Đế Hoàng Thư

Chương 246

Liên Lan Thanh không cố ý che giấu tin tức đến thành Quân Hiến, hắn tế bái mộ phần Thi gia cũng không phải chuyện lớn. Dù Bắc Tần đã quy thuận, đã từng là thống soái nước địch, nhưng thị vệ của hắn vẫn trung thành gửi tin đến phủ soái.

Thi Tranh Ngôn nghe thị vệ đến báo, nét mặt có chút sững sờ. Thật lâu sau, mới nhẹ giọng nói một câu "Biết rồi."

Là người duy nhất của Thi gia, hắn liệu có biết thống soái Bắc Tần Liên Lan Thanh từng là huynh đệ Tần Cảnh, lại có biết quá khứ đau buồn của Thi gia và Liên gia hay không, không còn ai đoán được nữa.

Hắn không ngăn cản Liên Lan Thanh tế bái Thi Nguyên Lãng, cũng không ngăn cản hắn rời thành, nhiều năm sau đó, càng không có ai nhắc đến Liên Lan Thanh hay Tần Cảnh một câu nào trước mặt Quân Huyền.

Năm nay khi tuyết bay lất phất, hắn cầm một vò rượu mạnh đến thành Thanh Nam.

Đã nhiều năm trôi qua kể từ cuộc tàn sát thầm lặng năm đó, ngay cả những vết tích của trận chiến năm năm trước cũng dần bị năm tháng cuốn trôi, trên gương mặt dân chúng trong thành tràn ngập bình thản yên vui, mọi thứ đều phai mờ theo thời gian, điều duy nhất không thay đổi ở thành trì này là mộ phần khổng lồ và ngôi mộ đơn độc kiên cường cách thành trì không xa.

Tuyết trắng phủ đầy, đất trời quạnh hiu. Đây là lần viếng thăm đầu tiên của Thi Tranh Ngôn sau khi An Ninh tử trận.

Roi dài nhuốm máu giắt ngang hông, trong trời băng giá tuyết vẫn còn hơi ấm của người.

"Không phải ta không tới, chỉ là ta không biết phải nói gì với muội." Thi Tranh Ngôn ngồi trước bia mộ, phủi tuyết trên bia mộ, nhìn tên An Ninh từng chút xuất hiện.

Trong mắt Thi Tranh Ngôn thoáng qua hồi tưởng, hắn nhìn bia mộ "Bây giờ ta đến rồi, muội hẳn là biết ta có rất nhiều chuyện muốn nói với muội."

Hắn mở vò rượu, hương rượu êm dịu đặc biệt nồng đậm trong băng tuyết.

Một đôi tay thon dài cầm lấy vò rượu, Thi Tranh Ngôn cũng theo bàn tay đó mà nhìn sang, cả người đều ngây ngẩn.

Người đó đưa vò rượu lên mũi ngửi, nhướng mày, hào sảng cười lên "Đây là mấy vò rượu lúc chúng ta mười sáu tuổi đã chôn ở thành Sơn Nam đúng không. Ta tự mình ủ đó, vừa ngửi đã biết."

Nàng ngẩng đầu uống một hớp lớn, mặc kệ rượu bắn tung tóe trên áo choàng, sau một tiếng sảng khoái "rượu ngon", nàng đưa vò rượu cho Thi Tranh Ngôn "Cho huynh, miễn cho ta uống hết, huynh lại xỉa xói ta."

"An, An Ninh." Thi Tranh Ngôn gọi ra cái tên này, trong lồng ngực liền đau như thiêu đốt.

"Ài, là ta." vò rượu lại đưa về phía trước một chút, An Ninh chớp chớp mắt "Huynh có uống không, không uống, ta một mình uống hết đó."

"Uống, uống!" Thi Tranh Ngôn cầm lấy vò rượu, uống một hớp thật lớn, với tửu lượng của hắn, cũng bị vò rượu mạnh này làm đỏ hai mắt.

Thấy Thi Tranh Ngôn bị sặc đến chảy nước mắt, An Ninh chậc chậc hai tiếng, cầm lấy vò rượu trong tay hắn "Thi tiểu tướng quân, tửu lượng của người sao lại giảm xuống như vậy, nào giống một đại tướng quân chinh chiến sa trường chứ!"

"Năm đó cũng chỉ có muội dám rót rượu cho ta, mấy năm nay chiến tranh không ngừng, trong quân cấm rượu, ta đã lâu không uống." sau một hớp rượu, Thi Tranh Ngôn thả lỏng cơ thể căng thẳng, hắn nhìn An Ninh cười.

"Cũng đúng." An Ninh nhướng mày tựa vào bia mộ, lười biếng cầm vò rượu, thanh thản dễ chịu không tả được "Chúng ta đã lâu không gặp như vậy, Thi tiểu tướng quân, người đã thăng quan chưa vậy? Bổng lộc có tăng chút nào không?"

"Còn cần phải nói sao, tất nhiên đã thăng quan rồi." Thi Tranh Ngôn nhướng cao mày "Ta hiện tại là đệ nhất thống soái Tây Bắc, ấn soái mà Bệ hạ ban còn đang đặt ở thư phòng của ta kìa, sao hả, khiến muội nở mày nở mặt rồi chưa, tướng quân."

Một thân công lực Hỗn Nguyên của An Ninh được chân truyền từ Tịnh Huyền đại sư, tòng quân năm mười ba tuổi, đã đánh hàng chục trận bất bại với các tướng sĩ Bắc Tần, là tướng quân trẻ tuổi nhất lịch sử Đại Tĩnh, sớm hơn hoàng huynh của nàng vài tuổi. Dù năm đó Thi Tranh Ngôn hơn nàng hai tuổi, nhưng quân công lại kém hơn nàng, cũng từng là phó tướng dưới trướng nàng trong một năm. Thi Tranh Ngôn nào muốn mất mặt như vậy, sau này liên tục ra chiến trường, sau một năm quân công mới ngang hàng với An Ninh. Năm đó khi thánh chỉ tấn phong hắn làm tướng quân được truyền đến, Thi tiểu tướng quân không giỏi uống rượu đã mời tất cả tướng lĩnh ở thành Quân Hiến uống say ba ngày ba đêm, nhất thời bị truyền thành giai thoại.

"Nở mày nở mặt, xem huynh đắc ý kìa, nếu là ta, đã thành thống soái ba quân tám trăm năm rồi. Bổn tướng quân không ở đây, khiến tiểu tử huynh nhặt được của hời, ra dáng vẻ có tiền đồ rồi!" An Ninh đấm hai quyền lên vai Thi Tranh Ngôn "Nào, Đại nguyên soái, uống một hớp, hôm nay bổn tướng quân sẽ ăn mừng với huynh!"

Thi Tranh Ngôn nhấp một ngụm, không chịu thua "Đương nhiên phải uống, ta nắm ấn soái trong tay vẫn chưa ăn mừng với ai, chỉ chờ uống chén đầu tiên với muội!" hắn thấy An Ninh định cầm lấy vò rượu, tay rụt lại không đưa nàng, đột nhiên có chút gian xảo nhìn nàng.

"Sao hả, không nỡ cho ta uống?" An Ninh sắc mặt nghiêm nghị, mắt phượng trừng lớn, có chút uy nghiêm.

"Không phải không nỡ cho muội uống, ta hình như nhớ năm đó có người từng hứa với ta một chuyện."

"Chuyện gì?" thấy Thi Tranh Ngôn cười mà không nói, An Ninh tức giận nói "Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, lề mề rề rà như nữ nhân!"

"Tướng quân, chúng ta có thể tao nhã hơn không." Thi Tranh Ngôn dường như bị lời nói của An Ninh làm cho nghẹn giọng "Dù gì muội vẫn là công chúa."

"Công chúa thì sao, có thể xem thành cơm ăn không, có thể xem thành rượu uống không?" An Ninh sốt ruột xua tay "Mau nói, bỏ qua cơ hội này thì không còn cơ hội khác đâu, bây giờ không nói, cả đời này cũng đừng nói nữa."

"Ài, được được, ta nói ta nói." Thi Tranh Ngôn vừa nghe liền gấp gáp, cầm vò rượu đưa cho An Ninh "Muội còn nhớ lần chúng ta đánh nhau với Bắc Tần ở núi Ngưu Mang không? Lúc chúng ta trốn vào sơn động thoát thân, đã từng đánh cược, muội còn nhớ không?"

Năm đó An Ninh mười sáu, Thi Tranh Ngôn mười tám. Mạc Bắc mùa đông giá rét thiếu lương thực. Một bọn cướp từ Bắc Tần đột kích vào một ngôi làng dưới chân núi Ngưu Mang ngoài thành Sơn Nam, cướp tất cả lương thực trong làng. Thi Tranh Ngôn vừa mới được phong làm tướng quân, tràn trề ý chí, vừa hay đến thành Sơn Nam để đổi phòng thủ, nghe tin liền nổi nhiệt huyết dẫn theo một nhóm kị binh nhẹ đuổi theo ra thành. Không ngờ bọn cướp làng vốn không phải trộm cướp mà là kỵ binh chính quy của Bắc Tần, bọn chúng cải trang trộm cướp dẫn dụ quân trấn thủ Sơn Nam ra khỏi thành truy gϊếŧ, để lập chiến công. Vốn An Ninh muốn chúc mừng hắn thăng chức, nên cố ý từ thành khác đến đây tụ tập, nào ngờ giữa đường nghe tiếng hai quân giao tranh trên núi Ngưu Mang ngoài thành, nàng cảm thấy có gì đó không ổn, vội dẫn thị vệ thân cận lên núi. Vừa lên núi đã gặp tướng sĩ Đại Tĩnh trọng thương, mới biết Thi Tranh Ngôn đang bị vây trên núi, nàng dứt khoát lệnh thị vệ thân cận về thành cầu tiếp viện, một mình chiến đấu gian khổ nửa ngày mới tìm được Thi Tranh Ngôn trọng thương. Thiết kỵ Bắc Tần bao vây ngọn núi, định bắt sống hai người, An Ninh bảo vệ Thi Tranh Ngôn, khó khăn nửa ngày mới tìm ra một hang động bị che khuất để lẩn trốn, chờ viện binh của phó tướng trong thành.

Khi đó, Thi Tranh Ngôn trọng thương, vì sợ hắn không qua được, An Ninh liên tục nói chuyện để động viên hắn, lời đánh cược hoang đường cũng từ đó mà ra, nào ngờ sau bao nhiêu năm, Thi Tranh Ngôn vẫn nhớ như in, lại nhắc đến nó vào lúc này.

Khi Thi Tranh Ngôn hỏi về lần đánh cược đó, hai mắt sáng ngời, thấy hắn như vậy, An Ninh đột nhiên cười cười "Ta đương nhiên nhớ."

"Muội nhớ à!" Thi Tranh Ngôn nhất thời ngượng ngùng, như được trở lại thời niên thiếu đó, trong mắt hiện lên niềm vui khôn tả "Lúc đó chúng ta đánh cược, nếu ta trở thành thống soái Tây Bắc trước muội, nắm giữ ấn soái, muội sẽ gả cho ta làm thê tử ......" hắn dường như không dám khẳng định, hỏi lại lần nữa "An Ninh, lời muội nói năm đó, có còn tính không?"

Lời đánh cược năm mười bảy tuổi chỉ là một phút nông nổi lúc sinh tử, thật ra trong lòng cả hai người đều hiểu rõ. Cho nên sau khi sống sót xuống núi Ngưu Mang, từ Tây Bắc đến hoàng thành, từ hoàng thành đến Mạc Bắc, nhiều năm như vậy, bọn họ cũng chưa từng nhắc tới chuyện này.

"An Ninh, lời muội nói năm đó, có còn tính không?"

Nhiều năm sau, Thi Tranh Ngôn trở thành thống soái Tây Bắc, trước mộ An Ninh, hắn đã hỏi câu này.

An Ninh rũ mắt nhìn thống soái trẻ tuổi, nàng nhìn vào đôi con ngươi cố chấp của Thi Tranh Ngôn, mỉm cười đáp lại "Tính chứ."

Tuyết bay đầy trời, im lìm lặng lẽ, cả thế gian chỉ còn lại câu trả lời của An Ninh.

Sắc màu trong con ngươi của Thi Tranh Ngôn đột nhiên sáng bừng như ngọn lửa, hắn lấy ấn soái từ trong tay áo, đặt vào tay An Ninh, cười nói "An Ninh, đây, cầm lấy, sính lễ của ta, ta có mang theo đây, chỉ còn chờ ta hỏi muội lời đánh cược năm đó có còn tính hay không."

An Ninh nhìn ấn soái trong tay không khỏi dở khóc dở cười, lập tức trở lại dáng vẻ công chúa đương triều thượng tướng nhất phẩm "Huynh cứ vậy mà bỏ túi ấn soái mang ra ngoài, làm càn!" nàng xoa xoa ấn soái trong tay, cúi đầu nhìn Thi Tranh Ngôn cười không khép miệng lại được, đột nhiên nhẹ giọng nói "Lỡ như ta không nhớ thì sao? Huynh làm thế nào? Mang về à?"

"Không sao, ta nhớ." Thi Tranh Ngôn cẩn thận phủi lá khô trên tóc nàng, vén lại những sợi tóc rơi trên trán, nghiêm túc trả lời "Không tính cũng không sao, ta không cưới muội, ta gả vào phủ công chúa của muội làm phò mã cũng được."

Ánh mắt Thi Tranh Ngôn dịu dàng ôn hòa, An Ninh từ từ siết chặt bàn tay đang cầm vò rượu, nàng uống một hớp rượu mạnh, đặt ấn soái vào trong lòng "Thi nguyên soái, ta nhận sính lễ của huynh, ngày mai huynh nói với triều đình ấn soái mất rồi, để bọn họ làm một cái khác cho huynh."

Thi Tranh Ngôn mỉm cười gật đầu, trong lòng vui mừng khôn tả "Nhận ấn soái này, nàng đã là thê tử của ta, này này này, ta chỉ mang theo có một vò rượu thôi, chừa cho ta một hớp, tốt xấu gì cũng xem như là rượu giao bôi đó!"

An Ninh ném vò rượu cho Thi Tranh Ngôn, liếc xéo hắn một cái, lười biếng hỏi "Mà này, ai đã phong cho chàng làm nguyên soái vậy? Lão phụ hoàng của ta, hay là ......"

"Một năm trước, Tiên đế băng hà, Thái tử điện hạ đăng cơ, kế thừa xã tắc Đại Tĩnh." Thi Tranh Ngôn nhẹ nhàng đáp, nhìn về phía An Ninh.

An Ninh giật mình hồi lâu, mới thở dài "Phụ hoàng, ông ấy đi rồi à." nói xong những lời này, nàng nhìn về phía đế đô, trong mắt vô vàn cảm xúc phức tạp thoáng qua, không cam lòng, oán hận, sùng bái, cuối cùng hóa thành tưởng niệm.

"Lúc ta còn nhỏ, ông ấy thật sự rất yêu thương ta." nàng lẩm bẩm "Ông ấy cố chấp một đời, hi vọng lúc ông ấy đi, sẽ buông bỏ tất cả."

"Lúc Tiên đế đi, là Thái tử canh giữ bên giường Tiên đế, hẳn là những cố chấp của Tiên đế, cũng đã buông bỏ rồi."

An Ninh gật gật đầu, đột nhiên hỏi "Hoàng huynh kế thừa hoàng vị, Đế gia đâu? Tử Nguyên thì sao? Bọn họ thế nào rồi?"

"Đế tiểu thư đã tìm đệ đệ Ôn Sóc, nàng truyền lại tước vị Tĩnh An Hầu cho hắn. Bệ hạ đăng cơ hạ thánh chỉ, sắc phong Đế tiểu thư làm chủ nhân hậu cung." Thi Tranh Ngôn nhẫn nại nói, nói hết từng chuyện mà nàng quan tâm.

"Ôn Sóc là Tẫn Ngôn à, Tử Nguyên sẽ làm Hoàng hậu sao? Vậy tốt quá rồi." trong mắt An Ninh hiện lên nước mắt, nhưng lại tràn đầy ý cười "Thật sự rất là tốt."

Nàng lại uống một hớp, vò rượu trong tay đã cạn, nàng nhìn Thi Tranh Ngôn "Rượu uống hết rồi, ta phải đi đây."

Thi Tranh Ngôn không nói, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

"Một năm ở thành Sơn Nam đó, chúng ta đã ủ không ít rượu phải không?"

"Ừm."

"Lần sau tới gặp, mang theo một vò cho ta."

"Ta biết nàng thích uống, nên ta đã ủ rất nhiều, lần sau ta mang cho nàng."

"Ta biết chàng chịu đến gặp ta, nhất định là mọi chuyện đã viên mãn. Hoàng huynh và Tử Nguyên đều sống tốt, ta yên tâm rồi."

"Ta biết, ta biết nàng vẫn luôn đợi ta."

"Tranh Ngôn, đời này gặp được chàng, thật tốt."

"Ta cũng vậy."

Ý say ập đến, Thi Tranh Ngôn chậm rãi nhắm mắt, trong mắt hắn, An Ninh nhìn hắn tươi cười, mặc chiến giáp màu bạc.

Đó là chiến giáp mà An Ninh mặc năm năm trước khi chia tay ở Đồng quan.

Thế gian dần an tĩnh lại, trước bia mộ, vò rượu vương vãi, hương rượu nồng lan khắp mặt đất.

Hồi lâu sau, Thi Tranh Ngôn lại mở mắt, không trung trống rỗng, trước bia mộ, vẫn chỉ có mình hắn.

Ấn soái đó được lặng lẽ đặt dưới mộ khắc tên An Ninh, như thể chạm khắc nụ cười rạng rỡ nhất của công chúa Đại Tĩnh.

Thi Tranh Ngôn đứng dậy, đi về phía con đường lúc nãy đến.

Hắn nghĩ, đời này hắn gặp được An Ninh, không oán trách, cũng không hối hận.

Đời này như vậy, đã đủ.

Bình Luận (0)
Comment