Đế Hoàng Thư

Chương 47

Edit: Gấu Gầy

Chương 47

Chỉ đáng tiếc, người có tính tình tương tự này lại không phải là Tử Nguyên.

Nói cách khác, chính vì nàng không phải Đế Tử Nguyên, nên mới được lòng đế vương, có địa vị cao ở trong triều đình.

Khẽ nở nụ cười nhàn nhạt trên môi, An Ninh cầm ly rượu lên, từ từ    rót vào trong miệng, hương vị rượu nồng đậm, nàng giương mắt, thở dài: 'Nhậm tướng quân, ngươi đi xa quá rồi."

Nói xong lời này, An Ninh đứng dậy, khẽ phất tay áo, xoay người rời đi, đi tới trước cửa, dừng lại: "Hôm nay, ta coi như chưa từng nghe thấy những lời này, An Lạc, nhớ kỹ, cho dù phụ hoàng có coi trọng ngươi như thế nào, ngươi cũng tuyệt đối không được ở trước mặt người nhắc tới chuyện Đế gia."

Bóng dáng An Ninh biến mất ở lầu hai, Nhậm An Lạc tùy tiện ném ly rượu trong tay lên bàn, phát ra tiếng vang thanh thuý, nàng nhắm mắt lại, ngón tay hợp thành nửa vòng tròn khẽ gõ nhẹ trên đầu gối, vẻ mặt lạnh lùng khó đoán.

An Ninh quả nhiên xứng danh Công chúa, âm mưu xấu xa liên quan đến hoàng gia, một câu cũng không nói là chuyện bình thường.

Chỉ tiếc, đó không phải là câu trả lời nàng muốn nghe.

Cửa phòng bị đóng chặt, tiếng bước chân vang lên, Nhậm An Lạc nhíu mày nhìn lại, lông mày nhướng lên: "Hôm nay sao huynh lại rời phủ?"

Lạc Minh Tây từ nhỏ sức khoẻ đã không tốt, vừa vào cuối thu liền dưỡng bệnh ở Lạc phủ.

Lạc Minh Tây nhíu mày, cởϊ áσ choàng ném lên giường: "Kinh thành loạn đến mức này, ta không muốn bị cuốn vào, ngay cả Hữu tướng cũng cáo bệnh ở nhà, thân phận của ta nhạy cảm, tất nhiên là phải trốn tránh rồi."

Thấy vẻ mặt Nhậm An Lạc ảm đạm, cười nói: "Mặc kệ là ai vào cung hành thích, đều cho chúng ta một cơ hội tốt, thế lực Tả tướng suy giảm, đối với Tấn Nam càng có lợi."

Nhậm An Lạc cười cười: "Kẻ hành thích nằm ngoài dự liệu của ta, đa mưu túc trí, không để lại một chút dấu vết, ta thay hắn làm thêm chút chuyện, khiến cho toàn bộ quyền quý kinh thành đều không tránh khỏi hiềm nghi, lão đầu tử trong hoàng thành có tính đa nghi, tự nhiên sẽ 'giận chó đánh mèo' đám danh gia vọng tộc."

"Muội đã sớm đoán được hắn sẽ thay Cửu môn đề đốc?"

Nhậm An Lạc gật đầu: "Chỉ là là không đoán được hắn sẽ để cho ta tạm thời nắm quyền, như vậy càng tốt, trực tiếp vạch trần ra tướng quân tham ô, đỡ phải phiền phức."

"Tả tướng đúng là gặp phải 'xác cá trong chậu tai ương'*, trải qua chuyện này, hắn sẽ càng tích oán với muội, e rằng không dễ bỏ qua."

"Hắn nắm quyền lực trên triều đình mười năm nay, tất nhiên sẽ làm ra không ít chuyện sai lầm, khui ra từng chuyện một như vậy coi như là hời cho hắn lắm rồi."

Nhậm An Lạc âm thanh nhàn nhạt, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống: "Hơn nữa, oán thù giữa ta và hắn cũng không phải ngày một ngày hai."

Bức thư cấu kết với Bắc Tần kia, chính là tả tướng tự mình lục soát ra từ Đế phủ, hơn một trăm mạng người chết dưới hiệu lệnh của hắn, Đế gia với người này, không đội trời chung.

Lạc Minh Tây biết mình nhất thời nhanh miệng, vội vàng nói: "An Lạc, triều đình nguy hiểm, hôm nay muội lại vào nội các, vạn sự phải cẩn thận."

"Chuyện hành thích trong hoàng thành điều tra thế nào rồi?"

Nhậm An Lạc phải tập trung cho việc triều chính, không thể phân tâm, nên chuyện hành thích giao cho Lạc Minh Tây tìm hiểu.

Lạc Minh Tây nằm trên giường mềm, thân thể hơi dừng lại, tay chống lên trán, 'mây trôi nước chảy'* trả lời: "Vẫn chưa có manh mối, muội chỉ cần lo tốt việc nội các là được. Nghe nói Đế Thừa Ân mấy ngày sau sẽ mở tiệc ở Đông cung, nàng không có mời muội?"

"Một đám đại cô nương 'bi thương xuân thu'*, ngâm thơ vẽ tranh, thượng Tướng quân như ta chạy tới xen vào làm gì?"

Nhậm An Lạc xua tay, nhướng mày nói.

Lạc Minh Tây cười nhạo: "Muội đây là 'bị sưng má giả làm người mập mạp'*, trêu chọc hôn phu tương lai của người ta, Đế Thừa Ân đang tính làm muội mất hết thể diện."

"Hôn phu tương lai, nghiêm túc mà nói...."

Nhậm An Lạc vuốt cằm: "Huynh có chắc Hàn Diệp là hôn phu tương lai của Đế Thừa Ân không?"

Tiếng cười của Lạc Minh Tây dừng lại, ánh mắt thâm thuý: "An Lạc, chẳng lẽ muội có ý đồ khác với Hàn Diệp? "

"Làm gì có."

Nhậm An Lạc bị sắc mặt đoan chính của Lạc Minh Tây hù đến nhảy dựng, chậm một chút mới nói: "Năm đó chúng ta cứu nàng một mạng, nàng ở Thái Sơn lấy danh phận cô nhi Đế gia bị giam cầm mười năm, tính ra hai không thiếu nợ nhau. Nàng muốn gả vào Đông cung, là lựa chọn của nàng, vận mệnh sau này hoàn toàn do nàng lựa chọn, ta không có ý định nhúng tay vào."

"Còn Hàn Diệp thì sao? Muội chấp nhận để hắn cưới một người căn bản không hề liên quan đến Đế gia?"

Nhậm An Lạc trầm mặc hồi lâu, thở ra một hơi thật dài: "Người cưới vợ là hắn, nếu đến chính hắn còn không nhìn ra được, thì có thể trách ai chứ."

Nhậm An Lạc trời sinh mang theo tính tình ương bướng của người Đế gia, theo nàng thấy, Hàn Diệp cưới vợ là chuyện của y, thật sự không liên quan gì đến nàng.

Lạc Minh Tây cười cười, không nhắc tới chuyện này nữa.

Tả tướng phủ từ trước đến nay đông như trẩy hội, gần một tháng nay bởi vì chuyện quân lương tham ô mà bị liên lụy, Gia Ninh Đế lệnh cho hắn tĩnh dưỡng ở trong phủ, trước cửa nhà coi như yên tĩnh hơn một chút, chẳng qua vẫn còn Tề phi ở hậu cung, Cửu hoàng tử lại chiếm giữ Tây Bắc, cho nên uy thế của Tả tướng vẫn còn tồn tại.

Trong thư phòng tướng phủ, quản gia nhẹ chân đi vào, thấy Tả tướng một thân nho phục tay cầm bút mực vung vẩy, có chút ngạc nhiên, tiến lên bẩm báo: "Lão gia, Đế tiểu thư sai người đưa tới."

Nói xong đem một phong thư đưa tới trước mặt Tả tướng.

Lông mày Tả tướng giật giật, buông bút xuống, xé ra nhìn trong chốc lát rồi châm lửa thiêu huỷ, có mấy phần đắc ý.

Đáy lòng quản gia khẽ động, vội vàng hỏi: "Lão gia, nhưng Đế tiểu thư đưa tới tin tức tốt?"

Tả tướng gật đầu: "Lúc nàng sắc phong sẽ góp lời với Bệ hạ nạp Trắc phi cho Thái tử."

"Không phải nói tiểu thư không vào Đông cung cũng được sao?

Mắt thấy mật thư trong tay đã thành tro tàn, Tả tướng thở phào nhẹ nhõm: "Bệ hạ e rằng đã bất mãn đối với ta rồi. Uy Định Hầu, Kiến An Hầu hiện giờ bị Bệ hạ vứt bỏ, nếu tướng phủ cùng Đông cung giao hảo, cũng có thể củng cố địa vị của ta ở trong triều."

"Lần này là hai vị Hầu gia tự mình phạm phải sai lầm lớn, không liên quan gì đến lão gia, hơn nữa thế lực của lão gia trong triều không ai có thể so sánh..."

"Hồ đồ."

Tả tướng lạnh lùng quát: "Kiến An Hầu là thân cữu của Bệ hạ, còn khó thoát khỏi cơn giận của Thiên tử, ngươi cho rằng bổn tướng có thể yên ổn?"

Vẻ mặt hắn nghiêm trọng, ẩn chứa tức giận: "Chuyện hành thích không để lại hậu hoạn, ta vốn tưởng rằng Bệ hạ chỉ trừng phạt Thống lĩnh cấm vệ quân thôi, không nghĩ tới ngay cả Cửu môn đề đốc cũng bị liên lụy. Uy Định Hầu phủ vốn là nhân tài thế gia ở đế đô, Bệ hạ lần này là nhắm vào các danh gia vọng tộc... Hắn sợ lão thần chúng ta lấn lướt chủ tử. Lần này bất luận là Nhậm An Lạc mới vào nội các, hay là con cháu nhà nghèo mới tấn phong, lão tướng vinh thưởng, tất cả đều thuộc phe trung lập ở trong triều. Hai tướng ngăn chặn lẫn nhau, đối với Thái tử càng thêm có lợi."

"Lão gia, Bệ hạ còn đang ở tuổi tráng niên, bên dưới lại có Ngũ hoàng tử, Cửu hoàng tử. Thái tử nếu thế lực quá lớn sẽ không tốt cho Bệ hạ, sao Bệ hạ lại làm như vậy?"

Quản gia quả thật không hiểu nổi suy nghĩ của Gia Ninh Đế, Bệ hạ tuy coi trọng Thái tử, nhưng chưa bao giờ cho Thái tử quyền lực như hiện tại, ngay cả Binh bộ thượng thư được đề bạt lần này cũng là thuộc thần Triệu Nham bên cạnh Thái tử.

Tả tướng khẽ trầm mặc, đi tới trước cửa sổ, một lúc lâu sau, sâu kín nói: "Là lão phu lần này thất sách, Ôn Sóc là cận thần của Thái tử, thông minh tuyệt đỉnh, sau này nhất định trở thành đại họa, ta vốn định lần này thần không biết quỷ không hay diệt trừ hắn, không nghĩ tới Thái tử sẽ tự mình mạo hiểm, còn đụng vào Bệ hạ."

Gia Ninh Đế lên ngôi Hoàng đế hơn mười năm, rất ít khi nổi giận, Thái tử suýt chút nữa chôn thây trong hoả hoạn ở phố Ngũ Liễu, có lẽ mới là nguyên nhân thực sự khiến thị tộc kinh thành phải chịu cảnh 'giận chó đánh mèo'.

Năm đó Gia Ninh Đế tuy là đích tử, nhưng bởi vì còn có Đế Tĩnh An nên chỉ được phong vương, ngày ngày như đi trên lớp băng mỏng, Tả tướng vẫn luôn biết rõ, Gia Ninh Đế bởi vì bản thân gặp phải hoàn cảnh như thế nên đặc biệt coi trọng đích tử, tuy có cháu ngoại là hoàng tử, nhưng không có lòng tranh giành vị trí trữ quân.

"Lão gia..."

Thấy Tả tướng trầm mặc, quản gia nhỏ giọng gọi.

Tả tướng xua tay: "Phái người nói cho Đế Thừa Ân biết, chuyện này lão phu nhận giúp, nếu quan hệ giữa Đông với Tướng phủ có thể hòa hoãn, ngày sau nhất định sẽ toàn lực trợ giúp nàng. Mặt khác nói cho nàng biết, tấm lòng của Nhậm An Lạc đối với Thái tử đã rõ như ban ngày, nếu như Đế tiểu thư rảnh tay, đừng ngại động vào nàng ta một chút."

Vẻ mặt quản gia ngẩn ra, đây là lần đầu tiên Tướng gia nghiêm túc phân phó Đế Thừa Ân đối phó Nhậm An Lạc, quả nhiên đã kiêng kỵ cực sâu với nàng.

Quản gia lên tiếng lui ra, Tả tướng đi tới trước bàn, cầm bút lông tiếp tục luyện chữ.

Từ khi Nhậm An Lạc vào kinh tới nay, đầu tiên được sĩ tử ủng hộ, sau đó bình ổn dân oán phương nam, đánh gãy lòng bất trung của Mộc Vương, hiện giờ sau vụ án quân lương, ngay cả binh quyền nằm trong tay lão tướng cũng bị nàng thu nạp.

Trong vòng một năm, liên tục lập đại công, làm chủ nội các, Nhậm An Lạc người này, đã trở thành đại họa.

Đầu bút đột nhiên dừng lại, trên giấy Tuyên Thành tràn ngập một chữ "Gϊếŧ" nặng nề lãnh lẽo, Tả tướng nhíu mày, buông bút xuống.

Sau khi Gia Ninh Đế bị ám sát, Thái hậu phân phó phi tần hậu cung không cần thỉnh an, bắt đầu ở tiểu Phật đường phía sau Từ An điện ăn chay niệm Phật, cầu phúc cho Hoàng gia.

Gia Ninh Đế đã một tháng qua chưa từng gặp Thái hậu, hôm nay phê xong tấu chương, trời đã gần hoàng hôn, liền dẫn theo Triệu Phúc đến Từ An điện.

Đây là lần đầu tiên Gia Ninh Đế đến thỉnh an Thái hậu sau án tham ô quân lương, Trương công công từ xa nhìn thấy Gia Ninh Đế ngự giá, kinh ngạc vui mừng hầu ở trước điện, đợi ngự liễn* của Gia Ninh Đế    đến gần hơn một chút, lập tức tiến lên cung nghênh.

"Bệ hạ, Thái hậu ở tiểu Phật đường chờ ngài."

Gia Ninh Đế xua tay, một đám nội thị lui ra sạch sẽ, đi vào Từ An điện yên tĩnh, đẩy cửa gỗ của tiểu Phật đường ra, nhìn thấy Thái hậu người mặc thường phục, tay cầm Phật châu, đứng ở trong đường, hắn im lặng thật lâu, sau đó đi vào, chậm rãi mở miệng: "Mẫu hậu, đã vào cuối thu, Phật đường lãnh lẽo, hay là tới ít thôi".

"Hoàng gia nghiệt chướng quá nhiều, ai gia nếu không cầu phúc cho hai cha con các ngươi, trong lòng sẽ bất an."

Thái hậu xoay người, ngồi xuống giường mềm bên cửa sổ, vẫy tay với Gia Ninh Đế: "Hoàng đế, ngồi đi."

Đợi Gia Ninh Đế ngồi xuống, Thái hậu thở dài nói: "Hôm nay ngươi mới tới, chắc hẳn đã nghĩ kỹ nên an bài cho nha đầu Đế gia như thế nào rồi đúng không?"

Gia Ninh Đế cười cười: "Xem ra vẫn là mẫu hậu hiểu nhi tử."

"Lần này chuyện quân lương tham ô, ngươi đối với Kiến An Hầu phủ xử trí nhẹ nhàng như vậy, chính là vì để cho ai gia không cản trở Đế Thừa Ân vào Đông cung?"

"Mẫu hậu nói gì vậy, cữu cữu lớn tuổi rồi, nhi tử làm cháu trai, tất nhiên sẽ để cho y vinh hưởng tuổi già."

Thái hậu trầm mặc một lát sau mới thở dài: "Hoàng đế, ai gia vẫn luôn biết ngươi đối với Thái tử rất khác biệt, ngày xưa dung túng cũng thôi đi, nhưng Đông cung Thái tử phi là Hoàng hậu tương lai của Đại Tĩnh, Đế gia tuy rằng đã suy bại nhiều năm, vẫn khó bảo đảm sẽ không có ngoại thần trung thành với nàng, ngày sau trở thành đại họa..."

"Mẫu hậu lo lắng nhiều rồi, nếu Đế Thừa Ân có bản lĩnh này, nhi tử cũng không để cho nàng vào Đông cung, mặc dù nguyên nhân là do Thái tử quá kiên trì, nhưng lần này nàng cứu nhi tử, những lão thần trong triều đa số đều góp lời, xin cho nàng được vào Đông cung, có thể được lòng triều thần bá tánh, đối với Đại Tĩnh ta vô hại. Chuyện này nhi tử đã quyết định, tháng sau sẽ tứ hôn cho Thái tử và Đế Thừa Ân, mẫu hậu cứ chờ uống trà của cháu dâu đích tôn kính lên là được."

Gia Ninh Đế cười nói xong, phủi phủi áo bào, ra khỏi Từ An điện.

Trương Phúc canh giữ ở bên ngoài, thấy Bệ hạ đã đích thân tới nhưng Thái hậu vẫn chưa ra khỏi Phật đường, rón rén tiến vào thỉnh an, không ngờ thấy Thái hậu thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị đứng trước tượng Phật, tiến lên gọi: "Thái hậu, đêm đã khuya."

"Đế Thịnh Thiên, nữ nhi Đế gia của ngươi sắp gả vào Đông cung rồi, ngươi có hài lòng không?"

Thái hậu đối diện với tượng Phật, âm thanh u ám, đột nhiên mở miệng.

Trương Phúc trong lòng hoảng sợ, lui sang một bên.

"Hắn cho rằng lấy Thái tử và triều thần ra làm cái cớ thì ai gia sẽ không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì sao, hắn đang hổ thẹn với ngươi, hổ thẹn với tiên đế."

Thái hậu dừng một chút, đầu ngón tay siết chặt, Phật châu trong tay đứt rời, rơi xuống đất, tiếng va chạm nặng nề vang lên trong Phật đường, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên thâm ý lạnh lùng.

"Chỉ cần ta còn sống, nữ nhi Đế gia của ngươi vĩnh viễn không thể đứng sau Đại Tĩnh. Năm đó đã như thế, bây giờ cũng như vậy."

Một tầng mỏng mồ hôi lạnh thấm ra từ trên trán, Trương Phúc quỳ rạp xuống đất, ngẩng đầu thoáng nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Thái hậu, bỗng nhiên nhớ lại năm đó Đế gia sụp đổ chỉ trong một đêm, cả nhà đều chết, liền vùi đầu xuống đất.

Mặc kệ hoàng thành vì Đông cung Thái tử phi mà sinh ra sóng gió gì, hôm nay là ngày mười lăm, Nhậm An Lạc đang đi guốc gỗ 'cà lơ phất phơ' nhổ cỏ ở trong sân thì nhận được một phần lễ vật.

Lễ vật này có chút kỳ lạ, là một tấm thiệp mời hơi mỏng.

Chỉ là thiệp mời này khảm kim tuyến, dùng loại giấy Tuyên Thành Giang Nam ngự cung, nhìn vào quả thực có chút xa hoa.

Nhậm An Lạc mở ra, nhướng mày.

Đông cung tổ chức yến tiệc, mong chờ Nhậm tiểu thư đến. Đế thị - Thừa Ân.

Ngắn ngủi mười mấy chữ, lại làm cho Nhậm An Lạc nở nụ cười.

Cả triều đều biết nàng là Thượng tướng nhất phẩm, nhưng nàng ta lại gọi nàng là Nhậm tiểu thư.

Đế thị - Thừa Ân, khá khen cho một Đế Thừa Ân.

Nhậm An Lạc đột nhiên muốn gặp... nữ tử được Lạc Minh Tây lựa chọn đưa đến Thái Sơn mười năm trước, hiện giờ rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào?

———

Chú thích:

*Xác cá trong chậu tai ương: xem lại chú thích chương 2.

*Mây trôi nước chảy: ý chỉ thái độ nhẹ nhàng/ ung dung/ bình tĩnh.

*Bi thương xuân thu: thành ngữ chỉ buồn vui chuyện tình yêu.

*Bị sưng má giả làm người mập mạp (đả thũng liễu kiểm sung bàn tử) : hàm nghĩa một người vì giữ thể diện mà làm những việc quá sức của mình.

- Lạc Minh Tây trêu chọc Nhậm An Lạc không được Đế Thừa Ân mời dự tiệc nên nói nàng là Thượng tướng quân không thèm đến để đỡ quê.

*Ngự liễn: xe vua đi.

———

Bình Luận (0)
Comment