Đế Hoàng Thư

Chương 250

Vào ngày đại hôn của Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên, Đế Thịnh Thiên mang theo vài vò rượu Đào Hoa đến Thương sơn.

Dưới Thương sơn có một ngàn hai trăm ba mươi mốt bậc thang đá, lần này Đế Thịnh Thiên bước lên từng bậc.

Trên đỉnh Thương sơn, lá phong phủ khắp, bia mộ của đế vương khai quốc vẫn cương quyết lại lẻ loi.

Nàng bước tới bia mộ, dựa vào trước mộ Hàn Tử An ngồi xuống, mở ra vò rượu Đào Hoa.

Nàng nhấp một ngụm, chạm vào vò rượu trước bia mộ "Năm ngoái ta ủ, uống ngon hơn trước, huynh thử xem."

Đế Thịnh Thiên nói, rồi rưới rượu trước bia mộ.

"Tử An, hôm nay Tử Nguyên và Hàn Diệp thành hôn rồi." nàng nói một mình, ánh mắt mang theo nhẹ nhõm an ui "Thánh chỉ của huynh năm đó, thật sự đã gắn kết hai đứa trẻ lại với nhau, chỉ là quá trắc trở." nàng vừa nói, vừa lắc đầu thở dài "Đã bao nhiêu năm rồi, ta vẫn nhớ năm đó gặp huynh ở Thương thành ......"

Đế Thịnh Thiên nhìn về hướng biên giới của Trung Nguyên và Tấn Nam, trong mắt thoáng qua hồi ức.

Câu chuyện giữa nàng và Hàn Tử An bắt đầu từ hơn ba mươi năm trước.

Đã rất lâu về trước.

Trên Vân Hạ, quần hùng tranh thiên hạ, anh hùng lớp lớp xuất hiện, đặc biệt là Hàn Tử An đứng đầu thế tộc phương Bắc, có thế lực mạnh mẽ thống nhất vùng đất rộng lớn phương Bắc. Trong số các hào kiệt trên thiên hạ, thế nữ Đế Thịnh Thiên của Đế gia ở Tấn Nam xuất thế ngang trời ở tuổi mười lăm đã ba lần đánh lui thủy tặc, bảo vệ Nam Cương, chỉ trong ba năm ngắn ngủi, danh chấn thiên hạ.

Quần hùng hỗn chiến ở Trung Nguyên, nhưng không gia tộc nào dám dẫn binh đến Tấn Nam, tuy danh tiếng của Đế Thịnh Thiên truyền khắp thiên hạ, lại chưa có ai biết được tướng mạo của nữ tử này.

Chỉ là có người cười nói, có thể mang cái tên này trong thiên hạ rất hiếm thấy, hẳn là nhất định rất phi phàm.

Thương thành nằm ở biên giới giữa Tấn Nam và Trung Nguyên, là vùng giao tranh xưa nay của các binh gia. Sau khi Vân Hạ đại loạn, các thương buôn đã bá chiếm thành này hơn mười năm. Thành này đóng vai trò như vùng đệm, quần hùng hai phương Nam Bắc không dễ dàng xâm phạm, giữ được hòa bình.

Ba ngày sau là ngày tốt cho tam thiếu gia của Thương gia thành thân, vị tiểu thiếu gia đích xuất Trang Cẩm này là nhi tử nhỏ tuổi nhất của lão thành chủ Trang Hồ có được ở tuổi năm mươi, thường ngày yêu thương như châu như ngọc, năm mười bảy tuổi, hôn lễ hôm nay long trọng náo nhiệt, lão thành chủ mời quần hùng Nam Bắc, bày yến tiếc lớn đãi trong ba ngày.

Tân nương tử Diệp Thi Lan xuất thân từ Diệp gia nghèo khó ở Thương thành, gia cảnh tuy không phú quý, nhưng lại có danh tiếng ở các thành trì lân cận. Vị cô nương này vừa tròn mười lăm, thanh tú xinh đẹp, thông hiểu văn chương, trong năm qua có một số bài thơ và bức họa được truyền ra, chiếm không ít lời tán thưởng của các văn hào. Nghe nói huynh trưởng Diệp Tùng của tân nương tử và Trang Cẩm có chút giao tình, lần đầu tiên Trang Cẩm đến nhà bái phỏng, gặp được Diệp Thi Lan, nhất kiến chung tình, ấn tượng với tài văn chương, không quan tâm đến gia cảnh khác biệt, làm ầm ĩ muốn đến cửa cầu thân. Trang Hồ đến khi cao tuổi mới có được nhi tử, thấy xuất thân của Diệp Thi Lan vẫn còn tạm được, nên đành bất lực đồng ý hôn sự này. Một gia tộc danh giá rơi xuống Diệp gia, từ đó lên như diều gặp gió, dĩ nhiên không có gì là không hợp lý.

Trong thời gian ba tháng, sính lễ định thân, chọn ngày thành hôn đều đã hoàn tất, chớp mắt ngày đại hôn đã đến gần. Trang Hồ sớm đã phát thiệp mời, vì địa thế của Thương thành có lợi, rất nhiều hào kiệt cát cứ một phương đều phải đi một chuyến, nên mấy ngày nay trong thành rất náo nhiệt, cũng có không ít những gương mặt lạ tìm đến, đến cả quán trọ hàng đầu trong thành cũng đầy người, ngàn vàng khó cầu.

Hải Thần cư là quán trọ hàng đầu ở Thương thành, so với những quán trọ vàng thau lẫn lộn kia, thì tòa lầu này nằm ở phía Nam thành trì, vô cùng thanh tịnh nhàn nhã. Vô số xe ngựa chở bạc mang theo cờ hiệu của thế tộc tấp nập trước cửa, chỉ bị một câu 'một tháng trước đã có người đặt' đuổi đi. Nhiều người đã dày công tìm kiếm cũng không biết nhà nào lại hào phóng như vậy, đành ngày ngày chờ đợi đại gia hào phóng đó xuất hiện, nào ngờ sắp đến ngày đại hôn, cũng không thấy ai xuất hiện trước cửa lớn, khiến người khác vô cùng thất vọng.

Hàn Tử An dành nửa canh giờ để luyện kiếm trong sân, sau đó nghỉ ngơi gần cửa sổ trên lầu hai.

Hiện tại hắn nắm quyền gần một nửa phương Bắc, hôn sự của một ấu tử ở Thương thành không cần đích thân hắn đến, chỉ là Thương thành này đã ngăn cách hai phương Nam Bắc trăm năm, hắn có chút tò mò về phía Nam Trung Nguyên. Gần đây không có binh sự, nên hắn cải trang tới đây, với thân phận của hắn hiện tại, dù sao cũng có chút mạo hiểm, liền trà trộn vào đội ngũ tặng lễ vật, cũng không nói với Trang gia.

Đây là lầu hai hậu đường của Hải Thần cư, không phải phố xá sầm uất, chỉ là một con đường nhỏ vắng lặng, với hàng thông xanh thẳng tắp, cảnh đẹp an bình, khiến người khác thấy dễ chịu. Hàn Tử An vốn không phải kiểu người văn sĩ tao nhã, ngồi ở đây cũng nảy sinh tâm tư nhà nhã thưởng trà.

Thanh niên khoảng hai mươi thân hình gầy gò, khuôn mặt nữ tính đứng sau Hàn Tử An, thấy nét mặt hắn dịu đi, khẽ thở ra, trong mắt có chút vui mừng.

Đây là lần đầu tiên hắn làm việc cho chủ tử, may là không làm hỏng ý tốt của phu nhân.

Hắn tên Triệu Phúc, sau cuộc đại loạn ở Vân Hạ, hắn lưu vong khỏi cung của tiền triều, được chủ mẫu Hàn gia cứu giúp, an bài làm nô tài bên cạnh đại thiếu gia. Vì hắn cẩn trọng chặt chẽ, ở trong cung cũng nghe quen tai nhìn quen mắt, giỏi đối ngoại nên chủ mẫu rất coi trọng hắn, dần dần giao cho hắn an bài việc nghênh đón đưa tiễn các phủ. Lần này vốn chỉ là chuyến tặng lễ vật bình thường, nào ngờ chủ tử luôn đóng giữ trong quân doanh lại có ý nghĩ đến Thương thành, mới khiến việc vặt này trở nên nóng tay, quan trọng hơn.

Đây chính là cơ hội, nếu lọt được vào mắt chủ tử, thì tiền đồ ngày sau vô hạn. Tuy Triệu Phúc là một hoạn quan, nhưng lại có chí lớn.

Trong lòng hắn đang thầm vui mừng thì ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng tức giận, đặc biệt đinh tai nhức óc trên con phố yên tĩnh. Tay rót trà của Triệu Phúc dừng lại, vội vàng nhìn xuống.

Cuối con hẻm, cửa một ngôi nhà từ bên trong mở ra, một thiếu niên bị gia đinh cưỡng ép đẩy ra ngoài, ngã xuống đất. Đám gia đinh nhìn chằm chằm thiếu niên với vẻ coi thường, trên mặt còn mang theo chế nhạo. Thiếu niên cố gắng đứng dậy nhiều lần, nhưng cứ bị gia đinh đạp xuống đất.

Một thanh niên chừng hai mươi tuổi ngông nghênh bước ra khỏi cửa, người mặc áo gấm, thoáng nhìn thì tao nhã, nhưng vẻ mặt vô cùng ngạo mạn. Hắn nhìn thiếu niên trên đất, gấp cây quạt trong tay, ngạo nghễ nói "Ninh Tử Khiêm, ngươi đừng không biết điều, cũng không xem lại dáng vẻ của bản thân, lại còn dám tới trước cửa Diệp gia ta."

Diệp Tùng phất tay, hạ nhân bên cạnh vội đưa một cái túi vải, hắn ném xuống đất. Chiếc túi vải trải ra, vài miếng bạc vụn lăn lóc bên cạnh thiếu niên.

"Số bạc này đủ để ngươi cưới một nhà khác, cũng để miễn ngươi cứ nhất quyết cưới vợ. Nếu ngươi còn dám có ý nghĩ quá phận, đừng trách ta không niệm tình xưa." Diệp Tùng nói xong, phất tay áo định quay vào cửa, nhưng bất ngờ bị gọi lại.

"Diệp Tùng, thế nào là ý nghĩa quá phận! Nửa năm trước ta đã đưa hôn thư đến Diệp gia, Diệp gia cũng đã đồng ý hôn sự cảu ta với Thi Lan, sao bây giờ có thể hôn phối nàng cho người khác!" giọng thiếu niên trong trẻo vang lên trước cửa Diệp phủ, dù thở gấp, nhưng lại chuẩn xác không sai.

Hàn Tử An ngồi trên Hải Thần cư vốn dĩ một lòng chỉ muốn xem kịch, lúc này lại có chút bất ngờ. Ở Thương thành rộng lớn, mấy ngày nay Diệp gia có hôn sự cũng chỉ có một nhà, nghĩ tới chính là hôn sự mà Trang gia đã định.

Nhưng so với Diệp gia, thiếu niên có giọng nói trong trẻo nho nhã kia lại càng khơi dậy sự tò mò của hắn.

Triệu Phúc thấy ánh mắt Hàn Tử An hưng phấn, trong lòng cảm khái, tiến lên thêm trà nóng, đứng sang một bên xem kịch.

Diệp Tùng dĩ nhiên bị đạp trúng chân đau, hắn liếc mắt nhìn quanh trước cửa, thấy không một bóng người, cau mày nhìn thiếu niên quát "Hôn thư gì, chỉ là một phong thư của thằng nhóc như ngươi viết bừa mà thôi!" vừa nói vừa lấy ra một tờ giấy mỏng từ trong tay áo, kẹp giữa ngón tay đung đưa "Tuy viết một vài câu đề thân, nhưng ban đầu ngươi đến họ của mình cũng không viết, chỉ để lại tên húy, phụ thân ta chỉ sợ ngươi lừa gạt, mới tùy ý trả lời vài câu, nói gì đến định thân!"

Diệp Tùng nói xong liền lấy bật lửa đốt phong thư, thiếu niên định xông tới thì bị gia đinh cản lại.

Sau khi phong thư bị đốt cháy chỉ còn lại tàn tro, Diệp Tùng đắc y chỉ vào thiếu niên "Bây giờ ngươi đã chịu từ bỏ chưa? Mau cầm bạc rồi đi đi ......"

"Ta muốn gặp Thi Lan." thiếu niên ngẩng đầu nhìn Diệp Tùng, giọng nói đặc biệt kiên quyết "Hôn sự giữa Diệp gia và Trang gia là do Diệp bá phụ định đoạt, Thi Lan nhất định sẽ không đồng ý."

Diệp Tùng liếc nhìn thiếu niên một hồi, cười đến vô cùng khó đoán, mở quạt phe phẩy "Ninh Tử Khiêm, ngươi xuất thân nghèo khó không có thân thích, dựa vào đâu mà tranh hôn sự với đích tử Trang gia? Thi Lan đúng là mù rồi, nên mới không biết lựa chọn thế nào, hiện nay thời thế hỗn loạn, lẽ nào muội ấy phải theo ngươi khôn khổ cả đời? Vốn phụ thân ta thấy ngươi có chút tài hoa nên giữ lại Diệp gia, nào ngờ nửa năm sau ngươi quay lại, vẫn là dáng vẻ tồi tàn này. Nói thật cho ngươi biết, hôn sự này là chính Thi Lan đồng ý, ngươi mau đi đi, đừng tìm đến cửa phủ gây thêm chuyện!"

Thân thể thiếu niên cứng đờ, giọng mang theo vẻ không thể tin được "Không thể nào, sao Thi Lam có thể gả cho Trang Cẩm, chính muội ấy đã nói với ta, muội ấy sẽ đợi ta trở về ......"

Diệp Tùng hừ một tiếng, trong mắt hiện lên khinh thường, lười để ý đến thiếu niên, xua tay nói "Kéo hắn đi, tránh ầm ĩ ở đây, làm hỏng thanh danh Diệp gia ta!"

Trên thực tế, Diệp gia chỉ là một nhà bình thường ở Thương thành, nếu không phải bám được vào Trang gia, quả thật chẳng mấy ai biết đến. Hiện giờ lại quan tâm đến danh tiếng, quả là thú vị.

Thiếu niên là một người cứng đầu, hoàn toàn không tin người mình yêu lại phản bội, nên bất chấp xông vào. Hắn còn trẻ, tuy biết quyền cuốc nhưng cũng không sánh được với đám gia đinh cao to mạnh mẽ, chỉ phút chốc đã bị ném xuống đất, chịu một trận no đòn.

Nhưng hắn lại không chịu khuất phục, dù bị vây đánh trong góc tường, cũng cắn răng chịu đựng, không một tiếng cầu xin. Một lúc sau, người đi đường đi qua hẻm nhỏ, nghe thấy ở đây có tiếng động, mới chậm rãi vây quanh.

Sắc mặt Diệp Tùng đứng trước cửa thay đổi, hắn vẫy lui gia đinh, quát lớn "Ninh Tử Khiêm, hôm nay ta thả ngươi đi, ngày sau ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta, đừng trác ta không niệm tình xưa!"

Nói xong, cửa Diệp phủ đóng lại, một đám người cũng tản đi. Chỉ còn thiếu niên nằm trơ trọi trong góc tường với những vết thương.

Dân chúng vây quanh thấy không còn náo nhiệt, cũng không muốn đắc tội Diệp gia, vây xem một hồi cũng rời đi.

Lầu hai Hải Thần cư, Hàn Tử An nhấp một ngụm trà, nói mấy lời có vài phần ý nghĩa sâu xa "Thông gia mà Trang gia kết thân lại có chút thú vị."

Tai Triệu Phúc khẽ động, thêm chút trà nóng, góp phần nói thêm hai câu "Chủ tử, nghe nói tiểu thư Diệp gia trang nhã dịu dàng, tài sắc vẹn toàn. Trang thành chủ mới không so đo môn đệ, đồng ý hôn sự này."

"Thật à?" Hàn Tử An xoay chén sứ trong tay, không tỏ rõ ý kiến.

"Xem tình hình này, tiểu thư Diệp gia sớm đã có hôn phối, thật đáng tiếc cho tiểu ca này." Triệu Phúc thở dài, hiếm khi Hàn Tử An có thể ngồi yên mà xem cả màn kịch, hắn cũng xúc động, cẩn thận hỏi "Chủ tử muốn nhúng tay vào?"

"Không cần. Thiếu niên mất đi hôn sự này, chưa hẳn không phải chuyện tốt. Nếu đã thấy rồi, ngươi mang ít thuốc trị thương xuống." Hàn Tử An khẽ vẫy vẫy tay, nói được một nửa thì dừng lại, nhìn chằm chằm xuống dưới lầu.

Thiếu niên đang co rúm trong góc không biết đứng dậy từ lúc nào, trên người đầy vết thương, bước đến trước cửa lớn Diệp phủ, nhìn chằm chằm vào đống giấy vụn đã cháy. Hắn ngồi xổm xuống phủ đi tàn tro, phong thư mỏng đó chỉ còn lại một góc, thiếu niên trầm mặc hồi lâu, nhặt góc thư đó siết chặt trong tay.

Hắn đứng dậy xoay người, bước chân hơi loạng choạng, vịn vào bức tường đá xanh ở cửa.

Đây là lần đầu tiên Hàn Tử An và Triệu Phúc nhìn thấy dáng vẻ của thiếu niên, nhất thời có chút kinh ngạc.

Thiếu niên này trời sinh anh tuấn phi phàm, lại mang theo khí chất lạnh nhạt. Hàn Tử An kinh ngạc nhìn ánh mắt của thiếu niên, dù vừa rồi bị ức hiếp, tuy ánh mắt có chút ấm ức đau thương, lại vô cùng dịu dàng, không có một chút oán giận hung tàn.

Hàn Tử An tự hỏi, với tính tình của hắn hiện tại, nếu gặp chuyện này, e khó mà làm được như vậy.

Thiếu niên này quả thật thú vị, hắn phất tay phân phó "Đưa hắn lên đây, đi mời đại phu."

Triệu Phúc sửng sốt, thấp giọng đáp vâng rồi lập tức xuống lầu.

Trà trong chén vẫn nóng, khói lượn lờ bên cửa sổ. Hàn Tử An lúc này không biết, một câu này của hắn, đã thay đổi vận mệnh Vân Hạ trong ba mươi năm sau đó.

Một số chuyện, quả nhiên đã được định sẵn.

Thiếu niên loạng choạng chạy ra khỏi ngõ, nhưng bị Triệu Phúc chặn lại giữa ngõ nhỏ. Hàn Tử An nhìn thiếu niên trầm mặc hồi lâu, mới đi theo Triệu Phúc lên lầu.

Một hồi lâu, tiếng bước chân vang lên ở thang gỗ phía sau.

Giọng du dương của thiếu niên "Đa tạ thế huynh tặng thuốc, nhưng không công không thể nhận thưởng, Tử Khiêm cảm tạ."

Triệu Phúc ở một bên sửng sốt, thầm nói không tốt: Chủ tử nhà hắn thoáng nhìn đã biết xuất thân phi phàm, cũng đã mười mấy tuổi, một tiếng 'thế huynh' của thiếu niên này quả thật là to gan!

Hàn Tử An nhướng mày, quay đầu, độ cong khóe miệng ngày càng cao.

Ôn hòa trầm tĩnh, thiếu niên anh tuấn. Cả người mặc áo vải nhưng lại không giấu được hào quang rực rỡ, chẳng trách nửa năm trước Diệp Tùng cố ý gán ghép Diệp Thi Lan cho hắn. Với dáng vẻ phong thái này của hắn, tỉ mỉ mài giũa, ngày sau sẽ là người tài.

Chỉ tiếc là, dù có tài giỏi hơn nữa, siêu việt hơn người. Suy cho cùng, bản thân cũng không vượt qua được tấm biển chữ vàng Trang gia nổi tiếng cả thành, Diệp Tùng có lẽ đã nghĩ như vậy, nên mới không do dự mà vứt bỏ người thiếu niên này.

"Nhìn y phục ngươi đính đầy bụi, hẳn là nghe được tin tức nên vội vàng đến đây. Hiện tại cả người đều bị thương, lại không chịu nhận bạc của Diệp gia, lẽ nào muốn cứng rắn chống đỡ tổn hại thân thể sao? Thân thể da tóc đều là của phụ mẫu, nếu trưởng bối trong nhà biết được, sao có thể an tâm?"

Hàn Tử An là ai, hai mươi tuổi nắm giữ ba quân, đứng trên đỉnh cao, khí thế bức người, lời này nói hợp tình hợp lý, ai nghe cũng cảm thấy đúng.

Ninh Tử Khiêm sửng sốt khi thấy phong thái của Hàn Tử An, sau một hồi bất ngờ mới không nhanh không chậm hành lễ, nói "Thế huynh nói đúng, đa tạ thế huynh tặng thuốc."

Lúc này, Ninh Tử Khiêm cũng biết xưng hô như vậy với Hàn Tử An có chút không ổn, khí thế của người này không hề kém các vị trưởng bối trong nhà hắn, nhưng xưa nay hắn có vai vế lớn trong tộc, lúc nãy chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhất thời gọi sai, lúc này lại không dễ đổi lại.

Hàn Tử An phất tay, Triệu Phúc ngoan ngoãn lui xuống đi mời đại phu.

Cả người Ninh Tử Khiêm đầy vết chân bụi bẩn, sắc mặt còn có cả vết xanh tím, đứng trước mặt Hàn Tử An lại rất đúng mực.

Hàn Tử An âm thầm gật đầu, thấy bóng lưng cứng ngắc của hắn, biết vừa rồi nhất định đã bị thương, chỉ vào đối diện "Ta không có nhiều quy tắc như vậy, tuy ngươi còn nhỏ, dù gọi ta một tiếng 'thế huynh', ta cũng có thể nhận được, ngồi đi!"

Nói ra vài câu quen thuộc, Hàn Tử An cũng đã bộc lộ tính cách không câu nệ tiểu tiết trên chiến trường. Ninh Tử Khiêm cũng không còn ngượng ngùng mà ngồi xuống. Hắn vừa hay nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy chỗ ngồi hơi xéo đối diện với cửa Diệp phủ, liền biết cảnh tượng vừa rồi đã bị nhìn thầy hết, sắc mặt khó tránh có chút đỏ bừng.

Hàn Tử An thấy hắn nhìn về phía sân của Diệp gia ngây người, nhấp một ngụm trà, nói "Tiểu huynh đệ muốn vào Diệp gia hỏi cho ra lẽ?"

Ninh Tử Khiêm quay đầu, gật đầu "Dù Diệp gia hủy hôn, chỉ cần Thi Lan không bằng lòng, ta sẽ không từ bỏ lời hứa với muội ấy."

Hàn Tử An hiếm khi hạ mình, rót chén nước ấm cho hắn, nói "Nếu ngươi và Diệp gia có hôn ước, chỉ cần lấy hôn thư, mời người mai mối đến Trang gia một chuyến, dù Trang Cẩm không bằng lòng, Trang gia nắm giữ một thành, cũng không thể cưỡng ép tân nương của người khác, với tính cách của Trang thành chủ, nhất định sẽ rút khỏi hôn sự này."

Ninh Tử Khiêm cười khổ "Thế huynh có điều không biết, nửa năm trước ta đến Thương thành, lộ phí trên người đã dùng hết, vừa lúc thấy Diệp gia đang mời lão sư, nên ta làm lão sư dạy vỡ lòng cho vài vị tiểu công tử ba tháng."

Trong lòng Hàn Tử An khẽ động. Ninh Tử Khiêm trông chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, chỉ là tiểu tử chưa bao lớn, dù Diệp gia là một nhà bình thường, tốt xấu gì cũng có chút danh tiếng. Bọn họ chịu chi bạc mời Ninh Tử Khiêm vào phủ, chứng tỏ Ninh Tử Khiên thật sự có năng lực.

"Thi Lan hiếu học, lúc còn dạy ở Diệp gia, ta dạy muội ấy một vài bài thơ ......" Ninh Tử Khiêm dừng lại, gãi gãi đầu, trong mắt có chút ngượng ngùng thầm kín của thiếu niên "Tính tình muội ấy dịu dàng, đoan trang hiền lương, ta mới động lòng với muội ấy, ba tháng sau rời Diệp phủ, ta chủ động đề thân với Diệp gia, Diệp lão gia và Diệp Tùng đều đồng ý."

Bọn họ đương nhiên sẽ đồng ý, thiếu niên anh tài như Ninh Tử Khiêm, nếu Hàn Tử An có khuê nữ, cũng sẽ bằng lòng giao cho thiếu niên trước mặt.

Niềm vui mừng mong đợi trong mắt Ninh Tử Khiêm dần phai nhạt, hắn rũ mắt, khuôn mặt gầy gò trầm xuống "Lúc đầu ta chỉ vội vàng để lại một tờ hôn thư đơn giản, không mời người mai mối. Nếu bọn họ không nhận, ta cũng không thể làm gì. Hôn sự này là do ta tự quyết định, vẫn chưa hỏi ý kiến trưởng bối trong nhà, nửa năm qua ta về nhà thuyết phục trưởng bối đồng ý hôn sự này, nào ngờ ......" hắn thở dài "Còn chưa thuyết phục được trưởng bối, tin Thi Lan sắp gả vào Trang gia đã truyền đến nhà, trưởng bối tức giận, càng không đồng ý, nên ta ......"

"Nên một mình ngươi chạy đến Thương thành, muốn hỏi cho rõ. Nào ngờ Diệp gia lại trở mặt, đuổi ngươi ra khỏi phủ, tùy ý đánh người, còn đốt hôn thư?" Hàn Tử An nhấp một ngụm trà, chậm rãi tiếp lời.

Ninh Tử Khiêm im lặng, trầm mặc gật đầu, cũng không tức giận khi chuyện mất mặt của mình bị Hàn Tử An nhìn thấy hết, chỉ là trong mắt hắn lại hiện lên sự bi thương không cam lòng.

Cuối cùng vẫn là trẻ tuổi, nhiệt huyết dâng trào, lại muốn cưới nữ tử về nhà, loại chuyện này dù xảy ra với ai, cũng không thể nhịn được.

"Ngươi định làm thế nào? Xem ra ngươi không định từ bỏ hôn sự này."

Ninh Tử Khiêm nhanh chóng ngẩng đầu, cau mày "Diệp Tùng và Diệp lão gia đã đồng ý hôn sự, nhưng Thi Lan là một nữ tử yếu ớt, không thể làm trái ý của phụ thân và huynh trưởng, ta sẽ đi gặp muội ấy, nếu hôn sự này không phải muội ấy tự nguyện ......" Ninh Tử Khiêm hít một hơi dài, ánh mắt vô cùng kiên định "Ta sẽ đưa muội ấy đi."

Hàn Tử An nhướng mày, không ngăn cản ý chí muốn gặp người trong lòng của thiếu niên.

Lúc này, ở đầu cầu thang vang lên tiếng bước chân, Triệu Phúc cùng đại phu vội vàng đi vào.

"Chủ tử, đại phu đến rồi." Triệu Phúc trước tiên hành lễ với Hàn Tử An, sau đó dẫn đại phu đến trước mặt Ninh Tử Khiêm "Ninh công tử, phía sau có sương phòng, mời đi theo ta."

Ninh Tử Khiêm bị đá rất nhiều vết bầm tím, nên không thể chữa trị ở nơi đông người, gật đầu đi theo Triệu Phúc.

Nửa giờ sau, Triệu Phúc nhanh chóng trở lại, thấy Hàn Tử An ngồi bên cửa sổ không lộ ra vẻ không vui, liền thở phào nhẹ nhõm, rót thêm chén trà cho hắn, rũ mắt thấp giọng nói "Chủ tử, đại phu nói Ninh công tử bị thương gân cốt trên lưng, không phải vết thương nhẹ, may là không bị thương đến phổi, tịnh dưỡng một tháng thì có thể hoàn toàn bình phục."

Hàn Tử An cau mày, thảo nào vừa rồi Ninh Tử Khiêm cả người chậm chạp, cũng thật quật cường, không muốn hắn nhìn ra thương thế. Hắn liếc mắt nhìn Diệp phủ "Thủ đoạn của Diệp Tùng này không tầm thường, ra tay tàn nhẫn như vậy, hẳn là muốn đề phòng phiền phức sau này, sợ hôn yến ba ngày sau có rắc rối."

"Nô tài thấy Ninh công tử tính tình quật cường, sợ sẽ không từ bỏ hôn sự này. Chủ nhân có ý định giúp hắn?" Hàn Tử An chưa từng làm chuyện dư thừa, nếu đã giữ lại Ninh Tử Khiêm, hẳn là sẽ không mặc kệ.

Ngoài dự liệu của Triệu Phúc, Hàn Tử An bưng chén trà, lắc đầu "Không cần ta ra tay."

Triệu Phúc giật mình, có phần không rõ.

"Triệu Phúc, ngươi nghĩ sao về thiếu niên này?"

Hàn Tử An đột nhiên hỏi, Triệu Phúc do dự, đáp "Chủ tử, nô tài thấy Ninh công tử lời lẽ thanh tao nho nhã, không giống xuất thân nghèo khó, e là hắn có chút gia cảnh."

Hàn Tử An mỉm cười, duỗi tay gõ lên bàn "Hắn vừa vào cửa, liền thuận miệng gọi một tiếng 'thế huynh', con cháu đại tộc phương Nam đều thích xưng hô như vậy, nhìn thoáng qua, phủ của hắn nào chỉ là có chút gia cảnh. Tuy một thân áo vải, nhưng đứng đắn hào hoa, không hề che giấu ưu điểm. Tuổi còn nhỏ vẫn có thể kiên cường đứng lên, phần kiềm chế này càng hiếm có, không phải đại tộc không thể dạy ra được."

Hàn Tử An hiếm khi khen ngợi ai, lại khen ngợi thiếu niên này như vậy. Triệu Phúc trong lòng khẽ động, hỏi "Chủ tử, người muốn chiêu mộ thiếu niên này đến bên cạnh?" nếu đã là đại tộc, sẽ rất có lợi cho Hàn gia, đây cũng là một cơ hội tốt.

Hàn Tử An nheo mắt nói "Trọng Viễn nhỏ hơn hắn hai tuổi, tính tình không mấy trầm ổn, nếu Ninh Tử Khiêm có thể trợ giúp bên cạnh nó, ngày sau hai người sẽ trợ giúp cho nhau."

Hàn Tử An mười tám tuổi thành hôn, bây giờ chỉ có trưởng tử Hàn Trọng Viễn của đích thê, mười ba tuổi.

Triệu Phúc vội vàng nói "Chủ tử nói phải, nô tài thấy Ninh công tử cũng không phải người thường. Cũng không biết vì sao lại một mình khốn khổ xuất hiện ở Thương thành như vậy."

"Ta nghe nói các thế tộc lâu đời ở phương Nam có một quy tắc, con cháu sắp đến tuổi thành niên cần phải ra ngoài rèn luyện một năm, hẳn là Ninh Tử Khiêm cũng phải như vậy."

Triệu Phúc hiểu ra gật đầu, hiện giờ thời thế hỗn loạn, không mấy ai có can đảm để con cháu đơn độc ở bên ngoài. Hắn dừng lại, cười nói "Diệp gia lần này nhìn lầm, e rằng sau này sẽ hối hận."

Khóe miệng Hàn Tử An cong lên, nếu không phải Diệp gia tham phú phụ bần, dựa thế quyền quý, chưa hẳn sẽ không thành một giai thoại. Hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Triệu Phúc "Hai hôm trước, không phải ngươi nói tiểu thư Diệp gia tài hoa, văn thơ xuất chúng, mới khiến Trang Hồ đồng ý hôn sự sao?"

Triệu Phúc gật đầu "Nửa năm qua, thi từ của Diệp tiểu thư truyền ra rất nhiều, đều được mọi người khen ngợi, mọi người đều nói tuy bút tích non nớt, nhưng lòng mang chí lớn, quả thật hiếm có."

"Hửm?" vừa rồi Ninh Tử Khiêm tán thưởng Diệp Thi Lan lại là 'tính tình dịu dàng, đoan trang hiền lương', hai người mới bên nhau ba tháng, đã bàn đến chuyện cưới hỏi, Ninh Tử Khiêm một lòng mến mộ, há có thể không nói ra được ưu điểm của nàng, trừ khi ......

"Ngươi mới nói thi từ của Diệp Thi Lan mới truyền ra trong nửa năm qua?"

"Vâng, chủ tử."

Hàn Tử An giễu cợt một tiếng, thoáng nhìn thấy góc giấy do Ninh Tử Khiêm nhặt trước cửa Diệp gia. Xem ra tâm trạng của thiếu niên không điềm tĩnh ung dung như hắn thể hiện, nếu không cũng không để lại thứ như vậy.

Hàn Tử An cúi xuống nhặt lên, thoáng thấy trên đó có chữ ký 'Ninh Tử Khiêm', tuy mấy chữ này có bút tích non nớt, lại mạnh mẽ sắc sảo, thật sự ứng với câu 'lòng mang chí lớn, quả thật hiếm có', trong lòng khẽ dao động, hiểu ra vài phần.

Bình Luận (0)
Comment