Đế Hoàng Thư

Chương 92

Nếu là một năm trước, để triều thần Đại Tĩnh chọn một chuyện khó bề tưởng tượng nhất, chính là chuyện hoang đường của nữ sơn đại vương thổ phỉ trong góc hẻo lánh ở Tấn Nam đưa tới kinh thành một tờ hôn thư dùng ba mươi ngàn thuỷ quân cầu hôn Thái tử một nước, nếu là nửa năm trước, chính là nữ tử lỗ mãng kia lập được công lớn ở Giang Nam, phá lệ được phong làm Thượng tướng nhất phẩm, nếu là một tháng trước, tất nhiên là phó tướng Chung Hải của thành Thanh Nam ở trên điện Kim Loan kêu oan cho quân Đế gia mười năm trước ......

Theo lý mà nói, chuyện cuối cùng này đã đủ ngứa tim ngứa gan rồi, hơn nữa nữ thổ phỉ kia cũng không có chút liên quan gì! Hãy nhìn xem, chỉ điều này thôi cũng đủ để thôi thúc ý chí của triều thần cả Đại Tĩnh, cũng không thể trong một năm mà toàn bộ cẩm tú giang sơn to lớn như vậy vây quanh một nữ tử!

Nhưng sự thật phũ phàng, cuộc đời luôn nghịch chuyển hoang đường. Trên đời này chỉ có chuyện ngươi thật sự không nghĩ tới, chứ không có chuyện gì là không thể xảy ra.

Vừa rồi bọn họ nghe thấy gì, nhìn thấy gì?

Từ từ nhớ lại, trước hít vào một hơi, sau lại thở ra một hơi, tim đừng đập quá nhanh, kẻo lại đi gặp Tiên đế. Đến bây giờ, có ai mà không lăn lộn mấy năm mới có tư cách ngồi ngoài điện Nhân Đức này, hoặc là chiến đấu nửa đời người với đao kiếm, cả người thương tích, hoặc là lao tâm lao lực từng bước từng bước bò lên cao, trải bao thăng trầm mới có được hôm nay. Nếu những người già ở đây vô duyên vô cớ bị hù chết, vậy thì sẽ tính không hết được!

À, nhớ ra rồi, nhớ ra cô nương này vừa nói gì rồi, nàng nói ......

Thần Đế Tử Nguyên ... thần Đế Tử Nguyên ... thần Đế Tử Nguyên ...

Sợ là các tông thất hoàng thân, vương công đại thần đã sống mấy chục năm đang ngồi đây, lúc này nhất định muốn giả vờ như không nghe thấy lời nói vừa rồi. Nhưng bọn họ không phớt lờ được, bóng dáng đỏ rực đang quỳ thẳng tắp cứng cỏi trên thềm đá, khuôn mặt Thiên tử từ lâu đã không còn cảm xúc.

Không ai biết nên phản ứng thế nào, hoặc là nói bọn họ không dám phản ứng, nên chỉ im lặng.

Nữ tử trước mặt này là ai? Nàng thật sự là nữ cô nhi Đế gia còn sót lại, Đế Tử Nguyên được Thái tổ chọn làm Thái tử phi?

Vậy Nhậm An Lạc thì sao? Nữ thổ phỉ uy chấn Tấn Nam mấy năm nay, Thượng tướng quân Nhậm An Lạc được lòng dân lại là ai?

"Nhậm khanh ...... khanh đang làm gì?" ngoài đại điện an tĩnh, giọng lạnh lùng của vua Gia Ninh đột ngột vang lên. Ông nhìn nữ tử trên thềm đá, ánh mắt thâm trầm khó hiểu "Trẫm tuyên là nữ nhi Đế gia."

Không hiểu sao dưới tình cảnh này, Thái hậu mím chặt môi, ngồi càng thêm uy nghi.

"Đúng vậy, Bệ hạ tuyên Tử Nguyên, Tử Nguyên đương nhiên tiếp nhận hoàng mệnh, tiến lên bái kiến." Nhậm An Lạc thản nhiên đáp.

Vua Gia Ninh đứng dậy, đi tới trước ngự đài, từng chữ hỏi "Khanh là Đế Tử Nguyên?"

"Đúng vậy, thần là Đế Tử Nguyên, Tấn Nam Đế gia Đế Tử Nguyên."

"Hoang đường! Khanh nói khanh là Đế Tử Nguyên, lấy gì chứng minh? Còn Đế Thừa Ân ở Thái Sơn lại là ai? Nhậm An Lạc, dù khanh là Thượng tướng nhất phẩm của Trẫm, nếu ăn nói lung tung trước mặt bá quan, lừa gạt Trẫm, dù Trẫm quý trọng tài năng, cũng không thể tha cho khanh!"

Nhậm An Lạc chậm rãi đứng dậy, nhướng mày "Thần không có bằng chứng để chứng minh thần là Đế Tử Nguyên."

Chúng thần sửng sốt, không thể chứng minh, nói gì vậy? Hơn nữa Bệ hạ còn chưa cho phép đứng dậy, Nhậm An Lạc sao có thể tự mình bình thân. Ài, bỏ đi, không có gì tốt để so đo, dù hôm nay thủ lĩnh thổ phỉ này chọc thủng một cái lỗ trên trời, bọn họ vẫn có thể bình tĩnh ung dung!

Vua Gia Ninh trầm mắt, hờ hững nhìn Nhậm An Lạc.

"Nhưng mà Bệ hạ, Đế Tử Nguyên có gì đáng để giả mạo?" Nhậm An Lạc nhìn xung quanh, ánh mắt quét qua khuôn mặt của hoàng thân quý tộc với văn võ bá quan, mặc bọn họ lộ ra biểu tình đặc sắc gì, cao giọng nói.

"Nàng chỉ là một tội nữ, nhìn sắc mặt người khác mà sống, gánh tội danh Đế gia phản quốc. Còn Nhậm An Lạc ... là Thượng tướng nhất phẩm Đại Tĩnh, vào Nội các, tiền đồ như gấm. Xin hỏi các vị đại nhân, Đế Tử Nguyên và Nhậm An Lạc, tiền đồ quãng đời còn lại ai thuận lợi hơn?"

Chúng thần không ngờ Nhậm An Lạc sẽ hỏi một câu như vậy, không thể phản bác. Thân phận Nhậm An Lạc sớm đã không thể so sánh với Đế Tử Nguyên. Dựa vào thực lực bản thân thăng chức, Thượng tướng quân được lòng dân càng quan trọng hơn so với tiểu thư Đế gia chỉ truyền thừa một cái tên huý.

"Bệ hạ, ta là Nhậm An Lạc, sống qua một đời, không gì là không thể. Chỉ là cuối cùng có lỗi với phụ thân ta, có lỗi với Đế gia." nàng dừng một chút, giọng mang theo chút hồi ức "Mười một năm trước ở phủ Tĩnh An Hầu, Bệ hạ từng đánh một ván cờ với phụ thân ta, phụ thân đã thua, thua Bệ hạ một vò nữ nhi hồng ủ hai mươi năm, phụ thân rầu rĩ ba ngày. Ta từng ở bên cạnh xem cờ, cười nói phụ thân keo kiệt, Bệ hạ còn nhớ không?"

Quảng trường an tĩnh lại, tất cả mọi người ngẩng đầu đều nhìn vua Gia Ninh.

Vẻ mặt vua Gia Ninh biến đổi, trầm mặc hồi lâu, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi đáp "Trẫm tất nhiên nhớ, Vĩnh Ninh thua nửa quân. Khi đó Đế Tử Nguyên mới tám tuổi." ông nhìn Nhậm An Lạc, ánh mắt nghiêm túc "Sao ngươi lại biết chuyện này? Nhậm An Lạc, ngươi nói Trẫm biết, rốt cuộc chuyện này là thế nào, ngươi là Đế Tử Nguyên, vậy Đế Thừa Ân bị giam mười năm trên Thái Sơn là ai?"

"Mười năm trước, Bệ hạ ban chỉ đưa ta đến chùa Vĩnh Ninh, ta không muốn đi, nên tìm một bé gái có dung mạo tương tự thay ta đến Thái Sơn, còn bản thân ta ... Đế gia không còn, ta được lão trại chủ An Lạc trại nhận làm nghĩa nữ, vào rừng làm cướp, đổi tên Nhậm An Lạc, trở thành nữ thổ phỉ Tấn Nam."

"Thần sống ở Tấn Nam mười năm, cho đến một năm trước lấy thân phận Nhậm An Lạc vào kinh, Bệ hạ, đó là quá khứ mười năm trước của thần."

Chúng thần bày xong tư thế, duỗi dài cổ chuẩn bị chờ Nhậm An Lạc dài dòng kể lể quá khứ mười năm gian khổ, nào ngờ nàng nói đúng hai ba câu đã kể xong thân phận của mình, không chút rườm rà.

"Nhậm ..." vua Gia Ninh trở về ngự tọa, trầm giọng lên tiếng "Đế Tử Nguyên, ngươi có biết, dù ngươi được Thái tổ chỉ định làm Thái tử phi, nhưng coi thường thánh chỉ, chống lại hoàng mệnh, lừa gạt bá quan triều đình và muôn dân thiên hạ, cũng là tội lớn, Trẫm không thể dung thứ!"

Nữ tử giống như Đế Thừa Ân, ông còn có thể phong làm Thái tử phi, nhưng nếu Nhậm An Lạc mới là Đế Tử Nguyên thật sự ...... nực cười, ông cứ nghĩ mình đã khống chế mọi thứ, lại không ngờ sẽ bị một nữ cô nhi Đế gia con cỏn đùa giỡn trong lòng bàn tay như vậy!

"Thần tất nhiên biết, kháng chỉ là tội chết. Nhưng trước khi định tội, thần muốn hỏi một chuyện, xin Bệ hạ cho phép." Nhậm An Lạc đứng trên thềm đá, nói.

"Hửm? Ngươi còn chuyện gì?"

Nhậm An Lạc xoay người, chắp tay nhìn Lễ bộ Thượng thư Cung Quý Chá "Xin hỏi Cung thượng thư, có còn nhớ thánh chỉ ban đến thành Đế Bắc mười năm trước?"

Vẻ mặt Cung Quý Chá nghiêm túc, đứng dậy, nói "Lão phu tất nhiên nhớ, thánh chỉ mười năm trước kia là lão phu thay Bệ hạ soạn chỉ."

"Vậy lão thượng thư có còn nhớ tại sao ta lại bị giam ở Thái Sơn không?"

Cung thượng thư giật mình, thật ra thánh chỉ ban đầu kia là đưa Đế Tử Nguyên về kinh, chỉ là Thái tử ở thành Đế Bắc tự ý sửa đổi thánh chỉ đưa tiểu thư Đế gia đến Thái Sơn. Chỉ là người biết chuyện này rất ít, ông cũng không cần thiết phải vạch trần.

"Trong thánh chỉ nói: Đế gia mưu nghịch phản quốc, cả tộc bị chém, Đế tiểu thư nhờ ân của Thái tổ, nên mới có thể bảo toàn tính mạng, bị đưa đến Thái Sơn." Cung lão thượng thư lớn tuổi nhưng vẫn tràn đầy sức sống, mọi người trên quảng trường đều nghe rõ ràng.

Đế Tử Nguyên gật đầu, quay đầu nhìn về phía vua Gia Ninh.

"Bệ hạ, vì Đế gia ngỗ nghịch phạm thượng, gây họa cho thiên hạ, thần mới bị Bệ hạ ban chỉ đưa đến Thái Sơn."

Nhậm An Lạc dừng một chút, ánh mắt đen sâu không thấy đáy.

"Nếu Đế gia ta không phản quốc, cũng chưa từng tự mình điều tám mươi ngàn tướng sĩ vào Tây Bắc, nếu phụ thân ta vẫn là Tĩnh An Hầu có công với xã tắc, thanh danh trung nghĩa của Đế gia ta vẫn truyền khắp thiên hạ, nếu năm đó Bệ hạ không rõ chân tướng, hạ lầm thánh chỉ, chém hơn trăm tính mạng Đế gia ...... vậy thì thần không tuân thánh chỉ, mười năm qua mai danh ẩn tích ở Tấn Nam, lấy tên Nhậm An Lạc yên ổn trong triều ...... có tội gì?"

Ngoài điện Nhân Đức lặng im như chết, chỉ có tinh kỳ bị gió lạnh thổi xào xạc.

Đây không phải đang chất vấn Thiên tử ngộ sát dân chúng, hàm oan trung thần sao? Nếu không phải chán sống, trên đời này thật đúng là chuyện hoang đường gì cũng có thể xảy ra!

"Đế Tử Nguyên."

Vua Gia Ninh rũ mắt, sự trấn áp của đế vương chậm rãi lan tràn.

"Dựa vào những gì ngươi vừa nói, Trẫm đã có thể ban ngươi tội chết. Ngươi luôn miệng nói Đế gia không mưu nghịch, vậy Trẫm hỏi ngươi tại sao tám mươi ngàn quân Đế gia lại xuất hiện ở Tây Bắc, tại sao lại lục soát được thư từ cấu kết với Bắc Tần ở phủ Tĩnh An Hầu? Bằng chứng Đế gia mưu nghịch vững như núi, Trẫm có lòng thương xót, nhớ đến vinh sủng của Tiên đế mới giữ lại cho ngươi một mạng, ngươi lại báo đáp Trẫm, báo đáp với hoàng gia như thế?"

Nhậm An Lạc vẫn im lặng, chỉ nhìn chằm chằm vua Gia Ninh, một lúc sau, giọng nói trầm thấp khó hiểu .

"Bệ hạ, Đế gia không mưu nghịch, phụ thân ta không phản quốc."

Nàng lấy ra một quyển trục từ trong tay áo, giơ tay mở ra. Từ vương công nhất phẩm đến triều quan tam phẩm, quyển trục kia thuận theo bậc thềm đá thật dài trải ra, hiện lên trước mặt mọi người.

Bề mặt trắng như tuyết chi chít nhuộm đầy mực chữ, chúng thần tập trung nhìn một cái, khuôn mặt trang nghiêm khẽ dao động.

Quân Đế gia, Hổ Kỵ doanh, tiên phong, Trương Thiếu Thành, hai mươi tám tuổi, chết ở núi thanh Nam.

Quân Đế gia, Hổ Kỵ doanh, chỉ huy trưởng, Triệu Hồng Hải, ba mươi hai tuổi, chết ở núi Thanh Nam.

Quân Đế gia, Hổ Kỵ doanh, đại đội trưởng, Tôn Triệu Phương, hai mươi lăm tuổi, chết ở núi Thanh Nam.

Quân Đế gia, Hổ Kỵ doanh, tướng sĩ, Lý Tử Thanh, mười tám tuổi, chết ở núi Thanh Nam.

......

Vô số tên, thoáng nhìn không thấy điểm cuối, quyển trục này rất mỏng, nhưng ghi đủ di nguyện cuối cùng của tám mươi ngàn tướng sĩ Đại Tĩnh chôn thân ở Tây Bắc mười năm trước.

Trong Hoa Dương các, tiếng nữ tử kêu rên khiến người ta lo sợ bất an. Phương thái y đứng ngoài phòng, để tiểu cung nga mang thuốc vào cho Cổ Chiêu Nghi dùng, giọng kêu rên yếu ớt dần, chỉ nghe thấy tiếng bà đỡ hoảng loạn kêu lên.

"Nương nương, nương nương, người tuyệt đối không thể ngủ, tiểu hoàng tử sắp ra rồi, người dùng sức thêm chút nữa!"

Có lẽ lời này có chút hiệu quả, giọng Cổ Chiêu Nghi vốn đã im lặng lại lớn lên lần nữa, tuy nghe có vẻ đau đớn, nhưng mang theo mong đợi có chết cũng không sao.

Một lúc sau, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng kêu chói tai của bà đỡ.

"Nương nương, tiểu hoàng tử đã ra, chúc mừng nương nương, là một hoàng tử ..." người ngoài phòng còn chưa kịp cao hứng, tiếng vui mừng trong phòng đã tắt lịm, không có chút động tĩnh gì.

Trong lòng Phương Giản Chi hoảng sợ, bất chấp tránh hiềm nghi, đẩy cửa phòng bước vào "Lý ma ma, tiểu hoàng tử thế nào?"

Phòng sinh đầy mùi máu tanh, tì nữ kiệt sức quỳ dưới đất, cả người run rẩy. Lý ma ma sắc mặt tái xanh ôm tiểu hoàng tử, ngây người nhìn Phương Giản Chi xông vào, môi run run, một câu cũng không được "Phương đại nhân, tiểu hoàng tử, tiểu hoàng tử ......"

Phương Giản Chi liếc nhìn, dừng tại chỗ, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Tiểu hoàng tử trong tã bọc toàn thân xanh tím, hai mắt nhắm chặt, hoàn toàn không nghe tiếng thở, Cổ Chiêu Nghi sinh ra một thai chết!

Phương Giản Chi khó khăn quay đầu nhìn về phía trên giường, trên chăn bông trắng như tuyết đầy vết máu, Cổ Chiêu Nghi sớm đã nhắm mắt, chỉ có khóe miệng còn sót lại chút vui sướng cuối cùng.

Phương Giản Chi lùi về sau một bước rồi ngã xuống ghế, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.

Ngày thọ yến của Thái hậu, Chiêu Nghi ở Hoa Dương các sinh con, nhưng lại là mẫu tử cùng mất. Nếu chuyện không tốt lành như vậy bị truyền ra ngoài, hoàng thất Đại Tĩnh ắt chịu dân chúng trong thiên hạ chỉ trích!

Cùng lúc đó, ngoài điện Nhân Đức.

Nhậm An Lạc một tay cầm quyển trục, đứng nghiêm nghị trên thềm đá, giọng nói mạnh mẽ vang vọng khắp trời.

"Bệ hạ, thần thẳng thắn nói ra thân phận trước mặt Bệ hạ và bá quan, chỉ vì rửa sạch oan khuất Đế gia, chỉ muốn cô hồn của tám mươi ngàn tướng sĩ khó về quê hương những năm qua có một thanh danh trong sạch. Nỗi oan trung thần, tướng sĩ phẫn nộ, thần mười năm không được ngủ yên, hôm nay chỉ xin Bệ hạ cho thần, cho Đế gia, cho dân chúng Tấn Nam một câu công đạo!"

Bình Luận (0)
Comment