Đế Hoàng Thư

Chương 74

Tiếng bánh xe chuyển động ồn ào rơi vào trong tai, thỉnh thoảng còn có tiếng thỉnh an hân hoan vui mừng thay nhau vang lên, khác hẳn không khí yên bình tĩnh lặng mà nàng quen thuộc nửa tháng qua, Nhậm An Lạc nhắm mắt, giấc ngủ bị quấy nhiễu, không nhịn được nữa bắt lấy vài món đồ ném ra ngoài cửa sổ.

"Hàn Diệp, yên tĩnh một chút cho bổn tướng quân, đi xa một chút kiếm củi đốt lửa!"

Một câu đầy ngang ngược khiến cả đội ngũ đang di chuyển bình thường đột ngột khựng lại, Cấm vệ quân bảo vệ ngự liễn của Thái tử trợn mắt há mồm nhìn chén sứ màu đỏ được tiến cống vỡ nát trên đất phát ra tiếng lanh lảnh, nhất thời không biết phải làm sao.

Dù người trong xe ngựa là Thượng tướng quân, nhưng lời này cũng quá mức kinh hãi rồi!

Một lúc sau, một cái đầu thò ra từ giá trên ngự liễn, chính là phó thống lĩnh Cấm vệ quân Trương Vân, hắn đưa mắt nhìn tướng sĩ xung quanh, ho nhẹ một tiếng "Điện hạ có chỉ, mọi người im lặng, chậm rãi lên đường." nói xong lập tức rụt đầu về, chuyên tâm làm mã phu của hắn.

Các tướng sĩ trố mắt nhìn nhau, sau đó ngậm chặt miệng, dắt ngựa đi về phía trước, cả tiếng hít thở cũng ép phải chậm lại.

Không ít tướng sĩ nghiêm túc đứng đắn, cũng không nhịn được nhìn vào trong xe ngựa mấy lần, trong lòng thỉnh thoảng cảm khái một câu.

Làm Thượng tướng quân có thể làm tới bước này, Nhậm An Lạc thật sự đã đặt ra một tiền lệ cho khoảng cách quân thần xưa nay ở Vân Hạ!

Trong xe ngựa, Hàn Diệp nhìn nữ tử ngủ mê mệt, nhìn chén trà sâm còn lại lẻ loi trên bàn nhỏ, rũ mắt lật sách, giấu đi sự bất lực trong mắt.

Hắn cõng nàng đi suốt đêm trong sơn cốc, ba người xui xẻo kia cũng đi theo đến nửa đêm, sáng sớm lúc hắn gọi Nhậm An Lạc dậy, nàng cũng chỉ rũ đầu, mở mí mắt nhìn bọn họ một cái, đáp một tiếng 'ừm', sau đó lại vùi đầu ngủ tiếp.

Nhậm An Lạc là người rộng lượng thẳng thắn nhất mà hắn đã gặp đời này ...... cũng là cô nàng vô tâm nhất. Ai động lòng với nàng, không chỉ thua nhất thời, mà là một đời.

Lúc hoàng hôn, có lẽ do tiếng 'cót két' quả thật rất chói tai, Nhậm An Lạc miễn cưỡng mở mắt, khoanh chân ôm chăn ngồi dậy, nhìn Hàn Diệp cả người quý khí, phong thái ngời ngời hồi lâu, vừa lên tiếng thì giọng có chút khô khốc "Chúng ta ra khỏi cốc rồi?"

Hàn Diệp nhíu mày, còn chưa trả lời, Uyển Thư đang canh giữ bên ngoài nghe thấy tiếng nói, hùng hổ vén rèm lên, mắt còn rưng rưng nước, giọng vang như chuông "Ôi chao, tiểu thư của ta, cuối cùng người cũng dậy rồi. Lúc người lên núi đã hứa gì với ta, nếu người chết thật, đại gia đình chúng ta biết dựa vào ai đây, sắp vào đông rồi, trên dưới cả phủ chúng ta cả một chiếc áo bông vẫn chưa mua ......"

Công lực cổ họng của Uyển Thư tăng lên không ít, lanh lảnh gấp đôi, nhất thời cả đoàn xe cách trăm thước phía sau cũng có thể nghe rõ. Sắc mặt tướng sĩ Cấm vệ quân cổ quái, đỏ bừng cả mặt, nếu không phải sợ làm sai ý chỉ của Điện hạ, đã sớm phá lên cười. Quy Tây ôm kiếm đi cuối cùng, không hiểu tại sao đột nhiên cảm thấy có chút mất mặt, dứt khoát bịt lỗ tai lại.

Trong xe ngựa, sau một hồi ầm ĩ lại yên tĩnh lạ thường. Nhậm An Lạc bình tĩnh khoác áo choàng mỏng ngồi trong góc, chống cằm đợi Uyển Thư gào xong mới thong thả lười biếng nói "Uyển Thư, ta vẫn chưa chết, ngươi khóc tang gì chứ?"

Uyển Thư nghẹn đếm thảm thương, nhất thời uất ức, mặt đầy tức giận "Tiểu thư, võ công của người ......"

Hàn Diệp vẫn luôn cúi đầu đọc sách đột nhiên ngẩng lên, khẽ liếc Uyển Thư, tiểu cô nương đáng thương bị dọa cho run lẩy bẩy, vội vàng che miệng, giống như cô vợ nhỏ lui ra ngoài.

"Một ngày nữa là tới kinh thành, ta lệnh cho Triệu Kình hồi kinh bẩm báo trước, sau khi hồi kinh, nàng cứ về phủ tướng quân nghỉ ngơi, mấy ngày nữa rồi hãy thượng triều chấp chính, còn vị trí Ngũ Thành Binh Mã Tư ...... đợi vết thương của nàng khỏi hẳn, ta sẽ xin chỉ phụ hoàng sau." giọng nói bình thản của Hàn Diệp truyền đến.

Đây là muốn tạm thời tước đoạt binh quyền trong tay nàng? Ánh mắt Nhậm An Lạc có mấy phần suy nghĩ, 'ừm' một tiếng, nói "Điện hạ suy nghĩ chu đáo, như vậy cũng được."

Bầu không khí trong xe yên tĩnh lại, một hồi lâu, Hàn Diệp không nghe thấy Nhậm An Lạc nói thêm gì nữa, hắn có chút tò mò ngẩng đầu nhìn, hơi ngẩn người.

Nữ tử nét mặt lạnh nhạt dựa bên cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng, ánh chiều tà rơi xuống người nàng, như một tầng sương mỏng vô hình.

Bàn tay cầm sách của Hàn Diệp dần siết chặt, ánh mắt u ám, nhưng cuối cùng vẫn không nói một câu giải thích nào.

Tẩm điện trong thâm cung, vua Gia Ninh ngủ không yên giấc nghe thấy tiếng gọi của Triệu Phúc vang lên ngoài cửa, chợt bừng tỉnh, trầm giọng nói "Vào đi."

Triệu Phúc cẩn thận đẩy cửa điện, khom người đi vào, cầm mật báo trong tay, vẻ mặt vui mừng "Bệ hạ, đã tìm được Thái tử điện hạ, Triệu Kình, thị vệ bên cạnh Điện hạ vừa từ núi Hóa Duyên về, mang theo mật thư do chính tay Điện hạ viết ......"

Triệu Phúc còn chưa nói xong, vua Gia Ninh đã chân trần bước xuống giường, khí thế đoạt lấy mật thư trong tay lão thái giám, mở ra xem.

Ít ỏi mấy dòng, đơn giản dứt khoát, đúng là bút tích của tên tiểu tử khốn kia. Lão hoàng đế gần tuổi tứ tuần thở phào nhẹ nhõm một hơi, thân thể vốn khỏe mạnh nhất thời có chút mềm nhũn, lảo đảo hai bước đi về phía giường.

Triệu Phúc vội tiến lên đỡ, lại bị vua Gia Ninh né tránh "Không sao." ông ngồi bên giường một lúc, mới hồi phục vài phần khí lực, phất tay nói với Triệu Phúc "Triệu Phúc, đến phủ Tả tướng, truyền Khương Du vào cung cho Trẫm."

Triệu Phúc ngẩn ra, không khỏi hỏi "Bệ hạ, bây giờ sao?"

Giọng vua Gia Ninh lạnh nhạt "Trẫm còn sợ là đã muộn, Trẫm muốn hỏi hắn có phải hưởng vinh hoa phú quý quá lâu, nên quên mất vinh sủng của Khương gia là ai ban cho?"

Giọng vua Gia Ninh lạnh băng, đầy tức giận u ám, Triệu Phúc rùng mình, vội nhận lệnh lui ra ngoài.

Hậu viện phủ Tả tướng, Khương Du mặc nho bào đứng trong đình viện, khuôn mặt trước nay nghiêm túc đoan chính có chút mỏi mệt, vì đêm đã khuya, khí lạnh rét buốt, thân thể tuổi già có chút không chịu nổi, ho khan mấy tiếng.

Lão quản gia bên cạnh lo lắng, tiến lên nói "Lão gia, đêm đã khuya, ngài vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút."

Tả tướng phất tay, giọng ảm đạm "Núi Hóa Duyên có tin gì không?"

Lão quản gia lắc đầu, đáp "Không có, Thanh Long, Bạch Hổ và những người đã phái đi chưa một ai trở về, ta đã sai người đến Đại Lý Tự thăm dò, đúng như lão gia đoán, người bỏ mạng ngoài kinh mấy ngày trước chính là Thanh Thành lão tổ."

"Nếu Thanh Thành lão tổ vẫn còn, phái Thanh Thành sẽ không rơi vào cảnh tuyệt mạch, đứt căn."

"Lão gia, nghe nói Tịnh Huyền đại sư đã vào tử môn, Thanh Thành lão tổ lại là tông sư, trên đời này còn ai có thể lấy mạng ông ta sao?"

Bàn tay Tả tướng chắp sau lưng khẽ động, híp mắt không trả lời, chỉ thờ ơ nói "Bệ hạ đã che giấu chuyện của Thái tử đến tận bây giờ, chắc hẳn vẫn chưa rõ sống chết, chuyện này với chúng ta mà nói cũng không phải là chuyện xấu ..."

Lời còn chưa dứt, một tiểu tư ở ngoài viện khẽ gọi "Lão gia, người trong cung đến."

Thái dương Tả tướng bất giác nảy lên, lão quản gia lo lắng, gấp gáp nói "Lão gia!"

Trễ như vậy còn truyền lão gia vào cung, có phải Bệ hạ đã biết được chuyện gì không, nhớ tới thủ đoạn của đương kim Thánh thượng, lão quản gia liền rùng mình.

"Không sao, không cần hoảng sợ, canh giữ phủ cho tốt." Tả tướng phân phó một câu, phất tay áo đi ra phía ngoài viện.

Ngoài cửa tướng phủ, ông nhìn đại tổng quản Triệu Phúc ngồi trong xe ngựa, ánh mắt bình tĩnh cuối cùng cũng nứt ra khe hở.

"Tướng gia, ngài ngồi cho vững, Bệ hạ đang chờ ngài trong cung."

Kèm theo một câu khó đoán như vậy, xe ngựa vội vàng biến mất trong màn đêm.

Đêm khuya, hoàng thành im lìm lặng lẽ, chỉ có Thượng thư phòng là sáng như ban ngày, canh phòng nghiêm ngặt.

Tả tướng theo sau Triệu Phúc, trong lòng ngày càng lạnh, thậm chí có hai lần suýt chút vấp té trên bậc thang tối tăm, nhưng lần nào cũng được Triệu Phúc trước mặt kịp thời đỡ lấy.

"Tướng gia, sớm biết như vậy, ngài cần gì phải làm như thế?"

Giọng cảm khái sắc bén vang lên, Tả tướng giương mắt thấy ánh mắt Triệu Phúc có chút bất mãn, môi mấp máy, hồi lâu cũng chỉ nói một câu "A Phúc, ta cũng là thân bất do kỷ."

Năm đó, khi vua Gia Ninh còn là Trung Vương, hai người đã cùng nhau làm việc trong vương phủ, tính ra cũng có giao tình mấy chục năm.

Thân là Tể phụ một nước, làm gì có chuyện thân bất do kỷ, chẳng qua là dã tâm quá lớn, càng muốn nhiều hơn mà thôi, Triệu Phúc không đáp lại.

Thượng thư phòng gần trong gang tấc, Tả tướng do dự một lát mới bước vào, Triệu Phúc đóng cửa lại, canh giữ ngoài cửa.

Trong Thượng thư phòng yên tĩnh, vua Gia Ninh khoác áo choàng, mắt cũng không nâng.

Tả tướng bước lên, quỳ xuống trước đế vương đang ngồi lật xem tấu chương, ở tuổi lục tuần, lần quỳ này lại không chút băn khoăn.

Vua Gia Ninh sắc mặt lạnh lùng, cũng không bảo đứng dậy, Tả tướng cứ quỳ như vậy. Một canh giờ sau, vua Gia Ninh duyệt xong tấu chương, nhấp một ngụm trà đã lạnh, nhíu mày, mạnh tay ném tách trà xuống sàn, vang lên tiếng chói tai.

"Triệu Phúc, lăn vào đổi trà." vua Gia Ninh còn chưa dứt lời, Triệu Phúc đã bưng một tách trà ấm bước vào, hắn tránh qua chỗ Tả tướng đang quỳ, dâng trà cho vua Gia Ninh xong, lại lẳng lặng lui ra.

Sau khi vua Gia Ninh nhấp mấy ngụm trà làm ẩm cổ họng khô khốc của mình, ông mới giương mắt nhìn Tả tướng cúi người trên đất.

"Khanh ... có oán hận Trẫm?" đây là câu đầu tiên mà vua Gia Ninh nói với Khương Du đêm nay.

Tả tướng chấn động, như thể nhìn thấy hi vọng, giọng sợ hãi "Thần không dám."

"Hửm?" vua Gia Ninh lời lẽ lạnh nhạt, mang theo chút lạnh lẽo "Vậy ngươi nói, Trẫm có nên oán, có nên hận không? Khương Du, ngươi có mấy cái đầu, Khương gia ngươi có bao nhiêu mạng người, ngươi thật sự nghĩ Trẫm bỏ không được một vị hoàng tử, để mặc ngươi đùa giỡn trong tay sao!"

Hô hấp Tả tướng ngưng trệ, lời nói nghẹn trong cổ họng, chạm phải ánh mắt lạnh lùng của vua Gia Ninh, hai tay phủ phục trên đất không ngừng run rẩy, đột nhiên giật mình, dùng đầu gối bò đến trước mặt vua Gia Ninh "Bệ hạ, thần có tội, thần có tội lớn! Thần nhất thời hồ đồ, mới làm ra chuyện sai trái như vậy, chỉ mong Bệ hạ nể tình lão thần trung thành mấy chục năm, giữ lại cho Khương gia một hậu nhân, lão thần nguyện kiếp sau làm trâu làm ngựa, báo đáp ơn tri ngộ bồi dưỡng của Bệ hạ kiếp này!"

Tả tướng nghẹn ngào khó tả, mạnh mẽ dập đầu xuống đất, từng tiếng trầm đục vang lên, khiến người ta sợ hãi.

Vua Gia Ninh lẳng lặng nhìn lão thần tử đã theo mình nửa đời đang rơi nước mắt trên đất, uống hết nửa tách trà, đến khi trên trán hắn đã có dấu vết xanh tím, mới đột ngột lên tiếng "Khương Du."

Tả tướng ngẩn ra, bị giọng nói lạnh lùng làm cho hoảng sợ, ngẩng đầu. Vua Gia Ninh nhìn hắn không chút cảm xúc "Cái mạng này của ngươi, Trẫm sẽ giữ lại, lúc nào muốn lấy, Trẫm nói không tính ...... đều do ngươi tự quyết định. Hiện nay, triều đình rối ren, nếu ngươi có thể một lòng phò tá, Trẫm sẽ để ngươi có thể an hưởng tuổi già."

Trên mặt Tả tướng lộ ra vẻ cảm kích sâu sắc, cúi lạy thật sâu "Tạ hồng ân Bệ hạ, lão thần nhất định lấy cái chết báo đáp."

Vua Gia Ninh nhìn dáng vẻ này của hắn, ánh mắt thoáng qua chút mỉa mai. Nếu là hai mươi năm trước, ông sẽ không nghi ngờ lời của Khương Du, mà giờ ...... có được ba phần thành thật, đã tốt lắm rồi.

"Được rồi, ngươi về phủ đi." vua Gia Ninh phất tay. Tả tướng bò dậy khỏi mặt đất, run run khom người lùi về sau, lúc lui tới cửa, giọng lạnh băng của vua Gia Ninh đột nhiên truyền đến "Hôm qua, Trẫm đã truyền chỉ đến Tây Bắc, để Tiểu Cửu đến trấn giữ thành An Hóa, hắn còn nhỏ, nên học hỏi hoàng huynh hắn nhiều hơn, luyện tập thêm mấy năm, hai ba năm tới không cần hồi kinh."

Thành An Hóa nằm tại ranh giới của Tây Bắc, rời xa trung tâm quân quyền, Bệ hạ lần này cũng quá tàn nhẫn.

Thân thể Tả tướng run rẩy, đáp 'vâng' rồi lui ra ngoài.

Triệu Phúc đứng ngoài cửa không hề ngạc nhiên khi thấy ông nguyên vẹn bước ra, cười cười tiến lên, đỡ Tả tướng đi xuống bậc thềm, dông dài nói "Tướng gia, trong lòng Bệ hạ vẫn còn niệm tình xưa, sau này ngài đừng khiến Bệ hạ đau lòng thất vọng nữa."

Tả tướng nghe vậy, thở dài lắc đầu, trong miệng lẩm bẩm hai từ hối hận, sau khi bước xuống bậc thang, hắn đẩy đẩy Triệu Phúc đang đưa tiễn, cười bảo hắn quay về hầu hạ vua Gia Ninh. Chờ bóng dáng Triệu Phúc cười ha hả biến mất ở bậc thềm cuối cùng đi vào Thượng thư phòng, tiếng đóng cửa 'cót két' rơi vào trong tai, ông mới như bị rút hết sức lực, mềm nhũn dựa vào tường đá, không ngừng thở dốc.

Vừa rồi vua Gia Ninh thật sự có ý muốn gϊếŧ ông. Cũng khó trách, ông là một thần tử, lại mưu tính nhiễu loạn triều cương, chết trăm lần cũng chưa hết tội. Chỉ đáng tiếc ...... khoé miệng Tả tướng lộ ra nụ cười kỳ quái chế giễu, chỉ đáng tiếc, ông vẫn còn hữu dụng với Đại Tĩnh, ông không chết được, Khương gia cũng không diệt được!

Người đó đã trở về, nếu Bệ hạ muốn giữ giang sơn Hàn gia, sao có thể động tới tể phụ triều đình như ông, nếu ông ngã ngựa, triều đình sẽ bất ổn, Đế gia sẽ thừa cơ nổi dậy.

Đời này Khương Du chưa từng nghĩ tới, gia tộc Khương thị có thể bảo toàn tính mạng vì nhờ Đế Thịnh Thiên tái xuất, đúng là ông trời không có mắt, ông cười cổ quái một hồi lâu, cúi người chậm rãi đi về phía cửa cung.

Ngày hôm sau, trong cung ban một thánh chỉ nói Tề quý phi hầu quân bất kính, quản lý không nghiêm, làm rối loạn cung quy, phế truất ngôi vị quý phi, giáng làm Tề phi, mặt khác để tam phi cùng nhau quản lý hậu cung.

Thánh chỉ này vừa ban, hậu cung lập tức xôn xao, Tề quý phi quản lý hậu cung hơn mười năm, lại được sủng ái, sao lại bị Thiên tử công khai chán ghét vứt bỏ, lúc mọi người hả hê cười trên nỗi đau người khác, vua Gia Ninh lại ban một thánh chỉ khác đến phủ Tả tướng, triệu Khương Du vào triều nghị sự.

Trong vòng một ngày, hai thánh chỉ khiến cả kinh thành hoang mang, thật sự không thể đoán được vị đang ngồi trên điện Kim Loan kia suy nghĩ điều gì, ngược lại có vài đại thần tâm tư nhạy bén đã nhìn ra một ít đầu mối, đây có lẽ là Bệ hạ đang dọn đường sẵn cho Thiên tử tương lai, nhất thời trong triều vô cùng náo nhiệt, tất cả đều trông mong trữ quân sớm ngày hồi triều.

Một ngày sau, ngự liễn của Thái tử xuất hiện ngoài kinh thành trăm thước, cờ minh hoàng trải dài không nhìn thấy tận cùng.

Hàn Diệp vén màn, nhìn tường thành cách đó không xa, nói với Nhậm An Lạc đang nhắm mắt nghỉ ngơi "An Lạc, chúng ta đến nơi rồi."

Nhậm An Lạc mở mắt, theo ánh mắt hắn nhìn ra ngoài, mấy ngày nay nàng không để ý tới Hàn Diệp nhiều lắm, khi sắp đến gần hoàng thành, đột nhiên lên tiếng hỏi "Điện hạ, người hồi kinh, có vui không?"

Hàn Diệp nói "Đương nhiên, chuyện đắc ý trong đời người, chẳng qua là đề danh bảng vàng, động phòng hoa chúc, An Lạc nói xem ...... ta có nên vui mừng không."

Nhậm An Lạc quay đầu, nhìn Hàn Diệp, khẽ nhếch khóe miệng "Lời của Điện hạ cũng là suy nghĩ của ta, chỉ là ...... Điện hạ muốn động phòng hoa chúc, còn thần muốn đề danh bảng vàng."

Nhậm An Lạc nói xong một câu đầy ám chỉ như thế, rồi lại lười biếng dựa vào gối mềm, khôi phục dáng vẻ mệt mỏi lười biếng.

Hàn Diệp nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn quay đầu không nói thêm câu nào.

Cùng lúc này, vua Gia Ninh đang bóc vỏ một quả quýt ở điện Từ An, dâng lên tay Thái hậu, nhìn Thái hậu đang ngả người trên ghế, nhẹ nhàng nói "Mẫu hậu, trong cung đã lâu không có chuyện vui, cũng nên náo nhiệt một chút rồi."

Thái hậu đột nhiên ngồi thẳng dậy, bàn tay nắm chặt khiến quả quýt thấm ra nước, bà nhìn vua Gia Ninh, vẻ mặt nghiêm túc.

"Hoàng đế, người nói cái gì?"

"Mẫu hậu, Khâm Thiên Giám đã chọn ngày mười lăm tháng sau là ngày lành, Trẫm quyết định buổi thượng triều ba ngày sau sẽ ban hôn cho Thái tử và nữ nhi Đế gia, đại xá thiên hạ, chúc mừng chuyện vui của hoàng thất ta."

Bình Luận (0)
Comment