Để Ngươi Tiến Hóa, Ngươi Lại Hóa Thân Thành Thần Thú Kim Giáp?

Chương 25 - Mua Thịt

Vương Thanh nhìn chằm chằm làn da tay phải của mình.

Nhìn từ bên ngoài, không có gì thay đổi ngoài một chút mịn màng bóng loáng.

Chỉ có chính hắn mới biết, làn da ở vị trí tay phải của hắn, thậm chí là làn da toàn thân, đều đã xảy ra biến đổi nào đó.

Độ bền bỉ tăng lên mấy lần, vượt xa trước kia.

Đây chính là thiên phú hắn vừa mới thức tỉnh -- 【Cang bì】

【Cang bì】 thuộc về một loại thiên phú bị động, hắn không thể chủ động sử dụng, nhưng có thể liên tục cường hóa làn da của hắn, đại gia tăng năng lực phòng ngự bên ngoài cơ thể.

Tương đương với luyện một môn Thiết Bố Sam.

Vương Thanh nhớ lại.

Lớp da trên người Bì Bì Quái kia, đích xác rất cứng cỏi, có được năng lực phòng ngự tương đối mạnh.

Lúc đó Cao Mặc dùng kiếm chém cũng không được.

Chỉ có dùng trường mâu hoặc đạn, mới có thể phá vỡ tầng da kia, giết chết Bì Bì quái.

"Thử xem..."

Để nghiệm chứng một chút, Vương Thanh từ phòng bếp tìm được một con dao gọt hoa quả, lưỡi dao coi như sắc bén, cũng không rỉ sét.

Nhắm vào mu bàn tay.

Hắn không nhẹ không nặng cắt một cái.

Có thể cảm nhận được cảm giác nguy hiểm lạnh lẽo khi lưỡi dao xẹt qua da.

Lại xem xét.

Ngay cả một dấu vết cũng không để lại.

"Ồ!"

Vương Thanh lộ vẻ ngạc nhiên.

Hắn lại liên tục thử vài lần, lực đạo dần dần tăng lên.

Răng rắc!

Dao gọt hoa quả hai mươi đồng một con, chịu không nổi, gãy ngay tại chỗ.

Trên mu bàn tay của hắn, chỉ để lại một đạo vết máu nhạt mắt thường cơ hồ không thể thấy được, hơn nữa, vẻn vẹn qua mười giây không tới, đạo vết máu nhàn nhạt này cũng hoàn toàn biến mất không thấy nữa.

"Ngay cả khả năng tự chữa lành cũng trở nên mạnh mẽ hơn."

Vương Thanh gật đầu.

Mặc dù chỉ là thiên phú bình thường, nhưng kỹ năng [Cang bì] này, xuất sắc ngoài mong đợi.

Và rất thực tế.

Ra ngoài tự mang theo áo vải sắt, cảm giác an toàn mười phần.

Theo hắn tự thân trưởng thành, hiệu quả phòng ngự còn có thể ngày càng tăng cường, đến lúc đó, đừng nói đao kiếm bình thường, chỉ sợ đạn đều đánh không xuyên da của hắn...

Vương Thanh đầu tiên là mặt lộ vẻ vui sướng, tiếp theo, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề trí mạng.

Đạn cũng không xuyên qua được, vậy làm sao tiêm được?

……

“Đáng tiếc ngươi không đi, Dị Thú viên kia quá đặc sắc.”

"Thú đỉnh nhất trong đó là một con lôi đình chiến tượng tam giai đỉnh phong, cao hơn tám mét, nặng hơn trăm tấn, khí thế siêu quần..."

"Đúng rồi, còn có một đám Tuyết Xà quái không mặc quần áo, nửa người dưới giống rắn, nửa người trên giống người, da trắng hơn cả tuyết, thật là mlem..."

Buổi sáng thứ hai, Vương Thanh vừa bước vào lớp học, Cao Mặc đã lôi kéo hắn nói về việc cuối tuần đi tham quan dị thú viên.

Cao Mặc nói nước miếng chảy ròng ròng, vẻ mặt hưng phấn.

Vương Thanh lại tỏ ra thiếu hứng thú.

Ngoại trừ tuyết xà quái có chút đáng xem, những dị thú khác vừa nghe qua đã không có gì thú vị.

Tiếng chuông trong lớp vang lên, Cao Mặc nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình.

Chủ nhiệm lớp Mạnh Kiến Thanh bước vào phòng học.

Buổi sáng là hai tiết thiền định, trước khi lên lớp, Mạnh Kiến Thanh mất vài phút để thông báo hai việc.

Thứ nhất, trường học đã tìm được một giáo viên mới dạy môn chiến đấu, là một cao tài sinh tốt nghiệp từ top 10 học viện chiến tranh của liên bang Đông Hạ. Tuy còn trẻ và chưa có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, nhưng có trình độ rất cao về tu luyện chiến kỹ, hoàn toàn có thể dạy cho đám tân sinh này. Giáo viên dạy môn chiến đấu tên là Trì Ngọc Chương, đã đến Tân Hải thành và đang làm thủ tục nhập chức. Khi thủ tục hoàn tất, anh ta sẽ đến lớp Ất giảng dạy.

Thứ hai, việc bồi thường cho các học sinh bị hại bắt đầu từ hôm nay. Theo phương án bồi thường do nhà trường công bố, mỗi học sinh bị hại sẽ nhận được năm vạn tệ tiền mặt hoặc tài nguyên tu luyện có giá trị.

Trong lớp có 21 học sinh bị hại, 20 người chọn nhận tài nguyên tu luyện. Chỉ có Vương Thanh chọn nhận tiền mặt.

Không phải hắn nghèo đến phát điên. Mà là, tài nguyên tu luyện tốt đến đâu cũng không thể sánh bằng gien tiến hóa. Hắn muốn dùng số tiền này để chuẩn bị cho lần tiến hóa thứ tư.

Chiều hôm đó, hai nhân viên của trường học tìm đến Vương Thanh, cùng hắn ký kết thỏa thuận bồi thường và trả trực tiếp cho hắn năm vạn tệ tiền bồi thường. Còn những bạn học chọn nhận tài nguyên tu luyện thì phải đợi thêm một thời gian.

Sau giờ học, Vương Thanh cất khoản "tiền lớn" này, đi một mạch về nhà. Sau đó, hắn mang theo mười vạn tệ chạy đến chợ nông sản gần nhà nhất.

Dạo một vòng quanh chợ, hắn không thấy có thịt dị thú nào bán. Hỏi thăm thì mới biết, ở đây rất ít khi có bán thịt dị thú, một tháng cũng chỉ có vài lần, hôm nay không có.

Vương Thanh lộ ra chút tiếc nuối trên mặt. Hắn đang trong giai đoạn lột xác lần thứ ba, cơ thể cần nhiều năng lượng hơn hai lần trước. Chỉ ăn thức ăn bình thường không thể đáp ứng nhu cầu của cơ thể hắn. Nhưng thịt dị thú trong nhà đã sớm ăn hết.

Vì vậy, sau khi nhận được tiền bồi thường, hắn quyết định lấy một phần nhỏ ra để mua thịt dị thú, bù đắp cho cơ thể. Kết quả là một chuyến đi vô ích.

Đang lúc thất vọng, một người bán hàng rong tốt bụng nói cho hắn biết, cách đó không xa có một cửa hàng bán thịt dị thú độc quyền, chất lượng có bảo đảm, nhưng giá cả hơi đắt một chút.

Sau khi hỏi đường rõ ràng, Vương Thanh đi tới cửa hàng bán thịt dị thú đó.

Mặt tiền cửa hàng trang hoàng lộng lẫy, còn có một cô gái xinh đẹp đứng ở cửa đón khách, nhìn thế nào cũng không giống như là một cửa hàng bán thịt.

"Chào mừng quý khách."

Vương Thanh vừa mới đến, liền có một nhân viên bán hàng xinh đẹp, lộ ra một đôi chân dài tuyết trắng, vẻ mặt nhiệt tình đi tới đón.

"Cửa hàng chúng tôi bán thịt dị thú đều được chứng nhận chính thức, chất lượng có bảo đảm, giả một ăn mười..."

"Không cần phiền, tôi tự xem."

"Vâng, quý khách cứ tự nhiên, tôi không quấy rầy quý khách nữa."

Sau khi nhân viên bán hàng lễ phép cười một tiếng, lắc lắc eo rắn rời đi.

Vương Thanh nhìn thoáng qua, nhịn không được gật gật đầu, nơi này đúng là một cái cửa hàng bán thịt... {DG: thịt này ngọt :>}

Khụ khụ

Nhanh chóng nhìn vào thịt.

Vương Thanh đi tới quầy bán tôm dị thú, bên trong tủ lạnh đông lạnh từng con tôm hùm lớn ánh vàng rực rỡ, nhìn qua có chút giống tôm hùm Boston kiếp trước hắn từng ăn, nhưng cái đầu lớn gấp mấy lần, chỉ sợ nặng ba bốn mươi cân.

Nhìn lại giá cả: tôm hùm lớn giáp vàng, 12.888/kg.

Vương Thanh quay đầu bước đi.

Dùng nửa tiếng, hắn đi dạo hết hai tầng của cửa hàng.

Cuối cùng, hắn bỏ ra chín ngàn ba, mua năm cân thịt chuột trúc thép răng, đây đã là thịt dị thú rẻ nhất mà cửa hàng này bán.

Trên người còn dư lại bảy trăm, Vương Thanh lại đi chợ mua một ít đồ ăn.

Sau khi về nhà.

Vương Thanh tự mình xuống bếp, dùng thịt dị thú vừa mua về làm một món thịt chuột trúc kho tàu, lại xào mấy món ăn sáng.

Sau đó, hắn chờ cha về nhà ăn tối.

Đợi nửa tiếng, vẫn đợi đến chín giờ rưỡi tối, cửa vẫn như cũ không nghe thấy động tĩnh, trước đây lúc này, lão cha kém không nhiều lắm đã về đến nhà.

Lại đợi hơn hai mươi phút sau, Vương Thanh nhịn không được lấy điện thoại ra gọi cho cha.

Kết quả, vẫn không gọi được.

Vương Thanh gọi điện thoại cho cha mấy cuộc đều không gọi được, lại gọi điện thoại cho công ty của cha, kết quả vẫn không có người nghe máy.

Cả người hắn nhất thời bất an.

Bình Luận (0)
Comment