộc sống, đừng từ bỏ niềm tin với ta.

Đời này của chúng ta gian nan đến vậy, thì đã làm sao?

Chỉ cần nàng còn sống, dù vận mệnh của ta có gian khổ gấp mười lần, đời này ta cũng cam tâm tình nguyện.

Phía sau bọn họ, Ôn Sóc nhìn từ xa, không hề bước tới.

Màn tuyết trắng xóa, phản chiếu hai bóng người cô độc.

Núi xanh vốn chẳng già, vì tuyết phủ bạc đầu.

Ôn Sóc nghĩ, có lẽ câu nói này đã chờ họ nửa đời người.

Bình Luận (0)
Comment