Để Ngươi Làm Tộc Trưởng, Ngươi Sản Xuất Hàng Loạt Đại Đế?

Chương 17


"Tiểu tử nhà ngươi cũng lanh lợi đấy."Mục Thần Xuyên nhìn hắn một cái, cười nói: "Cũng không phải chuyện lớn gì, ngươi đến Lý gia gây chút phiền toái là được."Mục Lãng nghe vậy thì mắt đột nhiên sáng lên, hiểu ngay dự định của tộc trưởng.Đây chẳng phải là cơ hội trang X tìm tới cửa sao.

.

.Thế nhưng trong lòng hắn vẫn còn chút do dự.Lần này so với lần trước không giống nhau lắm.Lần này hắn phải xâm nhập vào địa bàn của quân địch, nguy hiểm vô cùng.Một khi đối phương thẹn quá hoá giận, không thèm bận tâm đến hậu quả thì cái mạng nhỏ này của hắn khó mà bảo toàn.Mục Thần Xuyên đương nhiên biết hắn đang nghĩ gì, nói."Những chuyện khác ngươi không cần phải lo lắng, ta sẽ để đại trưởng lão âm thầm đi theo bảo vệ ngươi."Mục Lãng nghe xong, cực kỳ vui vẻ, vội vã đồng ý."Được, tộc trưởng.


Mục Lãng nhất định không phụ sứ mệnh!""Ừ, đi đi.".

.

.Không bao lâu sau.Đại trưởng lão Mục Thanh Vân cùng Mục Lãng bắt đầu lên đường.Thực lực của Đại trưởng lão vốn là cảnh giới Nguyên Đan tầng tám, tu vi cũng đã mắc kẹt nhiều năm.Lần này hắn luyện hoá Chính Dương Đan, đột phá là chuyện sớm muộn.Cả người hắn toát lên khí chất thâm trầm, càng thêm sâu không lường được.Có lẽ không bao lâu nữa, hắn sẽ trở thành Tử Phủ Chân Nhân thứ hai của Mục gia!Mục Thanh Vân ngay từ đầu còn có chút không hiểu hành động của tộc trưởng.Cho đến khi hắn nhìn thấy tu vi của Mục Lãng thì lập tức kinh ngạc đến tột độ!Tiểu tử này thật sự là một thiên tài tu luyện.Chỉ mới có mấy ngày ngắn ngủi mà tu vi đã tăng trưởng nhiều đến vậy.Ngay cả Mục Trần vốn đã từng là nhân tài hiếm gặp cũng kém xa so với hắn.Đồng thời việc này cũng làm cho hắn vô cùng nể phục ánh mắt sắc bén của tộc trưởng, thoải mái chấp nhận làm "Người bảo hộ" cho Mục Lãng một lần .Một canh giờ sau.Mục Lãng đã đặt chân đến Hắc Thạch Thành.Trong thành ngựa xe như nước, người qua đường chen chúc rậm rạp, vô cùng phồn hoa.Hầu hết các quán rượu, khách điếm, hiệu cầm đồ, thanh lâu, đều là sản nghiệp của Lý gia, phát triển đã rất nhiều năm.Trên đường phố còn có thể trông thấy không ít người của Lý gia cùng một vài tán tu đến từ bên ngoài.Phàm nhân cũng có, tu sĩ cũng có, quả thật rất náo nhiệt.Mục Lãng nhìn bên này một chút, ngó bên kia một chút, trong đầu lại đang suy nghĩ nên đi đâu để phát huy năng lực.Bỗng nhiên, âm thanh kiều mị từ nơi xa truyền đến."Công tử, vào đây chơi đi.""Gần đây Xuân Hương Lâu của chúng ta có không ít cô nương xinh đẹp mới tới đấy.

.

."Một tú bà trang điểm rất đậm nháy mắt với Mục Lãng, cười đầy ẩn ý.Mục Lãng chần chờ trong chớp mắt, đột nhiên nhếch mép cười một tiếng."Được, hôm nay bản công tử đang rất có tâm trạng!"Tú bà nghe xong, lập tức mặt mày hớn hở, vội vàng tiến lên đỡ lấy tay của hắn, kéo vào Xuân Hương Lâu.Trong lầu các trang trí cực kỳ xa hoa, ba tầng lầu cao, vô số phòng nghỉ.Tiền lời đương nhiên cũng vô cùng khả quan.Đại sảnh có không ít khách nhân đang nâng ly cạn chén, bên cạnh là một nhóm nữ tử xinh đẹp, vui cười rót rượu.Mùi hương son phấn nồng liệt hỗn tạp trong không khí, muốn có bao nhiêu sắc tình liền có bấy nhiêu.Mục Lãng tùy tiện chọn một gian trong sảnh ngồi xuống, cất giọng nói."Gọi cô nương đẹp nhất của các ngươi tới đây!"Lão tú bà thấy hắn phô trương như vậy, liền biết hắn không phải kẻ thiếu tiền, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, vội vã chạy đi gọi người.Chỉ chốc lát sau.Mấy vị nữ tử dung mạo mỹ lệ đi đến trước mặt Mục Lãng, mặc cho hắn chọn lựa.Mục Lãng cũng không kén chọn, tùy tiện chọn một người đến uống rượu cùng hắn.Nữ tử này tên là Tiểu Đào Hồng, nhan sắc cũng không có chỗ nào để chê.Nhưng nét mặt của Mục Lãng lại cực kỳ lãnh đạm, chỉ là qua loa đáp lại.Uống hai ly rượu xong.Mục Lãng đột nhiên trợn trừng mắt, vỗ bàn một cái, phát ra một tiếng vang thật to, hấp dẫn không ít người nhìn lại."Tú bà!""Đến đây, đến đây!"Lão tú bà nghe tiếng vội vàng chạy tới, nghi ngờ hỏi: "Vị công tử này, có chuyện gì sao?"Mục Lãng hừ lạnh một tiếng."Nữ tử này quá vô vị, đổi một người khác đi."Tú bà không còn gì để nói.Tuy trong lòng có bất mãn, nhưng chỉ có thể trưng ra khuôn mặt tươi cười, đổi một vị cô nương khác.Người đến sau tên là Tiểu Phượng Tiên.Cử chỉ tự nhiên hào phóng, tính cách hoạt bát, làm Mục Lãng vô cùng hài lòng.Mục Lãng một bên ăn như mãnh hổ, một bên vuốt ve tay mềm của thiếu nữ, cực kỳ phóng khoáng.Nửa canh giờ sau.Cuối cùng Mục Lãng đã no bụng, đứng dậy nhanh chân bước đến cửa ngoài của Xuân Hương Lâu.Lúc này, một tên tiểu nhị tinh mắt vội vã chạy tới, ngăn hắn lại."Vị công tử này, ngài chưa trả tiền đấy! !"Mục Lãng nhướn mày, "Trả tiền gì?""Đương nhiên là tiền hầu hạ của Tiểu Phượng Tiên." Tiểu nhị sầm mặt, trong đầu đã xem Mục Lãng như kẻ chơi xong rồi chạy."Tiểu Phượng Tiên là do ta lấy Tiểu Đào Hồng ra đổi, còn trả tiền gì?""Cái này.


.

.”"Nhưng Tiểu Đào Hồng ngươi cũng không có đưa tiền mà?""Ta lại không chơi Tiểu Đào Hồng, đưa tiền làm cái gì?" Mục Lãng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.Tiểu nhị kinh ngạc há hốc mồm, ngây ra tại chỗ."Chết tiệt.

.

.""Thế mà ta lại thấy cũng đúng."Tiểu nhị cào cào tóc, tự lẩm bẩm: "Không đúng, trả tiền đây? Ngươi định ăn quỵt à?"Lúc này, âm thanh tranh luận đã hấp dẫn không ít khách nhân chú ý đến.Thậm chí còn có không ít người ngây ra tại chỗ, bấm ngón tay tính toán.Cũng đúng mà.


.

.Tiểu Phượng Tiên đúng là hắn dùng Tiểu Đào Hồng để đổi..

Bình Luận (0)
Comment