Người không thấy, nên làm cái gì bây giờ ? Tìm ! Còn có thể làm sao bây giờ !
Bạch Vô Thương rời đi nhanh như vậy cũng khiến Nguyên Uyên bất ngờ, sau khi cùng Trương Tứ Phong quyền đấm cước đa một phen, Nguyên Uyên cũng lặng lẽ ra đi, còn Trương Tứ Phong ? Gã tựa hồ lâm vào lựa chọn gian nan, cùng với khát vọng tìm được nam nhân, lại không dám đi đối mặt với nam nhân đã biết hết chân tướng.
Trương Tứ Phong cần thời gian suy xét, cũng liền tạm thời không có hành động gì, chỉ có thể bắt tay vào xử lý chiến sự cho xong, cũng không có chú ý Nguyên Uyên rốt cục chạy đi đâu, nhưng trên thực tế, bọn họ đều hướng đến cùng một nơi, là giơ quân Hung Nô đến giao chiến.
Mà lúc này Bạch Vô Thương thư thư thái thái tắm rửa đi một thân tro bụi, chờ A Tuyết mang điểm tâm đi lên, ngồi ở trước giương chải vuốt mái tóc, nam nhân nhìn bản thân trong kính có chút không đúng thật, hàng mi xếch, mũi anh tuấn, môi không bạc không dày, mà trên trán, có một vết thương rất nhỏ, lúc vuốt lên cũng cảm thấy một cảm giác đau quen thuộc, miệng vết thương không ngừng đau, càng khiến cho trái tim hắn thắt chặt hơn.
Là ai để lại cho mình miệng vết thương này ? Bản thân vì sao có vết thương này ? Nam nhân nghĩ không ra, ngón tay mảnh khảnh xoa xoa mặt, giống như muốn mượn cảm giác này mà cảm thụ những năm tháng từng trải qua.
“Đây… đây là hạp điểm tâm ta mua ! Ta đã trả tiền !” Dưới lầu truyền đến thanh âm vừa căm tức vừa lo lắng của A Tuyết, Bạch Vô Thương khẽ nhíu mi, nha đầu ngốc này lại làm chuyện gì ? Tuy rằng nam nhân không thừa nhận, nhưng hắn cũng là kẻ bao che khuyết điểm, sẽ không thích người khác khi dễ người của hắn.
A Tuyết dưới lầu ôm chặt một cái hộp, trừng mắt nhìn mấy tên nam tử không có hảo ý.
“Ngươi mua bao nhiêu tiền, ta trả gấp hai ! Cả ngươi ta cũng mua !” Tầm mắt của nam tử đảo quanh thân A Tuyết, thật sự là không có ý tốt.
“Phi ! Phi ! Phi ! A Tuyết không bán, điểm tâm cũng không bán.”
“Thật sự là một cô ngốc, ta đây thích !” Nam tử *** loạn cười rộ lên.
“Lão Tam, mới vài ngày không gặp cô nương liền chịu không nổi ?” Hắc y nam tử ngồi bên bàn trà bình tĩnh nói, “Lại đi đùa giỡn một ngốc cô nương.”
“Hắc hắc ! Hầu gia, cô nương này thoạt nhìn ngốc hồ hồ, nhưng dáng người cũng không tệ, cũng kiều diễm lắm, còn có điểm thanh thuần !” Nam tử đi về phía A Tuyết, “Tiểu cô nương, đi theo đại gia đi, đảm bảo ngươi cuộc sống không lo, thế nào ?” Ngốc cô nương này cũng thật đáng yêu, nam tử tựa hồ không tính toán đến cường đoạt.
“Không cần ! A Tuyết phải đi theo Bạch gia !” Nhìn nam tử xem xét một cái, A Tuyết lại chạy hướng về phía lầu, lão Tam gặp A Tuyết muốn chạy thì nhanh đến ngăn cản đường đi, bắt được tay A Tuyết, A Tuyết lập tức oa oa kêu to lên :
“Buông ra ! Buông ra ! Bạch gia, Bạch gia cứu cứu A Tuyết ! A Tuyết bị bại hoại bắt cóc rồi !” Lão Tam nghe lời A Tuyết vừa nói liền dở khóc dở cười, thời buổi này vẫn còn oa nhi tinh khiết ngu ngốc như vậy.
“Cái gì Bạch gia cũng không cứu được muội đâu, theo ta trở về.” Lão Tam dỗ dành nói.
“Không cần ! Không cần ! Bạch gia xấu lắm, gặp người xấu mà không dạy dỗ !” A Tuyết hướng lên lầu kêu to, cô biết Bạch Vô Thương đang ở trên lầu nhìn, nhưng nam nhân kia chỉ khoanh tay nhìn.
A Tuyết nghĩ thế cũng đúng, Bạch Vô Thương đích thật là ở bên xem, ai bảo hắn tính tình ác liệt nhìn nha đầu nhà mình bị đùa giỡn, chỉ là hắn không muốn, A Tuyết này cũng nên đến tuổi xuất giá, nhưng cả ngày cứ như đứa trẻ ngốc hồ hồ cái gì cũng không biết, làm cho hắn lo lắng không thôi, đại khái cùng A Tuyết ở chung lâu, Bạch Vô Thương thực đem A Tuyết như người trong nhà, cả ngày nghĩ như thế nào tìm cho A Tuyết một lang quân như ý.
Ở trên lầu nhìn lão Tam kia còn trẻ, cũng coi như tuấn tú lịch sự, nếu hợp đôi cùng A Tuyết cũng không sao, nhưng hiện tại xem ra tên kia cũng chỉ là một tên sắc phôi,lúc này không ra tay, sẽ không thích hợp.
A Tuyết vừa mới dứt lời, đôi tay bế lấy A Tuyết của lão Tam bị một chén trà không biết từ chỗ nào đánh mạh tới, “xoảng” một cái nứt da, ăn đau lập tức buông lỏng ra.
“Ai !” Lão Tam nhe răng trợn mắt phẫn nộ quát, “Đâm sau lưng đả thương người, vô sỉ hạ lưu !”
“Là Bạch gia gia nhà ngươi,” từ trên lầu phiêu hạ xuống chắn phía trước A Tuyết, hương lão Tam cười nói : “Ta đâm sau lưng đả thương người, còn ngươi khi dễ gái nhà lành, cũng thế thôi.”
“Nói hay lắm ! Nói hay lắm !” A Tuyết ở phía sau cười hì hì nói.
“Cái gì mà Bạch gia gia cẩu gia gia chứ !” Lão Tam mắt hung dữ, làm trò bị đả thương trước mặt ngốc cô nương, y càng thấy không thoải mái, nghĩ vừa lúc nãy bị đánh lén mới bị thương, lấy địa vị của y ở trong cung, lại như thế nào bị một ngoại nhân đả thương ! Nghĩ muốn đánh tên nam nhân áo trắng một trận.
“Ui, mới nói đã động thụ, phải để Bạch gia gia dạy ngươi cấp bậc lễ nghĩa làm người.” Nam nhân nghiêng người né qua thế công của lão Tam, phản tụ bắt được tay nam tử dùng sức đẩy, đẩy nam tử ra ngoài, thấy nam tử mặc áo đen kia vẫn thong thả uống trà, thân thủ bắt lấy lão Tam đỡ dậy.
“Các hạ hảo võ công, lại không biết đã nhạ đại họa rồi sao ?” Vẫn đưa lưng về phía mọi người, hắc y nam tử trầm giọng nói.
Bạch Vô Thương khẽ nhương mi, cười nói : “Xin hỏi các hạ có thấy chuyện gì xảy ra không, sao lại không quay lại nhìn ?”
“Nhất định là người quái dị ! Không có mũi không có mắt !” Đi theo Bạch Vô Thương lâu, nha đầu ngốc cũng họ cái “ỷ thế hiếp người”, dù sao chỉ cần có mặt Bạch Vô Thương, sẽ không có người dám khi dễ cô.
“Xú nha đầu ! Miệng thối như vậy, nên đánh !” Hắc y nam tử còn chưa bao giờ bị một tiểu cô nương chưa dứt sữa nhục mạ, y hừ lạnh một tiếng đột nhiên xoay người hướng về phía A Tuyết bắt lại, A Tuyết sợ đến mức oa oa kêu to trốn đằng sau Bạch Vô Thương.
“A….. Là ngươi !” Hắc y nam tử đọt nhiên mở to hai mắt, như nhìn đến chuyện đáng sợ nhất cùng vẻ kinh ngạc không tin nổi.
“Như thế nào, nhận ra ta là Bạch gia gia của ngươi ?” Chẳng lẽ người này cũng từng biết mình ? Bạch Vô Thương khẽ nhíu mày, đá một cước hóa giải thế công của nam tử.
“Ngươi không chết ! Ngươi sao lại không chết ! Như thế nào lại chưa chết !” Hắc y nam tử nổi điên lên nhìn nam nhân đang lẳng lặng trước mặt, tay càng nắm càng chặt, y bỗng nhiên trong lúc đó suy nghĩ cẩn thận vì sao Nguyên Uyên đột nhiên bỏ lại chuyện trong cung chạy đến Tây Hạ xa xôi này, vì sao lại gạt mình, nguyên nhân ngay tại trước mắt.
Xem ra kẻ này đúng là biết mình, nhưng có vẻ là kẻ muốn mình chết. Bạch Vô Thương cảnh giác.
“Hầu gia ! Người kia là ai ?” Lão Tam cũng nhìn ra chút kỳ quái, liền hỏi.
“Nguyên Bạch Lệ…. Tên tặc phản quốc nhà ngươi cư nhiên chưa chết !” Hắc y nam tử sau khi cười to một trận, ánh mắt trở nên lạnh như băng, âm trầm nói, “Lão thiên gia không cho ngươi chết, Long Điệp ta dù có nghịch thiên cũng phải giết ngươi.”
Nguyên Bạch Lệ, lại là Nguyên Bạch Lệ, giống như Nguyên Uyên nói, hóa ra mình trước kia có tên là Nguyên Bạch Lệ.
Nguyên Bạch Lệ khẽ nhướng mi, cười nói : “Xem ra là ta gặp phải một cừu gia, Nguyên Bạch Lệ ơi Nguyên Bạch Lệ, ngươi chết còn chưa tính, sao lại để lại cho ta một món nợ loạn thất bát tao này !”
“Nói hưu nói vượn cái gì, hừ !” Long Điệp cắn răng, rút ra kiếm bên hông bổ tới Bạch Vô Thương.