Hay cho một bữa thịnh yến, tan rã trong lửa giận của Tân đế, đầu tiên là Nhiếp Chính Vương lặng lẽ rời đi, sau là diễn viên chính Trương Tứ Phong cũng bỏ đi, này quả thực là căn bản không đem Nguyên Uyên để vào mắt, yến hội cứ như vậy thì còn ý nghĩa gì ? Không để ý tới ngăn cản của Thái Hậu, ống tay áo của Nguyên Uyên tức giận vung lên bỏ đi.
Nguyên Uyên buồn bực trong lòng đi ra, trùng hợp gặp phải Nguyên Bạch Lệ đang trở về, không khỏi đối với đối phương oán giận nói : “Nhiếp Chính Vương rốt cục đã trở lại !”
Thấy đối phương đứng bên ngoài lại có một cảm giác chậm rãi nảy sinh, lại làm cho Nguyên Uyên buồn phiền không rõ !
Nguyên Bạch Lệ vốn là Thiên triều đệ nhất nhân, quyết không phải là lời đồn vô căn cứ. Trừ bỏ thân phận hiển hách, tài hoa tuyệt thế, chỉ dựa vào vẻ xuất sắc bế ngoài, cũng có được mỹ xưng này, hơn nữa tại đây đang là đêm trăng cuối mùa hạ đầu thu, lại càng phù hợp với vẻ đẹp của nam nhân.
Phiêu mắt nhìn quá đại điện đã tắt đèn, nghĩ đến việc sau khi mình đi khỏi thì Trương Tứ Phong cũng đi theo, Nguyên Bạch Lệ đại khái cũng đoán được đã xảy ra việc gì.
“Thu đêm mát lạnh, Hoàng Thượng vẫn là sớm nghỉ ngơi một chút cũng tốt.” Bởi vì Nguyên Uyên đứng ngược lại với ánh sáng, cũng không chú ý đến vẻ kỳ quái của Hoàng Thượng, cho dù có, cũng chỉ cho là Nguyên Uyên tức giận với mình mà thôi.
Chàng đối với hắn, thủy chung vẫn là có thêm tâm tình phức tạp.
“Hừ !” Càng thấy Nguyên Bạch Lệ lại càng phiền lòng, Nguyên Uyên nổi giận đùng đùng lách mình mà đi.
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt tươi cười của Trương Tứ Phong, Nguyên Bạch Lệ ngay lúc Nguyên Uyên đi ngang qua mình mà bỏ thêm câu : “Hoàng Thượng, chớ nên tiếp xúc nhiều với Trữ Vương.” Kẻ này, cảm thấy được y không hề đơn giản ! Huống chi còn có gan lớn ở trước mặt ta nói những câu đại nghịch bất đạo.
Nguyên Uyên không hề biết đến suy nghĩ trong lòng của Nguyên Bạch Lệ, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, áp trụ nộ hỏa trong lòng, ở ngoài mặt lại giống như bình thường gật đầu kính cẩn nghe theo : “Trẫm đã biết.”
“Ừm, Hoàng Thượng nên sớm đi nghỉ.” Gật gật đầu, Nguyên Bạch Lệ xoay người nhường đường cho Nguyên Uyên, đối phương lại thâm trầm nhìn nam nhân đang cúi mình một lát liền ly khai, trong mắt, là sự sắc sảo không thuộc loại thiếu niên mười sáu tuổi.
Trong Thiên Triều cũng chỉ có Trữ Vương có thể cùng ngươi đối chọi, mà Trẫm cũng chỉ có thể bắt lấy cơ hội này để có được hỗ trợ của Trữ Vương, mới trừ bỏ được ngươi ! Trẫm, sao có thể sai lầm ban cho ngươi cái cơ hội đó ?
Hai người mang theo tâm ý đối nghịch, cứ vậy mà đi.
Đã làm sai, cả đời cũng khó có thể quay đầu lại….
Ngọn nến phập phồng, hết cháy rồi tắt, thụ diệp ngoài cửa sổ giữa ngọn gió xào xạc cứ phấp phới bay bay, trong tẩm cung của Thái Hậu lạnh lẽo như trong động băng, Nguyệt Hoa khoác y phục ngồi bên giường có chút sững sờ, ánh mắt thản nhiên nhìn không ra vui buồn.
“Lạch cạch” một tiếng vang lên, người thiếu phụ trong lòng chấn động nhìn lại, chỉ thấy cánh cửa sổ mở ra, gió lạnh thổi vào hiu hắt, bóng cây ngổn ngang, như không có ai.
Bàn tay trắng nõn đè nặng lên ngực, hôm nay, có một cỗ phiền muộn khó hiểu.
Từ giây phút Nguyên Uyên đăng cơ, không… có lẽ là sớm hơn, nàng cũng chưa bao giờ được thanh thản, sâu kín thở dài, trong đầu người thiếu phụ hiện lên cuộc sống vô ưu vô lự nhiều năm trước.
Cùng chàng(1) kỵ mã, cùng chàng chơi cờ, đánh đàn, làm thơ….
Hôm nay lại nhớ lại hết thảy, trở thành động lực duy nhất để nàng kiên cường sống sót.
“Sống thống khổ như vậy, Thái Hậu sao không sớm quy tịch ? Ha ha…” Trong phòng chợt truyền đến một giọng cười lạnh như băng, Nguyệt Hoa cảnh giác hỏi : “Ai ?”
Một bóng người cao ngất từ chỗ tối chậm rãi đi ra, ánh trăng còn sót lại nơi cửa sổ chiếu xuất dung mạo tà mị.
“Trữ Vương ?” Thấy rõ người đến, Nguyệt Hoa thấp giọng kinh hô, sau đó nhếch mi quát, “Trữ Vương đêm khuya đột nhập vào đây không khỏi quá mức mạo phạm ?”
Không trả lời, Trương Tứ Phong ở trước mặt Thái Hậu làm lễ, đứng dậy nhìn tẩm cung Thái Hậu tự ngôn tự ngữ : “Thật là một nơi lạnh lẽo nha.”
“Trữ Vương !”
Nghe được thanh âm tức giận của thiếu phụ, Trương Tứ Phong ha hả cười nói : “Thất lễ thất lễ, Thái Hậu thứ lỗi ! Thần lần này đến, thầm nghĩ cầu Thái Hậu một chuyện.”
Nguyệt Hoa nghe vậy nhướng mi nói : “Trữ Vương có chuyện gì ?” Trong lòng không khỏi thấp thỏm, người này từ khi nào mà xuất hiện trong tẩm cung của mình, lén lút như vậy không biết sẽ có chuyện gì.
“Thần….” Thanh âm trầm thấp trong đêm bị kéo dài, Trương Tứ Phong lại quỳ xuống, bình thản nói một câu khiến Nguyệt Hoa chết lặng : “Thần thỉnh thái hậu đi về cõi tiên.”
“Lớn mật.” Sau khi sửng sốt, Nguyệt Hoa quát.
Trương Tứ Phong lấy từ trong ***g ngực ra một thanh chủy thủ đưa lên,gương mặt vẫn bình thản như không có việc gì : “Thần chỉ biết là, Thái Hậu không thể không chết.”