Đế Hoàng Thư

Chương 35

Edit: Gấu Gầy

Chương 35

Cho dù là ai, tốn hết sức lực nửa ngày mới tìm được một nơi thoải mái dễ chịu, đang tính nghỉ ngơi lại bị cắt ngang một đao như vậy cũng sẽ mất hứng, huống chi người đó lại là Nhậm An Lạc.

Nàng lạnh lùng liếc mắt đánh giá thanh niên trong thạch đình, chân nhấc lên giẫm lên ghế đá, lưu manh cười nói: "Không quan tâm quy củ quy kiết gì hết, Nhậm An Lạc ta từ xưa đến giờ chỉ cướp của người khác, chưa có ai cướp được trên người ta..."

Nói xong mở ra quạt gấm bên hông, lông mày nhướng lên: "Báo lên danh hào của ngươi, nếu cùng phủ ta có chút tình cũ, bổn tướng quân sẽ bỏ qua chuyện này."

Hai người này đều là thượng khách của Đông cung, cung nữ đứng ở một bên nhìn hai người không ai nhường ai cảm thấy rất khó xử.

Lạc Minh Tây nhìn nữ tử hoành hành bá đạo trước mặt, cười dài thành tiếng: "Tuy đã vào kinh thành, thế nhưng tính tình của Tướng quân vẫn không thay đổi, ta cùng Tướng quân mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng tính ra cũng có mười năm giao tình ở Tấn Nam, chẳng lẽ ân nghĩa của tại hạ, Tướng quân đã quên sạch không còn một mảnh?"

Nhậm An Lạc vẻ mặt hồ nghi, dò xét khuôn mặt tươi cười của thanh niên một lát, đột nhiên nói: "Ngươi là trưởng tử Lạc gia Lạc Minh Tây?"

Thấy thanh niên từ chối cho ý kiến, Nhậm An Lạc khoát tay với cung nữ ở một bên, thần sắc vui vẻ: "Ta đang muốn xem thử ai dám cướp tiền mãi lộ của Nhậm An Lạc ta, hoá ra là hồ ly nhà ngươi, đi, mang thêm mấy vò rượu ngon tới, hôm nay mượn đất quý của Thái tử, bổn tướng quân cùng lão bằng hữu ôn chuyện một chút, năm ngoái ngươi mượn đường để ta cướp gϊếŧ thuỷ tặc Nam Hải, Nhậm An Lạc ta nợ ngươi một nhân tình!"

Cung nữ thấy hai người 'biến chiến tranh thành thái bình', vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy bước nhỏ xuống chân núi giả.

Lúc này khắp nơi không có người, ngoại trừ thị vệ ngẫu nhiên đi tuần, không thấy bóng dáng ai khác.

Một lúc lâu sau, Nhậm An Lạc bưng chén rượu, đi đến rào chắn thạch đình, ý cười hơi thu lại, gió thu lạnh lẽo, tay áo rộng rãi giơ lên, quạt gấm trong tay ném ra phía sau, vừa vặn rơi xuống trước mặt Lạc Minh Tây.

"Cầm đi, không phải ngươi nói quạt gấm trầm hương tiến cống chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, đây là Gia Ninh Đế ban cho ta mấy ngày trước."

Lạc Minh Tây nhặt quạt gấm lên, mở ra, trên mặt quạt viết kinh Phật thanh nhã thuần khiết, cười nói: "Có được quạt tốt như vầy, chuyến đi kinh thành lần này cũng không uổng."

Thấy Nhậm An Lạc lười đối ứng với mình, Lạc Minh Tây vuốt mũi xin tha: "Ta biết muội không muốn cho ta vào kinh, nhưng muội một mình ở kinh thành, ta chung quy không yên tâm."

"Gia Ninh Đế vẫn lo lắng Lạc gia trở thành Đế gia thứ hai, nếu không phải dân chúng Tấn Nam quật cường, khó có thể khống chế, thì hắn cũng sẽ không giao đại doanh Tuý Nam cho phụ thân huynh chưởng quản, hôm nay huynh vào kinh thành, thân phận chẳng khác gì kích nổ, hà tất phải làm cho Lạc tướng quân lo lắng."

Thân ảnh được chiếu rọi dưới ánh trăng thanh tao lạnh lẽo, Lạc Minh Tây thu quạt gấm lại, đáy mắt ấm áp chợt lóe lên: "Hắn còn cần lão nhân gia đến ngăn chặn Thi gia, khống chế Tấn Nam, sẽ không động đến ta đâu, huống chi hắn cố tình đem Ngân Huy vào Đông cung, ta cũng không yên tâm để Ngân Huy một mình tới kinh thành."

Nhậm An Lạc nhíu mày: "Chuyện tranh giành ở Đông cung có liên quan đến triều đình, Ngân Huy tính tình đơn thuần, đừng để nàng bị cuốn vào."

Lạc Minh Tây gật đầu, ngồi ngay ngắn trên ghế đá uống rượu, mặt mày nhàn nhạt, xa xa nhìn lại, chỉ cảm thấy hai người vô cùng nhạt nhẽo.

"Muội vào kinh nửa năm, có tìm được chứng cớ chuyện Đế gia năm đó không?"

Một lúc lâu sau, Lạc Minh Tây mở miệng hỏi.

Nhậm An Lạc quay đầu lại, ánh mắt thờ ơ chợt lóe lên: "Năm đó ở Tây Bắc, Thi gia cùng Trung Nghĩa Hầu hai người tranh chấp binh quyền, Thanh Nam Sơn là thuộc quyền quản lý của Trung Nghĩa Hầu, tám vạn đại quân Lạc gia bị Bắc Tần chôn gϊếŧ ở đây, Cổ Vân Niên nhất định biết rõ chân tướng."

Lạc Minh Tây rũ mắt, đôi mắt phượng dài mảnh ẩn trong ánh sáng nhu hoà của dạ minh châu, ôn nhuận cơ trí: "Trước tiên mượn án khoa cử gian lận để quét sạch thanh danh của Trung Nghĩa Hầu phủ; sau đó đưa tin Cổ Vân Niên ở Tây Bắc ngang ngược kiêu ngạo truyền đến tai Gia Ninh đế, khiến quân thần vứt bỏ lẫn nhau. Chuyến đi Mộc Thiên phủ lần này của muội, đẩy Mộc vương rơi vào cảnh cấm túc, Trung Nghĩa Hầu mất đi chỗ dựa, chỉ có thể chuyển sang Đông cung, đánh chủ ý lên vị trí phi tần Đông cung, như vậy tất nhiên sẽ làm cho Gia Ninh Đế chán ghét. Trung Nghĩa Hầu phủ trong vòng nửa năm ở kinh thành uy thế giảm xuống ngàn trượng, chúng thần triều đình đối với Trung Nghĩa Hầu tranh thủ 'bỏ đá xuống giếng', gần đây vạch tội hắn đủ điều, chắc hẳn muội đã bỏ ra không ít công sức."

Rượu thanh trong chén một hơi cạn sạch, Nhậm An Lạc thần sắc thản nhiên: "Trung Nghĩa Hầu được Gia Ninh Đế tín nhiệm mười mấy năm, muốn Hầu phủ suy tàn mà không bị người khác hoài nghi cũng không phải chuyện đơn giản, chỉ cần Cổ Vân Niên bị bức vào đường cùng, ta sẽ có thể tìm ra nguyên do của chuyện năm đó."

"An Lạc, muốn trả lại công bằng trong sạch cho Đế gia không phải một sớm một chiều là được, càng không thể nóng vội. Năm đó muội từng ở Đông cung một năm, Thái hậu, Gia Ninh Đế và Thái tử đối với ngươi rất quen thuộc, nếu không phải Đế Thừa Ân vẫn luôn bị nhốt ở Thái Sơn, có lẽ bọn họ đã sớm phát hiện ra điều bất thường..."

"Huynh nói chính là nàng?"

Âm thanh an tĩnh của Nhậm An Lạc đột nhiên vang lên trong thạch đình, Lạc Minh Tây đứng dậy, theo ánh mắt của nàng nhìn lại, mắt dừng ở trước chính điện Đông cung cách đó không xa.

Ngàn vạn ngọn đèn dầu, trăng sáng sao sa, dưới ngói dài lưu ly của đại điện Đông cung, một nữ tử đứng thẳng, áo bào trắng tinh, dung mạo đoan chính, quý khí lẫm liệt.

Hàn Diệp nghe tin chạy đến dừng ở trên bậc thềm đá, lẳng lặng cùng nữ tử ở cuối bậc thang nhìn nhau từ xa, đáy mắt thâm trầm như biển, ở phía sau y, công tử quý nữ kinh thành đứng đầy ngoài điện, nín thở nhìn hai người im lặng.

Đôi chân Hàn Diệp rốt cuộc bắt đầu chuyển động, y từng bước từng bước đi xuống thềm đá, dừng ở trước mặt nữ tử kia. Một đám quý nữ mặc dù không thích Đế Thừa Ân vào kinh, nhưng đều không nhịn được muốn nhìn một chút, hai người gặp lại sau mười năm cách xa nhau, đến tột cùng là cảnh tượng như thế nào?

Hai người cách nhau rất gần, nữ hài năm đó chỉ bảy tám tuổi giờ đã trưởng thành, theo ký ức có thể thấy được dung mạo năm đó, Hàn Diệp nhìn nàng, lại có chút hoảng thần. Mười năm trước, ánh mắt dứt khoát lạnh như băng trước từ đường Đế gia ở Đế Bắc thành, làm sao có thể... tan thành mây khói, giống như mọi chuyện lúc trước chưa từng xảy ra.

Quá mức ôn hòa trấn định, lại làm cho y sinh ra cảm giác xa lạ hoang đường.

"Điện hạ, người vẫn khoẻ chứ?"

Mặc dù nhìn thấy thần sắc Hàn Diệp mơ hồ kích động, nhưng sự xa lạ trong ánh mắt y không lừa được người khác, Đế Thừa Ân đáy lòng khẽ động, đột nhiên mở miệng.

"Khoẻ..."

Hàn Diệp hoàn hồn, chậm rãi nói: "Ta rất khoẻ."

Trong âm thanh này, ai cũng có thể nghe ra sự chua xót.

"Mười năm không gặp, hôm nay sinh thần Điện hạ, người có nguyện ý hội ngộ hay không?"

Khóe môi Đế Thừa Ân khẽ động, khuôn mặt quý khí khéo léo nở nụ cười xinh đẹp.

"Tất nhiên nguyện ý."

Thấy Hàn Diệp gật đầu, ý cười của nàng càng sâu, cất bước đi vào trong Đông cung, Hàn Diệp đứng ở phía sau nàng, đột nhiên mở miệng: "Tử Nguyên."

Không biết vì sao, người phía trước lại không ngừng, chân mày Hàn Diệp vô thức nhíu lại: "Tử Nguyên..."

Tiếng nói rơi vào tai, Đế Thừa Ân mạnh mẽ dừng bước, bàn tay che giấu dưới váy áo siết chặt, đưa lưng về phía mọi người, trong ánh mắt có chút kinh động thoáng qua. Nàng ở Thái Sơn bị giam cầm mười năm, chưa bao giờ có người gọi nàng như vậy, ba chữ "Đế Tử Nguyên" đối với nàng mà nói, cho tới bây giờ chỉ là một cái tên không quan trọng.

Nàng quay đầu lại, vẻ mặt bình tĩnh như nước, rũ mắt, mang theo vài phần khổ sở: "Ta đã mười năm chưa từng nghe qua cái tên này."

Hàn Diệp hơi giật mình, mặt có áy náy, đi lên trước, nhìn nàng: "Ta chỉ muốn hỏi một chút, mấy năm nay nàng sống thế nào?"

"Được Điện hạ nhớ nhung, ta hết thảy an bình."

Bàn tay nắm chặt chậm rãi buông ra, Đế Thừa Ân mở miệng: "Điện hạ, lâu rồi không vào Đông cung, có chút không nhớ rõ đường, hay là cùng đi chung với nhau?"

"Được, Tống Nham, thay ta tiễn khách."

Hàn Diệp gật đầu, thản nhiên phân phó Tổng quản Đông cung bên cạnh một tiếng, cùng Đế Thừa Ân đi về hướng thư phòng bên trong hậu điện Đông cung.

Từ đầu đến cuối, cả một điện thế gia công tử danh môn quý nữ, Đế Thừa Ân ngay cả một cái liếc mắt cũng chưa từng nhìn qua.

Mọi người nhìn hai người biến mất ở cuối cung, cảm khái một lát, cố tự rời đi.

Trên thạch đình, Lạc Minh Tây chậm rãi mở miệng: "An Lạc, nếu Đế gia vẫn còn, hôm nay đứng ở nơi đó... đáng lẽ phải là muội."

"Đế Tử Nguyên năm đó còn không quan tâm, huống chi là ta bây giờ."

Nhậm An Lạc phất tay áo, thần sắc bình tĩnh tự kiềm chế, không hề bị một màn gặp lại sâu sắc trên đại điện kia làm cho cảm động.

Bóng đêm thâm trầm, trong khoảnh khắc thịnh yến huyên náo kết thúc, âm thanh thị nữ ngày càng gần, Lạc Minh Tây đi xuống dưới thạch đình, đi hai bước, cuối cùng dừng chân quay đầu lại.

"An Lạc, nàng ấy học theo rất giống, năm đó muội viết ra cho nàng tất cả những chuyện Đế Tử Nguyên trải qua trước tám tuổi, chính vì để một ngày nào đó nàng sẽ không bị Hàn Diệp vạch trần?"

Hắn thờ ơ hỏi, tựa hồ như vấn đề này cũng không nhất thiết phải trả lời, Lạc Minh Tây thật ra không có đợi câu trả lời từ Nhậm An Lạc. Hắn rũ mắt xuống, thần sắc khó đoán, cầm theo quạt gấm gỗ trầm hương đi ra ngoài lương đình.

Thân ảnh trong áo bào trắng lạnh nhạt trầm tĩnh, lại có sự đơn bạc không thể nhìn thấy được.

Tiếng bước chân sau lưng dần không thể nghe thấy, Nhậm An Lạc trầm mắt nhìn về cuối thềm đá trống rỗng cách đó không xa.

Lời nói của Lạc Minh Tây chỉ nói đúng một nửa, năm đó nàng viết lại cho Đế Thừa Ân tất cả chuyện quá khứ trước năm tám tuổi của Đế Tử Nguyên, từ trước tới nay chỉ dùng để đề phòng Gia Ninh Đế và Thái hậu Tuệ Đức, chứ không phải Hàn Diệp.

Ngay cả Lạc Minh Tây cũng không biết, mấy trang thư viết về Đế Tử Nguyên chỉ dừng lại ở việc trước khi Đế gia bị diệt, mà không hề nhắc tới thời điểm lần cuối nàng gặp Hàn Diệp ở Đế Bắc thành.

Bỏ mất huyết hải thâm thù của Đế Tử Nguyên, bất kể Đế Thừa Ân có học được bao nhiêu thứ giống nhau đi chăng nữa, nàng vĩnh viễn cũng không thể trở thành Đế Tử Nguyên.

Trong Phật đường thuộc hậu đường tẩm cung của Thái hậu, tiếng gõ mõ trầm thấp vang lên, khiến cung điện đêm khuya thêm vài phần lạnh lẽo.

Tổng quản Từ An điện Trương Phúc đẩy cửa ra, gió lạnh thổi vào, ánh nến mờ tỏ không ngừng, bên trong Phật đường càng thêm u ám, hắn đi đến phía sau Thái hậu đang dốc lòng lễ Phật, thấp giọng bẩm báo: "Thái hậu, Thái tử điện hạ cùng Đế Thừa Ân ôn chuyện ước chừng nửa canh giờ, sau đó tự mình đưa nàng trở về Cẩm Viên."

Cẩm Viên ở giữa hoàng cung và Đông cung, lộng lẫy tráng lệ, là Gia Ninh Đế mấy ngày trước cố ý chuẩn bị cho Đế Thừa Ân vào kinh.

Phật châu chuyển động trong tay dừng lại, Thái hậu mở mắt, vẻ mặt hơi hòa hoãn: "Cứ để Thái tử ồn ào, chỉ cần Đế Thừa Ân không đến ở Tĩnh An Hầu phủ và Bắc Khuyết các là được, thọ yến hôm nay, Thái tử đối với tiểu thư Lạc gia và Đông An Hầu phủ như thế nào?"

Thái hậu hỏi rất bình thản, thế nhưng trên trán Trương Phúc lại đột nhiên thấm ra mồ hôi lạnh, hắn cúi đầu càng thấp hơn: "Hồi Thái hậu, Điện hạ ngoại trừ cùng Nhậm tướng quân trò chuyện vui vẻ ra, đối với các tiểu thư khác... đều rất hời hợt."

Dường như ngay lập tức, bên trong Phật đường đột nhiên lãnh lẽo âm u xuống, thật lâu sau, mới nghe được thanh âm nhàn nhạt của Thái hậu: "Nhậm An Lạc? Trương Phúc, tìm thời gian triệu nàng vào cung, ai gia phải nhìn nàng thật kỹ."

"Vâng, Thái hậu."

Trương Phúc đáp lời, thấy Thái hậu khoát tay, cẩn thận lui ra ngoài.

Tin tức Đế Thừa Ân đến kinh thành vào phút chót trong thọ yến Thái tử, Thái tử cùng nàng rời khỏi bữa tiệc được con cháu thế gia có mặt ở Đông cung hôm đó lan truyền sinh động, Đế Thừa Ân mặc dù mười năm không vào kinh, nhưng vẫn là đối tượng buôn chuyện của dân chúng kinh thành, nghĩ tới nỗi khổ mười năm cấm đoán của nàng và từng ấy năm cố chấp của Thái tử, lời đồn về duyên phận trắc trở của hai người ở kinh thành dần dần được truyền ra, chiếm được không ít sự đồng tình của dân chúng, bên trong Thượng Thư các cũng xuất hiện tấu chương thỉnh cầu tuân theo di chỉ của Thái tổ, lập Đế Thừa Ân làm Thái tử phi.

Ba ngày sau, Gia Ninh Đế hạ chỉ, Đế Thừa Ân có thể tự do ra vào cung cấm, chỉ này vừa ra, cả triều xôn xao, chúng thần bàn tán nói Đế Thừa Ân mặc dù không còn vinh sủng như mười năm trước, nhưng trong lòng Gia Ninh Đế, quý nữ tầm thường vẫn khó có thể sánh kịp với nàng.

Sáng sớm hôm sau, khi ý chỉ đã được ban xuống, mặt trời ban mai mới mọc, trong Từ An điện, Thái hậu đang muốn thay y phục, khi nhận lấy nước súc miệng của thị nữ đưa đến bên miệng, Trương Phúc vội vàng vào điện, cúi đầu bẩm báo: "Thái hậu, Đế tiểu thư... ở ngoài điện cầu kiến."

Thân ảnh trên giường dừng lại, ly sứ đang bưng tay đột nhiên rơi xuống đất bên trong màn lụa, vỡ vụn ra, âm thanh chói tai làm cho cả điện trong nháy mắt yên tĩnh.

Một đám cung nữ quỳ rạp xuống đất, sắc mặt kinh hãi tái nhợt.

"Người đâu, thay y phục cho ai gia, Trương Phúc, cho nàng vào."

Giọng nói hiền lành bình thản ngày thường không còn nữa, từ trên giường đi xuống, khuôn mặt Thái hậu chỉ còn lại lạnh lẽo thấu xương.

Cùng lúc đó, buổi thượng triều cũng bắt đầu.

Nhậm An Lạc đi lên bậc thềm đá điện Thái Hòa, nhìn thấy Hàn Diệp vốn đang định vào đại điện, nhưng sau khi nghe cung nhân thấp giọng bẩm báo, liền cau mày nhìn về phía Từ An điện, khóe miệng nàng nhếch lên, vẻ mặt lạnh nhạt, sải bước đi qua bên người Hàn Diệp.

Hàn Diệp, ngươi đã chờ đợi mười năm, ta tặng ngươi một Đế Tử Nguyên như vậy trở về, ngươi... có thất vọng hay không?

———

Bình Luận (0)
Comment