Đế Hoàng Thư

Chương 254

Ngày hôm sau, Trang phủ đại hôn.

Trang Hồ rất yêu thương ấu tử, hôn sự của Trang Cẩm, ông gần như mời một nửa thế gia quyền quý trong thiên hạ. Những phủ đệ cao hơn Trang gia, chỉ phái con cháu đến chúc mừng, ngang hàng với Trang gia, gia chủ sẽ đích thân tới.

Với địa vị của Đế gia và Hàn gia, phái một con cháu hay quản gia đến cũng đã cho Trang gia thể diện rồi, mấy ngày trước bái thiệp của hai nhà đã gửi đến Trang gia, nhưng mãi đến giờ lành của hôn lễ hôm nay sắp đến, khách của hai phủ vẫn chưa đến cửa. Trang gia quan tâm nhất là thái độ của hai nhà Hàn Đế, trong lòng vẫn luôn để ý tới khách của hai nhà, tuy nhiên khách khứa lại quá nhiều, tiếng pháo bước vào cửa của tiểu thư Diệp gia đã vang lên, ông không có thuật phân thân, đành tạm thời đè nén chuyện này trong lòng.

Tân nương bước vào cổng lớn Trang phủ giữa tiếng pháo náo nhiệt, giờ lành sắp đến, khách khứa đông đủ. Trang Hồ nhìn ánh mắt vui mừng khôn xiết của ấu tử, trong lòng cũng cảm thấy mừng vui nhẹ nhõm. Ánh mắt hơi ngưng trệ khi ông nhìn về Diệp Thi Lan trong giá y.

Bỏ đi, tuy xuất thân nghèo khó, nhưng nữ tử này cũng xem như có tài, có thể thêm chút danh tiếng cho Trang gia, xem như miễn cưỡng xứng với Cẩm nhi rồi. Trang Hồ thu lại vẻ sắc bén trong mắt, mang theo vẻ nhân từ.

Trang Cẩm cầm lụa hỉ dẫn Diệp Thi Lan vào đại sảnh giữa tiếng chúc mừng của khách khứa, thấy Diệp Thi Lan đứng trước mặt hai lão Trang gia, hắn mỉm cười nói nhỏ "Thi Lan."

Dưới khăn trùm đỏ, Diệp Thi Lan hơi đỏ mặt, kéo lụa hỉ trong tay đáp lại. Tim Trang Cẩm như chìm trong ngọt ngào, khuôn mặt hắn càng cười tươi hơn.

Giờ lành đến, tiếng chiêng trống vang, hỉ quan bên cạnh cao giọng.

"Giờ lành ......!" chữ 'tới' còn chưa nói ra, một giọng lớn hơn trước cổng lớn đã vang lên.

"Gia chủ Hàn gia, gia chủ Đế gia đến!"

Âm thanh bao phủ tiếng pháo, rõ ràng truyền đến tai khách khứa và người trong Trang gia. Trang Hồ sững sờ, còn tưởng mình nghe nhầm, thấy vẻ mặt khó tin của mọi người, ông lập tức hoàn hồn, liếc nhìn ấu tử còn đang ngây người, sau một hồi chậm trễ liền đích thân ra cửa nghênh đón.

Lỡ giờ lành dĩ nhiên không tốt, nhưng Hàn Tử An và Đế Thịnh Thiên đã đích thân đến, cả thiên hạ, thế gia nào có được vinh hạnh này?

Khách khứa đều đứng dậy nghênh đón khách quý, hỉ quan bên cạnh cũng không nói ra chữ sau cùng.

Rốt cuộc giờ lành đại hôn của bản thân đã lỡ mất, Diệp Thi Lan dưới khăn trùm đỏ lo lắng kéo lụa hỉ.

Trang Cẩm dù cảm thấy bất lực, nhưng cũng biết hai nhà Hàn Đế không thể đắc tội, nên nhanh chóng trấn an "Thi Lan, gia chủ hai nhà Hàn Đế đến, phụ thân đích thân đi nghênh đón khách quý rồi, nàng đợi một chút."

Diệp Thi Lan thấp giọng 'Ừm' một tiếng, nhưng không hiểu sao lại có chút bất an.

Trước cổng lớn Trang phủ, Đế Thịnh Thiên và Hàn Tử An vừa xuống xe ngựa, bóng dáng của Trang Hồ đã xuất hiện.

Ông bước nhanh về phía trước, còn chưa kịp lên tiếng, Hàn Tử An đã chắp hai tay cười nói "Chúc mừng Trang thành chủ, Tử An gặp chuyện đến trễ, mong thành chủ đừng trách."

"Nào có, nào có, hai vị gia chủ đích thân đến Thương thành, là vinh hạnh của Trang gia ta." Trang Hồ trước tiên bái lễ với Hàn Tử An, sau đó mới nâng mắt nhìn nữ tử bên cạnh.

Nữ tử này một thân huyền y, tuy lười nhác lãnh đạm, nhìn vô cùng trẻ tuổi, nhưng khí chất kinh người, không kém Hàn Tử An.

Trang Hồ đè nén kinh ngạc trong mắt, cười nói "Vị này hẳn là Đế gia chủ, quả nhiên trẻ tuổi vô song, Trang mỗ nghe danh tiếng Đế gia chủ đã lâu, không bằng hôm nay được gặp."

Lời của Trang Hồ rất thành thật. Hàn Tử An đến năm ba mươi mới nắm giữ kinh doanh Hàn gia, hùng bá phương Bắc, Đế Thịnh Thiên nhỏ hơn hắn một giáp, lại còn là nữ tử, nàng mới tiếp quản Đế gia ba năm, quyền thế Đế gia đã không thua kém gì Hàn gia.

Đế Thịnh Thiên gật đầu, tiếp nhận lời khen ngợi của Trang Hồ, cười nói "Ta tình cờ gặp Hàn tướng quân trên đường, vừa hay Hàn tướng quân cũng đến quý phủ chúc mừng, nên lảm nhảm vài câu rồi cùng đến."

Đôi tân nhân trong Trang phủ rõ ràng vì bọn họ mà lỡ giờ lành, nhưng hai người lại không hề nhắc đến, chỉ qua loa nhắc đến chuyện bây giờ mới tới.

Tuy nhiên, hai người họ đích thân đến Trang phủ đã cho Trang gia đủ thể diện, Trang Hồ nào quan tâm đến chuyện bọn họ tới trễ. Ông nở nụ cười, lại chắp tay "Không sao, không sao ......"

Trang Hồ và Đế Thịnh Thiên hàn huyên, vừa nhìn thấy thiếu niên dáng người như ngọc sau lưng nàng, liền sửng sốt nói "Vị này là ......"

Trang Hồ với thân phận là thành chủ, ngoài hai người Hàn Tử An và Đế Thịnh Thiên, những người khác không cần ông hạ mình đến hỏi, chẳng qua là thiếu niên đứng sau Đế Thịnh Thiên quá xuất chúng, chưa nói đến dung mạo anh tuấn, một thân khí chất ôn nhu cao quý, quả thật hiếm có.

"Ồ, đây là cháu trai ta." Đế Thịnh Thiên phất tay "Vĩnh Ninh, đến bái kiến Trang thành chủ."

Đế Vĩnh Ninh một thân tấn y, mày kiếm mắt sáng, cao quý nho nhã, hắn tiến lên, chắp tay với Trang Hồ "Vĩnh Ninh bái kiến Trang thành chủ."

"Hóa ra là Đế tiểu công tử." Trang Hồ nhanh chóng đỡ Đế Vĩnh Ninh, vẻ mặt không giấu nổi xúc động.

Năng lực của Đế Thịnh Thiên đã tuyệt thế, đời tiếp theo của Đế gia lại xuất chúng như vậy, e là trong ba mươi năm tới ở phương Nam, đều sẽ do Đế gia thống trị.

Trang Hồ chỉ lo cảm khái sự xuất chúng của Đế Vĩnh Ninh, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt của quản gia Trang Tuyền sau lưng. Trang Tuyền muốn kéo tay áo trang chủ nhà mình sau khi thấy dáng vẻ của Đế Vĩnh Ninh, nhưng hắn không dám nhúc nhích khi bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Đế Thịnh Thiên.

Sau đó, ngày càng nhiều khách khứa đến gặp Hàn Tử An và Đế Thịnh Thiên, thấy giờ lành đã qua, Trang Hồ dẫn Hàn Tử An và Đế Thịnh Thiên vào Trang phủ, quản gia phía sau cố gắng đến gần ông nói chuyện, đều bị Trang Hồ nóng nảy đẩy ra, dọc đường chỉ nói chuyện với Hàn Tử An và Đế Thịnh Thiên.

Trang Cẩm vì an ủi Diệp Thi Lan, vẫn luôn bên cạnh nàng trong đại sảnh, nhìn thấy ánh mắt ghen tị của các vị khách sau khi phụ thân đưa gia chủ hai nhà Hàn Đế vào đại sảnh, hắn đã hoàn toàn quên đi buồn bực khi bị lỡ giờ lành, mặt mày hồng hào, dáng vẻ rất vinh quang. Suy cho cùng, hôn sự của hắn có thể làm hai vị gia chủ đích thân đến, truyền ra ngoài có thể khiến một nửa thiên hạ ngước nhìn.

Trang Hồ mời Hàn Tử An và Đế Thịnh Thiên ngồi vị trí đầu tiên bên trái và bên phải trong đại sảnh.

"Đây là tiểu nhi Trang Cẩm."

Trang Hồ chỉ vào Trang Cẩm một thân y phục tân lang, Trang Cẩm lập tức kích động cúi đầu bái lễ với hai người, khi hắn bái lạy Đế Thịnh Thiên, ngẩng đầu nhìn thiếu niên sau lưng nàng, Trang Cẩm sửng sốt, như nhớ đến gì đó, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc khó tin.

Hắn dán chặt mắt vào người Đế Vĩnh Ninh "Ngươi, ngươi ......"

"Đó là tiểu công tử Đế gia." Trang Hồ nhìn vẻ mặt như thấy ma của nhi tử, sắc mặt trầm xuống liền vội nói.

Trang Hồ rất mất mặt, dù Đế Vĩnh Ninh có phi phàm, thì biểu hiện nhi tử nhà ông cũng quá không có tiền đồ.

"Đế hiền đệ." dưới sự trách mắng của Trang Hồ, Trang Cẩm cũng trở lại bình thường, hắn ngập ngừng chắp tay với Đế Vĩnh Ninh, mang theo chút nịnh nọt và hoảng sợ không thể nhận ra.

Đế Vĩnh Ninh như không thấy sự thất lễ của hắn, nhẹ nhàng gật đầu, hơi giơ tay lên, vô cùng lễ nghi.

Thấy dáng vẻ ung dung nhàn nhã của Đế Vĩnh Ninh, Trang Cẩm cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Điều này cũng không trách Trang Cẩm lại thất lễ, thiếu chủ Đế gia Đế Vĩnh Ninh thật sự rất giống với Ninh Tử Khiêm đã có hôn ước với Thi Lan, hắn đương nhiên hoảng sợ. Dù chưa từng thấy Ninh Tử Khiêm, nhưng hắn từng thấy chân dung của người này ở Diệp gia.

Hẳn chỉ là lo lắng vô cớ của hắn, thư sinh nghèo khó Ninh Tử Khiêm và thiếu chủ Đế gia Đế Vĩnh Ninh, một người khố rách áo ôm, một người quý không thể tả, sao có thể cùng là một người? Nhất định chỉ là tướng mạo giống nhau mà thôi. Hắn ổn định tâm trí, nhìn Đế Vĩnh Ninh cười gượng gạo rồi quay người lại.

Không chỉ Trang Cẩm, mà Diệp Tùng đưa thân cũng tái mặt ngay khi Đế Vĩnh Ninh bước vào đại sảnh, hắn không hơn gì Trang Cẩm chưa từng gặp Đế Vĩnh Ninh, hắn cùng Đế Vĩnh Ninh ở Diệp gia ba tháng, khi thấy Đế Vĩnh Ninh liền nhận ra thiếu niên trước mặt là Ninh Tử Khiêm.

Sự ngạc nhiên khó tin hiện lên trong mắt Diệp Tùng, sau đó là sợ hãi và hối hận vô cùng.

Nhớ tới việc Diệp gia không chỉ vì Trang gia từ bỏ hôn sự của Đế gia, mà còn đánh hắn dã man trước cửa Diệp phủ, mồ hôi lạnh dày đặc đã túa ra trên trán Diệp Tùng.

Diệp Thi Lan dưới khăn trùm đỏ dường như cảm nhận được điều gì đó khác thường, nhẹ nhàng kéo lụa hỉ, Trang Cẩm hoàn hồn, nhìn người trong lòng trước mặt, nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ nhất định mình đã đoán sai. Hôm nay khách khứa đông đủ, dù thế nào thì hôn lễ cũng phải tiếp tục.

Trang Hồ có thể nắm giữ Thương thành nhiều năm, dĩ nhiên thông minh hơn người thường, thần sắc của Trang Cẩm và Diệp Tùng không thể lừa được ông. Nhìn biểu hiện của hai người này, ông biết bọn họ e là không chỉ quen biết thiếu chủ Đế gia, dáng vẻ này rõ ràng là từng có khúc mắc. Sắc mặt Trang Hồ trầm xuống, ánh mắt lướt qua Diệp Tùng, Trang Cẩm và Đế Vĩnh Ninh, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ vô cùng hoang đường.

Không thể nào, ngay khi ông đang do dự, Trang Tuyền bên cạnh ông cuối cùng cũng tìm được khoảng trống run rẩy nói mấy câu vào tai ông.

Không biết Trang Tuyền nói gì, biểu tình trong mắt Trang Hồ có chút thay đổi, ông đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Đế Vĩnh Ninh, nhưng lại đụng phải một đôi con ngươi như mực cười như không cười, lạnh lùng lãnh đạm.

Chẳng trách gia chủ Đế gia đích thân đến Thương thành, chẳng trách nàng đến chúc mừng nhưng lại làm lỡ giờ lành, Đế Vĩnh Ninh hóa ra chính là thư sinh nghèo khó Ninh Tử Khiêm đã định thân với Diệp Thi Lan!

Vừa rồi ông còn cảm khái gia chủ Đế gia vẫn còn trẻ tuổi mà đã quyền thề ngút trời, bây giờ quyền thế đó lại rớt trúng vào Trang gia, ông nhất thời cảm thấy trên người như có ngàn cân đè nặng.

Ông làm sao có thể ngờ nhi tử nhà mình tùy tiện nhìn trúng nữ nhi một nhà bình thường, lại dính dáng đến thiếu chủ Đế gia!

Ông biết Ninh Tử Khiêm đã bị đánh khi đến Diệp gia đòi công đạo, ông biết Diệp gia đã đốt hôn thư của hắn, ông cũng biết ông đồng ý cho Trang Cẩm dùng người của Trang gia để tìm kiếm Ninh Tử Khiêm.

Vẻ mặt Trang Hồ vô cùng khó coi, với năng lực của Đế Thịnh Thiên, những chuyện mà Trang gia và Diệp gia đã làm với Ninh Tử Khiêm, nàng sao có thể không biết?

Vậy hôm nay nàng đến Trang gia, rốt cuộc vì điều gì? Quan trọng hơn là nàng cùng đến với Hàn Tử An. Trang gia tùy tiện chọc trúng nhà nào cũng đều là lấy trứng chọi đá, nếu hai nhà đồng thời đều có hiềm khích với Trang gia ......

Trang Hồ gần như không thể ngồi yên, hỉ quan ở bên thấp giọng nhắc nhở ông "giờ lành tới", nhưng sắc mặt Trang Hồ sợ hãi, không dám nói thêm.

Khách khứa trong đại sảnh dường như nhận ra điều khác thường, ánh mắt bọn họ quét qua Trang Hồ và gia chủ hai nhà Hàn đế, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Cả hai bên không biết vì sao mà nhất thời im lặng, bọn họ cũng không tiện lên tiếng.

"Cha!" tiếng gọi bất an và hoảng sợ của Trang Cẩm cuối cùng cũng làm cho Trang Hồ định thần lại, nhìn sắc mặt tái nhợt của ấu tử, thở dài một hơi, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi đến trước mặt Đế Thịnh Thiên.

"Đế gia chủ." Trang Hồ trầm giọng lên tiếng, dồn nén đến tận cùng "Khuyển tử vô tri, gây ra họa lớn, mong Đế gia chủ đại nhân đại lượng, đừng so đo với khuyển tử."

Trang Hồ là thành chủ một thành, lại lớn hơn Đế Thịnh Thiên hàng chục tuổi. Hành lễ này của ông không thể nói là không nặng. Khách khứa trong đại sảnh đều kinh ngạc nhìn cảnh này, nhưng nhìn dáng vẻ thản nhiên như không của Hàn Tử An, trong lòng thầm nghĩ chẳng trách Đế Thịnh Thiên đích thân tới, hóa ra tiểu công tử Trang gia đắc tội người ta rồi. Chỉ là Đế Thịnh Thiên ở Tấn Nam xa xôi, ấu tử Trang gia sao có thể đắc tội người nắm giữ phương Nam này?

Trang Cẩm nhìn phụ thân mình thỉnh tội với Đế Thịnh Thiên, mẫu thân thì vẻ mặt sợ hãi, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, cũng không biết là xấu hổ hay sợ hãi. Hắn muốn đưa tay kéo phụ thân lại, nhưng không dám chống lại Đế gia, chỉ đành rút tay về.

Diệp Thi Lan dưới khăn trùm đỏ không biết chuyện gì đang xảy ra, nàng vài lần muốn nhấc khăn lên, nhưng lại sợ không may mắn nên không dám làm.

Đế Vĩnh Ninh đứng sau Đế Thịnh Thiên, nhìn bộ dạng rụt rè của Trang Cẩm, ánh mắt rơi vào Diệp Thi Lan đang run rẩy, cuối cùng thu lại cảm xúc cuối cùng trong mắt.

Đế Thịnh Thiên không nói gì, nàng thờ ơ nhấp một ngụm trà, giống như không nhìn thấy Trang Hồ đang khom người cầu xin trước mặt.

"Trang thành chủ, hôm nay ta và cô cô đến chỉ để chúc mừng Tam công tử, không có ý gì khác." thiếu niên đứng sau Đế Thịnh Thiên bước ra, nâng tay Trang Hồ lên, nhẹ giọng nói.

Khoảnh khắc giọng của Đế Vĩnh Ninh vang lên trong chính đường, Diệp Thi Lan đang đứng cạnh Trang Cẩm đột nhiên run lên, hoảng sợ kéo khăn trùm đỏ nhìn về phía Đế Vĩnh Ninh.

Thiếu niên như ngọc, cao quý thanh tao, một thân tấn y, hào hoa phong nhã, nào phải là thư sinh nghèo khó trước kia.

Ánh mắt Diệp Thi Lan không thể tin được, khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn không còn chút máu, bàn tay cầm khăn trùm đỏ run lên, cả người mềm nhũn suýt chút nữa ngã xuống, may mà Trang Cẩm bên cạnh kéo nàng lại.

Diệp Thi Lan bắt gặp ánh mắt phức tạp, mơ hồ có chút tức giận của Trang Cẩm, trong lòng sợ sệt tránh né.

Cuối cùng nàng cũng chỉ là nữ tử sinh ra trong một gia đình bình thường, dù có vài phần thông minh cũng không khỏi hụt hẫng hoảng sợ trước cảnh tượng như vậy.

Bình Luận (0)
Comment