Đế Hoàng Thư

Chương 72

An Ninh đứng trong Thượng thư phòng, cả người lạnh toát, khó tin nhìn vua Gia Ninh.

"Phụ hoàng, người nói hoàng huynh và An Lạc rơi xuống vách núi Hóa Duyên!"

Vẻ mặt vua Gia Ninh lạnh lùng gật đầu "Mật thư của Trịnh khanh nói hoàng huynh con bị trọng thương ..."

"Còn An Lạc thì sao?" An Ninh buộc miệng nói ra, nhưng khi bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của vua Gia Ninh, nàng thấp giọng một chút "Hoàng huynh bị thương, nếu An Lạc không sao thì có lẽ sẽ chăm sóc tốt cho hoàng huynh."

Nét mặt vua Gia Ninh cũng dịu đi, giọng có chút lạnh lùng "Thanh Thành lão tổ đã tiến vào hàng ngũ tông sư, hai người họ đấu với ông ta, sao có lợi thế được."

An Ninh có chút khó hiểu "Phụ hoàng, nếu Thanh Thành lão tổ đã là tông sư, vậy sao ông ta có thể buông tha cho hoàng huynh và những người trên núi Hóa Duyên?"

Vua Gia Ninh ném mật thư trên bàn cho An Ninh "Con tự xem đi, Trịnh Hoa nói hoàng huynh con trước kia hành tẩu giang hồ đã cứu được một vị kiếm khách, kiếm khách kia vừa lúc đi ngang núi Hóa Duyên, nghe nói Thái Tử gặp nạn, lập tức chạy đến cứu giúp, hiện giờ vị kiếm khách kia với tướng sĩ Kiêu Kỵ doanh đang ở trên núi Hóa Duyên tìm kiếm hoàng huynh con."

Người có thể bức lui Thanh Thành lão tổ, chí ít cũng phải là một tông sư.

Chỉ là hoàng huynh và An Lạc đấu với tông sư, lại rơi xuống núi sâu muôn trượng đầy chướng khí, cả hai đều bị trọng thương, hy vọng sống sót vô cùng mong manh.

Sắc mặt An Ninh u ám. Nếu không phải do nàng tự ý quyết định để An Lạc lên núi Hóa Duyên, ít nhất nàng và hoàng huynh cũng sẽ không cùng lúc xảy ra chuyện.

Nhưng dù có gấp thế nào, An Ninh cũng không mất đi lí trí, nàng nhìn vua Gia Ninh đang trầm mặc ngồi trên long ỷ, chậm rãi lên tiếng "Phụ hoàng, một phái Thanh Thành nho nhỏ sao có gan tính kế Thái tử Đại Tĩnh ta, chuyện xảy ra ở núi Hóa Duyên, tuyệt đối không đơn giản."

Vua Gia Ninh nhíu mày, ông cho gọi An Ninh vào cung là vì muốn nàng lên núi Hóa Duyên tìm kiếm Thái Tử, hai huynh muội bọn họ từ nhỏ tình cảm rất tốt, An Ninh là lựa chọn thích hợp nhất cũng ổn thỏa nhất.

Thấy vua Gia Ninh im lặng, An Ninh tiến lên hai bước, trong giọng nói ẩn giấu sự tức giận "Phụ hoàng, an nguy của hoàng huynh liên quan đến toàn bộ Đông cung, trong triều chắc chắn có người cấu kết với phái Thanh Thành, nếu không, Thanh Thành lão tổ cũng sẽ không trở lại kinh thành ..."

Vua Gia Ninh chợt ngẩng đầu, giọng uy nghiêm "An Ninh, làm sao con biết Thanh Thành lão tổ đã tới kinh thành?"

An Ninh im lặng một hồi, mới đáp "Hôm qua, con ở trong phủ cảm nhận được ngoài thành có cao thủ đang giao chiến, nên rời thành điều tra. Khí tức của hai người kia quá mức mạnh mẽ, nhi thần không dám đến gần, chỉ dám quan sát từ xa một lúc, sư phụ từng nói Thanh Thành lão tổ Ngô Chinh có chiêu Hỏa Dương Công xuất chúng, hiếm có đối thủ, nội lực chí dương ngày hôm qua chắc hẳn là của ông ta, không ngờ ông ta chỉ mới bế quan mấy năm đã tiến vào hàng ngũ tông sư, chỉ là ..." ánh mắt nàng lộ ra chút ngưỡng mộ và kinh sợ "Ngô Chinh có công lực như vậy mà chỉ trong chốc lát đã bị đánh bại trong tay người khác. Không ngờ ở Vân Hạ ngoài sư phụ ra, còn có người đã bước vào cảnh giới đại tông sư."

Triệu Phúc đứng bên cạnh nghe An Ninh cảm khái, thận trọng nhìn sắc mặt ngày càng nặng nề của vua Gia Ninh, cúi đầu thật thấp với vẻ mặt đầy lo lắng.

"Đủ rồi, chỉ là một võ giả thôi, không cần nhắc nữa." vua Gia Ninh phất tay áo, nhíu mày "An Ninh, con nhanh chóng mang theo Ngự lâm quân bí mật đến núi Hóa Duyên, tìm hoàng huynh con về đây."

"Phụ hoàng, trước khi nhi thần đi, hy vọng người có thể đồng ý với nhi thần một chuyện." An Ninh ngẩng đầu, nhẹ giọng nói.

"Chuyện gì?"

"Hoàng huynh là Thái tử Đại Tĩnh, có người cả gan hãm hại hoàng huynh, đây là hành vi khiêu chiến quốc uy Đại Tĩnh và hoàng thất ta, dù đó là ai, phụ hoàng phải trừng trị thật nghiêm khắc, nếu An Ninh có thể đưa hoàng huynh bình an trở về, mong người cho huynh ấy một câu công đạo."

An Ninh nói năng khí phách, sau đó ngước mắt chăm chú nhìn vua Gia Ninh. Hoàng huynh và Tử Nguyên sống chết chưa rõ, nàng thật sự nuốt không trôi cơn tức này.

Vua Gia Ninh nheo mắt, bất giác vuốt ve nhẫn trên ngón tay, ngẩng đầu nhìn trưởng nữ đứng dưới bàn.

Cảm nhận được bầu không khí đột ngột trầm xuống trong thư phòng, vành tai Triệu Phúc dựng lên, nhưng không dám ngẩng đầu.

Công chúa An Ninh quả là một vị chủ tử dũng mãnh, có thể cấu kết với Thanh Thành lão tổ tính kế Thái Tử, chỉ có thể là vì vị trí trữ quân kia, gộp cả triều đình và hậu cung lại cũng chỉ có vài người đủ tư cách, Bệ hạ giữ bí mật chuyện Thái tử mất tích chính là muốn âm thầm giải quyết, đè chuyện này xuống.

Một khi chuyện này bị phơi bày, người của phe Thái tử chắc chắn sẽ mượn cớ hành động, gây ra một trận gió tanh mưa máu, nếu là bình thường, Bệ hạ có lẽ sẽ không nhân nhượng, nhưng hiện giờ ...... triều đình không thể chịu thêm bất kỳ sóng gió nào nữa.

"An Ninh, không được làm càn, chuyện này Trẫm tự có chừng mực." vua Gia Ninh thờ ơ nói, phất tay cho nàng lui xuống.

"Phụ hoàng." An Ninh không động đậy, đột ngột lên tiếng, giọng mang theo chút tự giễu "Tính mạng của hoàng huynh trong mắt người lẽ nào còn không bằng triều đình nhất thời hỗn loạn?"

"An Ninh!" sắc mặt vua Gia Ninh nhất thời tái xanh.

An Ninh ngẩng đầu, không nhượng bộ trước uy quyền của vua Gia Ninh "Trong triều có rất ít người có thể làm được, bọn họ muốn mạng của hoàng huynh, chính là vì vị trí Đông cung Thái tử, hiện giờ nhi tử đã trưởng thành của phụ hoàng chỉ có Ngũ hoàng huynh và Cửu hoàng đệ, Ngũ hoàng huynh một lòng say mê Phật pháp, chưa từng can dự triều chính, phụ hoàng, ai đã làm ra chuyện này, người thật sự không biết?"

Lời này vừa dứt, Triệu Phúc hít một hơi khí lạnh, trong lòng dựng ngón cái, cuối cùng ngước mắt lên.

Cốt nhục tương tàn, tranh giành hoàng vị vốn là bí mật không thể phơi bày trong hoàng gia, sách lược của đế vương chỉ có thể cân bằng, hiện giờ địa vị hai tướng trong triều phải ngang nhau thì hoàng quyền mới vững chắc, giáng tội Tả tướng, thế lực Đông cung bành trướng, khác nào tự làm lung lay ngôi vị Hoàng đế.

Bệ hạ lên ngôi mười sáu năm nay, dám chất vấn ông như thế, cũng chỉ có một mình công chúa An Ninh không sợ chết trước mặt này thôi.

Vua Gia Ninh đột nhiên đứng dậy, tách trà trong tay bị ông ném mạnh xuống đất, giận dữ quát "Được, được lắm, con bái Tịnh Huyền làm sư phụ, dẫn binh Tây Bắc mấy năm đã trở nên vô pháp vô thiên rồi, nghiệt nữ, quỳ xuống cho Trẫm!"

An Ninh sắc mặt không đổi, cứng rắn trực tiếp quỳ trên mảnh sứ vỡ, chỉ chốc lát trên đầu gối đã loang lổ máu tươi.

An Ninh không giống các vị công chúa hoàng gia khác, bản tính nàng cao ngạo, ương bướng, chỉ là quỳ xuống cũng mang theo mấy phần khí thế dũng mãnh trên sa trường.

Nàng ngẩng đầu, nhìn vua Gia Ninh đang nổi giận đùng đùng, đột nhiên lên tiếng "Phụ hoàng, hoàng huynh đã rất khổ rồi, người đừng làm khó huynh ấy nữa."

"Hắn khổ gì chứ!" vua Gia Ninh xưa nay vô cùng sủng ái An Ninh, hôm nay bị chọc giận, lời nói cũng không suy xét "Trẫm toàn tâm tận lực dạy dỗ hắn, cẩn trọng bảo vệ giang sơn, còn không phải vì hắn sao, con còn muốn Trẫm làm thế nào? Hắn thân là Thái tử Đại Tĩnh, một chút khó khăn cũng không chịu đựng nổi, sau này làm sao trị vì thiên hạ!"

"Phụ hoàng, lúc Hoàng hậu nương nương qua đời, hoàng huynh chỉ mới bảy tuổi."

Một câu của An Ninh làm sắc mặt vua Gia Ninh cứng đờ.

"Lúc chính miệng ban tội chết cho cả Đế gia ở thành Đế Bắc, hoàng huynh mười hai tuổi."

Lần này, cả Triệu Phúc cũng ngừng hít thở, không thể tin được nhìn An Ninh.

"Năm đến Tây Bắc trấn giữ biên cương, hoàng huynh mười lăm tuổi."

An Ninh chậm rãi đứng dậy, máu tươi trên gối nhỏ từng giọt, tung tóe tạo thành hình dáng dọa người.

"Phụ hoàng, người có từng nghĩ, năm nay hoàng huynh cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi, thậm chí huynh ấy còn chưa từng sống cho chính mình dù chỉ một ngày. Nếu như lần này huynh ấy không về được, còn cần giữ cái vị trí này làm gì? Nhi thần sẽ dẫn binh đến núi Hóa Duyên, nhưng nhi thần không thể đảm bảo sẽ đưa được hoàng huynh còn sống trở về."

An Ninh nói xong, liền xoay người ra khỏi Thượng thư phòng.

Mãi đến khi tiếng bước chân của An Ninh hoàn toàn biến mất, Triệu Phúc cũng không hề nghe thấy tiếng trách cứ của vua Gia Ninh, Thượng thư phòng yên tĩnh, yên tĩnh một cách quỷ dị.

Hắn cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn về phía long ỷ, đột nhiên ngẩn ra.

Gương mặt vua Gia Ninh vẫn uy nghiêm ác liệt như thường ngày, nhưng cả người trong phút chốc như già đi vài tuổi.

Sau một lúc, hắn nghe thấy giọng nói già nua từ long ỷ, nhẹ nhàng mà cũng thờ ơ.

"Hắn sinh ra đã là đích tử hoàng gia, đây là vận mệnh của hắn."

Chiều cùng ngày, ở cửa thành, lúc An Ninh dẫn binh rời đi, lại nhìn thấy Lạc Minh Tây đã đợi nàng từ lâu.

"Đưa bọn họ trở về."

Lạc Minh Tây dựa vào trong xe ngựa, chỉ ló ra nửa cái đầu, nhẹ nhàng phân phó một câu như vậy. Hắn dĩ nhiên nhìn thấy vết thương trên gối An Ninh, vẻ mặt ngưng trọng nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.

Dựa vào tai mắt của hắn, sớm đã biết về cuộc cãi vã kinh thiên động địa của An Ninh và vua Gia Ninh trong Thượng thư phòng, dù nguyên nhân là vì Hàn Diệp trọng thương không rõ sống chết, nhưng Lạc Minh Tây biết An Ninh muốn nghiêm trị Tả tướng, cũng là vì Đế Tử Nguyên.

"Ừm, hai người họ phúc lớn mạng lớn, sẽ còn sống trở về thôi." nói thì nói vậy, nhưng nụ cười cởi mở cũng không che giấu được nỗi lo và tự trách trong ánh mắt An Ninh "Ngươi không đi cùng ta sao?"

"Ta ở trong kinh chờ tin sẽ tốt hơn."

Lạc Minh Tây để lại một câu như vậy, trở vào trong xe ngựa, khoát tay về phía An Ninh.

Thấy xe ngựa đã đi xa, An Ninh thở dài một tiếng, vung roi thúc ngựa ra khỏi hoàng thành.

Dù trong kinh sóng to gió lớn đến đâu, thì trong sơn cốc dưới chân núi Hóa Duyên vẫn yên bình, hoặc là nói ...... quá bình yên.

Hàn Diệp dường như muốn dùng những tháng ngày nhàn nhã này bù đắp cho hai mươi mấy năm qua, ngày nào cũng viện cớ bị thương mà quang minh chính đại lười biếng, ngoài ăn cơm, thì là dựa vào gốc cây phơi nắng, chỉ mới mấy ngày mà đã tròn trịa mập mạp hẳn ra, hoàn toàn chẳng giống dáng vẻ của kẻ xui xẻo đang chạy trốn, ngược lại còn giống công tử quần áo lụa là.

Mãi đến khi Nhậm An Lạc thật sự nhìn không nổi nữa, kéo hắn đi một vòng trong sơn cốc, hắn mới bày ra vẻ mặt đau khổ cùng nàng đi dạo nửa canh giờ mỗi ngày.

Có một lần, hai người cùng ngắm sao mỗi tối như thường lệ, Nhậm An Lạc nhíu mày hỏi hắn "Tại sao vừa đến cái nơi quỷ quái này thì người lại thành ra như vậy? Ôn hòa chính trực đâu? Uy nghiêm cơ trí đâu?"

Hắn lười biếng dựa lưng vào gốc cây, nói thế này "Người mà nàng thấy thường ngày là Thái Tử, lúc này vừa hay là Hàn Diệp."

Lúc Hàn Diệp nói lời này, ánh mắt cực kỳ sáng, bên trong còn chứa ý cười ấm áp.

Nhậm An Lạc nhất thời thất thần, xém chút thốt ra một câu, ta cũng gần như vậy, người lễ phép quân quân thần thần với người thường ngày là Nhậm An Lạc, bây giờ hận không thể đấm người hai phát chính là Đế Tử Nguyên.

Chỉ là đến cuối cùng, nàng đã cứng rắn kìm lại.

Nàng biết, có một vài lời, một khi nói ra, sẽ giống như con thuyền ngập nước, rất khó để quay lại.

Ngày thứ mười, cuối cùng vết thương của Hàn Diệp cũng có thể tháo băng, có thể chạm nước, Nhậm An Lạc đã nhịn đủ mùi hôi trên người hắn, khẽ ngâm nga giai điệu, dẫn hắn ra con suối nhỏ phía sau sơn cốc, hào phóng chỉ tay "Đêm nay bổn đương gia ban thưởng con suối này cho ngươi, tắm cho sạch sẽ rồi quay về."

Nói xong lập tức xoay người đi, đột nhiên bị một đôi tay giữ chặt lại.

Nhậm An Lạc quay đầu, nhướng mày nhìn Hàn Diệp.

Hàn Diệp buông tay áo nàng ra, đứng bên cạnh khe suối, chỉ vào dòng nước, đột nhiên lên tiếng "Nàng rửa mặt trước đi, nếu đợi ta tắm xong nước suối sẽ bẩn, nơi này là nguồn suối, phải đợi tới mai khi nàng tắm nước mới sạch lại."

Nhậm An Lạc giật mình, không động đậy .

Hàn Diệp nở nụ cười ấm áp ân cần "An Lạc, ta cũng không phải muốn lột y phục của nàng, nàng nhìn ta như vậy làm gì?"

Bình Luận (0)
Comment