Người kia… Rốt cục là ai ?
Thanh âm trầm thấp, thân hình lắng đọng trong trí nhớ, nhất cử nhất động không thể quên được kia, đôi đồng tử thanh minh mà đầy sắc sảo kia, mái tóc đen như thác nước buông xõa kia… Trừ bỏ khuôn mặt, ăn khớp với trong trí nhớ không một tia sai sót.
Là mộng, hay là ảo giác ? Hách Liên Bột đã phân không rõ, trái tim đã thống khổ đến chết lặng lúc gặp được kẻ kia lại có một cơn xúc động , quen thuộc mà khó quên, rung động đến muốn khóc.
Tìm được hắn, nhất định phải tìm được hắn, cho dù có là mơ, là ảo giác, cũng không thể bỏ qua.
“Người ấy ở nơi nào ?! Vị bạch y hôm qua đưa ta đến đây đi đâu rồi ?!” Trong khách ***, quái nhân mặt đầy hồ bột lao ra, bắt lấy *** tiểu nhị đi ngang qua nói. Điếm tiểu nhị bị dọa đến, bối rối nói : “Tiểu nhân không biết, không biết, khách quan kia thanh toán tiền liền bước đi rồi.”
“Bọn họ đi hướng nào ?” Hách Liên Bột truy vấn hỏi, *** tiểu nhị vừa chỉ về một hướng, nam tử đã giống như cơn gió chạy ra ngoài.
“Có thấy một nam nhân áo trắng đi cùng một cô nương áo trắng không ?” nam tử chạy đến từng nơi, hỏi thăm từng người, nhưng vẫn như cũ không có đáp án, trong lòng càng nôn nóng thì càng sốt ruột, tâm tình càng phiền táo thì càng phiền muộn.
Giống như phát điên, nổi cơn điên tìm kiếm khắp nơi, chỉ sợ trong bóng đêm kia, ngọn lửa hy vọng vừa cháy lại chợt tắt, y thật sự sẽ điên mất, sẽ cả đời sống trong vực sâu thống khổ, rốt cục không thể tha thứ cho chính mình.
Cho đến khi mất đi, mới biết hết thảy quyền lực cùng tài phú bất quá chỉ là phế vật lạnh như băng, rốt cục không thể cháy lên được một sự nhiệt tình trong tim, y hận chính mình, hận thân phận của mình, hận trên lưng phải gánh lấy trách nhiệm.
Không bao giờ… muốn sống trong cung nữa, không bao giờ… muốn nhớ lại thống khổ khi mất đi người nọ, y không thừa nhận Nguyên Bạch Lệ đã chết, điên cuồng trong tuyết tìm kiếm nửa linh hồn còn lại, ngập chìm trong cồn rượu sa đọa, chỉ có say mới có thể tạm thời quên đi sự thật, cũng chỉ có ở men say mới cùng người kia vui đùa, cưỡi ngựa, ở bên nhau…. tỉnh sẽ lại say, ngày ngày sống trong hư ảo.
“Ngươi ở nơi nào ! Ngươi ở nơi nào chứ ! Bạch Lệ à !” Trong phố xá sầm uất, Hách Liên Bột tỉnh lại tìm kiếm nam nhân áo trắng, thống khổ thét dài, bên cạnh là vô số ánh mắt khác thường, y không cần, y chỉ cần người nọ mà thôi.
Chính là… Nguyên Bạch Lệ…. ngươi rốt cục ở nơi nào ?
“Tên điên ! Ở trên đường la hét cái gì ?! Có phải bị tình nhân bỏ rồi không ?” Một nữ tử mặc đồ màu đỏ, kiều diễm ngồi trên ghế một quán trà ven đường, vui cười nhìn Hách Liên Bột, đối phương cũng không buồn quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.
“Đáng giận ! Bản đại tiểu thư nói chuyện với ngươi, ngươi tên khất cái tỏ thái độ cái gì ?!” Phía sau truyền đến một tiếng chát chúa, Hách Liên Bột theo bản năng bắt được thanh roi đang quất về phía mình, thuận thế giật lấy, hồng y nữ tử quất roi liền “ai” một tiếng, chật vật ngã về phía trước.
Roi… thanh roi da nắm ở trong tay như gợi lên cho nam tử ký ức đã qua, trên thảo nguyên, roi ngựa vun vút…
“Tên khất cái thối tha ! Cư nhiên vô lễ với bổn cô nương, đứng lại cho ta !” Từ trên mặt đất đứng lên, hồng y nữ tử chưa từng chịu quá bực bội, tức giận quát tháo Hách Liên Bột, đối phương lạnh lùng xoay người, lập tức khiến hồng y nữ tử phải đè ép đi một nửa nộ hỏa.
Rõ ràng là khất cái, ánh mắt sao lại… sao lại còn sắc bén hơn cả chim ưng. Hồng y nữ sửng sốt trong chốc lát, Hách Liên Bột đã muốn bỏ đi, chợt tỉnh lại hồng y nữ tử vội đuổi theo : “Đứng lại ! Đứng lại ! Ta với ngươi chưa nói xong ! Ngươi kẻ này sao lại không thèm quan tâm lý lẽ !”
Hách Liên Bột vẫn như cũ không có phản ứng, đi đến một quán điểm tâm hỏi : “Chủ quán, xin hỏi có nhìn thấy một nam nhân áo trắng cùng một cô nương áo trắng hay không, người nam nhân đại khái hơn ba mươi tuổi, khí vũ bất phàm, cô nương khoảng mười bảy mười tám, mặt tròn mắt to.”
“A ! Ngươi muốn nói đến A Tuyết phải không !” Lão chủ quán nhãn tình sáng lên, ha hả cười nói, “Cô nương đó mỗi ngày đều đến cửa hiệu lâu đời này của lão mua điểm tâm, giống như ngươi nói, mặt tròn mắt to…” Lão chủ quán chợt ngừng lại, cao thấp đánh giá Hách Liên Bột, cẩn thận hỏi, “Ngươi tìm cô nương ấy làm gì ?”
“Ta…” Hách Liên Bột còn chưa nói xong, hồng y nữ tử ở một bên đột nhiên xuất hiện, chen lời : “Lão chủ quán, cô nương đó là tiểu tình nhân của bằng hữu này, hai người lúc trước cự cãi có hơi mâu thuẫn. Xem xem, bằng hữu của ta vẻ mặt tiều tụy đầy hồ bột phấn.” Nói xong hướng về phía Hách Liên Bột nháy mắt một cái như đang nói : coi ta đây.
Hách Liên Bột nhíu nhíu mày, cũng không nói chuyện, chờ lão chủ quán hồi phục, do dự một lát mới thở dài :
“Người trẻ tuổi à, đã đến chậm rồi, vị cô nương kia theo chủ nhân nàng sáng hôm nay rời đi, trước khi đi còn đến chỗ lão mua một hộp bánh quế hoa.”
“Đi rồi ?!”
“Đi về phía tây, ai, người trẻ tuổi, hai người có thể gặp được nhau chính là duyên phận, có vấn đề gì là không thể giải quyết chứ, nhanh nhanh đuổi theo đi, nhìn cậu khẩn trương như vậy, sau này phải quý trọng người ta !”
“Lão chủ quán, đa tạ !” Không dư thừa một lời, Hách Liên Bột xoay người đi về phía tây, hồng y nữ tử theo sát phía sau kỳ quái nói : “Ngươi không phải muốn đi tìm bằng được tiểu tình nhân của ngươi, vừa nãy gấp như vậy sao giờ lại thanh nhàn ?”
Hách Liên Bột cười không đáp, đi vào một khách ***.
“Bạch gia, đây là bánh hạt sen sáng nay nô tì mua được.” Hộp bánh hạt sen được A Tuyết ngồi trên xe ngựa đưa lên cho Bạch Vô Thương có chút không yên lòng ngồi bên cạnh, đối phương tiếp nhận bánh hạt sen , cười nói : “Nha đầu, đủ cẩn thận.”
Được Bạch Vô Thương khen ngợi, A Tuyết liền cười cười cúi đầu, đem phần bánh còn thừa gói lại.
“Bạch gia, chúng ta đây là muốn đi đâu vậy ?” A Tuyết không rõ vì cái gì đang yên lành lại đột nhiên chuyển nhà ?
“Ta cũng không biết.” Không có trí nhớ, không có nhà, chân trời góc bể làm sao cũng giống nhau.
“Bạch gia, người có phải có tâm sự hay không ? Xem người cả ngày đều đứng ngồi không yên, chủ nhân nhìn thấy nhất định lại đau lòng rồi !” A Tuyết cau mày nói.
Lắc lắc đầu, Bạch Vô Thương cũng không biết vì sao bản thân lại như vậy, vì sao luôn nhớ tới quái nhân bị mình để lại trong khách ***.
“A Tuyết, muội đi ra đi.” Xe ngựa ngừng lại, Trúc Tử từ bên ngoài thò đầu vào, gọi A Tuyết ra ngoài, A Tuyết mới đi ra, một nam tử yêu dị liền tiến vào.
“Đi đâu vậy ?” Lúc đi khỏi, Trương Tứ Phong không đi cùng bọn họ. Nhìn thấy Trương Tứ Phong trở về, Bạch Vô Thương liền hỏi.
“Nhớ ta à ?” Nhanh chóng đến gần nam nhân, Trương Tứ Phong cười nói.
Quẳng cho đối phương một cái nhìn xem thường, Bạch Vô Thương lấy tay đá văng móng vuốt không an phận của kẻ nào đó, nói : “Không trả lời câu hỏi của ta, chột dạ à ?”
Trương Tứ Phong bay lại, chỉ cười : “Xử lý chút chuyện phiền toái mà thôi.”
“Tay…” Bạch Vô Thương rốt cục bất chấp Trương Tứ Phong bay đến, trước phải giải quyết nguy cơ trước mắt là quan trọng nhất. Mỗi ngón tay không kiêng nể gì cứ đi vào trong vạt áo của hắn, thật sự là một tên muốn ăn đòn !