Đế Hoàng Thư

Chương 221

Thư phòng điện Ỷ Vân, Cẩn quý phi đang luyện chữ, Thược Dược đến báo có Đế Thừa Ân cầu kiến.

Từ lúc vua Gia Ninh băng hà, Đế Thừa Ân nhiều lần đến điện Ỷ Vân để cầu kiến Cẩn quý phi, nhưng đều bị chặn bên ngoài.

"Nương nương, nàng đã đợi ngoài điện nửa canh giờ rồi."

"Để nàng vào đi." Cẩn quý phi trầm mặc một lúc, vẻ mặt ngược lại rất ung dung.

Đế Thừa Ân được Thược Dược dẫn vào thư phòng, vừa bước vào thư phòng nàng cẩn thận đánh giá Cẩn quý phi, thấy dáng vẻ nàng tuy phờ phạc mệt mỏi nhưng không hề hoảng loạn, nên không khỏi lấy làm lạ.

Tiên đế băng hà, cũng không để lại chiếu thư truyền ngôi cho tiểu Thái tử, nay triều đình do Đế gia nắm giữ, Cẩn quý phi sao có thể bình tĩnh như vậy. Chẳng lẽ Cẩn quý phi cho rằng lấy được lực lượng ám vệ trong tay nàng, thì có thể kê cao gối ngủ?

"Bái kiến nương nương." Đế Thừa Ân hành lễ, dáng vẻ phục tùng lại thấp thỏm. Trước khi Cẩn quý phi lên tiếng, hai mắt đã đỏ bừng "Nương nương, Bệ hạ đột ngột băng hà, người còn phải phò tá tiểu Điện hạ, nhất định phải bảo trọng phượng thể."

Tay luyện chữ của Cẩn quý phi không ngừng, cả mí mắt cũng không nâng. Một chút ngượng ngùng căm hận hiện lên trong mắt Đế Thừa Ân, biết Cẩn quý phi tức giận vì vụ án gian lận khoa cử bại lộ. Bây giờ vua Gia Ninh đã chết, tất cả quyền lực trong tay nàng đều thuộc về điện Ỷ Vân, ngoài dựa vào điện Ỷ Vân, nàng không còn chỗ đứng nào trong kinh.

"Nương nương." Đế Thừa Ân quỳ trên đất "Là Thừa Ân làm việc không tốt, suýt chút nữa đã liên lụy đến nương nương và Điện hạ, Thừa Ân tội đáng muôn chết, mong nương nương nể tình mấy năm qua Thừa Ân bầu bạn bên cạnh, để Thừa Ân lấy công chuộc tội ......"

"Lấy công chuộc tội?" Cẩn quý phi lạnh nhạt ngắt lời nàng, ngẩng đầu nhìn Đế Thừa Ân đang quỳ "Bệ hạ không còn nữa, quyền lực trong tay ngươi đều thuộc về điện Ỷ Vân ta, ngươi dùng thứ gì để lấy công chuộc tội với bổn cung?"

Giọng Đế Thừa Ân ngưng trệ, khuôn mặt trắng xanh đan xen, lập tức đỏ bừng. Tuy từ nhỏ nàng bị giam ở Thái sơn, lại lớn lên với thân phận là nhi nữ Đế gia, mấy năm qua được vua Gia Ninh che chở trong kinh, các quý phụ bình thường cũng cho nàng chút thể diện, chưa từng khiến nàng khó xử như Cẩn quý phi.

Hoàng gia khó lường, tình người lạnh nhạt, hiện giờ nàng đã hiểu thấu đáo.

"Nương nương, tuy Bệ hạ đã qua đời, nhưng nương nương là thân thể ngàn vàng, rất nhiều chuyện không cần đích thân nương nương đi làm. Hiện tại triều đình dao động, ngôi vị trữ quân của tiểu Điện hạ không vững, nữ quyến các phủ cũng là một thế lực quan trọng trong kinh, Thừa Ân bất tài, nguyện vì nương nương đến chào hỏi mệnh phụ các phủ, làm trâu làm ngựa để đền đáp nương nương." Đế Thừa Ân phủ phục trên đất, vẻ mặt thành khẩn.

Ánh mắt Cẩn quý phi thoáng qua sự khác lạ, Đế Thừa Ân xưa nay ở trước mặt nàng luôn có chút tính khí, nhưng không ngờ bây giờ lại tự hạ mình, cam lòng phủ phục dưới chân nàng. Nữ tử được nuôi dưỡng lớn lên trong thân phận nữ nhi Đế gia này nếu không gặp phải vận mệnh xấu, cũng không đến mức sống phụ thuộc vào người khác.

"Thừa Ân, vụ án gian lận khoa cử lần này và Bệ hạ băng hà, khiến bổn cung đã hiểu rõ một chuyện." Cẩn quý phi đặt bút, ngồi vào bàn nhìn Đế Thừa Ân.

Đế Thừa Ân ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt có chút nghiêm túc của Cẩn quý phi, hơi giật mình.

"Bổn cung luôn cho rằng chỉ cần ngồi vững ngôi vị ở hậu cung, thì triều đình sẽ bị hậu cung chế ngự. Sau lần này bổn cung đã hiểu, trên đời này chỉ triều đình mới có thể làm chủ hậu cung, một hậu cung nhỏ bé không thể nào sánh được với sức mạnh triều đình trên cao, nếu không có quyền ngôn luận trên triều đình, cái gọi là hoàng gia cung uyển chẳng qua là một cung điện hoa lệ." Cẩn quý phi trầm giọng, trong giọng điệu ẩn giấu sự thấu đáo.

Trước kia, nàng từng nghĩ chỉ cần dựa vào vua Gia Ninh là có thể bảo vệ được ngôi vị Thái tử của Hàn Vân, chỉ sau khi vua Gia Ninh qua đời, nàng mới hiểu hậu phi vô cùng yếu thế trước thế tộc và triều đình. Nếu không có mấy vị lão vương gia đức cao vọng trọng và thần tử kiên định bảo vệ Đông cung, e rằng triều đình sớm đã là thiên hạ của Đế gia.

"Theo lý mà nghĩ, tranh chấp trên triều đình không phải là chuyện mà hậu cung nho nhỏ có thể làm được. Bổn cung muốn, không phải là sự xu nịnh của mệnh phụ các phủ, điện Ỷ Vân ta muốn chính là thế lực triều đình. Thừa Ân, sau sự việc này, bổn cung mới hiểu tại sao Đế Tử Nguyên vào cung ba năm, xem như sống cạnh bổn cung, bổn cung là mẫu thân của Thái tử, mà nàng chưa từng bước vào cửa điện Ỷ Vân."

Cẩn quý phi nhớ tới Đế Tử Nguyên chỉ điểm giang sơn, dẫn dắt triều thần ngoài điện Nhân Đức, giọng trầm xuống "Vì với nàng mà nói, bổn cung chẳng qua chỉ là một trong những phi tần hậu cung, còn trong mắt nàng chính là cẩm tú giang sơn Đại Tĩnh, chốn hậu cung này chưa từng lọt vào mắt nàng. Chúng ta phí công bày kế, gấp gáp mưu cầu danh lợi, đối với nàng vốn không đáng nhắc đến."

"Thừa Ân, bổn cung muốn, không phải là sự xu nịnh của mệnh phụ các phủ, điện Ỷ Vân ta muốn chính là thế lực triều đình. Âm mưu tính kế tuy là sự trợ giúp không thể thiếu trên con đường đoạt vị, nhưng nếu muốn đánh bại người như Đế Tử Nguyên, chỉ có thể trù tính công khai."

Với lại là công khai dùng thiên hạ làm cục diện, triều đình làm bàn cờ, bá quan làm quân cờ.

Thấy Cẩn quý phi như thay da đổi thịt, Đế Thừa Ân không thể che giấu vẻ kinh ngạc trên mặt.

"Nương nương, người ......?"

"Thế nào? Ngạc nhiên? Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, bổn cung trải qua biến loạn triều đình vì Tiên đế băng hà, nếu vẫn nông cạn ngu ngốc như ban đầu thì làm sao có thể giúp Thái tử an ổn ngồi trên ngôi vị trữ quân, ngày sau đăng cơ hoàng vị."

Mười năm đằng đẵng như vậy, dù bây giờ Đế Tử Nguyên không đăng cơ, có ý bồi dưỡng Thái tử, nhưng ai có thể nói trước được chuyện tương lai. Nàng không xây dựng lực lượng của riêng mình trong triều đình, thiên hạ tương lai có thể sẽ không thuộc về Hàn Vân.

Tuy nàng không tin Đế Tử Nguyên, nhưng có một câu mà Đế Tử Nguyên nói rất đúng.

Hoàng nhi của nàng muốn không phải là vị trí Thiên tử như một con rối, không phải chỉ dựa vào âm mưu mà khống chế triều đình, nó muốn đường đường chính chính làm Thiên tử Đại Tĩnh, tạo phúc cho dân chúng, tạo thiên hạ thịnh thế. Là mẫu thân của nó, những gì nó không thể làm, hay vẫn chưa thể làm, nàng nên thay nó gánh vác, cũng sẽ thay nó làm được.

"Nương nương, Thuận An đến báo, hai vị Minh vương và An vương đã vào cổng cung, lát nữa sẽ đến điện Ỷ Vân."

Cẩn quý phi vừa dứt lời, tiếng Thược Dược nhỏ giọng bẩm báo đã vang lên ngoài điện.

Minh vương là tộc trưởng của tông thất Hàn thị, là huynh đệ còn sống duy nhất của Thái tổ, An vương là huynh trưởng của Tiên đế, hai người đều nắm thực quyền trong triều, uy danh hơn cả tám thân vương, không ít lão thần và thế tộc khai quốc trong triều có giao hảo với hai người, hiện giờ là trụ cột của hoàng thất. Hiện tại hai người cùng vào điện Ỷ Vân, hiển nhiên là Cẩn quý phi có ý triệu kiến.

Đây là quyền lực triều đình, trù tính công khai mà Cẩn quý phi nói. Nét mặt Đế Thừa Ân u ám, nhất thời nản lòng, cũng không nói thêm lời cầu xin.

Cẩn quý phi liếc nàng một cái, biết hôm nay răn đe đủ rồi, tuy Đế Thừa Ân không còn quan trọng như trước, nhưng thân là quả phụ duy nhất của tiên Thái tử trong kinh, vẫn có chút hữu dụng. Nàng xảo quyệt quyết đoán, không đội trời chung với Đế gia, chỉ có thể dựa vào điện Ỷ Vân. Có rất nhiều việc Cẩn quý phi sẽ không tái phạm, nhưng bên cạnh vẫn cần có những người như Đế Thừa Ân.

"Được rồi, đứng dậy đi. Trời lạnh, quỳ mãi hại thân. Nếu vụ án gian lận khoa cử, Đế gia đã dừng lại trên người Giang Vân Tu, dĩ nhiên sẽ không làm phiền đến ngươi. Muốn ở lại bên cạnh bổn cung, sau này ngươi cần thận trọng từ lời nói đến việc làm hơn nữa."

Đế Thừa Ân vốn tưởng mình sẽ bị vứt bỏ, nghe thấy lời của Cẩn quý phi, trong lòng không khỏi sinh ra một chút hy vọng, trong mắt hiện lên vẻ cảm kích cùng kinh ngạc. Kinh ngạc trước sự thay da đổi thịt của Cẩn quý phi hiện nay, thao lược và mưu kế không còn như trước. Vua Gia Ninh băng hà, sự uy hiếp của Đế Tử Nguyên khiến cung phi nắm đại quyền duy nhất trong hậu cung này cuối cùng cũng trưởng thành, có lẽ dựa dẫm điện Ỷ Vân là lựa chọn tốt nhất.

"Tạ nương nương thương xót, Thừa Ân sẽ ghi nhớ lời của nương nương, tận tâm tận lực hầu hạ bên cạnh nương nương." Đế Thừa Ân hành lễ với Cẩn quý phi rồi mới đứng dậy.

"Được rồi, lòng trung thành của ngươi, bổn cung đã biết. Hầu hết các triều thần cũ của Hàn thị vẫn nhớ đến ân đức của tiên Thái tử, hiện giờ chỉ có một số ít quy thuận điện Ỷ Vân ta. Vân nhi bây giờ là trữ quân Đông cung danh chính ngôn thuận, lại là ấu đệ mà tiên Thái tử yêu thương. Ngươi là quả phụ của tiên Thái tử, chi bằng dùng danh nghĩa tưởng nhớ tiên Thái tử hẹn vài vị phu nhân của các triều thần cũ tụ hợp."

Đây là dùng danh nghĩa của tiên Thái tử để tập hợp các triều thần cũ và mới chịu ân huệ của hắn. Hàn Diệp làm trữ quân mười mấy năm, nhân đức khiêm tốn, lại được triều đình ủng hộ, nếu Cẩn quý phi dùng danh nghĩa của hắn chiêu gọi hành sự, ắt sẽ có một số triều thần nể tình tiên Thái tử quy thuận điện Ỷ Vân.

Nghĩ đến Hàn Diệp, Đế Thừa Ân cảm thấy chua xót buồn bã, nhưng cũng kính cẩn gật đầu "Vâng, nương nương, Thừa Ân sẽ làm ngay."

Cẩn quý phi cười gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, phất tay "Lui xuống đi."

"Thược Dược, thay bổn cung canh y, bổn cung sẽ đích thân gặp hai vị vương gia."

Đế Thừa Ân lui sang một bên, cung tiễn Cẩn quý phi đi xa, trong lòng oán hận đau khổ.

Nếu Thái tử còn tại thế, thì triều đình Đại Tĩnh há có chỗ cho mẫu tử Cẩn quý phi.

Nàng nhắm mắt, thở dài thườn thượt.

Nếu thiếu nữ kia bệnh nặng chết ở thành Đế Bắc mười bốn năm trước, nào có những chuyện như hiện giờ, Thái tử và nàng sẽ không có kết cục như hôm nay.

Sau khi Đế Tử Nguyên trở về từ núi Phù Lăng, cả một đêm xử lý chính sự trong Thượng thư phòng, Cát Lợi không dám khuyên nàng, chỉ đành sắc thuốc giúp nàng bồi bổ thân thể.

Ngày hôm sau tảo triều kết thúc, Đế Tử Nguyên vẫn thay y phục rời cung như thường lệ.

Cát Lợi thắt ngọc bội cho nàng, vẻ mặt có chút bất ngờ "Hầu quân hôm nay vẫn tới Thi phủ?"

Dù hôm qua trong rừng mai Thái tử đã nói lời ẩn ý, cũng có ý từ chối, với tính cách thường ngày của Hầu quân, ắt sẽ không đến bái phỏng cửa lớn Thi phủ nữa.

Đế Tử Nguyên chỉnh lại tay áo, thản nhiên liếc nhìn Cát Lợi.

Vẻ mặt Cát Lợi ngượng ngùng, vội thấp giọng nói "Nô tài bây giờ đi sắp xếp."

Mắt Hàn Diệp không nhìn thấy, cũng không ai có thể nói cụ thể cho hắn biết Nặc Vân có đến hầu hạ mỗi ngày hay không. Nhưng hôm nay, hắn không còn chạy loạn trong phủ như nửa tháng trước, mà lại ngồi thất thần trước bàn cờ trong thạch đình.

Trà ấm được đưa đến tay, Hàn Diệp vừa lúc đang khát, cầm tách trà nhấp một ngụm, hương trà vào miệng, nét mặt hắn sững sờ, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.

Với tính cách xưa nay của nàng, hôm qua hắn nói khéo như vậy, đáng lẽ hôm nay không nên đến nữa.

E là lòng áy náy quá sâu, ngay cả tính khí thường ngày của nàng cũng bị đè nén.

"Hôm nay trời lạnh, có mặc y phục dày dặn giữ ấm không?" Hàn Diệp khẽ thở dài, nhẹ giọng hỏi.

Trong thạch đình vang lên một tiếng gõ, xem như trả lời.

Hai người ở chung nửa tháng, một người không nhìn thấy, người kia không nói được, phải nghĩ cách nào đó để giao tiếp. Bình thường Đế Tử Nguyên gõ một tiếng là 'có', hai tiếng là 'không'.

"Xuân đã qua, mấy ngày nữa sẽ vào hạ, thường ngày nghe thấy ngươi hay ho khan, hẳn là thân thể cũng không tốt, đợi khi tiết trời ấm lên, ngươi cũng có thể chăm sóc thân thể tốt hơn." Hàn Diệp đặt tách trà xuống, giọng nói vẫn nhẹ nhàng ôn hòa, chỉ vào bàn cờ trước mặt "Nếu đã xuất thân từ phủ soái, hẳn có thể đánh được vài ván cờ, cùng ta đánh một ván."

Đế Tử Nguyên liếc nhìn Hàn Diệp, gõ nhẹ một cái rồi ngồi xuống bàn đá.

"Ta yêu cờ, cũng đánh cờ giỏi, ta không thích đối phương có ý nhượng bộ vì thân phận ta, dùng thực lực của ngươi, đường đường chính chính đấu với ta một ván"

Hàn Diệp đặt một quân cờ, nhìn về hướng Đế Tử Nguyên thản nhiên lên tiếng.

Đế Tử Nguyên khẽ nhướng mày, thấy Hàn Diệp tràn đầy cảm xúc, trong lòng cũng thấy hưng phấn, đặt một quân cờ theo sát.

Hàn Diệp quân đen, Đế Tử Nguyên quân trắng, hai bên bước vào giao tranh, giống như quang cảnh diễn tập trên bàn cát ở Tây Bắc năm đó, Đế Tử Nguyên hoài niệm, nét mặt hoàn toàn thả lỏng, đắm chìm trong ván cờ.

Nửa canh giờ trôi qua, Cát Lợi đổi hai tách trà cho hai người, ván cờ mới xem như kết thúc.

Quân đen thủ thành thận trọng, phòng thủ nghiêm ngặt, quân trắng ngang ngược mạnh mẽ, từng chiêu nguy hiểm, cuối cùng giành chiến thắng với ba quân cờ.

Mấy năm qua Đế Tử Nguyên chưa từng đánh được ván cờ nào sảng khoái tràn trề như vậy, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, xoa quân cờ trong tay nhìn Hàn Diệp, lúc này mới phát hiện Hàn Diệp từ lúc nào đã nhìn nàng chằm chằm.

"Sát phạt quyết đoán, uy hiếp sẵn có, cờ cũng như người, mấy năm qua đứng ở nơi cao, nước cờ của nàng còn hơn cả ba năm trước."

Hàn Diệp đột nhiên lên tiếng, một câu bất thình lình, dường như đã chuẩn bị rất lâu.

Đế Tử Nguyên không nói gì, tâm tình kích động, trong lòng cất giấu ngàn vạn lời, chờ hắn nói ra.

"Hiện giờ nước cờ của ta ôn hòa bảo thủ, tâm tính hờ hững, không còn như năm đó."

Dù giọng điệu Hàn Diệp rất nhẹ nhàng, nhưng sự cứng rắn trong lời nói vẫn chưa tan.

Nét mặt Đế Tử Nguyên sững sờ, trong lòng nảy sinh cảm giác bất an.

"Nếu nghĩ cho đại cục, vị trí của hai chúng ta hôm nay, đã rất thỏa đáng với thiên hạ triều đình."

Hai người năm đó, một người là trữ quân Đông cung, người kia là hiền thần trị nước. Hiện nay, một người là Nhiếp chính vương, một người là dân thường áo vải, gặp gỡ đời người thăng trầm bao lần, chuyện đời khó đoán đã thật sự ứng nghiệm trên người họ.

"Nếu ......" giọng Đế Tử Nguyên mệt mỏi khô khốc rơi vào tai, nàng vô thức siết chặt bàn tay đang cầm quân cờ, chậm rãi nói "Nếu không nghĩ đến đại cục, xem như chỉ vì cố nhân, chàng có ......" bằng lòng ở lại?

Bốn chữ cuối cùng còn chưa kịp nói ra, Hàn Diệp đã ngắt lời nàng.

"Nếu đã là cố nhân, sớm đã nên qua đời." Hàn Diệp ngồi ngay ngắn, lạnh lùng nói "Đời người còn dài, người cũ chuyện xưa, sớm nên buông bỏ."

Đế Tử Nguyên cả đời bướng bỉnh ngang ngược, năm đó một mình gánh vác thù hận vào kinh cũng chưa từng cúi đầu. Mặc kệ hôm qua Hàn Diệp từ chối, hôm nay nàng lại đến Thi phủ, cam lòng cúi đầu hỏi lại một câu, chỉ để giữ hắn lại.

Lại không ngờ, Hàn Diệp bây giờ thậm chí không cho nàng cơ hội để cầu xin.

Đôi mắt trống rỗng của Hàn Diệp như chìm trong cảm xúc sâu lắng. Hắn từ từ đứng dậy, nhìn về hướng Đế Tử Nguyên bên kia bàn cờ.

"Ta trở về, chỉ vì giữ hiếu đạo, để phụ thân không ôm hận mà đi. Kiếp nạn năm đó, còn sống đều là duyên số, hiện giờ ta đã rời xa triều đình nhiều năm, sớm đã không có ý định sống trong kinh, càng không can thiệp vào tranh đấu hai nhà, chủ nhân hoàng vị. Ta đã là một thường dân, đối với thiên hạ, dân chúng đã không còn quan trọng, càng không muốn bị cuốn vào tranh đấu triều đình, vẫn mong Nhiếp chính vương nể tình nghĩa năm đó ......" Hàn Diệp hướng về phía Đế Tử Nguyên hành lễ, giọng càng nghiêm túc, thành khẩn nói "Cho ta rời đi."

Trải qua nhiều năm, quân thần hành lễ, lại là cảnh tượng thế này, thật sự thổn thức.

Trong thạch đình lặng ngắt như tờ, Cát Lợi đứng một bên sợ hãi nhìn về phía Đế Tử Nguyên, quả nhiên sắc mặt tái nhợt, trong mắt bốc lên ngọn lửa ngút trời.

Nhưng Thái tử hiện giờ không thể nhìn thấy, lửa giận trong mắt Đế Tử Nguyên chỉ đành từng chút giấu đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Nàng nhìn Hàn Diệp thật sâu, buồn bã thất vọng trong mắt khiến Cát Lợi không nỡ nhìn.

"Cần gì như vậy, lòng chàng đã quyết, thiên hạ rộng lớn, chàng muốn đi đâu thì đi. Từ nay về sau, bổn vương sẽ không hỏi nữa."

Đế Tử Nguyên đứng dậy, bước ra ngoài thạch đình, đi hai bước thì dừng lại.

"Đường phía trước còn dài, chàng ...... bảo trọng."

Nàng đi về phía trước, không quay đầu lại.

Bóng dáng cô đơn biến mất ở cuối sân, Cát Lợi nhìn Thái tử, thở dài rồi đi theo.

Trong thạch đình, Hàn Diệp vẫn còn trong tư thế hành lễ, cho đến khi tiếng bước chân tức giận biến mất, cho đến khi trà trong đình nguội lạnh, cho đến khi mưa xuân bất chợt rơi, trên đất có gợn sóng, hắn mới chậm rãi đứng thẳng người.

Hắn quay lưng về phía Đế Tử Nguyên đang rời đi, trầm mặc đứng đó.

Im lặng không tiếng, hắn từ từ nhắm mắt, giấu đi cô độc thê lương.

Hàn gia hủy nửa đời nàng, điều duy nhất ta có thể làm bây giờ, là trả lại nửa đời sau trong sạch không lo không nghĩ cho nàng.

Tử Nguyên, bảo trọng.

Bình Luận (0)
Comment