Đế Hoàng Tôn

Chương 231

Bình nguyên bao la, một đoàn người chậm rãi di chuyển.

Ngựa không phải nhựa thường mà đều là linh mã thượng hạng. Người thì càng không cần nói, có thể cưỡi linh mã, hiển nhiên đều không phải hạng phàm nhân.

- Sắp tới Chu thành rồi. Xem ra chuyến áp tải hàng lần này không có gì cản trở!

Trung niên hán tử dẫn đầu khẽ thở ra một hơi, trầm ổn nói ra.

- Lão đại đã là viên mãn giả rồi, một dải Tây Bắc này làm gì có đối thủ!

- Đúng vậy! Cường giả Bước thứ hai không ra, ai dám đánh cướp chúng ta?

- Lão đại chính là tồn tại vô địch ở Bước thứ nhất, xúc tích đã lâu, cho dù gặp phải tu giả Bước thứ hai cũng chưa hẳn không thể chiến một trận!

Một gã ở đi bên cạnh lên tiếng nịnh nọt, lập tức nhận được sự đồng tình của những người khác.

- Im miệng!

Trung niên hán tử lên tiếng quát lớn, sau đó quay đầu lại nhìn lên trời, ánh mắt dần trở nên ngưng trọng. Đám thuộc hạ thấy lão đại như vậy lập tức nhìn theo.

Chỉ thấy xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, hai bóng người sánh vai nhau ngự không bay về phía bọn họ, không phải, đúng hơn là bay về phía Chu Thành.

Một cỗ áp lực cường đại đột ngột quét qua đám người, khiến tất cả đều cảm thấy sợ hãi, ngay cả linh mã cũng run run muốn khuỵu xuống. Rất nay mắn là cỗ áp lực khổng lồ này chỉ thoáng qua rồi biến mất.

- Là cường giả Bước thứ hai?

Đến tận khi hai bóng người kia hoàn toàn biến mất, mấy hán tử mới lắp bắp nói ra được mấy từ, nếu không phải tận mắt chứng kiến, bọn họ căn bản không thể nào tưởng tượng ra được uy thế của tu giả Bước thứ hai.

Trung niên hán tử lưu luyến rời mắt khỏi nơi hai bóng người vừa biến mất, sự ngưỡng mộ khao khát vẫn chưa biến mất trong ánh mắt, sau đó quay sang nghiêm khắc nói:

- Tu luyện chi lộ, bước ra một bước đều nghiêng trời lệch đất, lần sau không cần nói mấy lời ngu ngốc đó nữa!

Đám thuộc hạ đương nhiên chỉ biết vâng dạ mà thôi.

.....

- Độc Tự công tử cần gì phải để ý bọn họ như vậy?

Chu Linh có chút không hiểu, quay sang thắc mắc. Mặc dù đám người kia có chút coi thường tu giả Bước thứ hai, nhưng với thân phận của hai người, việc gì phải chấp nhặt.

- Bọn họ làm dong binh cũng không dễ dàng gì, nếu như không biết mình đứng ở đâu thì rất dễ mất mạng! Coi như một giáo huấn nho nhỏ!

Việt cười nhạt giải thích. Hắn chính là một gã đánh thuê, đương nhiên rất có thiện cảm với nghề này, vì vậy vừa rồi mới tạo ra chút áp lực lên đám người ban nãy, vừa nhắc nhở vừa tạo động lực phấn đấu cho bọn họ.

- Công tử quả thực là người suy nghĩ sâu xa!

Chu Linh không thể không cảm phục trước tấm lòng và sự đức độ của người thanh niên trẻ tuổi.

- Công tử, trước mắt chính là Xích Thành, ở một dải Tây bắc Lưu Ly Quốc cũng được coi là lớn, chúng ta vào đó nghỉ ngơi chút!

Vừa rồi trên đường đi, Chu Linh đã giảng giải tương đối cho hắn về nơi này.

Đây là một Ngũ phẩm quốc gia nằm ở phía Bắc của Mê Thất Hồ, tên gọi Lưu Ly quốc. Bao trùm Lưu Ly quốc là Mê Linh Vực, thuộc Tây Vực, tức là những địa vực nằm ở phía Tây của Bách Thiên Vực.

Qua lời kể của Chu Linh, thì Lưu Ly quốc hiển nhiên lớn mạnh hơn hẳn Tam đại đế quốc của Nam Phong vực, đương nhiên, Mê Linh vực này cũng mạnh hơn Nam Phong Vực.

Chỉ cần nhìn Chu Linh, đệ tử hạch tâm của một thế lực tên gọi Ly Kiếm Môn, tu vi đã đạt tới Hỗ Căn viên mãn, là đủ để Phong có thể nhận định được mặt bằng chung của Mê Linh vực này.

Đương nhiên, đám nhân kiệt của Nam Phong vực có lẽ đều đã bước vào Đệ nhị Bộ, nhưng phải biết rằng, Chu Linh cũng không phải là thiên tài xuất chúng nhất của Ly Kiếm Môn.

Hai người bay thẳng vào trong thành mà không cần nộp lệ phí qua cổng, tiến vào tòa tửu lâu lớn nhất.

Chu Thành cũng là một tòa thành có tiếng tăm, nhưng tu giả Bước thứ hai cũng hiếm như lá mùa đông, nay đột nhiên xuất hiện liền hai vị, làm sao dám thu phí vào thành?

- Độc Tự công tử, đại ân không thể nói hết, dù không biết uống nhưng cũng xin kính công tử một ly!

Chu Linh tuy là nữ tử nhưng rất phóng khoáng hào sảng, nâng chén cạn luộn. Nữ tử như vậy dù là ai gặp cũng cảm thấy quý mến, lại thêm nhan sắc tương đối xinh đẹp, bảo sao bị tên kia bám mãi không buông.

- Lần này Chu Linh định theo đồng môn tiến nhập Linh Địa để chuẩn bị cho Tây Vực Yêu Chiến, vì vậy mới tranh thủ về qua nhà. Nào ngờ vừa rời khỏi tông môn đã gặp phải tên súc sinh họ Tô, lãng phí nhiều thời gian như vậy! Xem ra phải đi thẳng tới Linh Địa!

- Tây Vực Yêu Chiến? Đó là thứ gì vậy?

Việt lần đầu tiên nghe tới khái niệm này, nhưng chỉ cần nghe tên cũng lờ mờ đoán được quy mô rất lớn đây.

Chu Linh có chút bất ngờ, nhưng khi nghĩ đến việc đối phương mới hạ sơn hành tẩu thế gian thì lập tức thấy bình thường, liền chậm rãi giải thích:

- Công tử sống trong chốn thâm sơn, có lẽ không biết mối thâm thù đại hận giữa nhân loại và yêu thú! Đặc biệt là tại những địa vực phía Tây, giáp với Thập Vạn Đại Sơn, nhân yêu hai tộc thường xuyên có những cuộc xâm lấn chém giết quy mô lớn!

- Lẽ nào hai bên không thể ngồi lại với nhau để tìm ra lối thoát hay sao?

Việt gõ gõ ngón tay lên mặt bàn. Hắn nhớ về Địa cầu, với tốc độ hủy diệt hệ sinh thái của con người, nếu đám yêu thú đều có thể tu thành tinh, thì e rằng nhân loại đã bị tiêu diệt mất rồi.

- Nhân yêu sao có thể hòa đàm? Hơn nữa mối thù hai tộc đã kéo dài từ thời xa xưa, nó lớn đến nỗi ở Tây Vực các thế lực lớn đã lập nên một liên minh hùng mạnh được gọi là Liệp Yêu Minh, có sức ảnh hưởng rất lớn, thậm chí có thể sánh với Nhị phẩm thế lực, mục đích chính là đối kháng với yêu tộc!

- Một Nhị phẩm thế lực cũng có thể đối kháng với toàn bộ yêu tộc?

- Công tử nói đùa! Nơi sâu xa nhất của Thập Vạn Đại Sơn tồn tại những chủng loài cực độ khủng bố, chỉ có những Nhất phẩm thế lực mới chống lại được! Liệp Yêu Minh chỉ phụ trách ngăn cản sự xâm lấn của yêu tộc trong phạm vi Thập Vạn Đại Sơn giáp với Tây Vực!

- Theo lời cô nương thì Tây Vực Yêu Chiến là do Liệp Yêu Minh tổ chức?

- Đúng vậy! Hơn nữa đối tượng thi đấu không phải một cá nhân, một thế lực hay một quốc gia, mà là cả một vực. Nhân kiệt các vực đồng thời tiến vào khu vực chỉ định của Thập Vạn Đại Sơn, tiến hành săn bắt yêu thú. Những vực có thành tích đứng đầu sẽ nhận được những phần thưởng cực kỳ lớn!

Dù là một kẻ thâm trầm nhưng Việt cũng phải biến sắc, cuộc thi săn yêu thú giữa các vực, vậy thì quy mô đến mức nào. Theo tính toán của hắn thì mỗi vực ở thế giới này hoàn toàn có thể sánh với một đại lục tại địa cầu, gồm rất nhiều quốc gia trải dài, như vậy Tây Vực Yêu Chiến này khác gì thế chiến đâu chứ.

Chợt, hắn quay sang nhìn Chu Linh, hồ nghi hỏi:

- Chu cô nương, không phải ta hạ thấp ngươi, nhưng nếu là cuộc thi giữa các vực, với tu vi của ngươi e rằng không giúp được gì, thậm chí mất mạng!

Hắn không tin là các vực không cử ra cường giả Bước thứ Ba, thậm chí Bước thứ Tư, đừng nói là Chu Linh, dù là một gã Bước thứ Hai viên mãn cũng không đủ nhét kẽ răng đám cường giả mạnh mẽ kia.

- Công tử có lẽ đã hiểu lầm, giới hạn độ tuổi tham gia là hai mươi lăm. Thay vì gọi là cuộc thi săn yêu thú, chi bằng gọi Tây Vực Yêu Chiến là sàn đấu của những thanh niên kiệt xuất Tây Vực có lẽ đúng hơn!

Nghe Chu Linh giải thích, Việt đã đại khái hình dung ra được bức tranh về cái gọi là Tây Vực Yêu Chiến này.

Có thể thấy được mục đích lớn nhất của Tây Vực Yêu Chiến rõ ràng không phải là săn yêu thú, Liệp Yêu Minh muốn thông qua cuộc thi săn bắt yêu thú tôi luyện thế hệ thế hệ thanh niên, biến họ trở thành lứa liệp giả kế cận đủ sức đương đầu với một dải phía đông của Thập Vạn Đại Sơn.

Chỉ có điều...

- Thực sự đơn giản như vậy ư?

Việt có cảm giác Tây Vực Yêu Chiến này có chút không bình thường. Liệp Yêu Minh dám đưa đám thanh niên trẻ tuổi tiến vào Thập Vạn Đại Sơn săn bắt không kiêng dè gì sao? Mối thù hai tộc lớn như vậy, bên yêu tộc lẽ nào không nhân cơ hội đó diệt sát toàn bộ thế hệ nhân kiệt trẻ tuổi của Tây Vực hay sao?

Liệp Yêu Minh dám làm như vậy, hiển nhiên có sự đồng ý của Thập Vạn Đại Sơn. Nhưng nhân yêu lưỡng tộc chẳng phải là không đội trời chung hay sao? Lẽ nào có sự liên hệ ngầm nào đó?
Bình Luận (0)
Comment