Đế Hoàng Thư

Chương 236

Một năm sau.

Vương cung Bắc Tần, trời đã về đêm.

Tân đế Mạc Lăng mới lên bốn tuổi, sau khi Tiên vương băng hà, tân đế vô cùng dựa dẫm mẫu thân. Mẫu thân của tân đế là đích nữ Tây gia Tây Vân Hoán ở Lãng thành, hiện được tôn làm Tây thái hậu trong cung. Sau khi Thái hậu dỗ Mạc Lăng ngủ ở điện Tân Ninh, nàng mới đi đến Thượng thư phòng.

Khi Tây thái hậu bước vào Thượng thư phòng, Mạc Sương đang đọc chiến báo do tiền tuyến gửi đến.

"Lăng nhi ngủ rồi?" Mạc Sương nâng mắt, xoa xoa thái dương, trong mắt hiện lên mệt mỏi.

Thái hậu gật đầu, thấy nét mặt của Mạc Sương, lo lắng hỏi "Chiến báo lại đến rồi?" nàng dừng lại "Có phải phụ thân lại mất thành rồi không?"

Nàng xuất thân từ thế gia võ tướng, không rụt rè yếu ớt như những phi tần khác, nói vào trọng điểm.

Trận chiến năm đó, danh tướng Bắc Tần Tiên Vu Hoán chiến bại tử trận ở thành Vân Cảnh, Liên Lan Thanh trọng thương trở về, không thể tiếp tục dẫn binh xuất chiến. Giờ đây Tây Hồng là người duy nhất có sức lực chống lại Thi Tranh Ngôn, nhưng dù là ông cũng khó mà ngăn được Thi Tranh Ngôn và Đế Tẫn Ngôn cùng liên thủ giáp công, trong năm qua liên tục thất bại, chiến cục ngày càng bất lợi với Bắc Tần.

"Ba ngày trước, Cẩm thành và Mạc thành lần lượt bị công phá, sau khi Tây nguyên soái rút về Mạc Hà. Ngoài vương thành, chỉ còn lại năm thành trì." Mạc Sương khép lại chiến báo, trầm giọng nói.

Thái hậu cả kinh, sắc mặt không còn chút máu, lộ vẻ kinh hoàng "Phụ thân lui về Mạc Hà sao?"

Gia tộc Mạc thị Bắc Tần có nguồn gốc từ thế hệ Mạc Hà, đã chiếm giữ nhiều đời, hàng trăm năm trước quật khởi, mở rộng về phía Nam, mất một trăm năm để dựng nên Bắc Tần, từ khi thành lập vương triều, trải qua trăm trận chưa từng có trận nào có thể ép Mạc thị lui về Mạc Hà.

Đây là năm thành trì cuối cùng của Bắc Tần, một khi bị công phá, Bắc Tần sẽ diệt vong.

Mạc Sương gật đầu "Ngày mai, tin tức Tây nguyên soái rút về Mạc Hà sẽ truyền khắp triều đình."

Đến lúc đó, lòng quần thần tan rã, lời khuyên ngăn ngừng chiến trên triều không dứt hơn một năm qua, không phải Bắc Tần không muốn cầu hòa, nửa năm trước Mạc Sương đã gửi quốc thư cầu hòa ngừng chiến đến Đại Tĩnh, nguyện cắt mười thành Bắc Tần, xưng thần với Đại Tĩnh, cống nạp hàng năm. Nhưng một câu dụ lệnh 'Đại Tĩnh ta há cho phép người khác xâm chiếm' của Đế Tử Nguyên được Thi Tranh Ngôn tuyên bố không hề khách khí trước ba quân, từ đó sĩ khí Bắc Tần sa sút.

"Công chúa, nếu năm thành này cũng rơi vào tay Đại Tĩnh, trước khi vương thành bị bao vây, người đưa Lăng nhi về Tuyết sơn đi." Mạc thị có nguồn gốc từ thế hệ Mạc Hà, nhưng nguồn gốc tổ tiên lại ở trong vùng Tuyết sơn cách ngàn dặm về phía cực Bắc của lục địa Vân Hạ, nơi đó hẻo lánh ít người đặt chân đến, nhiệt độ thấp hơn nhiều so với bất kỳ nơi nào trên đại lục, chỉ có người Bắc Tần mới có thể sống sót ở đó. Tây thái hậu nói như vậy, chính là nguyện vọng gìn giữ huyết mạch hoàng thất dòng chính cuối cùng của Bắc Tần.

Nếu Đế Tử Nguyên không nảy sinh lòng diệt Bắc Tần, Tây thái hậu cũng sẽ không có ý nghĩ như vậy.

Mạc Sương lắc đầu "Thái hậu, bây giờ không phải là trăm năm trước, con dân Bắc Tần đã quen với khí hậu ấm áp, trở về Tuyết sơn, chỉ sợ không cần quân đội Đại Tĩnh gϊếŧ chết, tự chúng ta đã chết trước trong Tuyết sơn lạnh giá đó rồi."

"Vậy thì phải làm sao mới tốt?" Tây thái hậu lo lắng, nhìn về phía điện Tân Ninh, ánh mắt kiên định "Mạng này của ai gia không đáng nhắc tới, sẽ cùng tồn vong với vương thành và Bắc Tần, nhưng Lăng nhi chỉ mới bốn tuổi, Tiên vương chỉ có một tử tự là nó, nếu đến cả nó cũng không bảo vệ được, vậy hoàng thất Bắc Tần chúng ta ......"

Tây thái hậu cất giọng thê lương, nghĩ tới sống chết của ấu tử, không thể nói tiếp nữa.

"Công chúa điện hạ!"

Lúc này, trưởng thị vệ Tiêu Hằng bên ngoài lên tiếng bẩm báo.

Mạc Sương định thần lại, lập tức ngồi thẳng người, ngẩng đầu nhìn lên "Mau vào đi, Tần Nam Hầu trả lời thế nào?"

Sau khi chiến báo truyền về, nàng đã phái Tiêu Hằng đến Hầu phủ mời Liên Lan Thanh, ý muốn mời hắn dẫn binh xuất chiến.

Tân đế nhỏ tuổi, Mạc Sương phải ở lại vương thành chủ trì đại cục, giờ đây chỉ có Liên Lan Thanh dùng binh khó đoán mới có hi vọng ngăn chặn khí thế dũng mãnh của Đại Tĩnh.

Thấy ánh mắt đầy hi vọng của Mạc Sương, Tiêu Hằng có chút do dự "Điện hạ, Tần Nam Hầu nói sau trận chiến bốn năm trước, võ công của ngài ấy đã không còn, quả thật khó có thể dẫn binh xuất chiến, mong công chúa và Bệ hạ thứ tội. Hầu gia còn nói ......"

"Nói gì?"

Tiêu Hằng chần chừ đáp "Nói ngài ấy nợ Tiên đế một mạng, khi Đức vương phản loạn, đã trả cho công chúa và Bệ hạ. Còn ân tình của lão Tiên vương năm đó, trong những năm tháng còn sống, ngài ấy không dám quên."

Liên Lan Thanh nói tới lão Tiên vương, chính là chỉ phụ hoàng của Tiên vương Mạc Thiên.

Liên Lan Thanh biết chân tướng diệt vong của tộc nhân Liên thị năm đó rồi!

Trái tim Mạc Sương chùng xuống, tia hi vọng cuối cùng cũng đã tiêu tan. Trước khi chết, Mạc Thiên đã nói với Mạc Sương chân tướng diệt vong của tộc nhân Liên thị, dặn dò nàng đừng bao giờ nhắc đến nó với Liên Lan Thanh. Nhưng tiếc là người tính không bằng trời tính, những toan tính của phụ hoàng năm đó, đến cuối cùng đã khiến hoàng thất Bắc Tần mười mấy năm sau phải nếm trái đắng.

"Công chúa, ngay cả Tần Nam Hầu cũng không muốn dẫn binh xuất trận, lẽ nào Bắc Tần chúng ta chỉ có một con đường nước mất nhà tan thôi sao?" Thái hậu bi thương hỏi.

Mạc Sương càng băn khoăn lo lắng hơn nàng. Năm đó thiết kỵ Bắc Tần đánh xuống phía Nam công phá Đồng quan, gϊếŧ chết vô số dân chúng Đại Tĩnh, An Ninh và Thi Nguyên Lãng đều chết trong tay Bắc Tần. Bây giờ hoàng quyền Bắc Tần gần như sụp đổ, ai có thể bảo vệ một trăm ngàn con dân Bắc Tần sau khi Bắc Tần diệt vong? Thù máu sâu nặng, Đế Tử Nguyên sao có thể cho hoàng thất Bắc Tần và dân chúng một con đường sống?

Mạc Sương dựa vào vương ỷ, cảm giác mệt mỏi ập đến, hai năm nhiếp chính, Bắc Tần không ổn định, nàng nắm giữ vương quyền Bắc Tần, sớm đã một mình không chống đỡ được.

"Tiêu Hằng, đến điện Sùng Thiện, mời sư phụ Linh Triệu tới."

Quốc sư Bắc Tần Tịnh Thiện đã bế quan hai năm trước, điện Sùng Thiện đều do đệ tử nhập thất Linh Triệu của ông phụ trách. Tin tức Tịnh Thiện qua đời đã lan truyền nhiều năm trong triều, nhưng chỉ cần hoàng thất Bắc Tần một ngày chưa công bố, sẽ không ai dám phán đoán sống chết của ông.

"Công chúa, Quốc sư đã ......" Tây thái hậu dừng lại, liếc nhìn ngoài phòng rồi mới nói "Chỉ là một Linh Triệu thì có ích gì?"

"Thái hậu, Quốc sư tinh thông thiên tượng, mấy năm trước đã quan sát thấy Bắc Tần có nạn diệt vong."

Tây thái hậu đột nhiên có tinh thần "Vậy Quốc sư có để lại cách giải nạn?"

Mạc Sương nhất thời không nói gì, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Nam, ánh mắt xa xăm sâu thẳm, lộ ra hi vọng và trông mong không rõ.

"Chỉ nguyện lời năm đó, hắn bằng lòng nhận lời."

Vào nửa đêm, Linh Triệu phụ trách điện Sùng Thiện dẫn đầu một đội thị vệ rời vương thành, lợi dụng màn đêm tiến về phía Mạc Hà.

Hai ngày sau, trong trướng soái Đại Tĩnh.

Thanh niên trong y phục đạo sĩ thâm trầm nhìn Thi Tranh Ngôn, hơi khom người.

"Thi nguyên soái, núi Phù Lăng cách biệt nhiều năm, Nguyên soái vẫn khỏe chứ? Ta đến vì một lời hứa năm xưa, vẫn mong Nguyên soái nể tình sư tôn xả thân cứu giúp năm đó, cho phép ta vào đế đô Đại Tĩnh, gặp mặt Chiêu vương của quý quốc."

Ngoài chiến cục phía Bắc ảnh hưởng đến từng đường đi nước bước của triều đình Đại Tĩnh, những năm gần đây vương triều Đại Tĩnh vô cùng ổn định, thậm chí kinh thành cũng bớt đi náo nhiệt. Nhưng khi cuối năm đến gần, vẫn còn có một chuyện đặc biệt khiến kinh thành an bình trở nên náo nhiệt ------ Đích tiểu thư Đế An Lạc của phủ Tĩnh An Hầu, sắp tròn một tuổi.

Sinh thần của cô bé còn chưa đến, nhưng ngày ngày lễ vật chờ được gửi đến Hầu phủ thì nhiều vô kể. Nhiếp chính vương và Chiêu vương vốn muốn cử hành một yến tiệc thôi nôi hoành tráng cho cô bé tại điện Chiêu Nhân, nhưng tiếc là Tĩnh An Hầu phu nhân lấy lý do chiến loạn không ngừng mà khéo léo từ chối, hai vị Điện hạ tôn trọng ý kiến của Tĩnh An Hầu phu nhân, chuyển yến tiệc thôi nôi đến Đế phủ cử hành, cũng chỉ mời những người thân thiết tham dự.

Vài ngày trước yến tiệc thôi nôi, Hàn Diệp theo lệ đến núi Phù Lăng để thăm Đế Thịnh Thiên. Mấy tháng nay, Hàn Diệp phát hiện tính tình Đế Thịnh Thiên ngày càng lười biếng, trước đây người sẵn sàng cho Đế Tử Nguyên và hắn vài lời về chính sự, nhưng bây giờ ngoài đánh cờ, đọc sách, thưởng mai, phẩm rượu, nửa lời nói về khói lửa nhân gian dưới núi cũng lười nói. Hàn Diệp cũng không cảm thấy có gì không tốt, vị lão tổ tông Đế gia này trải bao thăng trầm một đời, bây giờ sống tiêu dao qua ngày trên núi Phù Lăng, cũng là một chuyện tốt, e là Thái tổ dưới suối vàng biết được, cũng sẽ thấy an tâm.

Hàn Diệp xuống núi Phù Lăng, xe ngựa đi được vài bước, thị vệ bên cạnh đã bẩm báo.

"Điện hạ, hôm nay vị đó lại tới rồi." thị vệ nhìn bóng người đứng dưới gốc đào cách đó không xa, trong lòng do dự bẩm báo. Hắn vốn không muốn truyền lời, nhưng năm đó ở Đông cung, hắn đã từng được vị đó chiếu cố, giờ đây vị đó đến trước mặt hắn cầu xin, đành nói nhỏ một câu như vậy.

Hàn Diệp ở trong xe vén rèm nhìn ra ngoài.

Dưới gốc đào cách đó không xa, Đế Thừa Ân mặc bạch y, đơn độc đứng đó.

Cứ nửa tháng, hắn sẽ đến núi Phù Lăng thăm Đế Thịnh Thiên một lần, người ngoài sẽ chỉ xem hắn như tín đồ Phật đạo, không có nghi ngờ gì. Trong một năm hắn đi tuần Giang Nam về kinh, phàm là lúc đến đây, khi xuống núi đều sẽ nhìn thấy Đế Thừa Ân từ xa.

Nàng không né tránh, không tiến lên trước, chỉ lặng lẽ đứng trên con đường dưới núi Phù Lăng này.

Trước đây, xe ngựa của Hàn Diệp đi ngang qua, chưa từng dừng lại, lần này xe ngựa dừng lại lâu hơn bình thường, ánh mắt Đế Thừa Ân hiện lên tia hi vọng, cho đến khi bóng người cao lớn xanh sẫm bước xuống xe, nàng mới mạnh mẽ phản ứng lại.

Hàn Diệp vẫy lui thị vệ, một mình bước về phía Đế Thừa Ân, chẳng mấy chốc đã đứng trước mặt Đế Thừa Ân.

"Điện hạ!" chỉ cần Hàn Diệp đứng trước mặt Đế Thừa Ân, mắt của nàng đã ngấn lệ. Sau khi Hàn Diệp về triều, nàng không đủ tư cách để yết kiến, đã sáu năm trôi qua từ khi Hàn Diệp rời Đông cung xuất chinh năm đó, bây giờ gặp lại, như cách một đời.

"Thừa Ân tưởng ... tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp lại Điện hạ!" nàng dịu dàng hành lễ, cuối cùng không kìm được mà rơi nước mắt, ngược lại tình cảm thể hiện rất rõ ràng.

Dù nàng trải bao chuyện, thay đổi nhiều ít những năm qua, trái tim hướng về Hàn Diệp của nàng từ lúc ở Thái sơn cho đến khi xuống núi, vẫn không hề thay đổi.

Hàn Diệp không ngăn nàng hành lễ, đến khi Đế Thừa Ân đứng dậy, hắn mới lên tiếng.

"Bổn vương rời kinh nhiều năm, đa tạ nhớ mong." Đế Thừa Ân luôn một lòng hướng về hắn, nhiều năm như vậy cũng chưa từng thay đổi, câu nói này của Hàn Diệp, quả thật rất đúng.

Đế Thừa Ân không ngờ Hàn Diệp xưa nay luôn lạnh lùng lại nói ra câu này, nhất thời ngẩn người "Điện hạ ......"

"Lần này gặp mặt, bổn vương có chuyện muốn xin lỗi cô." Đế Thừa Ân chưa kịp lên tiếng, Hàn Diệp lại nói "Năm đó bổn vương nghĩ bị giam trên Thái sơn là Tử Nguyên, mười năm chiếu cố làm cô nảy sinh tình cảm không đúng, về sau cô xuống núi, tức giận vì cô mạo nhận thân phận Tử Nguyên, bây giờ nghĩ lại, chuyện cô đến Thái sơn là do hai nhà Đế Lạc an bài, năm đó cô cũng chỉ là một đứa trẻ, không có quyền lợi làm chủ, sau khi xuống núi vì để tự bảo vệ mình, không muốn nói rõ thân phận, cũng có thể hiểu được. Bổn vương không cho cô cơ hội nói một lời biện giải, vẫn luôn một mực lạnh nhạt, là lỗi của bổn vương."

Đế Thừa Ân ban đầu nghĩ ngay cả khi Hàn Diệp bằng lòng gặp nàng, với sự xem trọng của hắn với Đế Tử Nguyên và Đế Tẫn Ngôn, hắn sẽ trách mắng nàng về những gì nàng đã âm thầm làm trong suốt nhiều năm qua, nhưng lại không ngờ nghe được những lời này.

"Những chuyện quá khứ, đã qua hết rồi, bổn vương sẽ không truy cứu những chuyện cô đã làm, cũng hi vọng cô có thể buông bỏ thân phận Đế Thừa Ân, rời khỏi kinh thành, bắt đầu lại lần nữa."

Ánh mắt Đế Thừa Ân ẩn hiện đau thương buồn bã "Điện hạ hạ mình đến gặp Thừa Ân, chỉ muốn Thừa Ân rời khỏi kinh thành, để không còn vướng mắt của Điện hạ và Nhiếp chính vương phải không?"

Hàn Diệp im lặng, cũng không phủ nhận "Năm đó, Tử Nguyên chinh chiến Tây Bắc đã tổn hại thân thể, Thái y nói nàng cần yên tâm tịnh dưỡng, không được để nàng bận tâm những chuyện phiền muộn mệt nhọc. Cô luôn mang đến quá nhiều chuyện cũ trước kia, không cần xuất hiện trước mặt nàng nữa."

Núi Phù Lăng là nơi Đế Tử Nguyên thường đến, nếu Đế Thừa Ân có thể quang minh chính đại chặn Hàn Diệp, ngày nào đó nghĩ không thông lại chạy đến làm Đế Tử Nguyên khó chịu cũng không phải là điều không thể.

"Thì ra là vậy, nếu là lệnh của Điện hạ, Thừa Ân nào dám không nghe. Thừa Ân gặp Điện hạ, cũng chỉ vì hoàn thành tâm nguyện, bây giờ tâm nguyện đã thành, cũng đến lúc đi rồi."

Đế Thừa Ân cúi đầu, không nói gì nữa.

Hàn Diệp xoay người rời đi, đi được vài bước, giọng của Đế Thừa Ân truyền đến.

"Điện hạ, ta đã làm không ít chuyện đại nghịch bất đạo, người có hàng trăm cách để trừng phạt ta, cũng có thể khiến ta im lặng vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt Nhiếp chính vương, tại sao, tại sao người lại bằng lòng bỏ qua cho ta?"

Dù sao cũng là người đã cố chấp một đời, Đế Thừa Ân đến cuối cùng vẫn ôm một chút mong đợi. Nếu như những năm qua, Hàn Diệp từng có một phần chân tình đối với nàng, thì kiếp này nàng sẽ không còn gì hối tiếc.

Hàn Diệp dừng bước, im lặng hồi lâu, cuối cùng lên tiếng.

"Dù mọi chuyện bắt đầu thế nào, nỗi khổ mười năm giam cầm trên Thái sơn năm đó, cô đã thay Tử Nguyên gánh chịu, bổn vương cảm tạ cả đời."

Đây cũng là lý do mà hắn và Tử Nguyên tha cho Đế Thừa Ân một mạng.

Giọng của Hàn Diệp theo gió truyền tới, hắn cất bước đi xa, không còn thấy bóng dáng.

Dưới gốc đào, Đế Thừa Ân cúi đầu đứng đó. Đến khi tiếng xe ngựa vang lên bên tai, nàng cũng không ngẩng đầu.

Thật lâu sau, một giọt lệ rơi cùng cánh hoa rơi xuống đất, nháy mắt tan biến.

Đời này của nàng với thân phận Đế Thừa Ân, bắt đầu vào ngày nàng gặp Lạc Minh Tây ở thành Đế Bắc mười bảy năm trước, lại kết thúc trước lời nói của Hàn Diệp mười bảy năm sau.

Bình Luận (0)
Comment