Đế Hoàng Thư

Chương 206

Trong Thượng thư phòng yên tĩnh lạ thường, đặc biệt là nét mặt Đế Tẫn Ngôn khẽ dao động. Đều lọt vào mắt Đế Tử Nguyên, nàng nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Hoàng Phổ và Ngụy Gián phất tay cười cười.

"Chuyện cũng không nghiêm trọng đến mức như vậy, sai thì không đúng được, giả thì không thật được, không phải còn hơn nửa tháng sao? Du An, bổn vương tin khanh có thể tìm ra chân tướng, chẳng qua bổn vương cho rằng khanh bắt đầu từ tìm chủ mưu phía sau, chi bằng bắt đầu từ bản thân của vụ án."

Thấy Hoàng Phổ khó hiểu, Đế Tử Nguyên cười nói "Nếu để hai vụ án này tránh khỏi tranh đấu trong triều, trở lại bản thân của hai vụ án, bổn vương nghĩ khanh sẽ phát hiện được gì đó, chỉ cần là giả, nhất định sẽ có sơ hở, chi bằng khanh bắt đầu Giang Vân Tu và tên trộm đó. Trước khi Tam giáp khoa cử được định, sau khi yến tiệc kết thúc, kẻ chủ mưu đó không hề tiết lộ sự việc, bị hãm hại không chỉ Đế gia, còn có Cung lão đại nhân và tân khoa Tam giáp đã được xếp vào triều đình. Từ xưa đã có tranh đấu phe phái, tranh giành hoàng vị, bổn vương dám ngồi trên vị trí này, đã chuẩn bị trước chuyện quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, nhắm vào bổn vương thì được, nhưng Cung lão đại nhân và tân khoa Tam giáp có lỗi gì, phải chịu nạn oan uổng này."

Đế Tử Nguyên nhìn Hoàng Phổ "Du An, hai vụ án này, bổn vương không phải muốn chứng minh có kẻ chủ mưu hãm hại bổn vương và Đế gia, bổn vương muốn chính là hai vụ án này được phơi trần trước thiên hạ, trả cho Cung lão đại nhân và tất cả thí sinh đạt bảng trong khoa cử lần này một thanh danh công chính, đây là bọn họ nên có được!"

Nghe vậy, Hoàng Phổ thở một hơi dài, đứng dậy cúi người trước Đế Tử Nguyên "Thần nhất định sẽ dốc hết sức lực, không phụ giao phó của Điện hạ, điều tra hai án này, trả sự trong sạch cho Cung lão đại nhân và thí sinh khoa cử."

Hoàng Phổ và Ngụy Gián cùng rời đi, Thượng thư phòng chỉ còn lại hai tỷ đệ Đế Tử Nguyên và Đế Tẫn Ngôn.

Đế Tử Nguyên nhấp một ngụm trà, nhìn Đế Tẫn Ngôn "Nói đi, đệ còn chuyện gì giấu ta và Du An, có phải liên quan đến vụ án gian lận?"

Đế Tẫn Ngôn vội lắc đầu, cười nói "Tỷ, đệ nào dám giấu tỷ chuyện gì, Hoàng đại nhân đã nói chuyện này liên quan đến thanh danh cả đời của đệ, nếu đệ biết được gì, nhất định sẽ nói với Hoàng đại nhân."

"Dáng vẻ cà lơ phất phơ này của đệ, chẳng nhìn ra đệ có chuyện gì bận tâm." Đế Tử Nguyên phất tay "Lui xuống đi, trước khi vụ án này sáng tỏ thì đừng đến Sùng Văn các dạy học nữa, tránh để các triều thần vạch tội đệ. Nhưng bài tập của Hàn Vân thì không thể dừng, mỗi ngày đệ vào cung giảng bài cho nó đi."

Trong mắt Đế Tẫn Ngôn thoáng qua tia sáng, gật đầu, hỏi han Đế Tử Nguyên vài câu rồi mới rời Thượng thư phòng.

Đợi hắn rời khỏi, Đế Tử Nguyên mới ngẩng đầu nhìn bóng lưng của hắn, nhẹ giọng nói "Thằng nhóc này, cũng nhân từ như Hàn Diệp."

Cát Lợi đứng một bên nghe không hiểu, nhỏ giọng hỏi "Điện hạ, người nói thế tử biết ai đang hãm hại ngài ấy? Vậy thế tử sao lại không nói ra?"

Đế Tử Nguyên cầm bút phê duyệt tấu chương, cười nói "Chuyện của đệ ấy, tự đệ ấy giải quyết. Thằng nhóc này lớn rồi, không đến lượt ta quyết định thay."

Một tháng trước khi chuông Thanh Long bị gõ vang, một chiếc xe ngựa bình thường xuất phát từ Hoài thành, trải qua nửa tháng hành trình, không nhanh không chậm dừng ngoài thành Quân Hiến.

"Công tử, chúng ta đến rồi." Linh Triệu vén màn xe ngựa, cung kính nói với Hàn Diệp trong xe.

Từ phía Tây Bắc, nắng trời rực rỡ, không giống rừng trúc ở Hoài thành, lạnh lẽo ẩm ướt. Tấm màn được vén lên, ánh mặt trời mạnh mẽ chiếu vào, Hàn Diệp hiển nhiên không quen với kiểu ngày này, lông mày cau lại.

Hàn Diệp xuống xe, tiếng kèn hiệu của thành Quân Hiến cách đó không xa vang lên, tiếng hò hét mạnh mẽ trên đầu thành, chính là giọng nói quê hương Đại Tĩnh. Hàn Diệp ở quốc thổ Bắc Tần hai năm, nhất thời nhiều cảm xúc đan xen.

"Công tử, có cần ta đưa người vào thành?" Linh Triệu đứng một bên, nhỏ giọng nói.

"Không cần, ngươi đưa ta đến thành Quân Hiến, đã tận lực rồi. Ta còn phải cảm ơn ngươi giấu chuyện ta rời khỏi với Mạc Sương." Hàn Diệp lắc đầu.

"Công tử, sư phụ đã nói, mệnh lệnh của người và công chúa, lệnh của người càng quan trọng hơn." Linh Triệu là đồ đệ của Quốc sư Tịnh Thiện, hai năm qua luôn chăm sóc bên cạnh Hàn Diệp. Hàn Diệp đột ngột mất đi võ công hai mắt, nếu không có Linh Triệu, e là phải chịu đựng không ít.

"Đã đến thành Quân Hiến, ta sẽ không còn nguy hiểm gì nữa. Ngươi là người Bắc Tần, có thể sẽ bị nhận ra, không cần cùng ta vào thành nữa." Hàn Diệp nhìn sang hướng của Linh Triệu "Linh Triệu, đa tạ ân tình ngươi chăm sóc hai năm qua, Hàn Diệp vô cùng cảm kích."

"Công tử." hai mắt Linh Triệu đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào.

Hàn Diệp vỗ vỗ vai hắn, xoay người muốn đi.

"Công tử!" giọng của Linh Triệu từ phía sau truyền tới "Người nhất định phải sống tốt, thay sư huynh ta tiếp tục sống!"

Bước chân Hàn Diệp ngừng lại, gật gật đầu, rồi đi về phía thành Quân Hiến.

Vụ án gian lận khoa cử vẫn đang được Đại Lý tự điều tra, Đế Tẫn Ngôn không còn đến Sùng Văn các dạy học, mà nghe theo lệnh của Đế Tử Nguyên, mỗi ngày vào cung dạy cho Hàn Vân trong hoàng thành.

Buổi học hôm đó kết thúc, sắc trời còn sớm, Đế Tẫn Ngôn có hứng thú, liền bảo cung nga pha ấm trà trên Sùng Dương các, đồng thời gọi người mời Đế Tử Nguyên đến ngắm phong cảnh, nào ngờ Đế Tử Nguyên đã xuất cung đi săn, không ở trong cung. Thấy Đế Tẫn Ngôn có chút thất vọng, Hàn Vân vốn đã ra tới cửa, chợt xoay người lặng lẽ đi theo Đế Tẫn Ngôn đến Sùng Dương các.

Đế Tẫn Ngôn nhìn thấy một cậu nhóc lẽo đẽo theo sau, đôi mắt cong cong, không lên tiếng. Hắn vừa bước lên lầu, Hàn Vân ở sau đã ho một tiếng, nghiêm túc vẫy lui cung nga. Đợi cung nga rời đi, Hàn Vân với đôi chân ngắn ngủn đã dọn sẵn ghế trên các, thức ăn trên bàn nhỏ cũng được đặt ngay ngắn, thậm chí còn bắt đầu pha trà cho Đế Tẫn Ngôn.

Đế Tẫn Ngôn dựa vào lan can gỗ nhìn Hàn Vân bận tới bận lui, híp mắt lại, đột nhiên nói "Điện hạ, người là trữ quân do Bệ hạ thân phong, những chuyện này, có chút không thỏa đáng."

Tuy mấy tháng trước hai người họ có danh nghĩa sư đồ, nhưng lúc dạy học ở Sùng Văn các vẫn giữ đúng lễ nghĩa sư đồ, trong mắt mọi người càng là quân thần khác biệt, vô cùng khách khí, thời gian một mình ở chung như vậy rất hiếm.

Hàn Vân dừng tay, không xoay người lại, mà nâng cái cằm mũm mĩm "Người và Nhiếp chính vương chưa từng gọi ta là 'Thái tử', ta bây gờ xem là trữ quân gì chứ?"

Ây dô! Cũng có chút tính khí đó! Đế Tẫn Ngôn nhướng mày, còn chưa kịp nói, Hàn Vân đã cao ngạo quay đầu lại "Hơn nữa, người là lão sư của ta, ta nên làm những chuyện này."

Đế Tẫn Ngôn sửng sốt, nhìn bộ dáng bận rộn của Hàn Vân, trong lòng đột nhiên có chút xúc động. Năm đó Hàn Diệp cũng từng dẫn hắn chưa được bao lớn đi dạo trong cung, khi đó hắn đi theo bên cạnh Hàn Diệp, tràn đầy ngưỡng mộ, mỗi ngày đều rất vui vẻ bưng trà rót nước, cùng người đọc sách.

Hắn tiến lên, nhấp một ngụm trà do Hàn Vân pha, cười nói "Tay nghề không tệ, vậy làm phiền Thập tam điện hạ rồi."

Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Hàn Vân, đôi mắt nhỏ cong lên, cười toe toét lộ cả răng, thuận thế leo lên ghế ngồi xuống, tự mình rót một chén liếʍ ɭáρ, đắc ý gật đầu nói "Tay nghề của ta có tiến bộ rồi."

Đế Tẫn Ngôn bị cậu nhóc chọc cười, ảm đạm tích tụ trong mắt được quét sạch.

Hàn Vân nhìn Đế Tẫn Ngôn, nhớ tới những lời cậu nhóc muốn nói mấy ngày qua, nhỏ giọng nói "Lão sư, mấy ngày trước Tả thị lang Lý Định Khôn tấu người tiết lộ đề thi khoa cử, ngày mà người đưa ra bài tập cho Triệu sư huynh, ta cũng ở đó, hay là ta đến Đại Lý tự một chuyến, nói với Hoàng đại nhân đề thi giống nhau chỉ là trùng hợp, nếu người muốn tiết lộ đề thi, thì sẽ âm thầm làm, sao có thể để ta có mặt ở hiện trường."

Đế Tẫn Ngôn sửng sốt, nhìn Hàn Vân đang cẩn thận che giấu lo lắng, lại giả như trưởng thành, trong lòng thở dài.

Lúc đó chỉ có Triệu Nhân và Hàn Vân ở đó khi hắn ra đề, hiện tại bài tập của Triệu Nhân đã bị người khác rắp tâm tiết lộ, kẻ chủ mưu từ đâu biết được, không nói cũng rõ. Hàn Vân mới sáu tuổi, nhưng sớm đã cuốn vào tranh đấu trong cung. Hàn Vân tuy thông minh, nhưng dù sao cũng còn nhỏ, nếu vào Đại Lý tự làm chứng, với tâm tư và thủ đoạn của Hoàng Phổ, làm sao không đoán được mọi chuyện bắt đầu từ đâu? Nếu điện Ỷ Vân dính líu đến Đại Lý tự, thì Hàn Vân gặp phải khác gì với An Ninh năm đó?

Không cần biết vị trong điện Ỷ Vân kia đã làm gì hay muốn làm gì, suy cho cùng thì Hàn Vân vẫn vô tội.

"Không sao, thần sẽ xử lý vụ án này, không cần Thập tam điện hạ tới Đại Lý tự làm chứng."

"Nếu Hoàng Phổ không tìm được bằng chứng chứng minh lão sư người trong sạch thì sao?" Hàn Vân có chút lo lắng, hôm nay cậu nhóc nhất định theo Đế Tẫn Ngôn đến Sùng Dương các, chính là để nói với hắn những lời này khi hắn ở một mình, rồi lặng lẽ đến Đại Lý tự làm chứng giúp hắn, nào ngờ Đế Tẫn Ngôn lại chẳng quan tâm đến chuyện Lý Định Khôn cáo ngự trạng.

Đế Tẫn Ngôn sờ sờ đầu Hàn Vân, cười nói "Ta tin Hoàng đại nhân có thể trả lại trong sạch cho ta. Hơn nữa, ta là thế tử Tĩnh An Hầu, dù ta có bị kết tội tiết lộ đề thi thì đã sao, cùng lắm là bị tước bỏ quyền thừa kế Hầu tước, phạt thêm một ít bạc, ngày sau tích góp quân công là được, Điện hạ không cần để tâm."

"Lão sư, người không quan tâm danh tiếng sao?" vẻ mặt Hàn Vân kinh ngạc.

"Dĩ nhiên quan tâm." ánh mắt Đế Tẫn Ngôn lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn tương tự như Hàn Diệp trước mặt, khóe môi khẽ cong lên "Nhưng có một số thứ còn quan trọng hơn danh tiếng."

Năm đó Thái tử vì cứu hắn mà không tiếc để bản thân mình trọng thương, bao nhiêu năm qua lại càng dốc lòng dạy dỗ. Nếu không có Thái tử, hắn chỉ là một phần mộ trong Mộ không tên, nào có Đế Tẫn Ngôn ngày hôm nay? Hàn Diệp có ân nặng với hắn như vậy, hắn làm sao có thể trơ mắt nhìn Hàn Vân nhỏ tuổi bị cuốn sâu vào tranh đấu trong cung?

Nụ cười của Đế Tẫn Ngôn ấm áp trong trẻo, giống như khi hắn ôm cậu nhóc trong Ngự hoa viên ba năm trước, mũi Hàn Vân chua xót, cậu nhóc cúi đầu khẽ 'Ồ' một tiếng, đè nén cảm xúc trong mắt.

Trên Sùng Văn các thanh bình yên ả, một đôi sư đồ an tĩnh phẩm trà ngắm cảnh, hòa thuận vui vẻ.

Gần tối, Đế Tử Nguyên trở về cung nghe Cát Lợi bẩm báo, cười nói một tiếng 'Biết rồi' thì không hỏi thêm gì nữa, ngược lại vị trong điện Ỷ Vân kia chưa kịp đợi Hàn Vân lên lớp trở về, trong cung đã vỡ một cặp lưu ly khi nghe về chuyện này.

Tây Bắc, thành Quân Hiến.

Thi Tranh Ngôn từ quân doanh luyện binh trở về, vừa hồi phủ bước vào thư phòng, quản gia Thi Tuấn đã bước tới bẩm báo.

"Tướng quân, sáng sớm nay có người tới bái phỏng, nói là người quen cũ của tướng quân, mong có thể gặp tướng quân một lần." Thi Tuấn là con cháu của chi tộc Thi gia, hai năm trước được Thi Tranh Ngôn đưa về Thi gia, không hề quen biết người quen cũ của Thi gia. Hai năm qua có rất nhiều người quen cũ của Thi gia đến bái phỏng, Thi Tuấn vẫn luôn giữ lễ tôn trọng.

"Người đến có để lại danh tính không?" Thi Tranh Ngôn vào phòng thay thường phục, từ sau bức bình phong bước ra, tay vẫn còn đang đeo thắt lưng.

"Không có." Thi Tuấn lắc đầu, dâng lên một phong thư "Người đến chỉ để lại một phong thư, nói là tướng quân xem thì sẽ biết." Thi Tuấn nhớ đến gương mặt vô cùng thanh khiết cao quý lại không thể nhìn thấy kia, không khỏi có chút tiếc nuối.

"Hửm?" Thi Tranh Ngôn nhận lấy phong thư mở ra, vừa thoáng nhìn, ánh mắt ngưng đọng, con ngươi ngây ngẩn.

Chữ 'Diệp' sâu sắc mạnh mẽ quen thuộc khiến cả phong thư trở nên nóng rực.

Biểu tình trên mặt Thi Tranh Ngôn quá chấn động, tay cầm phong thư thậm chí còn run lên. Thi Tuấn bàng hoàng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhỏ giọng lên tiếng "Tướng quân, là ai đã đến bái phỏng?"

"Người đó ở đâu?" Thi Tranh Ngôn bị đánh thức, đột nhiên lên tiếng, cảm thấy có chút không ổn, nhìn Thi Tuấn gấp gáp hỏi một câu "Người đó ở đâu? Người đó có nói ta phải đến đâu gặp người đó?"

Thi Tuấn vội vàng gật đầu "Có nói, có nói, vị công tử đó nói nếu tướng quân bằng lòng gặp, người đó đợi tướng quân ở sương phòng Phượng Lâm của lầu Quân Tử ......"

Thi Tuấn còn chưa kịp dứt lời, Thi Tranh Ngôn đã lao ra ngoài, hắn không biết làm sao khi nhìn bóng lưng Thi Tranh Ngôn biến mất ngoài thư phòng.

Cũng không biết người đến là ai, lại có thể khiến tướng quân thống lĩnh ba quân ở Tây Bắc biến thành dáng vẻ như vậy.

Chết rồi, quên nói với tướng quân người đó không thể nhìn thấy, cũng không biết tướng quân gặp rồi, có cảm thấy đáng tiếc không?

Bình Luận (0)
Comment