Đè Một Cái Liền Đính Ước

Chương 16

Lăng Nhuế còn chưa nói xong, điện thoại Tiêu Hạo liền vang lên. Bởi vì hai người đứng tương đối gần, Lăng Nhuế mơ hồ có thể nghe được âm thanh bên đầu điện thoại kia, là giọng rất là quen tai.

"Ở chỗ nào, mới nghe nói hôm nay là sinh nhật cậu, ngại quá ——"

Tiêu Hạo hơi cau mày, "chuyện trên tay cậu đã làm tốt là OK rồi, chuyện của tôi cũng không phiền đến cậu quan tâm. . . . . ."

"Nói cái gì, còn không phải là anh em a. . . . . . A, không đúng, cậu bên kia thế nào có tiếng đàn dương cầm?"

Lăng Nhuế vừa nghe, liền cười ra tiếng, rõ ràng là tiếng Vi-o-long ?

"Tiêu Hạo, người nào ở bên cạnh cậu? Tôi nghe được, là tiếng phụ nữ . . . Hì hì, thằng nhóc cậu được a ——"

"Pằng ——" Tiêu Hạo tắt điện thoại, giọng nói vô cùng bình tĩnh "Thật ồn ào, nghe nhiều sẽ ảnh hưởng đến bữa ăn, như vậy có phải tốt hơn nhiều đúng không?"

Lăng Nhuế ngượng ngùng lùi ra một bước, ý bảo mình không phải là cố ý nghe lén, vì che giấu lúng túng, cô mở miệng lần nữa, "Hôm nay thật chính là sinh nhật anh?" Lăng Nhuế không có ý thức được mình lần nữa dùng "anh", mà không phải "Sư huynh", nhưng cái này Tiêu Hạo chú ý tới.

"Đúng vậy, có quà sinh nhật sao?" Khóe miệng giật giật, Tiêu Hạo cười đến rất uất ức.

Lăng Nhuế kinh ngạc nhìn Tiêu Hạo nửa ngày, không nghĩ tới tình tiết như phim truyền hình sẽ xảy ra ngay trên chính mình, nghẹn nửa ngày, nàng khó khăn phun bảy chữ, "Tiêu sư huynh, sinh nhật vui vẻ!"

Thở nhẹ ra một hơi, hết thảy tất cả đã trong dự liệu. Tiêu Hạo đến gần, kéo ghế ra cho Lăng Nhuế, "Có phải em đặc biệt sợ anh hay ko?"

Lăng Nhuế lắc đầu một cái, "Không có a!" tôi không phải sợ anh, mà là nhìn thấy anh thì nhát!

"Vậy đổi lại cách xưng hô đi, coi như là quà sinh nhật."

Lúc nhân viên phục vụ bưng thịt bò bít tết vào, Lăng Nhuế thấy Tiêu Hạo đang nhìn cô, rất tuấn lãng, ánh mắt sáng quắc, còn mang theo như vậy chút. . . . . . mong đợi. Một khăc đụng phải tầm mắt kia, Lăng Nhuế cuống quít cúi đầu thấp xuống, "Thật ra thì, gọi sư huynh rất là không tự nhiên." Mấp máy miệng, Lăng Nhuế dũng cảm nói ra lời trong lòng.

"Vậy thì kêu tên đi, về sau kêu Tiêu Hạo."

Lời nói này lúc đi ra, Lăng Nhuế đang cầm dao nĩa chuẩn bị ăn, gần như là phản xạ có điều kiện, Lăng Nhuế để dao nĩa xuống vội vàng xua tay không nhận, "Không được, không được! Như vậy cũng quá không tôn sư trọng đạo rồi!"

"Em không Tôn Sư Trọng Đạo là được rồi."

"À?"

Tại sao, những lời này vừa nói ra, Lăng Nhuế cảm giác mình đánh hơi được một loại hương vị kỳ quái đây?

Mặc dù ăn cơm rất chậm, nhưng Lăng Nhuế vẫn cảm thấy tiêu hóa của mình không tốt, dĩ nhiên là bởi vì Tiêu Hạo trên bàn ăn lại nói mấy câu không hiểu được, nói toàn chuyện không đâu. Ăn xong cơm nước ra cửa, Lăng Nhuế không có nhìn thấy Tiêu Hạo đi tính tiền, đi ra đại sảnh thì nhân viên phục vụ ân cần đưa một cái túi giấy đóng gói tuyệt đẹp lại đây.

Lăng Nhuế thấy Tiêu Hạo đã đi được khá xa rồi, liền cầm thay anh, hoàn toàn cho là nhà hàng tặng quà sinh nhật. Nhắm mắt đi theo phía sau Tiêu Hạo, Lăng Nhuế lại nghĩ tới lời nói của Tiêu Hạo, hình như kêu tên so với buồn nôn gọi Sư huynh tốt hơn, thế nhưng ngiống như thế này, có phải vậy quan hệ của hai người rất giống như bạn rồi hay ko, như mình và bạn cùng lớp?

Đắm chìm giữa mâu thuẫn và cân nhắc Lăng Nhuế không ý thức được người phía trước ngừng bước, "Buổi chiều anh lên máy bay, đây là chìa khóa phòng làm việc, em cầm đi! Cà phê để ở chỗ cũ, khi thật sự cần nâng cao tinh thần thì pha uống..., chớ quên bỏ sữa tươi, nếu không rất khổ. Còn nữa, nhớ chủ nhật không cần chơi trò chơi quá muộn, nghỉ ngơi sớm một chút, có nhớ không?"

Nhìn một chuỗi chìa khóa, Lăng Nhuế ko chú ý lời nói của Tiêu Hạo, chậm rãi ngẩng đầu, liền lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh ngạc, lắp bắp liền hỏi, " Không phải, không phải phòng thí nghiệm chỉ có hai cái chìa khóa sao?"

"Dù sao giờ anh cũng không dùng được, trước để tạm ở chỗ em đi!" Tiêu Hạo đặt chìa khóa xuống một tay Lăng Nhuế, nói cực kỳ nhẹ nhàng.

Nhìn một chuỗi chìa khóa rất không chân thật trong tay kia, Lăng Nhuế liếc thấy còn có khóa chống trộm đồng bộ với cái chìa khóa.

"Không phải bắt em giúp anh quét dọn phòng thí nghiệm chứ?" Trừ cái đó ra, Lăng Nhuế thật sự là không còn nghĩ ra cách giải thích nào khác hơn.

Lần này, đổi Tiêu Hạo kinh ngạc, ngược lại anh không có nghĩ qua cái ý này.

Bỏ qua vấn đề Lăng Nhuế đặt ra, Tiêu Hạo chỉ chỉ cái hộp trong tay cô, "Mới vừa rồi nhìn em ăn không được bao nhiêu, cái này mang về đi!" Nói xong, Tiêu Hạo đi về phía đầu đường, không bao lâu thì vẫy một chiếc taxi. Trả tiền xong, anh nghiêng đầu giải thích, "Không kịp đưa em về nữa, đến trường học nhớ nhắn tin cho anh."

Lăng Nhuế gật đầu đồng ý, cuối cùng, Tiêu Hạo giống như là nhớ ra cái gì đó, bổ sung, "Đề nghị quét dọn phòng thí nghiệm này không tệ, anh sẽ nhớ kĩ."

Một khắc khi cửa xe đóng lại, Lăng Nhuế ngồi phịch hoàn toàn ở chỗ ngồi, mình chập mạch sao, đã nói cái gì chứ?

"Quả nhiên là tiểu biệt thắng tân hôn, cũng rẽ sang đường khác rồi, người đã sớm không nhìn thấy nha!" Lăng Nhuế nghe âm thanh trêu ghẹo của tài xế liền hồi hồn, phát hiện ánh mắt mình quả nhiên gắt gao tập trung vào kính chiếu hậu, khó trách tài xế cho là mình đang nhìn. . . . . .

Sờ sờ hộp giấy trong tay, Lăng Nhuế nghe tài xế cười hì hì rồi nói, "Không cần xấu hổ, tôi nhìn thấy anh ta cũng nhìn chúng ta rất lâu, ít nhất thời điểm quẹo cua, anh ta còn đứng ở nơi đó đấy. . . . . Đầu năm nay người như vậy không nhiều lắm đâu! Cô bé cần phải nắm chắc đó!"

Lăng Nhuế không nói, xấu hổ cười, nếu đúng như bác ấy nghĩ như vậy cũng tốt lắm! Nhưng đáng tiếc rồi, anh ta là sợ không có người quét dọn vệ sinh!

Đến trường học, Lăng Nhuế chạy thẳng tới thư viện, lúc lên lầu thật khéo gặp phải Trương Chiêu Dương, nghe nói anh ta mới vừa thắng được cúp tiền thưởng, Lăng Nhuế la hét Trương Chiêu Dương sẽ phải mời khách. Gọi điện thoại kêu Hứa Như, Tô Mẫn Mẫn còn có Vệ Đại Tài Tử, đoàn người vừa ăn cơm vừa hát karaoke, chơi đến hơn mười giờ tối mới trở về.

Trở lại ký túc xá, Tô Mẫn Mẫn ngã xuống giường kêu đói. Hứa Như khinh thường phụ họa, "Còn nói, tên Trương Chiêu Dương hát to hay lắm, bụng của cậu lại kêu ở đó, không ném mất thể diện à!"

"Cậu đây cũng đã nghe đến? Tiếng của người ta rõ ràng rất nhỏ, có được hay không!" Xoay mặt, Tô Mẫn Mẫn cười hì hì hướng về phía Lăng Nhuế, "Nhuế Nhuế, tớ đói rồi, cái hộp này có thể ăn chứ?"

Được Tô Mẫn Mẫn nhắc nhở như vậy, Lăng Nhuế bừng tỉnh, mình quên gọi điện thoại cho Tiêu Hạo, vừa mới chuẩn bị móc điện thoại di động từ trong túi, tiếng gõ cửa liền vang lên.

Lăng Nhuế mở cửa, "Sư tỷ?"

Thẩm Tình Văn rất khinh thường "Ừ" một tiếng, "Là tiến sĩ Tiêu nhờ tôi đến xem cô đã trở về chưa, cô đã về ký túc xá, vậy tôi đây đi trước."

Lăng Nhuế ngượng ngùng vội vàng cảm ơn, đối phương cũng không có để ý nhiều hơn, nghiêng đầu nghênh ngang rời đi, trong miệng còn không ngừng nói thầm, "Bao nhiêu người, một chút ý tứ cũng không biết, thật không biết sao tiến sĩ Tiêu lại coi trọng. . . . . ."

Thời điểm quay vào phòng, Tô Mẫn Mẫn đã đem hộp giấy mở ra, một cái bánh Mous xinh xắn.

Lăng Nhuế đưa mắt nhìn liền lặng lẽ đi tới ban công, mở điện thoại di động ra, 21 cuộc gọi điện thoại chưa nhận, cuộc gọi cuối cùng hiển thị thời gian là khoảng nửa giờ trước.

Hình như, giống như, có lẽ là mình sai lầm rồi. . . . . .

Cả buổi sáng ngón tay Lăng Nhuế đặt tại phím gọi, rốt cuộc vẫn phải đè xuống. Đồng thời ngay lập tức, trong điện thoại liền có âm thanh truyền đến ——

"Thật xin lỗi, cuộc gọi của quý khách sẽ được chuyển sang hộp thư thoại, sau khi mở máy người dùng sẽ nhận được tin nhắn nhắc nhở. . . . . ."

Tắt điện thoại di động, Lăng Nhuế thở dài một cái, đột nhiên cảm thấy cả người đều thoải mái, nếu như điện thoại gọi được, đoán chừng bị mắng một trận là không thể tránh khỏi, nhưng là, anh cần gì phải cố chấp gọi nhiều cuộc như vậy?

Chẳng lẽ, giống như lời đồn đãi, anh ấy thích mình?

Bốp một cái, Lăng Nhuế tự gõ một cái vào đầu mình, tại sao có thể nghĩ đến loại chuyện như vậy? Bọn họ rõ ràng là quan hệ kẻ nợ và chủ nợ.

Ngẩn người nửa ngày, Lăng Nhuế còn gửi đi một tin nhắn, "Thật xin lỗi. Em không cẩn thận nên quên. . . . . Nếu như thấy tin nhắn trước thời điểm không giờ đêm nay, nhớ ăn tô mì, nghe nói thế tượng trưng cho trường thọ đấy!" Sửa đi sửa lại mấy lần, Lăng Nhuế lại dí dỏm tăng thêm một câu, "Chúc bạn tốt Tiêu Hạo sinh nhật vui vẻ!"

Nhìn cái cách gọi này, Lăng Nhuế thoả mãn gật gật đầu, hình như kêu tên cũng không khó khăn, sau đó nhấn nút gửi đi.

Gửi xong tin nhắn trở lại, hộp giấy trên bàn còn thừa một khối bánh ngọt, Tô Mẫn Mẫn no nê ợ lên, xung phong nhận việc, "Là tớ ăn hai khối."

Đêm khuya mọi người nằm ở trên giường tán gẫu, trò chuyện một chút liền còn nói đến Trương Chiêu Dương.

"Trương Chiêu Dương được cử đi học rồi, các cậu có biết không?"

"Bảo vệ cuộc thi nghiên cứu không phải tháng Mười mới diễn ra sao?" Lần này, Hứa Như dường như không quá tin tưởng tin tức của Tô Mẫn Mẫn.

"Cậu ta được giải nhất điện tử toàn quốc, giải nhất xây dựng mô hình toán học toàn quốc, lần này lại thắng cúp tiền thưởng, tư chất tốt như vậy, còn có thể không có trường học tìm tới cậu ta?" Tô Mẫn Mẫn lật người ngồi dậy, "Nghe nói, trường Ivy nước Mỹ đã gửi lời mời, còn là học bổng toàn phần đó!"

Sau một thoáng trầm mặc, Hứa Như nói tiếp, "Các cậu nói, Trương Chiêu Dương cao 1m8, muốn học vấn có học vấn, muốn diện mạo có diện mạo, làm sao mà lại không có bạn gái?"(mình hơi phân vân có nên dùng học giỏi đẹp giai cho nó hợp văn phong teen ko?)

Lăng Nhuế trêu ghẹo, "Hứa Như của chúng ta động lòng a, chẳng lẽ là. . . . . ." Lời còn chưa nói xong, điện thoại di động của cô liền vang lên.

"Không phải là Trương Đại tài tử gọi tới quấy rầy Lăng đại mỹ nhân của chúng ta chứ?" Tô Mẫn Mẫn hưng phấn thò đầu ra phía trước nhìn sang.

Lăng Nhuế cũng kinh ngạc, giờ này khuya khoắt còn có ai không ngủ được như các cô, vừa mở điện thoại di động ra xem, trong đêm tối miệng Lăng Nhuế mở lớn thành hình chữ O, không ngờ là Tiêu Hạo!

"Trên chuyến bay quốc tế không có mì Khang sư phụ."

Xem xong tin nhắn, Lăng Nhuế không nhịn được phì cười ra tiếng, không ngờ Tiêu BOSS luôn luôn nghiêm túc lại là người như thế, chẳng lẽ không phải là mì Khang sư phụ thì không ăn? Cái thế giới này hình như càng ngày càng không chân thật.

Tiêu Hạo, anh đến tột cùng là dạng người gì, tiếp cận mình như thế đến tột cùng là muốn gì? Nghĩ tới nghĩ lui, Lăng Nhuế vẫn là ngủ thiếp đi.

Đảo mắt đến ngày mùng 1 tháng 6, các loại tin nhắn thăm hỏi kỳ kỳ quái quái ùn ùn đến. Tuy nói mọi người đều đã hai mươi mấy tuổi là người trưởng thành, nhưng không muốn quên nhất cũng chính là cái ngày lễ này. Chỉ cần vẫn còn tính trẻ con, người nào quy định thanh niên lớn tuổi thì không thể ăn mừng lễ này?

Sáng sớm Lăng Nhuế đã nhận được các tin nhắn chúc mừng của các bạn học trung học trước kia gửi tới, nhìn cảm thấy hay, không chút suy nghĩ lập tức phát tán đi, một người vui không bằng mọi người vui!

Trước kia loại này tin nhắn phát tán mọi người đều là không trả lời lại, cũng không được bao lâu, không ngờ điện thoại Lăng Nhuế lại rung. Là Trương Chiêu Dương gởi tin nhắn tới, "Mùng 1 tháng 6, tiểu sinh chân thành mời tài nữ cùng đi ăn tối, không biết có được hân hạnh đó không?"

Hai ngày trước thời điểm đánh cầu lông, Tô Mẫn Mẫn mượn chuyện cử đi học nhắc nhở Trương Chiêu Dương một chút. Lăng Nhuế nghĩ thầm chắc hai người bọn họ định tại hôm nay rồi, không hỏi nhiều thêm để chứng thực, nhanh chóng gửi lại hai chữ, "Chuẩn tấu!"

Gần tối, Lăng Nhuế sửa soạn qua loa đi ra ngoài, xa xa đã nhìn thấy một người đứng dưới tàng cây. Hai tay kéo balo trên vai, bước nhanh đi tới, "Các cậu thật là lâu, bọn người Mẫn Mẫn đâu?"

"Cậu không thông báo cho bọn họ?"

Lời nói bật thốt lên hậu, hai người nhìn nhau, ăn ý cười.

Trương Chiêu Dương gãi gãi đầu, có vẻ có chút ngượng ngùng, lại dẫn đầu phá vỡ cục diện bế tắc, "Như vậy nếu, vậy thì lần sau lại mời đi, Mẫn Mẫn cùng Vệ Du chắc hiện tại có thể đã có hoạt động đi!"

"Uh, cũng đúng, vậy thì chúng ta?" Lăng Nhuế run lên vai, đạm mỉm cười, "Không ngờ, cậu còn có thời điểm làm việc không chu đáo!"

Trương Chiêu Dương thoáng sững sờ, đi theo cười, "Ha ha, khó tránh khỏi, khó tránh khỏi."

Hai người vừa đi vừa nói, đã đến trường học bên cạnh quán ăn màu hồng. Vào cửa, Trương Chiêu Dương liền dẫn Lăng Nhuế lên lầu hai gần cửa sổ các.

"Cửa sổ chạm sàn, tớ rất thích!" Lăng Nhuế không chút nào làm bộ đánh giá, liền ngồi xuống.

Trương Chiêu Dương giương mắt nhìn, người khác nghiêng đầu đang nhìn ngoài cửa sổ. Ánh nắng chiều nhu hòa tôi nhuộm mặt trái xoan xinh đẹp của cô, trong lúc lơ đãng lộ ra nhàn nhạt nụ cười, hình như là so bình thường còn hết sức Mỹ Lệ.

Lăng Nhuế quay đầu lại, Trương Chiêu Dương nhạy bén lảng tránh ánh mắt.

Tùy ý tán gẫu mấy câu, nhân viên phục vụ liền bắt đầu dọn thức ăn lên. Theo từng món ăn lên, Lăng Nhuế hung ác nhìn Trương Chiêu Dương, "Cậu sẽ không phải là coi tớ như thùng cơm đi?"

"Đây là trước kia dự định ko tốt, mới vừa rồi một tán gẫu, quên lui!" Trương Chiêu Dương buông tay, cười đến có chút bất đắc dĩ, cũng là gương mặt chân thành.

"Vậy sao?" Lăng Nhuế gắp khối cá nấu cải chua, không có hỏi nhiều nữa. Trương Chiêu Dương xưa nay là một người làm việc trầm ổn, giống nhau hắn biên trình tự —— ổn định, hiệu suất cao, nhanh và tiện, nhưng là hôm nay sai lầm làm sao lại nhiều như vậy chứ? Lăng Nhuế thoáng buồn bực.

Cơm nước xong trên đường trở về, hai người không biết tại sao liền hàn huyên tới chuyện lần trước tra IP.

“Thật là có loại chuyện này?"

"Đúng vậy, tớ còn thiếu chút nữa cùng sư huynh hacker đó gặp mặt rồi, như thế nào, gan lớn đi!" Lăng Nhuế cắm đầu cắm cổ đếm gạch cách đi về phía trước, vẫn vẫn còn rất hài lòng, người phía sau lại ngừng bước chân.

"Kết quả, tớ ngược lại thật ra đi tiêu phí ly cà phê, thế nhưng hắn lại chưa từng xuất hiện . . . . ." Thời điểm cua quẹo Lăng Nhuế chỉ nhìn thấy cái bóng của mình, mạnh mẽ quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy Trương Chiêu Dương yên lặng nhìn trên đất.

"Thế nào?" Lăng Nhuế đi trở về, thấy hắn nét mặt suy nghĩ sâu xa, lấy cùi chỏ đỉnh đỉnh, trêu ghẹo, "Sẽ không là đang suy nghĩ trình tự trộm nick thế nào chứ?"

Trương Chiêu Dương lắc đầu, nửa ngày, hỏi ngược lại, "Cậu có nghĩ qua không, cái hacker đó có thể là muốn đuổi theo cậu?"
Bình Luận (0)
Comment